Chương 212: 212
Chương 212: Sẽ không bỏ em lại một mình.
Tần Lệ Phong đi qua, Tô Phương Dung giương mắt nhìn nhìn anh, không biết suy nghĩ cái gì, lại tránh ánh mắt.
Chân mày anh nâng cao, đứng ở trước mặt cô, che khuất một chút ánh mặt trời trên đầu cô, liếc nhìn cô nói: “Bây giờ công khai bỏ việc, ngay cả một câu giải thích cũng không có à?”
Tô Phương Dung mím môi, chậm rãi nói: “Anh và Ôn Mỹ Kỳ…”
Lập tức, lại lắc đầu.
Những lời này cô không nên hỏi.
Tần Lệ Phong nhìn chằm chằm cô, Ôn Mỹ Kỳ là một chủ đề nhạy cảm, cô có thể chủ động đề cập, nhất định là gặp cái gì hoặc là nghe nói cái gì.
“Thế nào?” Anh hỏi. Anh biết người phụ nữ này một khi đã không chịu giải quyết vấn đề gì thì sẽ khiến nó dần đi vào ngõ cụt.
“Không có gì.” Tô Phương Dung nói xong thì muốn đứng dậy đi, Tần Lệ Phong kéo lấy cô: “Không nói rõ ràng, em đừng hòng đi.”
“Nhưng mà ông chủ, tôi phải trở về làm việc.”
“Nói chuyện với ông chủ cũng là một trong những công việc.”
Tô Phương Dung bật cười, nhướng mày: “Quy tắc ngầm à?”
Tần Lệ Phong gật đầu: “Cho nên, em xem rồi làm cho tốt đi.”
Tô Phương Dung hướng ánh mắt đi nơi khác, chuẩn bị một lúc lâu, nói: “Hôm nay cô Ôn tìm em nói chuyện rất nhiều, có liên quan đến nội dung em không tiện nói ra, muốn biết, anh có thể hỏi cô ấy.”
Mặc dù Phú Quý đã nói nhiều lần, để cô không đề cập đến chuyện đứa con. Nhưng Tô Phương Dung làm không được, có lẽ bởi vì chính cô mồ côi bố mẹ, cô hiểu cảm giác đó, cho nên không thể giả câm giả điếc.
Chân mày Tần Lệ Phong nhíu chặt: “Cô ấy nói gì với em?”
Tô Phương Dung mỉm cười: “Anh nên trực tiếp hỏi cô ta đi.”
Cô ta không thể chạy, cũng không thể ngăn cô ta.
Đột nhiên Tần Lệ Phong bắt lấy tay cô, cô sửng sốt: “Làm gì vậy?”
“Cùng đi.”
“Đi đâu?”
Tần Lệ Phong nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh: “Không phải muốn anh đến hỏi cô ta sao? Vậy cùng đi, anh sẽ không bỏ em lại một mình.”
“Lệ Phong…”
Tô Phương Dung nắm tay anh, khóe mắt hơi hơi ẩm ướt.
Nhưng mà…
Giống như cô đang tố cáo, huy động nhân lực đi giết người! Nhưng Tần Lệ Phong quyết tâm, sau khi nhét cô xe, lái xe đi thẳng.
Ở trên xe anh gọi điện thoại, rất nhanh điện thoại được nối máy, có thể mơ hồ nghe được âm thanh hưng phấn bên kia: “Lệ Phong!”
“Ừ, là anh…” Anh nói: “Bây giờ có thời gian không? Anh muốn gặp em.”
Rất nhanh, anh cúp máy.
Tô Phương Dung liếc anh một cái, trong lòng không thể khống chế cảm thấy chua chua.
Nghe bọn họ nói điện thoại, cảm giác hai người rất quen thuộc, nhìn không ra dấu vết xa cách 6 năm.
Vô tình chạm vào ánh mắt anh, trong Tô Phương Dung hơi hồi hộp, có cảm giác lúng túng. Cô nhanh chóng dời mắt, ra vẻ bình tĩnh ngồi ngay ngắn.
Anh cười, lấy tay nhéo mặt cô: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, anh và Trần Chính Cường cũng rất quen thuộc.”
Mặt Tô Phương Dung lập tức đỏ bừng, ngay cả cô nghĩ gì anh cũng biết?
Xoay mặt qua một bên, cô than thở: “Em không thèm suy nghĩ vớ vẩn đâu!”
Anh cười, không nói gì.
Xe dừng ở trước cửa một khu nhà ở sa hoa đóng chặt, Tần Lệ Phong hạ kính xe, vừa muốn nói chuyện, bảo vệ liền cười hỏi: “Là anh Tần à.”
Tần Lệ Phong ngẩn ra, theo bản năng liếc Tô Phương Dung bên cạnh, ho nhẹ một tiếng: “Ông biết tôi?”
Bảo vệ đắc ý nói: “Đương nhiên! Trí nhớ tôi tốt, gặp qua một hai lần mặt của mọi người có thể nhớ kỹ! Huống chi, cô Ôn Mỹ Kỳ đó lại là diễn viên xuất chúng, đàn ông có thể đưa cô ấy không nhiều lắm, anh còn đưa hai lần…”
Khóe môi Tô Phương Dung thản nhiên nhếch lên: “À, thì ra là thế.”
Khóe miệng Tần Lệ Phong hơi hơi run rẩy, đối mặt với bảo vệ tận lực vẫn duy trì vẻ mỉm cười: “Thật ra là Ôn Mỹ Kỳ…”
Bảo vệ nhanh chóng xua tay, thần bí nói: “Hiểu, tôi hiểu, hiểu toàn bộ! Thân phận cô Ôn Mỹ Kỳ đặc thù, cần giữ bí mật!”
Nói xong, còn nháy mắt với anh: “Yên tâm, quan hệ của hai người tôi sẽ không đi nói lung tung! Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp đấy!”
Tần Lệ Phong: “…”
Tô Phương Dung mỉm cười, vẫy vẫy tay với bảo vệ: “Cám ơn.”
Thu hồi khuôn mặt tươi cười, mắt nhìn phía trước: “Lái xe đi.”
Tần Lệ Phong hít sâu, vừa lái xe vừa nói: “Tô Phương Dung, chuyện này không phải như em nghĩ đâu.”
“Hiểu, em hiểu, hiểu toàn bộ.” Từ đầu đến cuối Tô Phương Dung vẫn duy trì mỉm cười, học giọng điệu của bảo vệ mà nói: “Thân phận cô Ôn đặc thù, cần giữ bí mật. Yên tâm, em cũng sẽ phối hợp.”
Sắc mặt Tần Lệ Phong rất khó coi: “Đáng chết, em không thể nghe anh giải thích à?”
Cô còn đang mỉm cười: “Không cần giải thích, em hiểu, em sẽ cho anh thời gian nói với cô Ôn.”
“Em…” Tần Lệ Phong hít sâu, nhìn vào kính xe liếc người phụ nữ này một cái: “Về nhà xem anh xử lý em thế nào!”
Tô Phương Dung nhìn ra chỗ khác, âm thanh không lớn nói một câu: “Chờ anh vào cửa trước rồi nói sau.”
“…”
Liên tiếp bị hai người chọc tức, đã tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của anh Tần.
Xe đậu trước một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, anh xuống xe, đi đến chỗ gác cổng nhập một chuỗi mật mã vào, cửa lớn mở.
Nhưng đến lúc này, anh mới ý thức được cái gì, lập tức quay đầu lại muốn giải thích: “Anh…trí nhớ anh rất tốt.”
Tô Phương Dung cười, gật đầu: “Ừ, anh và anh bảo vệ vừa rồi giống nhau, trí nhớ thật sự vô cùng tốt đấy.”
Tần Lệ Phong hít sâu, biết nói gì cũng vô ích.
“Anh đi vào đi, em chờ anh ở đây.” Tô Phương Dung nói.
Anh lập tức qua đó, dắt tay cô vào trong: “Đã nói cùng nhau đi, anh sẽ không để em lại một mình.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.”
Tần Lệ Phong nắm tay cô, đẩy cửa lớn đi vào.
Căn nhà gỗ này rất lớn, trang trí rất cầu kỳ, bên trong treo bức ảnh khổng lồ của Ôn Mỹ Kỳ.
Tô Phương Dung nhìn thấy, không khỏi từ đáy lòng nói một câu: “Thật sự là một mỹ nhân.”
Bên cạnh, có người tới gần: “Ở trong mắt anh, mỹ nhân ở đây.”
“Là Lệ Phong sao?” Trong phòng bếp truyền đến âm thanh vui vẻ của Ôn Mỹ Kỳ.
Tô Phương Dung thật đúng là có chút xấu hổ, giữa trưa vừa mới gặp nhau, các loại đả kích ngấm ngầm hay công khai vừa trải qua, buổi chiều tìm đến cửa. Việc này thấy thế nào cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Giật nhẹ Tần Lệ Phong, cô nói: “Hay là em đi ra ngoài chờ anh.”
Anh nhíu mày, vừa muốn từ chối thì Tô Phương Dung ngăn trở: “Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, không nên cư xử như con nít muốn chứng minh cái gì đó.”
Nghe được tiếng bước chân trong phòng bếp, cô nhón chân lên, môi cọ vào gò má anh, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Tần Lệ Phong nhìn bóng dáng cô, mày cau lại.
“Lệ Phong.” Lúc này Ôn Mỹ Kỳ bưng bánh vừa mới nướng ra, mỉm cười nhìn anh: “Em nhớ, đây là món điểm tâm ngọt anh thích nhất.”
Tần Lệ Phong chậm rãi quay đầu, nâng mắt nhìn cô ta: “Anh tới là muốn hỏi em…”
“Tô Phương Dung nói với anh rồi đúng không.” Ôn Mỹ Kỳ còn đang cười, chỉ là trong nụ cười có chút hương vị chua sót.
Nhìn chằm chằm cô ta, anh hỏi: “Cô ấy nói gì với anh?”
“Không nói cho anh biết sao? Ha ha, thật kiên nhẫn.” Ôn Mỹ Kỳ đặt bánh nướng lên bàn, cười nhạt nói: “Đúng vậy, giữa trưa em đã gặp cô ta.”
Sắc mặt Tần Lệ Phong hơi trầm xuống: “Anh đã từng nói với em, chuyện gì cũng không liên quan đến cô ấy.”
Ôn Mỹ Kỳ đưa lưng về phía anh, nụ cười trên mặt hơi tản ra.
Cô ta ngẩng đầu, chậm rãi xoay người lại: “Lệ Phong, anh tới đây là muốn ra mặt thay cô ta sao? Bởi vì em gặp cô ta?”
“Trong lòng anh và em đều hiểu, em gặp cô ấy thì động cơ sẽ không đơn giản.”
“A, cho nên, ở trong lòng anh, em là một người phụ nữ xấu xa đúng không?”
Tần Lệ Phong nhíu mày: “Ôn Mỹ Kỳ, đừng ầm ĩ nữa, em đã không còn là một cô bé nữa rồi.”
“Vì sao em không thể?” Ôn Mỹ Kỳ có hơi kích động, khoa trương cười nói: “Không phải anh nói, muốn em làm cô bé của anh cả đời sao?”
“Đó đã là chuyện quá khứ.” Tần Lệ Phong nghiêng người, di chuyển ánh mắt, trong giọng nói lộ ra vẻ mỏi mệt: “Anh biết em hy sinh cho anh nhiều như vậy, anh sẽ bù đắp cho em bằng mọi giá! Cho dù em muốn gì, anh đều có thể giúp em hoàn thành…”
“Em không muốn gì hết, em chỉ muốn anh.”
Ôn Mỹ Kỳ tiến lên, ôm eo anh, hai má dán lên lưng anh, ôn nhu nói: “Lệ Phong, trong thế giới của em chỉ còn mình anh. Nếu anh không cần em, em còn sống làm gì nữa?”
Anh xoay người, nhẹ nhíu mày: “Đừng nói lung tung.”
“Là thật đấy.”
Ánh mắt Ôn Mỹ Kỳ như nước, ngón tay trắng nõn xoa nhẹ trên mặt anh: “Lệ Phong, em không thể không có anh, thật sự không thể…”
Tần Lệ Phong bắt lấy tay cô ta, từ từ để ra khỏi mặt mình, nhìn chằm chằm ánh mắt cô ta, gằn từng chữ: “Về tình cảm, anh nói rất rõ rồi, việc anh nợ em là thật, nhưng đây không phải chủ ý của anh. Cho nên, anh sẽ không vì vậy mà lấy hạnh phúc bây giờ của mình để đền bù.”
Ôn Mỹ Kỳ nhìn anh chăm chú, một lúc sau, cười khổ: “Thật sự là tuyệt tình.”
Ngồi xuống, cô ta dùng ánh mắt xinh đẹp liếc anh một cái: “Không phải muốn biết hôm nay em đến tìm cô ta nói gì sao?”
Tần Lệ Phong nhìn chằm chằm cô ta, đúng là rất muốn biết đáp án.
Từ dưới bàn trà, Ôn Mỹ Kỳ lấy ra túi một tài liệu, đặt lên bàn: “Tự anh xem đi.”
Tần Lệ Phong nghi ngờ cầm lấy, khi nhìn vào bên trong tài liệu, vẻ mặt của anh đột nhiên ngưng lại.
Ôn Mỹ Kỳ nhẹ giọng nói: “Lúc đầu nghĩ không muốn nói bí mật này ra cho anh biết, chỉ là em không thể trơ mắt nhìn con em không có bố…”
Tài liệu bị đập lên bàn.
Ôn Mỹ Kỳ bị dọa sợ, ngẩng đầu nhìn anh.
Mặt Tần Lệ Phong không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi chỉ biết cô là diễn viên, không ngờ diễn xuất của cô cũng không tệ.”
“Lệ Phong, anh…có ý gì? Không tin em sao?”
“Tôi không tin chút nào.”
Tần Lệ Phong cũng ngồi xuống, ánh mắt liếc cô ta có thất vọng cũng có uất giận, nhất là giọng nói vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Theo hiểu biết của tôi đối với cô, nếu thực sự đứa con này tồn tại, cô sẽ đợi đến hôm nay mới nói cho tôi biết sao?”
Ôn Mỹ Kỳ bị lời nói của anh làm cho nghẹn lại, nhưng rất nhanh lại nói: “Con người đều sẽ thay đổi, em cũng không ngoại lệ mà! Huống chi, ngay cả người vẫn luôn nói rằng sẽ yêu em mãi mãi cũng thay lòng đổi dạ, sao lại có thể hy vọng người khác không thay đổi?”
Anh gật đầu: “Cô thay đổi, vì để đạt được mục đích, bắt đầu không từ thủ đoạn.”
Ôn Mỹ Kỳ bị những lời nói này của anh tổn thương, đứng bật dậy: “Em không từ thủ đoạn? Đúng vậy, em chính là không từ thủ đoạn! Đó cũng là vì sinh tồn! Nếu không anh muốn em thế nào? Sau khi bị một người đàn ông chơi đùa, lại một lần nữa trở về ôm ấp anh, khóc lóc cầu xin anh tha thứ sao?”
Lời của cô ta, làm cho Tần Lệ Phong không biết nói gì.
Bình luận truyện