Tổng Tài Sủng Vợ Có Chút Ngọt Ngào
Chương 7
Tác giả: Khúc Nhất Nhất
Trong thời điểm sắp chịu không nổi, Cố Niệm đột nhiên đẩy anh ra, không quan tâm đến mà hô lên: "Hạ Vãn Vãn ở bên ngoài đấy, anh như thế nào lại bỏ cô ấy ở bên ngoài một mình?"
Giờ phút này, trên đỉnh đầu của cô cần phải nhẹ nhàng xoay quanh tiếp xúc với khẽ hở, vòng Đạo Quang kia tên gọi thánh mẫu.
Đúng vậy, đẩy chồng đến cho người phụ nữ khác, không ai ngoài cô ấy.
Cố Niệm mím môi và nhìn vào khuôn mặt hờ hững và lạnh lùng của Giang Diệc Sâm, gằn từng tiếng: "Tôi cùng Tần Khả Ngộ đến nơi này, chưa từng có ý định muốn theo dõi anh."
Giang Diệc Sâm cười lạnh: "Phải không?"
Cố Niệm trong nháy mắt không nói gì, lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Diệc Sâm một lúc nữa, mới mở miệng: "Tôi hiện tại trở về."
Nói xong cô đẩy cửa ra bước đi nhanh ra ngoài, chỉ là vừa mới bước một bước ra ngoài, đã bị người đàn ông bắt lấy cổ tay.
Giọng nói của Giang Diệc Sâm lạnh nhạt: "Tôi cho phép cô tặng."
Cố Niệm lắc đầu, muốn thoát khỏi anh, thế nhưng tay lại bị anh cầm thật chặt.
"Cố Niệm". Thanh âm nặng nề vang lên trên đỉnh đầu, nhuộm màu với sự bất mãn sâu sắc: "Cô cho tôi một chút thời gian."
Thời gian nghĩa là muốn nói cho cô nghe, tổng tài nói cái gì thì chính là cái đó.
Cô ngẩng đầu, đụng vào ánh mắt sâu thẳm không lối ra của Giang Diệc Sâm.
Sau đó, cô thừa nhận cô sợ hãi.
Giang Diệc Sâm buông tay cô ra, đi qua hành lang dài đi đến thang máy bên cạnh, mới vừa ấn vào cái nút, chợt nghe thấy một hồi thanh âm kiều mị vang lên: "Diệc Sâm, Tiệc liên hoan tối đã bắt đầu rồi, anh đi đâu vậy?"
Cố Niệm nghe được thanh âm phía sau cũng lập tức quay đầu lại, nhìn thấy chính là khuôn mặt đẹp long lanh.
Ánh mắt Hạ Vãn Vãn dừng lại ở trên người Giang Diệc Sâm, với nụ cười dịu dàng có chủ ý: "Vừa rồi đạo diễn còn đang tìm anh mà?"
Giang Diệc Sâm gật đầu: "Tôi có chút chuyện phải xử lý, cần phải đi qua."
Cửa thang máy "leng keng" một tiếng mở ra, anh nhấc chân bước vào bên trong, đồng thời ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua Cố Niệm.
Cố Niệm vội vàng đem tầm mắt thu về lại trên người mình, cuống cả lên vội vàng đi theo vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, một tia khẽ hở nhỏ bé cuối cùng, Cố Niệm nhìn thấy rõ ràng Hạ Vãn Vãn vô cùng căm phẫn, vẻ mặt không cam lòng.
Cô bĩu môi, nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn bên cạnh: "Không tốt khi anh để Hạ tiểu thư ở lại như thếthế?"
Giang Diệc Sâm rất lạnh lùng, khong phản ứng.
Cố Niệm cắn cắn môi: "Cô ấy giống như không vui vẻ, nếu không thì anh.."
Còn chưa nói hết, đột nhiên liền chống lại khuôn mặt phóng đại của người đàn ông, Giang Diệc Sâm nắm tay thành quả đấm phía bên phải cô, hơi nheo con mắt lại.
"Mở miệng ngậm miệng đều là cô, cô thực sự yêu thích cô ta?"
Cố Niệm: "..."
* * *
Thang máy xuống tới lầu một, rất nhanh nơi đó đã có người chạy đến, nhìn thấy Giang Diệc Sâm liền cung kính: "Tổng tài."
Giang Diệc Sâm chỉ chỉ Cố Niệm: "Đưa cô ấy trở về." Sau đó anh không quên dặn dò Cố Niệm: "Ngoan ngoãn về nhà đợi, dám chạy loạn tôi liền không tha cho cô."
Người đến là trợ lý của Giang Diệc Sâm trong yến tiệc, cùng Cố Niệm trước kia gặp qua một lần, anh ta biết rõ bà chủ Giang đến từ đâu, đó cũng là lý do đối với cô anh ta chưa từng hòa nhã.
Anh ta gật gật đầu: "Vâng, tổng tài."
Nói xong tầm mắt của anh ta chuyển sang Cố Niệm, mặc dù trong lòng không thích bà chủ Giang, nhưng mà anh còn muốn làm việc, cho nên, anh ta cũng chỉ mỉm cười: "Phu nhân, lên xe đi, tôi đưa người trở về."
Cố Niệm nhìn thoáng qua anh ta, sau đó lại nhìn sang Giang Diệc Sâm.
Vốn muốn hỏi một câu anh khi nào thì trở lại.
Nhưng nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông thờ ơ hòa quyện trong đêm vô biên, anh không chú ý đến cô và dường như cô không tồn tại trong mắt của anh.
Cho nên cuối cùng, đôi mắt cô buông xuống, đem lời nói nuốt vào bên trong, miễn cho chính mình làm điều thừa lại bị người chán ghét.
Trong nháy mắt Cố Niệm nhìn thấy bóng lung của người đàn ông, cô độc và kiêu ngạo.
Trong lòng cô bất chợt xuất hiện một loạt suy nghĩ khó chịu không nói nên lời, đại não một trận nóng lên, sau đó mở miệng như ma xui quỷ khiến: "Chờ.. chờ một chút."
Trong thời điểm sắp chịu không nổi, Cố Niệm đột nhiên đẩy anh ra, không quan tâm đến mà hô lên: "Hạ Vãn Vãn ở bên ngoài đấy, anh như thế nào lại bỏ cô ấy ở bên ngoài một mình?"
Giờ phút này, trên đỉnh đầu của cô cần phải nhẹ nhàng xoay quanh tiếp xúc với khẽ hở, vòng Đạo Quang kia tên gọi thánh mẫu.
Đúng vậy, đẩy chồng đến cho người phụ nữ khác, không ai ngoài cô ấy.
Cố Niệm mím môi và nhìn vào khuôn mặt hờ hững và lạnh lùng của Giang Diệc Sâm, gằn từng tiếng: "Tôi cùng Tần Khả Ngộ đến nơi này, chưa từng có ý định muốn theo dõi anh."
Giang Diệc Sâm cười lạnh: "Phải không?"
Cố Niệm trong nháy mắt không nói gì, lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Diệc Sâm một lúc nữa, mới mở miệng: "Tôi hiện tại trở về."
Nói xong cô đẩy cửa ra bước đi nhanh ra ngoài, chỉ là vừa mới bước một bước ra ngoài, đã bị người đàn ông bắt lấy cổ tay.
Giọng nói của Giang Diệc Sâm lạnh nhạt: "Tôi cho phép cô tặng."
Cố Niệm lắc đầu, muốn thoát khỏi anh, thế nhưng tay lại bị anh cầm thật chặt.
"Cố Niệm". Thanh âm nặng nề vang lên trên đỉnh đầu, nhuộm màu với sự bất mãn sâu sắc: "Cô cho tôi một chút thời gian."
Thời gian nghĩa là muốn nói cho cô nghe, tổng tài nói cái gì thì chính là cái đó.
Cô ngẩng đầu, đụng vào ánh mắt sâu thẳm không lối ra của Giang Diệc Sâm.
Sau đó, cô thừa nhận cô sợ hãi.
Giang Diệc Sâm buông tay cô ra, đi qua hành lang dài đi đến thang máy bên cạnh, mới vừa ấn vào cái nút, chợt nghe thấy một hồi thanh âm kiều mị vang lên: "Diệc Sâm, Tiệc liên hoan tối đã bắt đầu rồi, anh đi đâu vậy?"
Cố Niệm nghe được thanh âm phía sau cũng lập tức quay đầu lại, nhìn thấy chính là khuôn mặt đẹp long lanh.
Ánh mắt Hạ Vãn Vãn dừng lại ở trên người Giang Diệc Sâm, với nụ cười dịu dàng có chủ ý: "Vừa rồi đạo diễn còn đang tìm anh mà?"
Giang Diệc Sâm gật đầu: "Tôi có chút chuyện phải xử lý, cần phải đi qua."
Cửa thang máy "leng keng" một tiếng mở ra, anh nhấc chân bước vào bên trong, đồng thời ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua Cố Niệm.
Cố Niệm vội vàng đem tầm mắt thu về lại trên người mình, cuống cả lên vội vàng đi theo vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, một tia khẽ hở nhỏ bé cuối cùng, Cố Niệm nhìn thấy rõ ràng Hạ Vãn Vãn vô cùng căm phẫn, vẻ mặt không cam lòng.
Cô bĩu môi, nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn bên cạnh: "Không tốt khi anh để Hạ tiểu thư ở lại như thếthế?"
Giang Diệc Sâm rất lạnh lùng, khong phản ứng.
Cố Niệm cắn cắn môi: "Cô ấy giống như không vui vẻ, nếu không thì anh.."
Còn chưa nói hết, đột nhiên liền chống lại khuôn mặt phóng đại của người đàn ông, Giang Diệc Sâm nắm tay thành quả đấm phía bên phải cô, hơi nheo con mắt lại.
"Mở miệng ngậm miệng đều là cô, cô thực sự yêu thích cô ta?"
Cố Niệm: "..."
* * *
Thang máy xuống tới lầu một, rất nhanh nơi đó đã có người chạy đến, nhìn thấy Giang Diệc Sâm liền cung kính: "Tổng tài."
Giang Diệc Sâm chỉ chỉ Cố Niệm: "Đưa cô ấy trở về." Sau đó anh không quên dặn dò Cố Niệm: "Ngoan ngoãn về nhà đợi, dám chạy loạn tôi liền không tha cho cô."
Người đến là trợ lý của Giang Diệc Sâm trong yến tiệc, cùng Cố Niệm trước kia gặp qua một lần, anh ta biết rõ bà chủ Giang đến từ đâu, đó cũng là lý do đối với cô anh ta chưa từng hòa nhã.
Anh ta gật gật đầu: "Vâng, tổng tài."
Nói xong tầm mắt của anh ta chuyển sang Cố Niệm, mặc dù trong lòng không thích bà chủ Giang, nhưng mà anh còn muốn làm việc, cho nên, anh ta cũng chỉ mỉm cười: "Phu nhân, lên xe đi, tôi đưa người trở về."
Cố Niệm nhìn thoáng qua anh ta, sau đó lại nhìn sang Giang Diệc Sâm.
Vốn muốn hỏi một câu anh khi nào thì trở lại.
Nhưng nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông thờ ơ hòa quyện trong đêm vô biên, anh không chú ý đến cô và dường như cô không tồn tại trong mắt của anh.
Cho nên cuối cùng, đôi mắt cô buông xuống, đem lời nói nuốt vào bên trong, miễn cho chính mình làm điều thừa lại bị người chán ghét.
Trong nháy mắt Cố Niệm nhìn thấy bóng lung của người đàn ông, cô độc và kiêu ngạo.
Trong lòng cô bất chợt xuất hiện một loạt suy nghĩ khó chịu không nói nên lời, đại não một trận nóng lên, sau đó mở miệng như ma xui quỷ khiến: "Chờ.. chờ một chút."
Bình luận truyện