Tổng Tài Sủng Vợ Có Chút Ngọt Ngào
Chương 16
Tác giả: Khúc Nhất Nhất
Anh xem như là chủ động quan tâm chính mình đây sao?
Cố Niệm bỗng nhiên có chút được sủng ái mà lo sợ, đại não vòng vo mấy vòng, đầu lưỡi trở nên không linh hoạt, vài giây sau mới nói: "Không, tôi vẫn đang tìm".
Cô híp mắt cười nói: "Anh không cần lo lắng, tôi học trường cùng với chuyên nghành cũng không tệ, tìm việc làm cũng là chuyện sớm hay muộn thôi".
"Thực sự dát vàng lên mặt mình".
Hôm nay tâm tình Cố Niệm rất tốt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó nói: "Lần trước bà hỏi tôi anh như thế nào ba tháng không quay về, tôi nói anh đi công tác, nếu có hỏi, anh cũng nên nói như thế nha!".
Giang Diệc Sâm cười: "Tôi không phải đi công tác chẳng lẽ là đi chơi sao?".
Cố Niệm ở trong lòng vẻ mặt khinh thường, anh không phải đi cùng Đại minh tinh đi nghĩ dưỡng sao?
Đương nhiên chỉ có thể nói ở trong lòng.
An Thiên Huệ vẫn sống một mình trong một ngôi nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách, Giang Diệc Sâm lớn lên ở đây, trước khi Giang Thanh Nguyên bị bắt giam, ngôi nhà đã bị niêm phong trong một thời gian, sau khi hết niêm phong An Thiên Huệ đã quay trở lại dọn dẹp, vẫn ở như vvậykhoong chịu đi, nói nơi đây có hơi thở của lão Giang, bà không nỡ rời đi.
Cố Niệm đã tới vài lần, bồi chuyện cùng với An Thiên Huệ, cô rất yêu mến mẹ chồng, hai người tán ngẫu chuyện trong gia đình cũng rất hợp với nhau.
An Thiên Huệ cả đời được nuông chiều, nên không biết nấu ăn, dì giúp việc lại vừa xin nghỉ pháp nên khi Giang Diệc Sâm và Cố Niệm ra về, trông bà rất buồn: "Con trai, con về không thông báo trước, dì Lý vừa xin nghỉ phép và về nhà rồi, làm sao bây giờ, con ra ngoài mua một ít đồ nấu sẵn về ăn!".
Cố Niệm vội vàng nói: "Không sao đâu, dì để đó con nấu cho, trong nhà có nguyên liêu nấu ăn không?".
"Ôi chao, Niệm Niệm, như thế sẽ phiền con".
"Không phiền không phiền".
"Vậy để ta đi xem trong bếp còn có nguyên liệu gì?".
Nói xong bà liền kéo Cố Niệm vào phòng bếp, lưu lại một khuôn mặt mơ hồ của Giang Diệc Sâm.
Thì ra hai người nàydinhs vào liền quên anh?
Giang đại tổng tài yên lặng đổi giày, ngồi ở trên ghế sôfa, chính mình lẻ loi ngồi ăn quả táo.
Thời điểm Cố Niệm bận rộn ở trong phòng bếp, mẹ Giang cầm khăn lụa mới mua đi tới trước mặt anh: "Con trai, đẹp không?".
"Đẹp, trẻ tuổi".
"Ánh mắt của người trẻ tuổi rất tốt, còn dùng tâm tình, khiến con bé tốn kém".
Giang Diệc Sâm ở trong cười lạnh, đó là tiền của con.
An Thiên Huệ đối với con dâu khên không ngớt miệng, bà đem khăn lụa để xuống, mắt nhìn Cố Niệm ở phòng bếp, hạ thấp âm thanh nói: "Con lấy người ta về, phải đối với con bé tốt một chút, Niệm Niệm cũng là một người đáng thương, từ nhỏ đã không có ba, hiện tại mẹ cũng biến thành như vậy". Sau đó bà chỉ chỉ Cố Niệm ở phòng bếp: "Con đi giúp con bé một tay đi".
Giang Diệc Sâm bĩu môi, anh như thế nào lại cảm thấy mình đang ở rễ không có tư cách ăn nói trong gia đình này, anh cự tuyệt: "Không đi!".
An Thiên Huệ đạp anh một phát: "Nhanh đi, nhanh lên".
Trong bếp, Cố Niệm đang nấu súp rau củ, khẩu vị của mẹ Giang khá dễ dàng nên cô nấu một ít đồ ăn dễ tiêu hóa.
Giang Diệc Sâm đẩy cửa ra, mặt không chút thay đổi: "Phải giúp sao?".
Anh cũng là bất đắc dĩ bị buộc, nếu không phải mẹ ra lệnh anh cũng không tới nơi này.
Ban đầu Cố Niệm vốn muốn mở miệng nói không cần, nhưng nghĩ lại đây cũng là cớ hội hiếm có để sai bảo Giang Diệc Sâm, cô cầm cái vung trên tay, vỗ vỗ tay: "Đem tôm rửa sạch, bỏ vỏ rồi ướp gia vị!".
Giang Diệc Sâm sửng sốt một hồi lâu khóe miệng gợi lên ý cười: "Chậc chậc, cho cô một chút ánh sáng mặt trời, cô vẫn sáng chói hử?".
Khóe miệng Cố Niệm tràn đầy ý cười nhợt nhạt, có mẹ Giang cấp cho cô chỗ dựa, cô giống như không có một chút sợ sệt, ánh mắt liếc ra bên ngoài: "Giang tổng, đóng kịch phải đóng hết buổi đúng không, hơn nữa đó là ý của mẹ, tôi chỉ đang thực hiện mệnh lệnh thôi".
Kỳ thực cô ở trong lòng cười trộm không ngớt, có thể sai bảo được Giang đại tổng tài này thật quá tốt.
"Thêm bao nhiêu muối?". Giang Diệc Sâm nghiêm mặt sau khi đem vỏ tôm bóc sạch, quay mặt lại hỏi cô.
"Anh thêm, tôi sẽ xem".
Giang Diệc Sâm dùng cái thìa nhỏ múc một chút muối, cẩn thận thêm vào bên trong tôm.
Đường cong trên khuôn mặt anh rất tinh tế và hoàn hảo, dáng vẻ chuyên tâm, đẹp trai nói không nên lời, trong khoảng thời gian ngắn Cố Niệm nhìn đến ngây dại, đến khi Giang Diệc Sâm hỏi đến lần thứ ba mới khôi phục tinh thần lại.
Anh xem như là chủ động quan tâm chính mình đây sao?
Cố Niệm bỗng nhiên có chút được sủng ái mà lo sợ, đại não vòng vo mấy vòng, đầu lưỡi trở nên không linh hoạt, vài giây sau mới nói: "Không, tôi vẫn đang tìm".
Cô híp mắt cười nói: "Anh không cần lo lắng, tôi học trường cùng với chuyên nghành cũng không tệ, tìm việc làm cũng là chuyện sớm hay muộn thôi".
"Thực sự dát vàng lên mặt mình".
Hôm nay tâm tình Cố Niệm rất tốt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó nói: "Lần trước bà hỏi tôi anh như thế nào ba tháng không quay về, tôi nói anh đi công tác, nếu có hỏi, anh cũng nên nói như thế nha!".
Giang Diệc Sâm cười: "Tôi không phải đi công tác chẳng lẽ là đi chơi sao?".
Cố Niệm ở trong lòng vẻ mặt khinh thường, anh không phải đi cùng Đại minh tinh đi nghĩ dưỡng sao?
Đương nhiên chỉ có thể nói ở trong lòng.
An Thiên Huệ vẫn sống một mình trong một ngôi nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách, Giang Diệc Sâm lớn lên ở đây, trước khi Giang Thanh Nguyên bị bắt giam, ngôi nhà đã bị niêm phong trong một thời gian, sau khi hết niêm phong An Thiên Huệ đã quay trở lại dọn dẹp, vẫn ở như vvậykhoong chịu đi, nói nơi đây có hơi thở của lão Giang, bà không nỡ rời đi.
Cố Niệm đã tới vài lần, bồi chuyện cùng với An Thiên Huệ, cô rất yêu mến mẹ chồng, hai người tán ngẫu chuyện trong gia đình cũng rất hợp với nhau.
An Thiên Huệ cả đời được nuông chiều, nên không biết nấu ăn, dì giúp việc lại vừa xin nghỉ pháp nên khi Giang Diệc Sâm và Cố Niệm ra về, trông bà rất buồn: "Con trai, con về không thông báo trước, dì Lý vừa xin nghỉ phép và về nhà rồi, làm sao bây giờ, con ra ngoài mua một ít đồ nấu sẵn về ăn!".
Cố Niệm vội vàng nói: "Không sao đâu, dì để đó con nấu cho, trong nhà có nguyên liêu nấu ăn không?".
"Ôi chao, Niệm Niệm, như thế sẽ phiền con".
"Không phiền không phiền".
"Vậy để ta đi xem trong bếp còn có nguyên liệu gì?".
Nói xong bà liền kéo Cố Niệm vào phòng bếp, lưu lại một khuôn mặt mơ hồ của Giang Diệc Sâm.
Thì ra hai người nàydinhs vào liền quên anh?
Giang đại tổng tài yên lặng đổi giày, ngồi ở trên ghế sôfa, chính mình lẻ loi ngồi ăn quả táo.
Thời điểm Cố Niệm bận rộn ở trong phòng bếp, mẹ Giang cầm khăn lụa mới mua đi tới trước mặt anh: "Con trai, đẹp không?".
"Đẹp, trẻ tuổi".
"Ánh mắt của người trẻ tuổi rất tốt, còn dùng tâm tình, khiến con bé tốn kém".
Giang Diệc Sâm ở trong cười lạnh, đó là tiền của con.
An Thiên Huệ đối với con dâu khên không ngớt miệng, bà đem khăn lụa để xuống, mắt nhìn Cố Niệm ở phòng bếp, hạ thấp âm thanh nói: "Con lấy người ta về, phải đối với con bé tốt một chút, Niệm Niệm cũng là một người đáng thương, từ nhỏ đã không có ba, hiện tại mẹ cũng biến thành như vậy". Sau đó bà chỉ chỉ Cố Niệm ở phòng bếp: "Con đi giúp con bé một tay đi".
Giang Diệc Sâm bĩu môi, anh như thế nào lại cảm thấy mình đang ở rễ không có tư cách ăn nói trong gia đình này, anh cự tuyệt: "Không đi!".
An Thiên Huệ đạp anh một phát: "Nhanh đi, nhanh lên".
Trong bếp, Cố Niệm đang nấu súp rau củ, khẩu vị của mẹ Giang khá dễ dàng nên cô nấu một ít đồ ăn dễ tiêu hóa.
Giang Diệc Sâm đẩy cửa ra, mặt không chút thay đổi: "Phải giúp sao?".
Anh cũng là bất đắc dĩ bị buộc, nếu không phải mẹ ra lệnh anh cũng không tới nơi này.
Ban đầu Cố Niệm vốn muốn mở miệng nói không cần, nhưng nghĩ lại đây cũng là cớ hội hiếm có để sai bảo Giang Diệc Sâm, cô cầm cái vung trên tay, vỗ vỗ tay: "Đem tôm rửa sạch, bỏ vỏ rồi ướp gia vị!".
Giang Diệc Sâm sửng sốt một hồi lâu khóe miệng gợi lên ý cười: "Chậc chậc, cho cô một chút ánh sáng mặt trời, cô vẫn sáng chói hử?".
Khóe miệng Cố Niệm tràn đầy ý cười nhợt nhạt, có mẹ Giang cấp cho cô chỗ dựa, cô giống như không có một chút sợ sệt, ánh mắt liếc ra bên ngoài: "Giang tổng, đóng kịch phải đóng hết buổi đúng không, hơn nữa đó là ý của mẹ, tôi chỉ đang thực hiện mệnh lệnh thôi".
Kỳ thực cô ở trong lòng cười trộm không ngớt, có thể sai bảo được Giang đại tổng tài này thật quá tốt.
"Thêm bao nhiêu muối?". Giang Diệc Sâm nghiêm mặt sau khi đem vỏ tôm bóc sạch, quay mặt lại hỏi cô.
"Anh thêm, tôi sẽ xem".
Giang Diệc Sâm dùng cái thìa nhỏ múc một chút muối, cẩn thận thêm vào bên trong tôm.
Đường cong trên khuôn mặt anh rất tinh tế và hoàn hảo, dáng vẻ chuyên tâm, đẹp trai nói không nên lời, trong khoảng thời gian ngắn Cố Niệm nhìn đến ngây dại, đến khi Giang Diệc Sâm hỏi đến lần thứ ba mới khôi phục tinh thần lại.
Bình luận truyện