Chương 50: Gậy Ông Đập Lưng Ông
"Nói, hôm nay cô hẹn tôi ra đây là muốn nói gì? Đừng làm lỡ thời gian của tôi." Mạc Hy Tuyết đưa mắt nhìn Mạc Hy Vân đang thảnh thơi ngồi trước mặt mình, khóe môi cô hơi giật giật.
Đột nhiên Mạc Hy Vân lại muốn gọi cô ra đây, chắc chắn người phụ nữ này đang mưu tính điều gì đó.
Mạc Hy Vân gật đầu một cái, cô ta nâng ly nước lên khẽ nhấp một ngụm rồi bình thản trả lời, "Bình tĩnh một chút đi, chẳng qua là tôi muốn cho chị gặp một người thôi mà.
Người đó chắc chắn là chị sẽ muốn gặp đấy, kiên nhẫn đợi đi."
Ngồi đợi một lát, Mạc Hy Tuyết gần như đã mất hết kiên nhẫn rồi, nơi này lại còn ồn ào như vậy nữa.
Quên mất là Mạc Hy Vân hẹn cô gặp mặt ở quán bar chứ không phải là mấy quán cà phê như bình thường.
Rượu hay nước trái cây để trước mặt, Mạc Hy Tuyết còn chẳng hề đụng vào, chỉ hằm hằm nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cô chỉ thắc mắc rằng, người mà Mạc Hy Vân muốn cô gặp là ai đây?
"Tôi có lòng tốt gọi chút đồ uống cho chị, không uống à? Hay chị sợ có độc?" Mạc Hy Vân nhếch mép nhìn ly rượu vẫn chưa vơi đi kia, "Yên tâm đi, tôi chưa muốn đi tù đâu.
Nơi này nóng như vậy mà chị vẫn còn nhịn được, tôi cũng nể chị lắm đấy."
Đáp lại Mạc Hy Vân chính là một ánh mắt đầy khiêu khích, "Mạc Hy Vân, dường như cô rất muốn tôi uống ly rượu này nhỉ?" Lời của Mạc Hy Tuyết vừa dứt, sắc mặt của người phụ nữ dưới ánh đèn nhấp nháy trong quán lúc trắng lúc xanh, nhưng cô ta vẫn cố nặn ra một nụ cười, "Tùy chị nghĩ sao cũng được.
Muốn uống thì uống không muốn uống thì thôi, tôi đâu có bắt ép chị phải uống."
Thời điểm này, Mạc Hy Vân không thể manh động được.
Mạc Hy Tuyết chẳng nói gì, cô chỉ cười, tay nâng ly rượu màu đỏ đưa lên miệng của mình, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, chiếc ly nhanh chóng được đặt xuống bàn, hai người phụ nữ nhìn nhau, nụ cười hài lòng đều hiện rõ trên khuôn mặt của họ.
Khi chứng kiến Mạc Hy Tuyết uống sạch ly rượu kia, trong lòng Mạc Hy Vân mừng lắm.
Cô ta khẳng định một điều rằng, lần này Mạc Hy Tuyết chết chắc rồi.
Thật ra, hôm nay cô ta hẹn chị gái mình ra đây chẳng có ai để gặp hết, mục đích của Mạc Hy Vân chỉ là muốn hủy hoại danh dự của Mạc Hy Tuyết thôi.
Ly rượu mà Mạc Hy Tuyết vừa uống đúng là đã bị người phụ nữ này dở trò.
Cô ta bỏ xuân dược vào bên trong, rồi đợi thuốc phát tác liền ném Mạc Hy Tuyết vào một căn phòng đã được chuẩn bị sẵn, trong đó có mấy tên đàn ông, đó là người của cô ta.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra tiếp theo, Mạc Hy Vân không tài nào ngừng cười được.
Sáng mai, những hình ảnh nóng nhất của Mạc Hy Tuyết sẽ được đưa lên báo cho mà xem.
Phóng viên cô ta gọi đến đã vây sẵn ở ngoài rồi, chỉ cần Mạc Hy Vân có động thái, những người đó sẽ ngay lập tức xông vào đây lấy tin tức.
Thấy Mạc Hy Tuyết đã bắt đầu có những biểu hiện trúng thuốc, Mạc Hy Vân đỡ chị gái của mình dậy, nhẹ nhàng mỉm cười, "Để tôi đưa chị đi gặp người mà chị cần gặp." Tiếng cười của cô ta mang theo một sự rùng rợn đến đáng sợ.
Nhưng càng ngày, Mạc Hy Vân không còn một chút sức lực nào.
Cả người cô ta đột nhiên nóng bừng lên.
Theo bản năng, Mạc Hy Vân men theo con đường đến phòng bản thân mình đã chuẩn bị, nhưng những hơi thở của người phụ nữ này lại càng trở nên gấp gáp hơn.
Vốn muốn đẩy Mạc Hy Tuyết vào bên trong, nhưng hai tay của Mạc Hy Vân thật sự chẳng còn cử động được nữa.
Trong cơn mơ màng, cô ta vẫn có thể cảm nhận được cả người mình nóng bừng lên, mồ hôi nhễ nhại khắp nơi.
Mạc Hy Tuyết mở cánh cửa phía trước ra, đẩy thẳng người phụ nữ này vào bên trong, nơi có những tên đàn ông mà Mạc Hy Vân đã chuẩn bị sẵn.
Cánh cửa đóng rầm lại, khóe môi của Mạc Hy Tuyết hơi cong lên nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu gỗ kia.
Lần này Mạc Hy Vân chết chắc rồi.
Đáng đời cô ta lắm!
Thật ra, Mạc Hy Tuyết đã biết Mạc Hy Vân có ý định muốn hại mình, cho nên cô đã tương kế tựu kế chơi ngược lại cô ta.
Ly rượu đã bị bỏ thuốc kia cũng đã bị Mạc Hy Tuyết đánh tráo khi người trong phòng này đi vệ sinh rồi.
Đầu óc Mạc Hy Vân cũng ngu ngốc lắm, đi về cũng chẳng mảy may nghi ngờ gì cả.
Nếu Mạc Hy Tuyết đoán không nhầm, bên trong phòng này chắc chắn đã có camera lắp đặt sẵn rồi, cô ta muốn tung video nóng của cô ra bên ngoài, nay người chết chính là Mạc Hy Vân rồi.
Cô cười khẩy một cái liền bỏ đi, bên tai còn vang lên mấy âm thanh đầy dâm dục.
"Cô em lại đây, để tụi anh làm em sung sướng."
Sáng hôm sau, khi Mạc Hy Vân tỉnh lại, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy đám phóng viên vây quanh nơi này liên tục chụp ảnh.
Âm thanh tách tách từ những chiếc máy ảnh kia không ngừng vang lên.
Mạc Hy Vân khẽ ngồi dậy, cả người cô ta đau nhức chẳng thể tả nổi, đầu thì cứ như có mấy cây búa đang gõ vào vậy.
Xem ra đêm hôm qua của cô ta là một đêm phóng túng đây.
Mạc Hy Vânnhìn sang bên cạnh thì thấy có bốn năm tên đàn ông đang ôm lấy thân thể loã lồ của cô ta.
Người phụ nữ hoảng sợ bật dậy.
Cô ta bàng hoàng lẫn hãi hùng.
Theo lý mà nói thì người đang nằm ở đây phải là Mạc Hy Tuyết chứ, Mạc Hy Vân đã tốn công lên một kế hoạch hoàn hảo để hủy hoại chị gái của mình rồi mà, vậy nhưng người nằm ở đây lại chính là cô ta.
Không hiểu chuyện gì xảy ra, đầu óc cô ta là một mảnh mơ hồ, chỉ nhớ loáng thoáng những chuyện đêm hôm qua mà thôi.
"Mạc nhị tiểu thư, không phải cô nói rằng muốn tiết lộ bí mật gì của Mạc tổng sao? Bây giờ cô lại làm ra những chuyện đáng xấu hổ như thế này, cô còn lời biện bạch gì không?"
"Phải đó Mạc tiểu thư, đúng là bây giờ nhà họ Mạc nghèo thật, chẳng lẽ cô lại đi bán thân để kiếm sống à?"
Những câu hỏi liên tục được đặt ra, Mạc Hy Vân tức như muốn phát điên, gầm lên đầy giận dữ, "Cút.
Mấy người cút hết cho tôi." Chắc chắn tin này sẽ có mặt trên báo, nếu vậy Mạc Hy Vân còn mặt mũi đâu mà ra đường cơ chứ?
Quả nhiên đúng là như vậy.
Trong một thời gian ngắn, những ảnh nóng của Mạc nhị tiểu thư đều phủ kín các mặt báo, cả clip nóng của Mạc Hy Vân cũng bị lan truyền ra bên ngoài.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn tờ báo trong tay mình, Mạc Hy Tuyết, chính là mày, mày đã hại tao.
Tao nhất định phải giết mày.
.
Bình luận truyện