Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 16



Chương 16

Thi Nhân phản xạ lùi về sau một bước: “Tôi… Tôi không muốn tắm rửa.”

Cô không có thói quen tắm chung với người khác.

“Xí, cô suy nghĩ vớ vẩn gì vậy hả? Tôi bảo cô cởi quần áo cho tôi chứ không phải là kêu cô cởi. Cho dù cô cởi đồ thì kẻ tàn phế như tôi cũng có thể làm gì cô?”

Anh ta há mồm ra là nói “kẻ tàn phế”, dường như đã cam chịu.

Thi Nhân thả lỏng, tiến lên giúp anh ta cởi áo khoác, tay run rẩy cởi cúc áo sơ mi, để lộ lồng ngực rộng lớn. Cô tò mò nhìn thoáng qua, phát hiện thực tế dáng người của anh ta rất đẹp, còn có cơ bụng, hõm apollo.

“Xem đủ chưa?”

Giọng nói của Tiêu Khôn Hoằng vang lên. Thi Nhân lập tức thu hồi tầm mắt, nghiêm túc làm việc, không xem lung tung.

Bầu không khí trong phòng tắm dần trở nên kỳ lạ. Thi Nhân cảm thấy nghẹt thở, nhanh chóng đặt áo sơ mi sang một bên: “Tôi ở ngoài chờ anh… Á!”

Cổ tay cô bị giữ chặt, ngã vào lòng anh ta. Thi Nhân vươn tay muốn đẩy anh ta ra, nhưng lại đụng vào lồng ngực anh ta, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ, quấy rối tâm tư của cô.

Tiêu Khôn Hoằng hét lên một tiếng, siết chặt cổ tay cô: “Sờ đủ chưa? Đừng tưởng rằng cô làm thế thì tôi sẽ ngủ cô. Dù tôi kém cỏi đến mấy thì cũng sẽ không đụng vào một con đàn bà second-hands.”

“Thế thì anh thả tôi ra trước!”

“Cô có tư cách gì ra lệnh cho tôi? Chỉ có tôi không muốn chạm vào cô chứ không có chỗ cho cô từ chối tôi. Giả vờ giống như trinh tiết liệt nữ lắm, muốn giữ thân cho ai? Bạn trai cũ của cô hay là Tiêu Vinh?”

Chỉ cần thấy bộ váy công sở cô mặc, Tiêu Khôn Hoằng lại tức giận, quyết đoán xé rách tất trên đùi cô: “Tiêu Vinh cho cô ăn mặc thế này, váy ngắn cũn cỡn chẳng phải là vì muốn quyến rũ tôi hay sao?”

Thi Nhân quá hoảng sợ, nghiêng đầu liền muốn cắn anh ta, có điều lại thất bại.

Tiêu Khôn Hoằng siết cằm cô, ánh mắt lạnh lẽo: “Muốn cắn tôi hả?”

Thi Nhân hoảng sợ rụt cổ.

Bàn tay của Tiêu Khôn Hoằng thò vào làn váy của cô, cô không nhịn được khẽ run lên, anh ta cười ra tiếng: “Mồm nói không cần, thân thể lại rất thành thật.”

“Đồ khốn nạn!”

Tiêu Khôn Hoằng bất mãn cúi đầu bịt kín môi cô, kịch liệt cướp đoạt mọi thứ của cô. Thi Nhân hoàn toàn không có năng lực chống cự, mềm nhũn gục trong lòng anh ta, mặc cho anh ta thao túng.

Mọi chuyện dần dần trở nên mất khống chế.

Nhưng Thi Nhân bỗng nhiên bị anh ta đẩy ra, khuôn mặt cô đỏ ửng như thể vẫn chưa kịp phản ứng lại.

“Chẳng lẽ cô cho rằng tôi sẽ thật sự ngủ cô sao? Đừng nằm mơ! Vừa rồi tôi chỉ làm mẫu cho cô xem thôi! Tôi còn có thể khốn nạn hơn nữa, ví dụ như căn phòng đầy đạo cụ kia còn chờ cô đang sử dụng kia kìa.”

Thi Nhân như bị rót một chậu nước lạnh lên đầu.

“Cút đi!”

Tiêu Khôn Hoằng ra lệnh. Thi Nhân lảo đảo bò ra khỏi phòng tắm, sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Trong phòng tắm, Tiêu Khôn Hoằng lạnh mặt nhìn nơi nào đó đang giương cung bạt kiếm. Lần này anh gần như chắc chắn, thân thể mình đã hồi phục. Anh thậm chí còn có phản ứng với người phụ nữ dối trá kia đã đủ chứng minh tất cả.

Thật lâu sau, Tiêu Khôn Hoằng mới rời khỏi phòng tắm, thấy Thi Nhân đang cuộn mình trên giường. Anh ta lập tức kéo cô xuống: “Tôi không thích người khác ngủ chung với tôi. Tôi ngại bẩn.”

Thi Nhân kìm nén cơn đau đứng dậy, phản xạ xoa bụng, chắc cái thai không có việc gì đâu nhỉ?

Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn cô: “Cô không có đồ ngủ hả? Sao vẫn mặc bộ đồ này?”

“Tôi không có quần áo để thay.” Thi Nhân lúng túng nói. Cô bị bắt đến đây nên trừ bộ váy cưới hôm đó, cô không có gì trong tay.

Người đàn ông ghét bỏ ném một tấm thẻ cho cô: “Cầm đi mua, đừng ăn mặc bủn xỉn làm tôi mất mặt.”

Thi Nhân chần chờ một chút, nhưng Tiêu Khôn Hoằng lại bày ra vẻ mặt dám từ chối sẽ giết chết cô, cô đành phải kiên trì nhận tấm thẻ đen này.

“Còn nữa, không được gần gũi với người đàn ông khác. Nếu để tôi biết cô cắm sừng tôi thì tôi sẽ đánh gãy chân cô làm tiêu bản, khiến cô làm tàn phế cả đời với tôi.”

Thi Nhân đứng tại chỗ, sợ tới mức không dám hó hé một lời.

Sau khi Tiêu Khôn Hoằng đi ngủ, căn phòng rơi vào bóng tối. Thi Nhân nhớ bên cạnh có sofa đơn, bèn rón rén đi qua, ngủ trên sofa. Cô xoa bụng mình, thầm nghĩ không thể tiếp tục ở đây được nữa. Nếu Tiêu Khôn Hoằng biết mình mang thai thì cô không muốn thật sự làm người tàn phế đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện