Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 331



Chương 331: Trở về thủ đô (6)

Ông chủ hơi sửng sốt gật đầu:
“Đương nhiên là có thể!”

Trước kia Lý Vũ Linh nói, cô ấy không
thích hoa cúc trắng, nhìn chúng nhợt nhạt
và bối rối, không luôn làm cho người khác
vui vẻ như hoa hướng dương.

Cầm lấy một đóa hoa hướng dương và
đưa nó cho Tuệ Minh, ông Phó không
hứng thú với hoa nhưng tính tình ông luôn
sâu sắc và trầm ổn, tôi chọn lấy một bó
hoa cúc vàng.

Bà ngoại thích nhất là loài hoa đuôi
phượng ở sân nhà Hoàng An, bà nói rằng
loài hoa này rất ngoan cường, tuy không
đẹp rực rỡ nhưng chỉ cần rải vài hạt giống

xuống đất và thêm một trận mưa lớn là nó
thể theo gió mà lớn lên.

Nghĩa trang được mở rộng ra thêm rất
nhiều, những bậc thềm dài và lớp sương
mù dày đặc đầu mùa thu. Tôi đi trên bậc
thang một lúc lâu, đã bốn năm dài trôi qua,
nếu không phải đã được đánh dấu ký hiệu
chỉ sợ tôi cũng quên mất vị trí.

Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy

cập trực tiếp vào truyen.one

Hôm nay có rất nhiều người đi viếng
họ hàng của mình, hai người dẫn theo Tuệ
Minh đi viếng hai vị trường lão rồi mới đến
mộ của Lý Vũ Linh.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông đứng
trước mộ, dáng người như ngọc, khuôn
mặt lạnh lùng, trong bốn năm trôi qua anh
ta đã mất đi sự ấm áp của ban đầu mà
dường như ngày càng trở nên lạnh như
băng.

Có người nói rằng sự trường thành
của một số người trên thế giới này theo

thời gian sẽ ngày càng trở nên dịu dàng.
Trong khi đối với một số người thời gian sẽ
khiến họ trờ nên ngày càng im lặng và lạnh
lùng.

Có lẽ thời gian kéo dài mang lại cho
họ nỗi đau và ký ức. Một số nhẹ nhàng vì
ký ức nhưng một số người sẽ tuyệt vọng vì
ký ức.

Đối với Trịnh Tuấn Anh, tôi không biết
anh ta thuộc về loại nào. Sau bốn năm, tình
cảm của anh ta và Lý Vũ Linh là thứ tình
cảm gì thì tôi cũng hoàn toàn không biết.

Ánh mắt rơi bó hoa cát cánh màu
trắng đặt trước bia mộ, tôi sửng sốt một
lúc lâu.

Hoa cát cánh là loài hoa có ngôn ngữ
tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng, là một
loại tình yêu vô vọng, là một loài hoa mang
ý nghĩa bi thương.

Người xưa từng có câu “Ở đời, cái gì
quá cũng không tốt” tình yêu dù có lớn
đến đâu cũng đã muộn rồi, từ từ từng chút
một mới là kế lâu dài.

“Mẹ!” Có lẽ là do đứng quá lâu nên
Tuệ Minh đột nhiên mờ miệng, nhìn tấm
ảnh trên bia mộ, có hơi không hiều rằng
mẹ Vũ Linh đã chết.

“Sao?”

Giọng nói non nớt cửa đứa trẻ đã bị
cắt ngang. Trịnh Tuấn Anh đang đứng
ngần người trước bia mộ quay đầu lại có lẽ
hơi bất ngờ khi nhìn thấy tôi.

Có lẽ anh ta phát hiện giọng nói khi
nãy không phải là của tôi nên nhìn qua Tuệ
Minh đang đứng bên cạnh.

Một lớn một nhỏ đứng đối mặt nhau,
quan hệ huyết thống gắn bó chặt chẽ với
nhau anh ta mím môi, lông mày chau lại.

Thật lâu sau anh ta nhìn tôi: “Đứa trẻ
này là…”

“Tuệ Minh, tặng hoa cho mẹ Vũ Linh
đi” Tôi mờ miệng trả lời những gì anh ta
đang định hỏi.

Lý Vũ Linh không muốn giao con cho
Trịnh Tuấn Anh nên tôi cũng sẽ như vậy, dù
sao đó cũng là sự ích kỷ và nguyện vọng
của Vũ Linh.

Tuệ Minh gật đầu, đứa trẻ còn quá
nhỏ dường như không hiểu chia cắt âm
dương là gì, đặt hoa lên trước mộ, cô bé
nhìn bia mộ, tấm ảnh đã sắp ố vàng.

Cô bé cũng không cao hơn bia mộ
bao nhiêu, chỉ cần xoay người là có thể
thấy ành mà không cần cúi người. Khi hai
mẹ con gặp nhau, bốn mắt đối nhau thời
gian dường như luân hồi, mẹ con hai người
ôm nhau và khóc.

“Mẹ Vũ Linh, mẹ nói rằng mẹ Vũ Linh
là người rất quan trọng với mẹ. Mẹ là

người rất quan trọng với con, sau này mẹ
Vũ Linh cũng sẽ là người quan trọng của
con”

Lời nói của đứa trẻ có phần kỳ lạ, logic
cũng kỳ lạ nhưng giọng nói nhẹ nhàng,
khiến người ta đau lòng.

Trịnh Tuấn Anh không ngốc, năm đó
anh ta biết đứa trẻ được sinh ra, trong lòng
anh ta chắc chắn cũng biết Tuệ Minh
không phải là con tôi.

Anh ta nhìn Tuệ Minh bằng ánh mắt
trầm tĩnh và thâm thúy, chắc là đã đoán
được hơn phân nửa.

Tôi dường như chưa từng nói với anh
ta là Vũ Linh đã ra đi, bây giờ anh ta xuất
hiện ð đây chắc là đã có người nói cho anh
ta biết.

Anh ta nhìn tôi: “Cô bé tên gì?”

Hiển nhiên anh ta đang hỏi tên của
đứa nhỏ.

“Thẩm Lý Hinh!” Tôi trà lời, ánh mắt
nhìn vào tấm bia mộ, Tuệ Minh đang dùng
bàn tay nhỏ bé lau sạch bụi trên tấm ảnh.

Nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy
khó chịu.

Trịnh Tuấn Anh gật đầu, cổ họng run
lên, anh ta gật đầu: “Tốt lắm!”

Sương mù buổi sáng vẫn còn đó, tôi
mím môi nhìn tấm ảnh đã ố vàng trên bia
mộ, trong lòng nghẹn ngào. Sau bốn năm
đêm nào tôi cũng mơ thấy Vũ Linh dắt
theo đứa trẻ và vẫy tay chào tạm biệt tôi.

Trong mơ, cô ấy nói: “Thẩm Xuân
Hinh, giúp tớ chăm cho nó nhé!”

Tôi khóc đến mơ hồ, những ký ức liên
quan đến đứa trẻ tôi ngày càng quên mất.
Có đôi khi tôi nghĩ rằng Phó Thắng Nam tài
giỏi như vậy, con chúng tôi nhất định sẽ là
một đứa trẻ như thế nào?

Đôi khi, nỗi đau xé lòng bào mòn tôi.
May mắn thay đã có Tuệ Minh, con bé
khuấy động cuộc sống của tôi, ký ức ở
Hoàng An luôn bám lấy tôi, tôi thoát ra từ
trong đau khổ và dần dần buông bỏ đi ký
ức.

Đúng vậy!

Âm dưỡng cách biệt khiến cho tất cả
những gì chúng tôi có thể làm là quan tâm
đến nhau trong lòng mà thôi.

Màn sương sớm đã tan và giọng một
người phụ nữ vang lên sau lưng anh ta,
“Tuấn Anh, chúng ta về nhà thôi!”

Giọng nói của người phụ nữ này có hơi
quen thuộc, tôi chậm chạp quay đầu, mất
mấy giây mới nhận ra người đang đi đến là
Lâm Diên.

Đã qua nhiều năm không gặp, cô ta
càng ngày càng quyến rũ, không còn dáng
vẻ non nớt của năm nào ngược lại còn có
một chút trường thành và nhẫn nhịn.

Nhìn thấy tôi dường như cô ta cũng
bất ngờ, ánh mắt rơi vào bia mộ trước mặt
Tuệ Minh có hơi sửng sốt.

Một lúc lâu sau, cô ta thu lại ánh mắt,
đi về phía tôi với nói với giọng nói lạnh nhạt
và xa cách: “Xin chào, cô Thẩm!”

Tôi mím môi, vẻ mặt lạnh nhạt: “Chào
cô!” Trong lòng vẫn đầy vẻ lo lắng như cũ
nhưng không thể hiện ra bên ngoài.

Ánh mắt tôi nhìn vào phần bụng hơi
nhô lên của cô ấy, sau một lúc sững sờ tôi
cũng đoán được phần nào đó là của Trịnh
Tuấn Anh.

“Ha!” Nghẹn ngào bật cười thành
tiếng nhìn về phía Trịnh Tuấn Anh, trong
mắt tôi đầy vẻ tức giận: “Trịnh Tuấn Anh,
anh không nên đưa cô ta đến đây.”

Đây là thế nào?

Đang tỏ ra khiêu khích à?

Lâm Diên mờ miệng: “Cô Thẩm, cô
đừng hiểu lầm, là tôi muốn đi theo, không
trách Tuấn Anh được.”

Tôi buồn cười nên cũng không muốn
nói thêm, nhìn vào bụng cô ta: “Cô trắng
trợn đến nhìn cô ấy như thế, không sợ nửa
đêm cô ấy quay về đòi nợ cô sao?”

Cái chết của Vũ Linh năm đó một nửa
công sức là của cô ta. Giờ thì cô ta lại
ngang nhiên ở đây. Có vẻ như những năm
qua cô ta sống rất thoải mái.

Được.

Gương mặt cô thoáng sợ hãi, ánh mắt
rơi vào Trịnh Tuấn Anh, vẻ mặt này dường
như không phải sợ Vũ Linh mà là sợ Trịnh
Tuấn Anh.
Thật nực cười, có vẻ như Trịnh Tuấn
Anh chưa bao giờ biết cái chết của Vũ Linh
là như thế nào!

“Cô Thẩm, tôi biết cô và Lý Vũ Linh là
bạn tốt của nhau, nhưng người chết không
thể sống lại. Hơn nữa những người còn
sống phải đối mặt với cuộc đời và tiếp tục
sống. Có phải không? Cô ta nói một cách
thật thằng thắn.

“Nếu không biết quá khứ của cô, tôi
nghĩ vào lúc này tôi nhất định sẽ cho rằng
đây là một người nho nhã, lạc quan.”

“Người chết không thể sống lại,
nhưng làm sao người sống có thể chết?”
Tôi nhìn Trịnh Tuấn Anh và chế nhạo,
“Trịnh Tuấn Anh, anh chưa bao giờ nghĩ về
việc Vũ Linh đã chết như thế nào?”

“Cô Thầm!” Có lẽ không ngờ tôi sẽ hỏi
thẳng Trịnh Tuấn Anh như vậy, Lâm Diên
cất tiếng, giọng nói vội vàng: “Lý Vũ Linh

chết không phải là do bị kích thích khi biết
cô xảy ra chuyện hay sao? Tất cả đã kết
thúc, tại sao cô có ý định gợi nó lên lại một
lần nữa đề làm gì?”

Nhìn cô ta, đôi mắt rơi vào chiếc bụng
hơi nhô ra của cô ta tôi thấy cảm động vì
dù gì thì đứa trẻ cũng vô tội.

“Cuối cùng là đang xảy ra chuyện gì?”
Thấy tôi không nói, Trịnh Tuấn Anh hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện