Chương 195
Chương 195: Sao lại có một người trơ trẽn như vậy chứ.
Tần Lệ Phong nhìn lại cô, anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.
Xếp đồ ăn ra dĩa, Tô Phương Dung lẳng lặng cầm lấy, đặt lên bàn ăn.
“Có thể ăn được chưa ạ?” Gia Bảo vui vẻ chạy đến: “Ờm… mẹ ơi, rau bị cháy rồi!”
Tô Phương Dung nói ngay: “Mẹ xin lỗi, mẹ bất cẩn quá.”
Cậu bé cười hiểu ý: “Không sao đâu! Chỉ cần là do mẹ làm là con thích!” Vừa nói bàn tay nhỏ vừa vươn ra, gắp một miếng thịt cho vào miệng.
Tô Phương Dung vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, Gia Bảo lặng lẽ nắm góc quần áo của cô, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ không vui vì những thứ trên tivi sao?”
Tô Phương Dung ngừng lại, cô cho rằng Gia Bảo không quan tâm… nhưng thực tế thì thế giới của một đứa trẻ thì người lớn không bao giờ có thể đoán được.
“Mẹ… mẹ đừng không vui, chú sẽ không thể không muốn chúng ta.”
Câu nói của con trai khiến trái tim Tô Phương Dung đột ngột thắt lại.
Cô nghĩ lại, nếu không phải vì cô không mang lại cho con trai cảm giác an toàn thì Gia Bảo còn nhỏ sẽ có suy nghĩ như thế này sao?
Cô ảm đạm cúi đầu, cuối cùng thì người làm mẹ như cô quá thất bại.
Tần Lệ Phong đứng ở phía sau bọn họ, hơi nhíu mày.
Sau bữa ăn thì bầu không khí có chút ngột ngạt, ngay cả Gia Bảo cũng cảm nhận được, nhanh chóng thu dọn bữa ăn, sau khi ăn xong liền ngoan ngoãn vào phòng khách làm bài tập.
Tô Phương Dung đang rửa bát trong bếp, sau lưng có người ôm lấy cô.
Tần Lệ Phong chống cằm lên vai cô, nhìn vành tai đỏ hồng của cô, ôn nhu nói lời xin lỗi: “Anh xin lỗi.” Anh nói: “Mấy cục diện hỗn loạn này đều là do anh mà ra.”
Tô Phương Dung không nói gì, chỉ lắc đầu.
Anh chậm rãi nắm lấy tay cô: “Anh sẽ giải quyết sớm, sẽ không để em phải khổ sở một chút nào nữa.”
Cô dừng lại, ngước nhìn anh, anh hôn nhanh lên môi cô…
“Ha ha… xấu hổ quá đi…”
Tô Phương Dung giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Gia Bảo đứng ở cửa, hai má đỏ bừng, vội vàng đẩy Tần Lệ Phong ra: “Mau đi ra ngoài đi, đừng cản trở em nữa.”
Tần Lệ Phong bất đắc dĩ rời đi, nhìn về phía Gia Bảo vẫn đứng bên cạnh, ngồi xổm xuống thảo luận với cậu bé: “Từ nay về sau, con có thể…”
Gia Bảo thông minh tiếp lời: “Coi như không nhìn thấy!”
Anh búng ngón tay: “Thông minh!”
Gia Bảo mỉm cười: “Gần đây có trò chơi mới, nghe bạn con nói chơi rất vui… nhưng mà, mẹ không cho phép chơi game…” Cậu bé thở dài, chống hai tay lên cằm buồn rầu nói: “Thực sự rất đau buồn.”
Chúng ta nên giải quyết nỗi buồn của một đứa trẻ năm tuổi như thế nào?
Tần Lệ Phong cười gõ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Chỉ cần nói cho chú Trần biết con muốn gì, chú ấy sẽ mua cho con.”
“Thật không?” Đôi mắt to của Gia Bảo sáng lên.
Tần Lệ Phong gật đầu, lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Vậy thì sau này con nên làm gì?”
Gia Bảo đứng thẳng người: “Chỉ cần sau này nhìn thấy mẹ và chú hôn nhau thì cháu sẽ coi như chưa thấy, sau đó ngoan ngoãn trở về phòng!”
Anh hài lòng gật đầu: “Tốt lắm.” Bàn tay to lớn âu yếm vỗ về cái đầu nhỏ của cậu bé.
Tô Phương Dung bưng hoa quả đi ra: “Hai người đang nói cái gì?”
Gia Bảo vội vàng chạy tới nhận lấy, sau đó cẩn thận đặt đĩa hoa quả lên bàn, nói: “Chú đang dạy con giúp mẹ việc nhà.”
Tần Lệ Phong nhướng mày, ánh mắt tán thưởng sự nhanh trí của cậu bé!
“Ừm, chú nói đúng, nhưng Gia Bảo đã luôn hoàn thành tốt việc của mình mà.”
“Đó là đương nhiên, con là tri kỷ nhỏ của mẹ!”
“Ha ha, đúng vậy!”
Khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hai mẹ con thì khóe miệng Tần Lệ Phong bắt đầu nhếch lên.
Ban đêm, khi Tần Lệ Phong muốn ở qua đêm thì Tô Phương Dung mạnh mẽ đẩy anh ra cửa: “Anh Tần, chỗ của em quá nhỏ…”
Không đợi cô nói xong thì Tần Lệ Phong đã lôi kéo cô đi tới cửa bên cạnh, không nói một lời: “Không thành vấn đề, chỗ của anh đủ lớn.”
Đứng ở cửa, Tô Phương Dung sững sờ.
Chết tiệt, tại sao cô lại quên chuyện này? Ông chủ lớn này đã mua nhà bên cạnh rồi!
Nhưng mà chỉ trong một ngày mà nhà đã thu dọn gần xong rồi, bếp rất sạch sẽ, sạch sẽ đến nỗi không có dụng cụ nấu nướng! Phòng khách chỉ có một bộ ghế sô pha, ti vi chiếm hết tường, còn lại mấy món đồ gia dụng hôm nay mới đặt mua. Phòng ngủ đơn giản hơn, chỉ có một chiếc giường cực lớn!
Cô nhìn xung quanh, rồi quay lại nhìn anh: “Anh thực sự định sống ở đây sao?”
“Tại sao không?” Anh nói: “Người phụ nữ và con trai của anh đang ở đây mà!”
“Nhưng mà…”
Tần Lệ Phong nhìn cô chằm chằm, bất mãn cau mày: “Em không muốn anh sống ở đây?”
Tô Phương Dung nhìn sang chỗ khác: “Không phải…”
“Vậy thì là em muốn anh sống ở đây.” Khóe miệng anh lại cong lên, anh đột nhiên kéo cô, dẫn cô vào phòng ngủ rồi đẩy cô ngã xuống giường lớn.
Tô Phương Dung mất tự chủ mà hét lên nhẹ nhàng, anh lập tức đè lên người cô, cả người cô như sắp chìm vào trong nệm êm.
“Phương Dung, anh muốn!”
Anh nói thẳng thừng như vậy khiến mặt Tô Phương Dung đột nhiên như bị thiêu đốt, đỏ như lửa.
“Gia Bảo vẫn ở nhà…”
Anh thản nhiên chỉ vào của: “Anh đã làm cửa thông rồi, nếu không yên tâm thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới nhìn cậu bé!”
“Anh…” Tô Phương Dung nhìn sang chỗ khác: “Như vậy cũng không được.”
“Tại sao?” Anh lập tức nheo mắt, có chút chấp nhất với chuyện này.
Tô Phương Dung cắn môi nhỏ giọng nói: “Em còn chưa đi tắm.”
Khóe môi anh nhếch lên một chút: “Cùng nhau tắm đi!”
Anh không nói gì nữa đưa tay bế cô và sải bước vào phòng tắm…
Ở bên cạnh thì Gia Bảo lật người, mở to mắt: “Mẹ…”
Gia Bảo dụi dụi mắt không thấy mẹ bên cạnh, cậu bé trở mình bình tĩnh tiếp tục ngủ, lẩm bẩm nói: “Chắc lại bị ông chú bắt cóc rồi…”
Khi Tô Phương Dung thức dậy thì Tần Lệ Phong đã rời đi.
Có một tờ giấy do anh để lại, hơn nữa còn có bữa sáng trên bàn.
“Anh đã đưa Gia Bảo đến trường mẫu giáo, sau khi thức dậy thì ăn bữa sáng nhé. P/s. Hôm qua em theo ông chủ cả đêm quá mệt mỏi rồi cho nên cho phép em nghỉ một ngày – ông chủ!”
Mặt Tô Phương Dung đỏ bừng, tối hôm anh giống như đã đói bụng nửa năm, muốn ba lần đều không đủ! Nếu không phải là cô không chịu được nữa, rồi lại đảm bảo đêm nay cô sẽ bồi thường cho anh thì có lẽ là cả đêm anh sẽ không buông tha cho cô.
Bữa sáng do anh tự làm, đơn giản là trứng rán, dăm bông và cháo trắng.
Cô ngồi xuống, nếm thử nó một cách cẩn thận, trong lòng cô tràn ngập một cảm giác hạnh phúc. Cô biết Tần Lệ Phong có thể nấu ăn, nhưng có lẽ có rất ít người có thể ăn món anh tự nấu…
Vậy còn Ôn Mỹ Kỳ thì sao?
Mình sao vậy? Sao lại giống như một người oán phụ thế?
Ngay lập tức, cô lắc đầu nguầy nguậy.
Không, đây không phải là cô.
Tô Phương Dung đến công ty vào buổi chiều, ngay khi cô bước vào văn phòng thì đụng phải ai đó.
“Triệu Gia Khiêm?”
Vừa nhìn thấy anh ta thì thấy sắc mặt Triệu Gia Khiêm hơi đỏ bừng, cứng ngắc cười: “Tô, Tô Phương Dung…”
Từ khi chia tay với Tô Thanh Vân thì anh ta cảm thấy xấu hổ nên đã từ chức.
Cô nghe mẹ nói Tô Thanh Vân về ở bên chú, nhưng mà cô ta lại không được chấp nhận, sau này không biết cô ta đi đâu, cũng chưa từng gặp ai.
Tô Phương Dung oán giận anh ta, nhưng đối với chuyện này thì cũng không thể trách anh ta được, chuyện sai của Tô Thanh Vân cũng không thể phớt lờ được.
Vì vậy, cô im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: “Đã lâu không gặp.”
“Tôi… tôi đặc biệt tới đây tìm em.”
“Tôi?” Tô Phương Dung hơi sững sờ.
Triệu Gia Khiêm càng thêm xấu hổ, cúi đầu: “Em có thời gian để… tán gẫu, tán gẫu một chút không?”
Vốn là cô muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng mất tự nhiên đến không biết làm sao thì cô cũng không thể từ chối được.
Gật đầu, cô nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Triệu Gia Khiêm không ngờ rằng cô sẽ thật sự đồng ý, có chút được sủng mà kinh ngạc, vội vàng đồng ý: “Được.”
Hai người lần lượt rời khỏi công ty và tìm một chỗ ngồi trong quán cà phê bên cạnh.
Tô Phương Dung ngồi xuống, hỏi thẳng: “Anh tìm tôi làm cái gì?”
“Là như thế này…” Triệu Gia Khiêm vẫn cúi đầu không dám nhìn cô: “Thanh Vân… Thanh Vân, cô ấy… đang mang thai.”
Tô Phương Dung vội vàng mở to mắt: “Thanh Vân? Cô ta vẫn ở bên cạnh anh?”
Triệu Gia Khiêm cúi đầu: “Cô ấy đến tìm tôi… nói bố mẹ cô ấy luôn đánh đập mắng mỏ cô ấy, cô ấy không dám về nhà… tôi cũng thấy cô ấy bị đánh rất thương tâm, nên tôi thu nhận cô ấy… nhưng không ngờ cô ấy…”
Tô Phương Dung tức giận đứng dậy, cầm lấy cốc nước trên hất vào mặt anh ta!
“Đồ khốn kiếp! Anh vẫn là đàn ông sao? Làm sao lại không ngờ đến chuyện này?”
Ở đây náo loạn cũng thu hút sự chú ý của người khác, Tô Phương Dung mặc kệ họ vẫn nhìn chằm chằm Triệu Gia Khiêm, người sau không dám phản bác, chua xót nói: “Tôi biết là lỗi của tôi, nhưng hiện tại tôi không thể… không thể cưới cô ấy, còn con… nhất định phải phá bỏ…”
“Anh…”
Tô Phương Dung tức giận run lên: “Hôm nay anh chạy tới nói cho tôi chuyện này là để tôi giải quyết chuyện này cho anh sao?”
Triệu Gia Khiêm vội vàng xua tay: “Không, không phải, tôi làm sao có thể làm như vậy được? Dù sao đứa nhỏ trong bụng Thanh Vân cũng là của tôi…”
“Được.” Tô Phương Dung hít sâu một hơi ngồi xuống: “Anh muốn thế nào thì cứ nói rõ ràng ra đi.”
“Tôi… tôi muốn đưa Thanh Vân đi phẫu thuật, nhưng mà công việc của tôi mới ổn định, hơn nữa thu nhập của tôi cũng không cao… Thanh Vân vẫn cần bổ sung dinh dưỡng sau khi phẫu thuật…”
Tô Phương Dung hiểu được: “Anh muốn tiền?”
Triệu Gia Khiêm khúm núm nói: “Bố mẹ của Thanh Vân không quan tâm. Họ nói rằng họ không có cô con gái này, họ đã nhẫn tâm như thế rồi nên tôi cũng không còn cách nào mà đên cầu xin em giúp đỡ. Dù sao thì cô ấy cũng là em gái của em, xin em hãy giúp chúng tôi đi.”
Tô Phương Dung hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, như thế này thì đánh cho anh ta một trận cũng không thể hả giận nổi! Tuy nhiên, Tô Thanh Vân có sai như thế nào thì cũng là em gái của cô thật, không thể không quan tâm được!
Cô lấy ví tiền ra, lấy hết tiền mặt trong đó ra đưa: “Tôi chỉ có nhiêu đó thôi!”
Triệu Gia Khiêm vui mừng vội vàng nhận lấy, nhưng lại có chút hụt hẫng khi nhìn thấy tiền trong tay: “Chỉ có… nhiêu đây?’
Tô Phương Dung híp mắt: “Còn chê quá ít sao? Nếu vậy thì đừng nhận là được rồi!”
“Lấy lấy lấy!” Triệu Gia Khiêm lập tức đút tiền vào trong túi, sau đó mang theo vẻ mặt tươi cười: “Tô Phương Dung, tôi biết em và tổng giám đốc Tần luôn luôn ở cùng nhau. Em chỉ cần nói với tổng giám đốc Tần một tiếng… thì cũng không thành vấn đề đúng không?”
Tô Phương Dung không thể tin được mà nhìn anh ta, trên đời này còn có người trơ trẽn như vậy sao! Thanh Vân ở với loại người này, làm sao có thể nói về tương lai?
“Triệu Gia Khiêm, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Dù sau này có xảy ra chuyện gì với các người thì anh cũng đừng đến tìm tôi nữa!”
Tô Phương Dung đứng lên, mặc kệ Triệu Gia Khiêm khổ sở cầu xin, cô cũng không muốn nói thêm một câu nào với anh ta nữa, xoay người rời đi.
Bình luận truyện