Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 269



Chương 269: Sai một ly đi một dặm (7)

 

Người đàn ông nhìn qua rất không vui,
nhìn quần áo trên người và dây chuyền
vàng to như dây xích treo trên cổ, hẳn là
ông chủ của khu mỏ Tây Bắc, có chút tiền
thì mua nhà sống ở thủ đô, có lẽ đây là một
người ngang tàng.

Một tay đẩy quản lý sang một bên,
nhìn Thẩm Minh Thành tức giận nói: “Mày
là ai? Ít lò chuyện bao đồng đi.”

Thẩm Minh Thành là người nào? Nếu
anh ấy muốn giết chết một người, có rất
nhiều thủ đoạn tàn nhẫn không ai biết. Anh
ấy dùng một chân đá vào tên bụng bia kia,
không thèm nói câu nào, căn bản không
để cho tên đó cơ hội phản kháng.

Không chút do dự liền trực tiếp đá vào

phía dưới háng của người đàn ông đó:
“Thích như vậy đúng không? Mày mở
miệng nói một câu thô tục, ông đây liền
trực tiếp đánh chết mày, mày tiếp tục đi.

“A!“ Âm thanh người đàn ông đó la lên
chói tai như tiếng giết heo, đau đớn bụm
lấy đũng quần nằm trên mặt đất lăn qua
lăn lại.

Trong lúc nhất thời không ít người vây
quanh tới đây, nhìn về phía ông ta và Thẩm
Minh Thành.

Xà giận xong, tâm trạng Thầm Minh
Thành tốt hơn nhiều, nhìn về phía quản lý
nói: “Khiêng người này đi, loại này sau này
đừng cho vào.”

Quản lý đâu dám nói thêm cái gì, vội
vàng tìm mấy người khiêng người đàn ông đi.

Tôi đứng ở một bên, bĩu môi nhìn anh

ấy. Đây là lần thứ hai, tâm trạng của anh ấy
không tốt liền đánh người.

Nhìn thấy tôi vẫn không nhúc nhích
nhìn anh ấy, anh ấy mấp máy môi, thu lại
vài phần nóng nảy nói: “Dọa đến em rồi
sao?”

Tôi lắc đầu: “Đã hai lần, em ngờ nghỉ
anh cố ý sử dụng bạo lực trước mặt em,
anh đang muốn ám chỉ cái gì ư?“

Anh ấy cời áo khoác xuống đặt trên
ghế sa lon, thân hình thon dài cũng nằm
tựa xuống, ưu nhã nói: “Ngoài ý muốn,
không khống chế được, lần sau anh sẽ chú
ý”

Tôi không nói gì.

Anh ấy đã uống vài ly rượu, phục vụ ở
một bên thu thập tàn cuộc. Anh ta nhìn tôi
rồi nói: “Anh cũng phát hiện, lúc nào em
cũng thích xen vào việc của người khác.”

Tôi?

“Em xen vào việc của người khác lúc
nào?” Tôi tự nhận tôi là người không bao
gið thích tham gia náo nhiệt.

Anh ấy nhấc ly rượu thường thức một
ngụm, nâng mi nhìn tôi nói: “Ừ, cô gái kia
nhìn em chăm chú mấy lần”

Tôi sững sờ, quay đầu nhìn lại, thấy cô
gái vừa mới bị đánh lúc này còn chưa rời đi,
trước sau vẫn lằng lặng đứng ở ghế dài,
xem bộ dáng là đang chờ quản lý đến xử
lý.

Tôi mím môi, nhìn về phía Thầm Minh
Thành nói: “Em cũng không có khả năng
giúp đỡ cô ấy.”

“Cô cho rằng lúc nãy cô xuất hiện là
giúp cô ấy sao, thật ra là đã hại cô ấy” Đột
nhiên xuất hiện một giọng nói, khiến tôi
giật mình một cái.

Không chút do dự liền trực tiếp đá vào
phía dưới háng của người đàn ông đó:
“Thích như vậy đúng không? Mày mở
miệng nói một câu thô tục, ông đây liền
trực tiếp đánh chết mày, mày tiếp tục đi.
“A!“ Âm thanh người đàn ông đó la lên
chói tai như tiếng giết heo, đau đớn bụm
lấy đũng quần nằm trên mặt đất lăn qua
lăn lại.
Trong lúc nhất thời không ít người vây
quanh tới đây, nhìn về phía ông ta và Thẩm
Minh Thành.

Xà giận xong, tâm trạng Thầm Minh
Thành tốt hơn nhiều, nhìn về phía quản lý
nói: “Khiêng người này đi, loại này sau này
đừng cho vào.”

Quản lý đâu dám nói thêm cái gì, vội
vàng tìm mấy người khiêng người đàn ông
đi.

Tôi đứng ðở một bên, bĩu môi nhìn anh

ấy. Đây là lần thứ hai, tâm trạng của anh ấy
không tốt liền đánh người.

Nhìn thấy tôi vẫn không nhúc nhích
nhìn anh ấy, anh ấy mấp máy môi, thu lại
vài phần nóng nảy nói: “Dọa đến em rồi
sao?”

Tôi lắc đầu: “Đã hai lần, em ngờ nghỉ
anh cố ý sử dụng bạo lực trước mặt em,
anh đang muốn ám chỉ cái gì ư?”

Anh ấy cời áo khoác xuống đặt trên
ghế sa lon, thân hình thon dài cũng nằm
tựa xuống, ưu nhã nói: “Ngoài ý muốn,
không khống chế được, lần sau anh sẽ chú
ý”

Tôi không nói gì.

Anh ấy đã uống vài ly rượu, phục vụ ở
một bên thu thập tàn cuộc. Anh ta nhìn tôi
rồi nói: “Anh cũng phát hiện, lúc nào em
cũng thích xen vào việc của người khác.”

Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một
người phụ nữ xinh đẹp cường thế, rất
đường hoàng còn có tính khí xâm lược
mạnh mẽ.

Tôi sửng sốt một chút, mờ miệng nói:
“Chào cô.”

Người phụ nữ đó nhìn lướt qua tôi,
khinh thường mở miệng: “Mạc Thanh Mây,
họ gì?”

Mạc Thanh Mây?

Con gái nhỏ nhất của ông Mạc, em gái
của Mạc Đình Sinh?

Ha ha!

Thật khéo!

Tôi mờ miệng: “Thẩm Xuân Hinh.”

Nghe thấy tên của tôi, cô ta hiển nhiên
hơi sửng sốt, nhưng chỉ là một chút, sau
đó liền híp mắt nhìn tôi nói: “Cô chính là
người làm cho Lâm Uyên thân bại danh
liệt. Thẩm Xuân Hinh?”

Tôi mím môi không mờ miệng, đối
người của nhà họ Mạc tôi có cảm giác thật
sự không tốt lắm, cho nên không nguyện ý
nói chuyện với cô ta.

Thẩm Minh Thành mờ miệng nói:
“Đừng kéo những chuyện vô dụng này
vào, hôm nay chúng tôi tới uống rượu giải
trí, cô Mạc tìm phiền phức thì xin mời đi
sang bàn khác nói, đừng khiến chỗ này ồn
ào”

Mạc Thanh Mây “A“ một tiếng, cũng
không nhiều lời với anh ấy, ngược lại nhìn
tôi nói: “Bên cạnh cô có một đống người
che chờ cho cô.”

“Cô Mạc có việc gì sao?” Tôi mở
miệng, không muốn nhiều lời với cô ta.

“Đừng biểu hiện bài xích tôi rõ ràng
như vậy, tôi tới là muốn làm bạn với cô.”

Mạc Thanh Mây ngồi bên cạnh tôi, mở
miệng nói: “Tục ngữ nói kẻ thù của kẻ thù
chính là bạn bè, tôi và cô giống nhau đều
ghét Lâm Uyên và con gái bà ta. Cho nên,
chúng ta chính là bạn bè.”

Tôi nhíu mày, không mở miệng.

Cô ta nhìn cô gái vừa nãy bị người đàn
ông trung niên đánh, mờ miệng nói: “Nếu
cô đã muốn ra tay, không có ý định giúp
người giúp đến cùng sao? Cô ấy là một cô
gái bé nhỏ yếu ớt, cô cho rằng anh Thẩm
ra tay chặt đứt vận mệnh của người ta,
việc này như vậy là xong sao?”

Tôi nhìn sang hướng Thẩm Minh
Thành, thấy anh ấy có chút không nhịn
được nói: “Nói gì linh tinh vậy”

Mạc Thanh Mây cũng không tức giận,
mở miệng nói: “Nói trắng ra là hai người
các người đều là người nhà họ Thẩm, đánh
người xong, người khác cũng chỉ dám

ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám làm gì.
Nhưng cô ấy không giống vậy, cô ấy là một
cô gái yếu đuối không có chỗ dựa, vốn là
tới chỗ này đề kiếm chút tiền, nhưng bây
giờ còn gây chuyện. Sau này người mập
mạp chết bầm kia còn có thể đến tìm cô
ấy, hơn nữa còn có thề khiến cho cô ấy
sống không bằng chết.”

Nhìn thấy tôi nhíu mày, cô ta “A“ một
tiếng nói: “Đừng bày ra bộ dáng không
quan tâm tới khói lửa nhân gian như thế.
Cô đúng là may mắn mới có thể gặp được
nhiều người chức quyền bên cạnh, vẻ
ngoài cũng không tệ, đương nhiên có
người che chờ cho cô. Nhưng cô gái à, trên
thế giới này người đáng thương khá nhiều
loại”

Cô ta chỉ vào cô gái vừa rồi bị đánh,
mờ miệng nói: “Nhìn thấy cô ấy vô dụng,
cô ấy rất xinh đẹp đúng không? Dáng

người cũng tốt đúng không? Khả năng
xuất thân của cô ấy cũng không khác cô
lắm. Nhưng cô gái đó chắc chắn không có
một người chồng có năng lực như Phó
Thắng Nam, cũng không được người anh
trai tốt như Thẩm Minh Thành, càng không
có người chú như Thầm Quang liếc mắt
một cái liền nhận làm con nuôi. Cho nên…
Cô ấy rất là đau khổ”

Người phụ nữ này…

Quản lý đem người đàn ông trung
niên kia đi đã quay trở lại, nhìn cô gái đứng
lặng người ở đó lạnh lùng nói: “Vương Yên
Nhiên, cô không biết quy củ ð đây sao?
Ông chủ Lý là người rộng rãi, cô ở với ông
ta một đêm, bằng số tiền cô đi bê rượu cả
tháng”

“Nếu không ông thử xem?”

Tôi mở miệng, đứng dậy đi đến bên
cạnh quản lý, mờ miệng nói: “Dựa theo lời

ông nói, hiện tại ông cởi quần áo ra, đi lên
nhảy đoạn múa thoát y, tôi cho ông ba
triệu, thế nào?“

“Cô Thẩm, cái này..

Quản lý có chút lắp bắp, mð miệng
nói: “Cô Thầm nói đùa rồi.”

“Tôi rất nghiêm túc, nếu ba mươi lăm
triệu ông ngại ít, vậy thì bảy mướơi triệu, thế
nào?” Tuy chỉ phí ở thủ đô cao, nhưng đối
với những nhân viên phục vụ mà nói, bình
thường tiền lương cũng rất thấp.

Sắc mặt quản lý có chút không tốt,
nhìn tôi nói: “Cô Thẩm, tôi không được đắc
tội với cô. Cô đến đây đập phá quán của
tôi, lại đưa ra yêu cầu như vậy. Cô Thầm,
làm người, cô không thể bởi vì thế lực của
nhà họ Thẩm lớn, liền có thể tùy ý dày vò
những người dân nhỏ bé như chúng tôi
được.”

“Ha ha”

Tôi không khỏi nở nụ cười: “Quản lý,
ông họ gì?”

Ông ta sừng sốt một chút: “Lưu.”

Tôi gật đầu: “Chào quản lý Lưu, tôi
cảm thấy nếu như là đầu óc của người bình
thường với tư cách quản lý, trong quán có
người ngang ngược không nói đạo lý lại
đánh nhân viên của mình, có lẽ việc đầu
tiên nghĩ đến chính là ngăn cản chứ không
phải đứng xem. Tôi có thể ngầm hiểu là
ông bận rộn không để ý đến vừa rồi cô
Vương Yên Nhiên đây bị khách hàng đánh.
Nhưng sau khi ông phát hiện xảy ra
chuyện, nghĩ đến đầu tiên không phải là
hỏi rõ ràng tình huống trước sau đó mới
tiến hành xử lý sao?”

Dừng một chút, tôi tiếp tục nói: “Cũng
đúng, vừa rồi nghe lời ông nói, tôi cũng đã
biết nguyên nhân Vương Yên Nhiên bị

đánh là gì. Nếu như tôi đoán không sai, cô
gái nhỏ này đi làm ở đây, lựa chọn kiếm
tiền thế nào là chuyện của cô ấy đúng
không? Ông không bảo vệ tốt an toàn cho
cô ấy, còn nhục mạ cô ấy. Quản lý Lưu,
hành vi tiếp khách này, không nói là pháp
luật không cho phép, cho dù cho phép, cô
ấy cũng phải tự mình gật đầu đồng ý, lúc
này mới xem như giao dịch hợp pháp. Cô
ấy không đồng ý liền bị đánh, sao lại thành
lỗi của cô ấy được?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện