Chương 229: Cô ta xuống địa ngục cũng chưa đủ
Từ Uyển Nhan tỏ vẻ tiều tụy, cô ta nói: “Ôi, thật đáng tiếc vì tôi đã ra nước ngoài học ngành kỹ thuật này quá lâu. Anh cũng từ nước ngoài trở về, chắc anh sẽ biết điều này đau đớn đến thế nào.
Đáng tiếc… Đây là lần đầu tiên mà tôi tham gia một dự án lớn như vậy. Nhưng xảy ra chuyện lớn thế này, tôi thực sự không biết mình có thể tiếp tục công việc ấy nữa hay không! Anh Tân, tôi rất lo lắng, lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được.
Nếu không có công ty game nào muốn nhận tôi nữa thì phải làm sao? Chẳng lẽ tôi phải từ bỏ sự nghiệp của mình như thế này ư?”
Động tác của Tân Dương rất tự nhiên tránh đi bàn tay đang định chạm vào anh ấy của Từ Uyển Nhan, anh ấy vỗ nhẹ cổ tay áo.
của cô ta, sau đó ngả người ra sau, im lặng một lúc rồi mở miệng nói: “Yên tâm đi, chỉ cần cô bằng lòng, cánh cửa của Công ty Tân Á sẽ luôn rộng mở cho cô.”
Cuối cùng thì hai người với những mục đích khác nhau cũng đã ngửa bài.
Trong lòng Từ Uyển Nhan vui mừng khôn xiết, nhưng vẻ mặt cô ta vẫn tỏ ra vô cùng lo lắng: “Chuyện này… Đương nhiên là tôi bãng lòng, nhưng tôi sợ làm như vậy sẽ mang đến nhiều ảnh hưởng xấu cho anh. Tôi không bao giờ làm chuyện phiền phức đến anh đâu!”
“Sẽ không đâu. Chỉ có điều, tôi thực sự không thể để cô ngồi ở vị trí cao ngay khi mới vào làm được. Chỗ chúng tôi có nhiều {.
người tài, sự cạnh tranh cũng rất khốc.
Dù tôi tin tưởng vào khả năng của cô, nhưng nếu hiện tại cô không thể đưa ra một bản sơ yếu lý lịch và kinh nghiệm làm dự án thì trước tiên cô cần phải luyện tập từ cấp thấp nhất và dựa trêи thực lực của mình để thăng tiến lên cao. Tôi biết việc này với cô vốn không phải vấn đề gì to tát, nhưng tôi sợ cô sẽ phải chịu khổ…”
Hai má Từ Uyển Nhan đỏ bừng, tựa như có chút xấu hổ khi nghe Tân Dương công nhận khả năng của mình, cô ta lập tức nói: “Anh Tần, có được sự công nhận của anh, cho dù phải chịu khổ, chịu mệt thế nào tôi cũng không ngại.
Dù lương có thấp tôi cũng không quan tâm. Từ nhỏ tôi đã phải sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu… Chỉ cần có cơ hội tỏa sáng, tôi nhất định sẽ nỗ lực hơn gấp trăm lần để không phụ sự tin tưởng của anh”
Tất nhiên cô ta không quan tâm đến đồng lương và phúc lợi ít ỏi! Cô ta hạ mình để vào Công ty Tân Á, không phải là vì muốn tấn công Tần Dương hay sao?
Cô ta sẽ không bao giờ mơ tưởng tới GS và Hoắc Anh Tuấn nữa. Nếu cô ta có thể trở thành bà chủ của Công ty Tân Á, thì chẳng khác gì cả công ty này sẽ thuộc về cô ta, cô ta có thể tự mình làm chủ một nửa thế giới game ở Hà Nội.
Từ khi còn nhỏ, Từ Uyển Nhan đã có ước mơ phải leo lên đến đỉnh cao sự nghiệp, cô †a nhất định phải khiến cho đám người nhà họ Hoắc và Đường Hoa Nguyệt phải thảm bại.
Tân Dương nở nụ cười: “Được vậy thì tốt rồi”
Từ Uyển Nhan nhìn nụ cười rạng rỡ của Tân Dương mà không khỏi có chút thất thần, người đàn ông này thật sự có một sức hấp dẫn riêng biệt… Cô ta đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền nói: “Nhân tiện, anh Tân, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Thật ra thì giữa tôi và Hoắc Anh Tuấn không có gì cả, chỉ là mối quan hệ bạn bè tốt mà thôi! Mặc dù những người khác hiểu lầm, nhưng điều duy nhất tôi không muốn là anh cũng sẽ hiểu lầm như bọn họ. Anh có hiểu ý tôi không?”
Tân Dương hơi híp mắt lại, cô ta đang làm công tác tư tưởng cho mình sao? Cô ta lại bắt đầu “giải thích” về những tin đồn của cô ta và Hoắc Anh Tuất “Anh Tần” vốn có ấn tượng tốt với Từ Uyển Nhan, nếu nghe được loại chuyện này đương nhiên sẽ thấy vui mừng. Cho nên Tân Dương bày ra bộ dạng ung dung thoải mái, anh ấy “Ừm” một tiếng, sau đó mới giả bộ ngập ngừng hỏi: “Vậy tại sao một cô gái như cô lại ra nước ngoài học ngành kỹ thuật này?
Không phải là để giúp Tổng Giám đốc Hoắc lo chuyện kinh doanh sao?”
Từ Uyển Nhan hơi nhíu mày vì xấu hổ, nhưng cô ta lại cảm thấy tự mãn trước câu hỏi ghen tuông của đối phương: “Đúng là vì Hoắc Anh Tuấn. Nhưng tôi thề rằng tôi thực sự chỉ coi anh ấy như một người anh trai mà thôi. Đúng là chúng tôi không có họ hàng gì với nhau cả, nhưng từ nhỏ đến lớn, Hoäc Anh Tuấn luôn đối xử tốt với tôi, nên tôi muốn làm điều gì đó để có thể báo đáp anh ấy…
Đáng tiếc, tôi vẫn không có cơ hội để báo đáp, có lẽ đây là số mệnh của tôi rồi.”
Từ Uyển Nhan tủi thân sụt sịt mũi, sau đó cô ta tiếp tục nói: “Còn nữa, Hoắc Anh Tuấn đã có vợ rồi, sao tôi có thể có tình cảm gì khác với anh ấy được chứ? Hơn nữa, tôi thích những người đàn ông có phong thái như một quý ông…
Nói đến đây, cô ta khẽ cắn môi dưới, ngượng ngùng liếc nhìn Tân Dương, đáng tiếc người đối diện dường như không để tâm đến gợi ý của cô ta.
Trêи bàn có một dấy đồ trang trí nhỏ bằng ngọc lưu ly, Tân Dương đã chăm chú nghịch chúng từ lúc nào không biết.
Nhưng vừa rồi, ngay khi Từ Uyển Nhan giải thích quá khứ của cô ta và Hoắc Anh Tuấn, Tân Dương đã dùng lòng bàn tay mình bóp nát vật trang trí dưới bàn, đủ thấy được lực mạnh đến mức nào.
Người phụ nữ độc ác này đã làm biết bao nhiêu việc táng tận lương tâm, nhưng cô †a vẫn nghĩ rằng chỉ dùng vài lời nói dối trá là quá khứ đen tối của cô ta sẽ được che dấu hết sao?
Đường Hàn Khiết đã từng hèn mọn cầu xin Từ Uyển Nhan quay về như thế nào? Thế nhưng cô ta lại lợi dụng Hoäc Anh Tuấn để bốn cợt anh ấy!
Khi Đường Hàn Khiết nằm liệt trêи giường bệnh, khốn khổ khi bị nhốt trong nhà tù, trải qua nỗi sỉ nhục mà anh ấy chưa từng trải qua trong đời, thì cô ta đã nói gì?
Cô ta nói anh ấy xứng đáng! Nói những người như anh ấy thậm chí còn không xứng để nâng giày cho Hoäc Anh Tuấn!
Mà hiện tại, cô thật sự cảm thấy mấy câu giải thích này có thể khiến người khác tin rằng cô chỉ coi Hoắc Anh Tuấn là anh trai hay sao? Thật là nực cười… Một người bì ổi như Từ Uyển Nhan, có lẽ xuống địa ngục cũng chưa đền hết tội.
- ---------------------------
Bình luận truyện