Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 46: Chương 46





Từ lúc bước vào ngôi biệt thự này Hàn Nhi chưa bao giờ được một ngày không bị đánh đập hành hạ, mà lý do lại không phải do cô gái nhỏ này gây ra.

Toàn phải cản răng cam chịu mọi thứ không dám lên tiếng nói một lời nào.

Ấy vậy mà đám người này luôn tìm đủ mọi cách để đánh đập cô gái đáng thương.

Nhìn hình ảnh đó suốt mấy ngày trời Hoàng Sơn không cam tâm Chát! Vừa nói dứt câu Hoàng Sơn liền bị quản gia già tát một cái đau điếng không nói thành lời.

Khuôn mặt sương gió vì làm lụng vất vả lập tức quay phắt sang một bên, chứng tỏ lực đánh của bà ta không hề nhẹ.

Liếc Hoàng Sơn một cái, bà ta bực bội lên tiếng.

“Câm mồm! Nít ranh thì đừng có lên tiếng dạy dỗ lão già này.

Tôi đẻ ra mấy người còn được đó.


Bà ta làm quản gia trong ngôi nhà này hơn ba chục năm rồi, có phép tắc nào mà bà ta chưa từng biết?

Nhìn Hàn Nhi thân tàn ma dại năm trên miếng gỗ, đầu tóc rối bù xù như ổ qua, căn chặt răng để chịu đựng tới mức bật cả máu ra ngoài cũng không chịu nói nửa lời.

Bà ta thật sự rất tức giận, suốt bao nhiêu năm nay chưa có đứa hầu nào cứng đầu cứng cổ như con bé này.

“Đem nó nhốt vào nhà kho nhốt nó lại, không cho ăn uống bất cứ thứ gì cho tới khi nó chịu mở miệng ra nói.

Và tuyệt đối không được nói cho cậu chủ biết chuyện ngày hôm nay, nghe rõ chưa?”
Nói gì thì nói cũng không được coi thường vị trí của con nhỏ này trong lòng Tống Vu Quân, trước giờ cậu chủ chưa bao giờ đổi xử với bất cứ ai như Hàn Nhi.

Chưa một ai được hưởng thụ sự dịu dàng và quan tâm đặc biệt như vậy.

Bà ta rất lo một ngày nào đó Tống Vu Quân sẽ nảy sinh tình cảm với con hầu, rồi lại sinh ra một đứa nhỏ không danh không phận như chính cậu ta.

Sai lầm của một mình Phương Kim Chỉ là quá đủ rồi, bà ta không biết nhìn thấy cảnh tượng đáng tội nghiệp đó thêm một lần nào nữa.

Hoàng Sơn không còn cách nào khác đành phải vác Hàn Nhi trên vai rồi từ từ bước về phía nhà kho khuất sau cây cổ thụ lớn đằng xa xa.

Chỗ này đã lâu rồi không được sử dụng nên bụi đã đóng thành một lớp dày đặc, phía trước còn có vài cành cây rơi xuống chăn ngang lối ra vào, nhìn không khác gì căn nhà bị bỏ hoang.


Vừa mở căn phòng ra Hoàng Sơn đã bị một lớp bụi mù mịt rớt thẳng xuống mặt, không kiềm chế được mà ho khụ khụ vài cái.

Bàn ghế ở đây cũng bị mạng nhện giăng tứ phía không sót bất cứ khe hở nào.

Thở dài một chút, anh chàng cẩn thận đặt Hàn Nhi ngồi lên chiếc ghế đã được phủi sạch bụi mịn, hoặc chí ít là sạch sẽ hơn những đồ vật còn lại, sau đó trói tay trói chân tay của cô vào thành ghế.

Còn bản thân thì tìm một tấm bìa cứng trải xuống nền đất lạnh lẽo rồi ngồi co ro ở dưới.

Hoàng Sơn không thể không cảm phục sức chịu đựng trâu bò của cô gái nhỏ này.

Thân là thanh niên trai tráng như anh ta mà còn không chịu nổi quá mười lăm roi.

Cơ thể của cô có phải được làm bằng xương bằng thịt hay là mình đồng da sắt vậy? Càng nhìn Hoàng Sơn càng thêm cảm thông cho Hàn Nhi vì sự cam chịu mà cô đã phải chịu đựng khi bước chân vào ngôi biệt thự đầy sự tàn độc này.

Vừa nhìn ngắm Hàn Nhi vừa trầm ngâm suy nghĩ một lúc, Hoàng Sơn mệt mỏi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Tống Vu Quân quay trở về thì trời đã bắt đầu sẩm tối, theo thói quen hàng ngày thì Hàn Nhi sẽ tung tăng chạy ra ngoài đón anh vào trong, có khi còn vui vẻ cầm áo vest cho Tống Vu Quân nữa.

Thể mà bây giờ lại không nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy chạy lại, trong lòng Tống Vu Quân dường như có điều gì đó thiếu thiếu.

“Hàn Nhi đâu?”
Giọng nói trầm khàn lạnh lùng lên tiếng, khuôn mặt lãnh đạm không chút gợn sóng nhìn đám người đang đứng trước mặt mình, Tống Vu Quân không hề có hứng thú với đám người này.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện