Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 98: Cái đồ Nha đầu!



Thẩm Tinh Không đi ra khỏi căn phòng không bao lâu thì A Tiến liền nghe thấy phía ngoài truyền tới một tiếng kêu và tiếng ồn ào.

Con tim anh đập lên nhanh lên, anh vội vàng kéo cửa đi ra ngoài, liền nhìn thấy mấy y tá đang tập trung quỳ xuống vây quanh một người nằm dưới đất ở phía không xa.

Anh nhìn thấy đôi giày học sinh hở ra, con tim anh thắt lại, vội vàng chạy tới gần.

Len qua những y tá, anh nhìn thấy Thẩm Tinh Không đang nằm dưới đất mồ hôi nhễ nhại, toàn thân co rúm vào.

*******

Khi Thẩm Chi Diệu chạy tới bệnh viện thì Thẩm Tinh Không đã được đẩy vào phòng phẫu thuật rồi.

Nhìn A Tiến đang sốt sắng lo lắng ở ngoài cửa, Thẩm Chi Diệu hơi thở gấp gáp, nheo mày lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

A Tiến mím chặt môi lại: “Cô ấy bị viêm ruột thừa cấp tính.”

Thẩm Chi Diệu hai vai đang run lên, chắc là do chạy nhanh quá mà trán anh lấm tấm mồ hôi, anh quay đầu sang nhìn ánh đèn trong phòng phẫu thuật, sự lạnh lùng bắt đầu chạy dọc từ dưới chân lên.

Phòng phẫu thuật là nơi đáng sợ với bất kì người nào, đối với anh cũng vậy, có những lúc anh đã cố tình tránh nơi này đi. Trong cuộc đời anh đã từng có một thứ quan trọng được cướp đi từ nơi này, từ đó trở đi anh liền có tâm trạng sợ hãi đã kéo dài mười năm.

Anh nắm chặt hai tay ướt đẫm mồ hôi, đứng dựa lưng vào tường cô thể anh hơi run lên.

A Tiến nhìn sắc mặt căng thẳng của anh, trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy vô cùng áy náy, chỉ cảm thấy bản thân đã không chằm sóc tốt cho Thẩm Tinh Không, anh liền cúi đầu xuống nói lí nhí đủ cho Thẩm Chi Diệu nghe thấy: “Tiên sinh, tôi xin lỗi.....”

Thẩm Chi Diệu không đáp lại lời anh, Thẩm Chi Diệu lấy một điếu thuốc ra, bật bật lửa lên nhưng ấn mấy lần không được, anh lại liền vứt vào trong túi. Anh đang họp một cuộc họp quan trọng, đột nhiên nghe thấy Amanda gọi anh, anh nhận điện thoại mới biết là bệnh viện gọi đến, chỉ nghe thấy Thẩm Tinh Không hôn mê bất tỉnh anh liền vội vàng dặn dò vài câu rồi chạy ra ngoài.

Trên đường đi đầu óc anh rất hỗn loạn, anh nhìn dòng xe tấp nập đông đúc, khi đợi đèn đỏ anh điên loạn ấn còi, khi đó, anh chỉ cảm thấy bản thân mình giống một kẻ điên.

Nghe thấy A Tiến nói lời xin lỗi với mình, trong lòng anh cảm thấy tức giận, không phải là anh tức A Tiến mà là anh tức bản thân mình, tức Thẩm Tinh Không.

Anh tức bản thân mình vì không chăm sóc tốt cho cô, anh cũng tức cô mình không tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, đang yên đang lành tự nhiên lại bỏ học chạy tới bệnh viện.

Anh biết cô không đơn giản chỉ là trốn học, anh cho người đi điều tra, ngay kể cả việc cô tới quán bar anh cũng tìm người để tính sổ.

Đứng đợi ở ngoài của rất lâu, mãi cho tới khi ánh đèn trong phòng phẫu thuật tắt đi, bác sĩ đi ra, nhìn Thẩm Chi Diệu, nở một nụ cười an ủi: “Thẩm tiên sinh, tiểu thư không sao, thuốc mê lát nữa sẽ hết tác dụng, bây giờ chúng tôi đưa cô ấy tới phòng bệnh trước hãy.”

Thẩm Chi Diệu nói chuyện với bác sĩ một lát, xác định chắc chắn rằng Thẩm Tinh Không chỉ đơn thuần là bị viêm đường ruột cấp tính xong anh mới yên tâm hơn.

Thẩm Tinh Không được đẩy a, anh đi theo, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô.

A Tiến đứng ở đó, nhìn Thẩm Tinh Không được đẩy ra, anh thở phào một tiếng, nhìn Thẩm Chi Diệu đi bên cạnh cô về phòng bệnh, anh cắn môi dường như đang cười sau đó quay người về phòng bệnh của mình.

*******

Khi Thẩm Tinh Không tỉnh lại, thuốc mê cũng đã hết tác dụng, cô cảm thấy vết thương có phần hơi đau, cô nhắm mắt lại, đưa tay ra quờ quạng nhưng bàn tay cô đã bị một bàn tay khác nắm chặt lấy.

Cô run lên mơ rmawts ra liền nhìn thấy ánh mắt có phần phẫn nộ của Thẩm Chi Diệu.

Cô mím chặt môi, khuôn mặt trắng bệch của cô nhìn thẳng vào anh.

Thẩm Chi Diệu vốn là muốn mắng cô một trận, buổi tối thì cùng người ta đi quán bar chơi, ban ngày thì trốn học chạy lung tung kết quả là bị viêm ruột cấp tín, làm cho anh sợ chết khiếp, nếu không phải là bộ dạng cô lúc này nhìn rất đáng thương thì anh thực sự rất muốn mắng cho cô một trận.

Nắm lấy tay cô, Thẩm Chi Diệu đặt tay cô vào trong chăn, nói lạnh lùng: “Cứ sờ mó lung tung cẩn thận vết thương bung ra.”

Thẩm Tinh Không cảm thấy ở đó đau rát khó chịu, cô bỏ chăn ra, nhìn vết băng bó trên bụng cô chu mỏ ra nói: “Bụng cháu bị rạch ra rồi?”

Thẩm Chi Diệu dùng khăn bông nhúng nước lau lên đôi môi khô của cô chẳng chút nhẹ nhàng nào, anh hức một tiếng: “Rạch ra rồi, bác sĩ nói rằng trong đó không có tim và gan.”

Thẩm Tinh Không kêu lên a một tiếng, sau đó mới như tỉnh ra, cô chớp chớ mắt lí nhí nói: “Không biết ai mới không có tim với gan!”

Thẩm Chi Diệu cầm lấy chiếc khăn lau trên trán cô một lát rồi anh vén tóc cô ra, sắc mặt nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: “Hôm nay sao em lại chạy tới bệnh viện làm gì? Lại còn học được ở đâu cái trò trốn học nữa, đúng là gan càng ngày càng to rồi!”

Thẩm Tinh Không co người vào trong chăn, cô nhìn anh vẻ tủi thân: “Cháu ghét nơi đó, không hề có chút tình người nào....cháu, cháu có thể nghỉ học tới năm sau không, cháu sẽ ở nhà học, sẽ không bị lỡ dở bài học đâu....”

Thẩm Chi Diệu nhìn cô với ánh mắt nghiêm khắc: “Nói linh tinh, nếu ở nhà tự học được thì còn cần tới giáo viên làm cái gì!”

Thẩm Tinh Không bị anh mắng hai mắt tủi thân sắp rớt nước mắt ra, cô lí nhí nói: “Không muốn đi, cháu thà chết trong bệnh viện cũng không muốn quay lại trường học!”

Thẩm Chi Diệu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng, Thẩm Tinh Không mím chặt môi lại, nhìn anh có chút sợ hãi.

Thẩm Chi Diệu cúi người xuống, véo tay vào má cô, hai mắt hơi nheo lại nói từng câu từng chữ: “Thẩm Tinh Không! thử nói linh tinh một từ nữa xem!”

Đôi môi cô run lên, nước mắt chảy xuống tay anh: “Cháu không muốn đi đấy....chú chỉ biết vứt cháu vào trong trường, thế nhưng nơi đó còn đau khổ hơn bất kì địa ngục nào, cháu không muốn đi, cháu có chết cũng không đi, chú không để ý tới cảm giác của cháu vậy thì cháu sẽ nói với ông nội, ông sẽ không giống như chú, vì muốn đẹp mặt mà không màng tới sống chết của cháu!”

Thẩm Chi Diệu nhìn chằm chằm cô gân cổ lên cãi lại mình.

Anh không để ý tới cảm nhận của cô?

Anh để cô ở trong trường học là vì muốn đẹp mặt?

Anh thầm cảm thấy bực dọc trong lòng, bàn tay anh dùng lực bóp vào cằm cô, đau quá mà cô vội vàng đẩy anh ra rồi nói: “Đau quá!”

Lúc này Thẩm Chi Diệu mới bỏ tay ra, anh cúi đầu nhìn cô, hai mắt sâu thẳm, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tủi thân của cô, anh dường như mềm lòng hơn, thở dài một tiếng rồi anh nói bất lực: “Cái đồ nha đầu....”

Con tim Thẩm Tinh Không đột nhiên mềm nhũn ra, cô cắn môi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như biển đó, không biết tại sao con tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, cô có chút lúng túng, cô vội vàng quay mặt sang một bên, tránh đi ánh mắt của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện