Chương 539
Chương 539
Khoảng hơn năm phút sau, ánh sáng trên mặt biển Thái Bình Dương càng ngày càng rõ, Hoắc Anh Tuấn lập tức nắm lấy tay Đường Hoa Nguyệt: “Mặt trời lên rồi”
Đường Hoa Nguyệt nghe anh nói xong thì nhìn sang, chỉ thấy những đám mây lớn vốn dĩ mang một màu xanh lam đang dần dần được chiếu sáng bởi một tia sáng màu nhàn nhạt. Trong ánh sáng trắng có một vòng cung màu vàng rực rỡ, nó càng lên cao, mang theo ánh sáng và nhiệt độ, dần dần ngoi lên từ dưới mặt biển.
Chỉ một khắc này đã cả thế giới dường như đứng im, chỉ có ánh sáng và nhiệt độ của mặt trời đốt cháy cơ thể người.
Nó ở rất xa, nhưng lại to đến mức như thể ở ngay bên cạnh Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn.
Đối diện với cảnh tượng hùng vĩ này của tự nhiên, dường như mỗi người đều vô thức mà nghĩ bản thân mình so với vũ trụ khó lường kia chỉ là một hạt cát nhỏ bé. Chỉ cần gió thổi thì ngay cả một chút dấu vết cũng chẳng để sót lại.
Đường Hoa Nguyệt nhìn vâng mặt trời màu đỏ dần dần nhô lên trên bầu trời, cảm thấy những thứ ẩm ướt âm u tối tăm trong lòng mình dường như đã được phơi khô một chút.
Chú cún nhỏ bé trong vòng tay cô cũng thật may mắn. Mới sinh ra không bao lâu đã có thể tận mắt chứng kiến một cảnh tượng tuyệt đẹp như vậy, nó cũng không kìm được hạnh phúc mà kêu “hừ hừ”.
Đường Hoa Nguyệt xoay người muốn nói chuyện với Hoắc Anh Tuấn, lại phát hiện ra người đàn ông kia giống như không hề nhìn về phía chân trời. Ánh mắt phức tạp, dịu dàng và đầy quyến luyến kia dường như vẫn luôn yên lặng dừng lại trên người cô.
Đường Hoa Nguyệt chớp chớp mắt, cô chỉ nghe thấy tiếng hét vọng lại từ phía biển xa xăm, vô thức quay đầu lại, Hoa Nguyệt nhìn thấy một chiếc khinh khí cầu khổng lồ đang bay về phía biệt thự của họ. Bên trên được in những hoa văn ngập tràn màu sắc cùng dòng chữ bắt mắt: “Hoa Nguyệt, Lễ tình nhân vui vẻ, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em”
Đường Hoa Nguyệt im lặng, cô nhìn khiếu thẩm mỹ kinh ngạc này chắc chắn là do Hoắc Anh Tuấn làm rồi.
Hoắc Anh Tuấn trước đó đã rất bối rối khi tìm người phun chữ lên khinh khí cầu, thậm chí anh còn không biết phải viết điều gì.
Anh muốn viết “Hãy cho anh một cơ hội được chăm sóc em một lần nữa”, thế nhưng Hoäc Anh Tuấn lại cảm thấy bây giờ anh không xứng đáng để nói câu này. Đến cả mấy vấn đề †ồi tệ của tập đoàn Hoäc Huyễn còn không thể làm rõ ràng được, anh còn mặt mũi nào mà nói sẽ chăm sóc người ta đây.
Anh còn muốn viết mấy câu chúc phúc, ví dụ như “Hy vọng em và con sẽ sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, luôn thật khoẻ mạnh và vui vẻ”. Thế nhưng vừa nghĩ đến đây, anh cảm thấy điều này như đang chế giễu anh vậy. Tất cả những đau khổ mà Đường Hoa Nguyệt phải chịu đựng trong quá khứ không phải tất cả đều là do anh tặng cho cô ấy sao?
Thật ra, câu anh muốn viết nhất vẫn là: Anh yêu em.
Thế nhưng như vậy thì quá cứng nhắc, quá dễ dàng khơi dậy sự chán ghét của Đường Hoa Nguyệt, bởi vì tình yêu của anh ấy đối với cô quá dư thừa, quá phiền toái. Đó đơn giản chỉ như là gánh nặng đối với cô.
Cuối cùng, anh chỉ dám viết một lời hứa mà anh chắc chắc mình có thể thực hiện được, đó là dù Đường Hoa Nguyệt và các con sau này ra sau, chỉ cần họ cần, anh nhất định sẽ mãi mãi đứng ở phía sau họ, cùng họ vượt qua tất cả.
Mặt trời mọc đánh dấu sự khởi đầu của một ngày mới, khách du lịch dần dần tỉnh giấc trong những ngôi nhà gần bãi biển. Chiếc khinh khí cầu dần dần bay lên trời cao ngay lập tức thu hút ánh mắt của họ.
Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, cầm một thứ nhỏ bé trắng tinh đi về phía Đường Hoa Nguyệt rồi anh cho tay vào trong túi áo khoác, nhẹ nhàng đưa một tay ra trước mặt Đường Hoa Nguyệt.
Đường Hoa Nguyệt nhìn chú chó nhỏ bé ngoan ngoãn nằm trong túi áo khoác của anh, nó dường như không sợ Hoắc Anh Tuấn, thoải mái nghiêng đầu ra. Trong mắt chú chó nhỏ hiện lên sự tò mò và mong đợi.
Bình luận truyện