Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 1646



Chương 1646





Cậu hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình hoàn toàn đánh mất năng lực nói chuyện rồi, thật lâu sau, cậu mới run rẩy nói ra khỏi miệng: ”…





Anh ở đây”








Chỉ khi cô uống quá nhiều, chỉ khi cô mất đi lý trí, mới có thể từ miệng cô nghe được ba chữ này.





Tô Nhan lúc này dường như đã quay về thời thơ ấu, trở về cái thời mà cô khoanh tay chịu trói, lưng mang tội nghiệt, cô không biết bản thân đã làm gì sai, thậm chí có lẽ đã quên mất bọn họ đã sống đến hiện tại từ lâu rồi, mà đó đã là chuyện của hơn mười năm trước.





Nhưng cô cứ như một đứa trẻ, một lần lại một lần không ngừng nhắc lại: “Em… Mẹ của em làm ra chuyện sai lầm… Anh trai nhỏ, anh mắng em đi, em không trách anh đâu, em cũng hận bà ấy… hận bà ấy tại sao lại sinh ra em, anh trai nhỏ…”





Trái tìm vặn xoắn đau đớn, đau đớn lan rộng khắp toàn thân.



VietWriter.vn






Cậu nghe thấy Tô Nhan ghé vào lỗ tai cậu không ngừng giải thích, người uống quá nhiều thường không có ý thức về việc mình làm, mà hành vi này chính là bản năng của cô.





Đã từng nghĩ về nó quá nhiều lần trong lúc thanh tỉnh, cho nên lúc này trở nên vô thức mới có thể nói thuần thục như vậy…





Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đừng nói..





Đường Duy đỏ mắt, giọng nói nghẹn ngào, nhớ lại cơn mưa máu của quá khứ, cậu run rẩy ôm lấy Tô Nhan: “Đừng nói nữa… Tô Nhan…”





Nếu có thế, nếu có thể quay lại thời điểm mà chưa hề có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ không kiêng nể gì mà đặt cái danh hận thù đó trên người mình, cũng giống như cậu, một kẻ sinh ra không được yêu thương… một người đáng thương như vậy sao có thể chịu nhiều thương tổn như thế.





Nếu Tô Nhan lúc nhỏ cũng có thể ngoan độc như cậu, có thể bây giờ cũng được thứ lõi hay không?





Nếu ở thời điểm đó Tô Nhan có một người yêu thương bảo hộ cô ấy tựa như Đường Thi, Đường Dịch đã làm với Đường Duy, có phải cô cũng sẽ có đủ dũng khí chống lại vận mệnh hay không, sẽ không cam chịu cúi đầu, cho dù chết cũng sẽ không tha thứ cho người đã từng làm tổn thương mình.





Chỉ tiếc, Tô Nhan không có.





Đường Duy ôm ấy Tô Nhan nói: “Xin chào, ngủ ngon không?”





“Ngủ một giấc tỉnh lại..” Tô Nhan thì thào: “Mặt trời đã mọc rồi sao?”





Đường Duy tâm như dao cắt: “Mỗi ngày mặt trời đều mọc lên bình thường”





“Nhưng mà ánh mặt trời này… khiến em cảm thấy thật lạnh lẽo”





Tâm nhìn của Tô Nhan khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt Đường Duy, cô chỉ dựa vào bản năng, nỗi buồn tuyệt vọng dưới tác dụng của cơn say đang nhân cơ hội điên cuồng tuôn trào từ sâu trong linh hồn cô.





Cho nên, Đường Duy có thể cảm nhận được sự thống khổ đó.





Cô gái trước mắt này… sự trầm mặc và tâm bệnh sắp nuốt chửng lấy cô rồi.





Những năm gần đây rốt cuộc cô đã phải trải qua những chuyện gì?





Đường Duy vỗ nhẹ vào lưng Tô Nhan, tựa như làm vậy có thể giúp cô xoa dịu chút cảm xúc, đầu Tô Nhan chôn trong ngực anh, dường như đang nức nở, nhưng một giọt nước mắt cũng không chảy ra.





* Vừa tỉnh ngủ lập tức bắt gặp gương mặt phóng đại của Đường Duy khiến Tô Nhan lập tức hồi thần.





Cô hiền lành nhìn sang Đường Duy, đưa tay nhéo mặt cậu ta, dường như ngay lúc bị chạm vào, Đường Duy bỗng mạnh mẽ mở mắt.





Hai người dùng một tư thế quái dị, bốn mắt nhìn nhau, Đường Duy há miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Em… đang làm gì?”





Trên mặt Tô Nhan lộ ra biểu tình hoảng sợ, không thể tin được, cô như bị điện giật rụt tay lại lùi về sau ngay lập tức: “Còn sống!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện