Chương 237: Hoắc Cao Lãng
Y tá ở bên cạnh yếu ớt nói: “Hình như anh ta nói cái gì Hà, còn có cái gì Lang nữa thì phải”
Hàn Nhạc đã hoàn toàn kiệt sức, ngừng lại một lúc, hẳn nghiêng đầu sang một bên, hai tay không ngừng giấy giụa, đôi mắt đục ngầu không cam chịu mất đi hoàn toàn ánh sáng, đường biểu diễn nhịp tim trêи màn hình dần xuất hiện đường thẳng, sự sống của hắn đã kết thúc rồi.
“Là Hoäc Cao Lãng” Hoắc Anh Tuấn ôm Đường Hoa Nguyệt lùi về phía sau để y tá đi tới tiếp nhận thi thể, giọng nói khàn khàn nhưng lại chắc nịch nói ra những chữ này.
Đường Hoa Nguyệt cau mày nhìn Hoắc Anh Tuấn, cô đương nhiên đoán được khả năng này, nhân vật quan trọng hiện tại có liên quan đến cả nhà họ Đường và nhà họ Hoắc dường như cũng chỉ còn lại một mình Hoắc Cao Lãng “Xác nhận thời điểm tử vong, chín giờ bốn mươi mốt phút tối… Người chết tên Lưu Dũng, nam, bốn mươi tám tuổi…”
Xe đẩy của nhà xác nhanh chóng bị đẩy vào bên trong, trong hoàn cảnh vừa náo nhiệt vừa nghiêm trang thế này, Hoắc Anh Tuấn yếu ớt dựa vào tường.
Hàn Nhạc đã hứa muốn tiết lộ kẻ đứng sau giật dây hắn và một chuyện quan trọng cuối cùng nữa.
Hoắc Cao Lãng là nạn nhân, chắc chắn không thể nào là cái kẻ đứng sau giật dây được, thế mà… Điều cuối cùng Hàn Nhạc thốt ra, cái chuyện mà hẳn nói là quan trọng nhất ấy, quan đến em trai của anh.
Đối mặt với cái chết đột ngột của Hàn Nhạc, ngược lại với Hoắc Anh Tuấn, phản ứng của Đường Hoa Nguyệt không hề kϊƈɦ động. Vốn dĩ cô không muốn phải dùng cách giúp Hàn Nhạc giảm án để đổi lấy bí mật về kẻ phía sau giật dây hẳn. Cho dù bây giờ hắn đã chết tức tưởi, Đường Hoa Nguyệt cũng cho rãng bản thân cô vẫn có khả năng kéo tơ bóc kén tìm ra chân tướng vụ việc.
Người thì cũng đã chết rồi, nhưng những manh mối hản để lại vĩnh vĩnh vẫn còn ở đó.
Hai mắt của Hoắc Anh Tuấn đỏ ngầu, dường như anh bị mắc kẹt vào một tấm lưới do chính mình dệt nên. Anh đau lòng ngước mắt lên nhìn Đường Hoa Nguyệt, muốn nắm lấy tay cô, nhưng cuối cùng cũng đành bỏ cuộc. Nhắc đến Hoắc Cao Lãng, chắc cô ấy cũng sẽ chẳng thấy dễ chịu hơn anh đâu.
Trí tưởng tượng đáng sợ của anh đã trở thành sự thật, hoàn toàn không thể tránh khỏi tất cả mọi thứ đều xảy ra cùng một lúc ngay trước mắt anh. Chuyện của Hoắc Cao Lãng thật sự không liên quan tới Đường Hoa Nguyệt, là Hàn Nhạc cái người mà anh vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ đến..
Nhưng mà mọi chuyện dường như trở nên phức tạp và khó hiểu hơn, Hàn Nhạc không có thời gian để kịp giải thích bất cứ điều gì thì đã tắt thở rồi.
Năm đó, trong số đàn em của Hàn Nhạc từng có một đội bí mật chuyên phụ trách dàn xếp giải quyết vấn đề’ cho những ông lớn đứng đẳng sau hắn.
Nếu bi kịch năm đó của Hoäc Cao Lãng có liên quan đến Hàn Nhạc, rất có thể là do cái đội bí mật đó gây ra.
Rốt cuộc là ai cùng một lúc có thù với nhà họ Đường, Lục Xuyên Mạn và Hoäc Cao Lãng? Tại sao Hoắc Cao Lãng lại có thể xác định là Đường Hoa Nguyệt một cách chắc nịch đầy quái lại như vậy? Chuyện này vốn dĩ không thể hiểu nổi. Lẽ nào có ai đó đã gây nhiễu cho nó.
Hoắc Anh Tuấn vò đầu bứt tóc, yên lặng cùng Đường Hoa Nguyệt đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Mới hồi chiều anh nói với Đường Hoa Nguyệt chuyện của Hàn Nhạc cứ giao cho anh giải quyết, vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý này, lại còn phát sinh thêm chuyện của Lãng nhỏ nữa.
Hoắc Anh Tuấn lúc này giống như một con sư tử bại trận, toàn thân toát ra một tinh thần nản lòng nhụt chí mà rất hiếm gặp ở anh, anh không muốn nói gì với Đường Hoa Nguyệt cả.
Đường Hoa Nguyệt càng không có lý do gì để nói chuyện với anh, từ bệnh viện ra ngoài gọi xe taxi, cứ thể rời đi không lời tạm biệt.
Hoắc Anh Tuấn đứng trong gió lạnh nhìn xe của Đường Hoa Nguyệt dần dần khuất xa, khi đó anh như mới tỉnh mộng, quay đầu đi về phía xe của mình.
“La Cơ Vị Y, điều động nhân viên, toàn bộ đi điều tra tung tích của những đàn em làm việc cho Hàn Nhạc. Nếu chúng đã chết thì kiểm tra xem băng đảng của bọn chúng năm đó có điểm chung gì với Hoắc Cao Lãng không. Vào ngày Lãng nhỏ gặp nạn, trước và sau đó ba tháng, tất cả lộ trình, thông tin liên lạc của Hàn Nhạc và bọn chúng, tuyệt đối không được bỏ sót bất cứ c: Cùng lúc đó, Đường Hoa Nguyệt trong xe taxi cũng bấm một dãy số thoại: “Bác sĩ Tạ, bây giờ có manh mối mới rồi. Chuyện của Lãng nhỏ rất có khả năng liên quan đến một người tên là Hàn Nhạc. Tôi sẽ gửi thông tin cụ thể vào địa chỉ email của anh, anh có thể thử kiểm tra trước mặt Lãng nhỏ, xem xem nó có phản ứng gì với cái tên đó không”
Đường Hoa Nguyệt biết tính của Tạ Đình Phong, càng biết rõ cậu ấy dành nhiều tình cảm cho Hoäc Cao Lãng đến nhường nào, vì thế trước khi mọi chuyện được xác thực, cô không nói thẳng cho Tạ Đình Phong biết cái người tên Hàn Nhạc đó rất có thể là kẻ cầm đầu băng đảng đã hại Hoắc Cao Lãng, để cậu ấy không nhất thời làm điều gì hấp tấp.
“Thật sao?”, Tạ Đình Phong cảm thấy nhẹ nhõm, trong thời gian ngắn mà đã lại phát hiện được một nhân vật then chốt có liên quan đến bệnh tình của Lãng nhỏ.
“Người đó bây giờ đang ở đâu? Có thể bảo anh ta xuất hiện trước mặt Lãng nhỏ được không?”
Đường Hoa Nguyệt im lặng một hồi, rồi nói: “Bác sĩ Tạ, hắn chết rồi, vừa mới chết thôi.”
Vừa cúp điện thoại, một vẻ nghiêm nghị lóe lên trong mắt Tạ Đình Phong.
Tình hình năm đó vừa phức tạp vừa mập mờ, một nhân vật then chốt vừa xuất hiện thì đột nhiên thì lại chết rồi.
Ngày hôm sau, Tạ Đình Phong đã đại khái xem qua hết các thông tin Đường Hoa Nguyệt gửi đến cho cậu ấy, trời vừa sáng đã mang theo bức ảnh của Hàn Nhạc đến phòng bệnh của Hoắc Cao Lãng.
Hoắc Cao Lãng đang ăn sáng, nhìn thấy Tạ Đình Phong đi vào liền chu môi phồng má cất tiếng chào hỏi, trông giống hệt một chú chuột đồng nhỏ.
Tạ Đình Phong nhoẻn miệng cười, kiên nhẫn ngồi một bên đợi Hoắc Cao Lãng ăn hết, y tá cầm lấy đĩa cơm mang đi, Tạ Đình Phong mới đứng dậy bước lại ngồi trêи giường bệnh của cậu ấy, rồi lấy tay lau miệng cho cậu ấy.
“Đúng rồi Lãng nhỏ này, tôi có bức ảnh này, anh xem thử coi có nhận ra người này là ai không nhé?”
- ---------------------------
Bình luận truyện