Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 224



Chương 224: Cướp người đàn ông của tôi, còn muốn cướp con của tôi sao?.

Theo ý muốn của Tần Lệ Phong, mấy ngày này Tô Phương Dung sẽ ở nhà, yên tâm chờ đợi làm cô dâu của anh. Tuy nhiên, Tô Phương Dung không thể chờ đợi được. Sau khi giao Nhan Ninh cho bà Dương, rồi lại đưa Gia Bảo và Cư Hàn Lâm đến nhà trẻ thì cô lập tức đi đến công ty.

Các đồng nghiệp nhìn thấy cô thì vẫn trêu chọc như cũ, Tô Phương Dung cũng chỉ cười cười. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Phú Quý đang đứng cạnh bàn của Molly, giải thích nội dung công việc cho cô ấy.

Cô mỉm cười, đi tới vỗ vai anh ta: “Này, không tệ nha! Biết giúp đỡ đồng nghiệp mới đến rồi.”

Phú Quý màu mè nháy mắt: “Đương nhiên rồi, tôi cũng rất tự giác đó.”

Molly ngóc đầu lên, hai mắt phát sáng: “Chú ấy chỉ cho em rất nhiều thứ.”

Chú…

Tô Phương Dung bật cười, cũng chỉ có Molly mới gọi Phú Quý như vậy.

Phú Quý liếc cô một cái, cũng lười so đo, dùng vai đụng đụng Tô Phương Dung: “Này, có thiếu phù dâu không?”

“Phù dâu.”

Molly vừa nghe thấy, vội vàng giơ tay: “Em! Em sẽ đến làm phù dâu cho chị!”

Phú Quý lườm cô ấy: “Cô ồn ào cái gì chứ? Lăn ra chỗ khác chơi! Tôi còn chưa xếp hàng đây này!”

Molly ngây người: “Chú! Sao chú có thể làm phù dâu được?”

Phú Quý híp mắt lại, hai tay chống nạnh: “Sao tôi lại không làm được?”

“Bởi vì chú không có…không có cái này cái này.” Molly chỉ vào ngực của anh ta, thái độ rất uyển chuyển.

“Chuyện đó có gì chứ, làm hai miếng mút thật dày là được!”

“…”

Molly cũng không nói gì nữa.

Tô Phương Dung cười nhẹ: “Vậy hai người thương lượng trước đi, tôi phải về làm việc.”

Phú Quý bật cười: “A, bà chủ có cần phải chuyên nghiệp vậy không? Cả cái công ty này là của nhà mấy người rồi, cô còn sợ không giữ được việc sao?”

“Ở nhà một mình buồn chán lắm, còn không bằng đến đây làm việc.”

Tô Phương Dung nói xong thì mở máy tính, tải lên báo cáo thường lệ như hàng ngày. Ngay lúc này điện thoại đổ chuông, cô bắt máy, là nhà trẻ gọi đến.

“Dì Phương Dung ơi.”

“Cư Hàn Lâm?”

Lúc Tô Phương Dung chạy đến nhà trẻ, thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen sang trọng đang đỗ ở bên đường.

Cư Hàn Lâm đeo ba lô trên lưng, cúi đầu chậm chạp đi về phía xe.

Cô bước nhanh đến đó: “Cư Hàn Lâm?”

Vừa nghe thấy tiếng Tô Phương Dung, đôi mắt to của Cư Hàn Lâm liền phát sáng: “Dì ơi!”

Cậu bé vùng ra khỏi tài xế, vội vàng chạy về phía cô, sau đó ôm cô thật chặt: “Dì ơi, con không muốn đi, con không muốn đi.”

Tô Phương Dung lập tức thấy trong lòng thắt lại, ôm lấy cậu bé, cô nói: “Ừm, không đi, chúng ta không đi.”

Cửa xe bị đẩy ra, bên trong có một người bước ra.

Lúc Tô Phương Dung nhìn thấy cô ta thì có chút ngạc nhiên: “Ôn Mỹ Kỳ?”

Ôn Mỹ Kỳ tháo kính râm xuống, đôi mắt đẹp híp lại, nhìn qua vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng. Cô ta đứng đó, lạnh nhạt nhìn vào Tô Phương Dung, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Cô Tô, cô muốn đưa nó đi đâu?”

Tô Phương Dung vô thức giấu Cư Hàn Lâm ra phía sau lưng: “Chuyện này hình như không liên quan gì đến cô.”

Ôn Mỹ Kỳ vừa nghe vậy, liền nở nụ cười: “Không liên quan? Thực tế người không liên quan, chính là cô.”

Tô Phương Dung nghi ngờ nhíu mày, quay đầu hỏi nhỏ: “Cư Hàn Lâm, chuyện này là sao?”

Cư Hàn Lâm cắn môi, giơ tay chỉ vào Ôn Mỹ Kỳ: “Bố nói, người phụ nữ này là mẹ của con.”

Tô Phương Dung đột nhiên sững sờ, không dám tin được ngẩng đầu nhìn Ôn Mỹ Kỳ: “Cô là…”

“Không sai, tôi chính là mẹ của Cư Hàn Lâm.” Ôn Mỹ Kỳ mỉm cười, nụ cười vô cùng đắc ý: “Thế cô có muốn biết, bố của nó là ai hay không?”

Tô Phương Dung chỉ thấy đầu óc trống rỗng, trong phút chốc không thể tiếp nhận được một loạt thay đổi này!

Nếu như nói, Ôn Mỹ Kỳ là mẹ ruột của Cư Hàn Lâm, vậy đứa con mà cô ta luôn miệng nói tới không phải là Cư Hàn Lâm hay sao?

“Không bằng, cô Tô tự đoán thử xem.”

Ôn Mỹ Kỳ mỉm cười rạng rỡ, mang theo sự kiêu ngạo của người chiến thắng.

Tô Phương Dung chậm rãi cúi đầu nhìn Cư Hàn Lâm, mặc dù không biết chính xác bọn họ đang nói cái gì, nhưng cậu bé mơ hồ biết đối tượng đang được bàn luận chính là bố của mình. Cậu bé nhỏ giọng hỏi: “Hai người đang nói về bố con sao?”

Tô Phương Dung bỗng phản ứng lại, cho dù Cư Hàn Lâm là con của ai, cũng không nên thảo luận những chuyện này trước mặt cậu bé!

Cô hít thở sâu, bình ổn lại tâm trạng: “Tôi không có hứng đoán, tôi đến đưa Cư Hàn Lâm về nhà.” Cô ngồi xổm xuống, mỉm cười dịu dàng với anh bạn nhỏ: “Về nhà với dì nào.”

“Vâng!”

Cư Hàn Lâm vui vẻ, nắm lấy tay cô vội vàng muốn rời đi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Mỹ Kỳ thay đổi, ánh mắt dần dần trầm xuống: “Tô Phương Dung! Cô đứng lại cho tôi! Nếu như cô dám dẫn con trai tôi đi, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Tô Phương Dung dừng lại, chậm rãi xoay người: “Cô là người của công chúng, nếu như cô không sợ lên báo, tôi cũng không để ý đâu.”

“Người của công chúng?” Ôn Mỹ Kỳ tự giễu cười hai tiếng, bước từng bước tới trước mặt bọn họ: “Lệ Phong dùng hành động thông báo với cả thế giới rằng, cô mới là người mà anh ấy muốn cưới Anh ấy có nghĩ tới tôi là người của công chúng không?”

Tô Phương Dung im lặng hai giây, chậm rãi nói: “Cô không nên lấy tương lai của mình ra đánh cược.”

“Do tôi không ngờ tới, anh ấy lại tuyệt tình với tôi đến mức này!” Ôn Mỹ Kỳ siết chặt hai tay, trên mặt tràn đầy căm hận.

Tô Phương Dung không nói gì, nếu như cô ta tiếp tục cố chấp như vậy, có khuyên cũng đều vô dụng.

Cô nắm chặt tay Cư Hàn Lâm muốn rời khỏi, Ôn Mỹ Kỳ đột nhiên kéo cánh tay cô lại: “Cô đừng hòng bỏ đi!”

Cô bị kéo một cái lảo đảo, vội vàng đỡ lấy Cư Hàn Lâm, Ôn Mỹ Kỳ lao tới đẩy cô ngã, một tay bắt lấy Cư Hàn Lâm: “Đi với mẹ!”

“Tôi không muốn!” Cư Hàn Lâm đánh vào tay cô ta, ra sức đá chân. Ôn Mỹ Kỳ không cẩn thận bị cậu bé đá hai cái, thẹn quá hóa giận, đưa tay lên, tát vào mặt cậu bé: “Cái thằng điên này!”

“Cư Hàn Lâm!” Tô Phương Dung bò dậy lao tới, kéo Cư Hàn Lâm vào trong lòng, đau lòng nhìn gương mặt bị tát đến sưng đỏ của cậu bé: “Có đau lắm không?”

Cư Hàn Lâm ôm lấy khuôn mặt nhỏ, đôi mắt nhìn Ôn Mỹ Kỳ chằm chằm, nhưng lại không nói lời nào, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống!

Ôn Mỹ Kỳ bị cậu bé nhìn chằm chằm càng tức giận hơn: “Tao là mẹ của mày, tao dạy dỗ mày là sai sao, ai dạy mày không nghe lời như vậy!”

“Cô đủ rồi!” Tô Phương Dung tức giận ngăn cô ta lại, hốc mắt đỏ bừng sắp bốc ra lửa: “Cô hoàn toàn không xứng đáng làm mẹ của thằng bé!”

“A, thật buồn cười. Tôi không xứng, vậy cô xứng sao?” Ôn Mỹ Kỳ chỉ vào Cư Hàn Lâm, nói: “Thằng nhóc này là do tôi sinh ra, cô muốn thế nào thì thế đó sao! Cô cút qua một bên!”

Cô ta lại muốn gạt Tô Phương Dung ra, Tô Phương Dung lần này không nhượng bộ nữa, thật sự nắm lấy tay cô ta, ném cô ta sang một bên: “Không được đụng đến Cư Hàn Lâm nữa!”

“A!” Ôn Mỹ Kỳ xém chút ngã nhào xuống, hổn hển gọi tài xế tới: “Ném thằng nhóc này vào trong xe!”

Tài xế đi tới, Tô Phương Dung vẫn bảo vệ trước mặt Cư Hàn Lâm: “Có tôi ở đây, cô đừng hòng mang cậu bé đi!”

“Ha! Khẩu khí tốt lắm! Tô Phương Dung, cô tham lam quá rồi phải không? Lúc trước cướp người đàn ông của tôi, bây giờ lại đến cướp con của tôi! Cô cho rằng cô là ai, muốn thế nào là được thế đấy sao?”

Ôn Mỹ Kỳ bước qua giúp tài xế đẩy ngã Tô Phương Dung. Tài xế ôm lấy Cư Hàn Lâm vẫn đang giãy dụa Ôn Mỹ Kỳ lạnh giọng ra lệnh: “Đưa vào trong xe.”

Cư Hàn Lâm ra sức giãy giụa, hai cái chân nhỏ giãy đạp lung tung: “Dì ơi! Dì! Cháu không muốn đi với cô ta! Dì “

Tô Phương Dung vội vàng tiến lên: “Cư Hàn Lâm!”

Ôn Mỹ Kỳ đột nhiên chặn ở trước mặt cô, cười lạnh nói: “Cô có thể cướp đi Lệ Phong, nhưng cô đừng hòng cướp đi con trai của tôi!”

“Cô luôn miệng nói rằng nó là con trai cô, nhưng cô có thực sự xem nó là con hay không?” Tô Phương Dung cũng bị chọc giận, siết chặt hai nắm đấm, đôi mắt trở nên đỏ rực. Gia Bảo đã lớn như vậy, cho dù là lỗi lớn hay nhỏ, cô cũng không nỡ đánh nó!

“Đây là chuyện của tôi.” Ôn Mỹ Kỳ lạnh lùng nói: “Cô còn lằng nhằng nữa, đừng trách tôi không khách sáo!”

“Đừng đi!”

Tô Phương Dung bước tới kéo cô ta lại, ánh mắt Ôn Mỹ Kỳ lạnh lùng, thuận thế nắm lấy cổ tay cô, nhấc chân đá vào bụng của cô!

“Đi chết đi!”

Cô ta hận Tô Phương Dung đến nghiến răng nghiến lợi, nên cú đá này có thể tưởng tượng ra được.

Tô Phương Dung đau đớn hừ một tiếng, mồ hôi lạnh lập tức toát ra, khí lực toàn thân giống như bị rút sạch, ôm bụng ngã xuống mặt đất.

Ôn Mỹ Kỳ cười chế nhạo, là ngôi sao cô ta phải chú ý giữ dáng mọi lúc mọi nơi, nên việc luyện tập thể lực với cường độ cao là điều không thể tránh khỏi. Quyền anh, taekwondo gì đó, cô cũng đã học qua rất nhiều để đóng phim! Bông hoa nhỏ được trồng trong nhà kính như Tô Phương Dung, cô ta hoàn toàn không để vào trong mắt!

Cư Hàn Lâm trong xe nhìn thấy Tô Phương Dung bị đánh, nóng lòng đến mức đập thẳng vào cửa kính: “Dì! Dì Phương Dung!”

Nhìn thấy người té xuống mặt đất, Ôn Mỹ Kỳ ung dung tiến lên hai bước, liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cô đắc ý không được lâu đâu! Lệ Phong sớm muộn cũng sẽ quay về bên tôi! Haha!”

Cô ta bật cười, quay người lên xe.

Cư Hàn Lâm vừa đá vừa cắn cô ta: “Cô đánh dì bị thương! Người phụ nữ ác độc! Tôi ghét cô! Tôi ghét cô!”

“Cái thứ ăn cây táo, rào cây sung mày! Người phụ nữ đó có gì tốt mà mày bảo vệ cô ta như vậy hả!”

Ôn Mỹ Kỳ cũng tức giận, dùng khăn lụa trói hai tay cậu bé lại: “Lái xe!”

Tô Phương Dung nằm trên mặt đất, trừng to mắt nhìn theo chiếc xe đang rời khỏi.

“Này, ở đây sao lại có người?”

Có người đi đường phát hiện Tô Phương Dung, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô thì bị dọa một phen: “Cô gái? Cô gái cô không sao chứ? Mau gọi điện thoại cho xe cấp cứu.”

Tần Lệ Phong vội vã chạy đến bệnh viện, Tô Phương Dung vẫn đang ở trong phòng cấp cứu.

“Cô ấy thế nào rồi?” Anh cau chặt mày, sắc mặt âm u đến đáng sợ.

Bác sĩ nói: “Thể trạng của bệnh nhân rất yếu ớt, có lẽ bệnh nhân đã không được điều trị đúng cách sau lần sinh cuối, nên muốn mang thai lần nữa chắc chắn rất mạo hiểm. Nhưng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Tần Lệ Phong sững sờ, ánh mắt dần dần thay đổi: “Nghĩa là thế nào?”

“Hả, cô ấy mang thai, hai người không biết sao?”

Anh đột nhiên sững sờ.

Mãi đến khi bác sĩ đi vào, anh vẫn chưa phản ứng lại, kinh ngạc đứng chết trân tại chỗ, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh từ sự thật rằng “cô ấy đang mang thai.”

Mang thai!

Cô ấy mang thai rồi!

Còn chưa kịp vui mừng thì nỗi sợ hãi đã lập tức lan ra toàn bộ cơ thể.

“Đáng chết!”

Anh giận dữ đấm vào tường, dọa người đi bộ giật mình.

Tần Lệ Phong cắn chặt răng, gân xanh trên cổ nổi lên, hô hấp trở nên nặng nề.

“Phương Dung.” Phú Quý và Molly sau khi nghe tin từ Trần Phú Cường, cũng lập tức chạy đến đây.

“Tổng giám đốc Tần! Phương Dung thế nào rồi?” Phú Quý căng thẳng hỏi.

Tần Lệ Phong chậm rãi nheo mắt lại, vẻ mặt âm u đến đáng sợ. Anh nói: “Hai người ở đây thay tôi chăm sóc Phương Dung, tôi có chuyện phải ra ngoài một lát.”

“Hả?”

Hai người nhìn theo bóng lưng của anh, Molly cảm thấy được một luồng sát khí, không kìm được mà rùng mình một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện