Chương 16: Rời đi
Người bảo tiêu dễ dàng rạch ngón tay của Nhan Thanh Nhược, máu tươm ra, máu hồng đỏ tươi tương phản cơ thể trắng bệch, có thể nói trên người cô không chỗ nào là không trắng.
Dạ Đình Sâm nhíu mày, nhìn ngón tay dính máu từ từ ấn xuống bản thảo đó.
Một khi giấy ly hôn đã ký xuống, thì từ nay về sau hai người trời cao đường xa không còn liên quan gì nhau nữa. Truyện Quân Sự
Phòng bệnh tĩnh lặng có thể nghe rõ tiếng thở dốc suy yếu của cô, không biết vì sao lại khiến trái tim của Dạ Đình Sâm như bị kim châm, đau đớn khác thường.
"Dừng tay!" Cảnh Trường Bách đột ngột lao tới, đẩy bảo tiêu ra, "Dạ Đình Sâm, mấy người ỷ mình nhiều người mà đi bắt nạt một cô gái yếu đuối thế ư?!."
Anh ta bảo vệ ôm lấy Nhan Thanh Nhược, phẩn nộ nhìn Dạ Đình Sâm, "Phiền các người rời khỏi, bằng không tôi lập tức báo cảnh sát."
Dạ Đình Sâm ghét nhất là bị uy hiếp, nhưng lúc này làm y tức giận lại là chuyện khác, "Cảnh Trường Bách, anh quản việc của Dạ gia tôi còn che chở vợ của tôi, thế mà các người còn không thừa nhận có gian tình."
"Anh muốn nói như thế nào thì tùy." Cảnh Trường Bách mặt hờ hững, "Thanh giả tự thanh (người trong sạch thì ắt sẽ trong sạch), huống chi trái tim của anh đã bị mỡ heo che lắp, nên tôi chẳng cần giải thích nhiều."
"Mày nói cái gì?" Dạ Đình Sâm mím môi mỏng thành một đường thẳng, "Nam xướng nữ dâm đãng, nhìn thôi cũng thấy bẩn cả mắt!"
Dứt lời, liền xoay người rời đi.
"Sâm." Nhan Chỉ Yên vội vàng giữ chặt tay y lại, "Chị ấy còn chưa ký thoả thuận ly hôn..."
Dạ Đình Sâm nhìn ả một cái, không nói gì, rồi giơ tay lôi ả đi cùng.
Nhan Chỉ Yên nhìn tấm lưng rộng lớn của y, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác bất an.
Rõ ràng chỉ kém một bước nữa! Ả âm thầm nghiến răng.
Phòng bệnh trống rỗng, chỉ còn lại Cảnh Trường Bách cùng Nhan Thanh Nhược.
"Thanh Nhược, em không sao chứ?" Anh đỡ lấy bả vai cô, nhìn thấy cẳng chân cô không động đậy được.
"Chân của em, là Dạ Đình Sâm đánh gãy chân em sao?!"
Lòng của anh như rơi vào động băng, một cổ tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu, kích động khiến hai mắt anh đỏ bừng "Dạ Đình Sâm chết tiệt! Anh phải giết hắn!"
Anh nhanh chóng đứng dậy, lại bị Nhan Thanh Nhược giơ tay kéo lại.
"Không cần..." Nhan Thanh Nhược ngẩn ngơ ngồi dưới đất, "Tôi có một chuyện này cần nhờ anh giúp."
Cảnh Trường Bách thở hổn hển, chậm rãi ngồi xổm xuống lại, "Em nói đi, cái gì anh cũng sẽ đáp ứng."
Nhan Thanh Nhược vừa nói, vừa ấn ngón tay có máu lên tờ giấy trắng.
Màu hồng thật chói mắt làm sao, khiến hai mắt cô đau nhói, còn trái tim như bị đâm thủng.
Lời Nhan Thanh Nhược như nghẹn ở cổ suýt nữa không thể nói ra được.
Cô đưa bản thoả thuận giao cho Cảnh Trường Bách, "Đây là giấy ly hôn, xong rồi, anh có thể đem nó giao cho Dạ Đình Sâm đi."
Cảnh Trường Bách ngạc nhiên mở to hai mắt, mặt đầy khiếp sợ, "Em thật sự muốn như vậy chăng?" Sau khi trấn tỉnh lại anh nói tiếp, "Em yên tâm, hết thảy đều làm theo ý em."
"Tôi quá mệt mỏi rồi." Nhan Thanh Nhược hít sâu một hơi, "Cảnh Trường Bách, cảm ơn ảnh vì từ trước tới nay anh luôn giúp tôi."
Cảnh Trường Bách cầm lấy bản thảo, rồi bế Nhan Thanh Nhược lên, "Đó là chức trách của bác sĩ... em không cần khách khí."
Có trời mới biết anh muốn bày tỏ tình cảm với cô như thế nào đâu, chỉ là Nhan Thanh Nhược đã quá mức đau khổ yếu ớt rồi, không thể nào chấp nhận được nó nữa.
Cảnh Trường Bách băng bó vết thương cho Nhan Thanh Nhược, cố định cẳng chân, suốt đêm đưa cô về dinh thự của Dạ gia.
Bóng đêm rã rời, sao đêm đầy trời, mỗi tầng lầu ở Dạ gia đều được thấp lên ánh đèn mờ nhạt.
Theo yêu cầu của ông nội, Nhan Thanh Nhược được sắp xếp ở trong dinh thự này.
Dạ Đình Sâm là chồng trên danh nghĩa nên phải ở chung phòng với cô, nói hai người ở cùng nhưng họ chưa bao giờ chạm qua mặt nhau.
Ông nội đã ngủ, bảo mẫu mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông đẩy theo phu nhân trở về, làm bà biến sắc, lại không nói gì.
Xe lăn cán qua mặt đất phát vang tiếng vang nhỏ, phòng Nhan Thanh Nhược ở trên lầu hai, nên Cảnh Trường Bách phải bế cô đi lên.
Phòng này rất lớn nhưng đồ vật lại ít, tường vôi trắng tinh bên trong khiến ban đêm càng trở nên lạnh băng, không hề có hơi người.
Nhanh Thanh Nhược đã lâu rồi không trở về, những ngày gần đây nhất cô đều ở bệnh viện.
Cô không cần thu dọn đồ đạt nhiều, chỉ gom một ít quần áo và giấy tờ vào rương nhỏ.
Nhan Thanh Nhược không dám thở, vì không biết Dạ Đình Sâm có ở nhà hay không, cô nhanh chóng thu dọn xong quần áo, rồi ra hiệu ý bảo Cảnh Trường Bách đưa cô đi.
Trải qua lần từ biệt này, cắt đứt quan hệ trước kia, cô hy vọng sẽ không gặp lại Dạ Đình Sâm.
- ---
Editor: Alissa
Cập nhật ngày 4.3.2021 tại Việt Nam Overnight
Bình luận truyện