Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 1: 1: Hôm Nay Là Kỳ Rụng Trứng Ư




"Thời gian trong hôm nay không có sai sót gì chứ?" Một giọng nói trầm trầm đầy sự cuốn hút chầm chậm cất lên hỏi.
Đường Thanh Tâm lấy điện thoại ra rồi lướt những ngón tay thon mảnh trên màn hình, trên đó là những ghi chép về thời kỳ rụng trứng trong mỗi tháng, và hôm nay cũng đang trong kỳ.

Cô khẽ gật đầu đáp lại: "Hôm nay là thời kỳ rụng trứng".
Lệ Thiên Minh nghe xong thì đứng dậy đi vào phòng tắm, hoà mình cùng với tiếng nước chảy róc rách, Đường Thanh Tâm rất tự giác, cô cởi bộ đồ ôm sát cơ thể của mình ra rồi thay vào đó là một bồ váy ngủ bằng tơ lụa, sau đó cô yên lặng nằm trên giường với chiếc chăn nhung in hình thiên nga.
Không lâu sau đó, Lệ Thiên Minh bước ra với một chiếc khăn tắm quấn trên người.
Cả người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm để che đi bộ phận quan trọng nhất, lộ ra phần cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, đường nét hiện lên rõ ràng.

Trên người anh toả ra một sự quyến rũ và cuốn hút không thể diễn tả được bằng lời.

Anh bước đến chiếc giường lớn với đôi chân thẳng dài miên man.
Đường Thanh Tâm nghe được tiếng bước chân ngày càng tiến lại gần, trong lòng cô không khỏi xuất hiện những cảm giác lo lắng và sợ hãi.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên thế nhưng mỗi tháng đến ngày phải "trả bài" thì trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.
Lệ Thiên Minh kéo tấm chăn ra, nhìn thấy cô gái trẻ mặc chiếc váy ngủ nằm trên giường, chiếc váy bằng tơ lụa ấy vô cùng mềm mại và tinh xảo, thế nhưng vẫn không tài nào so sánh được với làn da thớ thịt quyến rũ của người phụ nữ lấp ló trong mảnh vải che thân ấy.
Anh nhìn thấy cô gái nhỏ ấy vì căng thẳng mà nhắm chặt mắt lại, hàng lông mi vẫn còn hơi rung rinh chớp chớp.

Bỗng nhiên trái tim anh cảm thấy mềm nhũn ra, anh trút hết đi vẻ bá đạo trong con người của mình rồi dịu dàng đặt môi hôn lên người của cô.
Anh hôn lên trán, lên mắt, lên chiếc cằm nhỏ tuyệt đẹp ấy, rồi hôn lên chiếc xương quai xanh quyến rũ của cô, sau đó hôn dần dần xuống dưới...
Toàn thân của Đường Thanh Tâm trở nên nóng bừng, cùng với những nụ hôn của Lệ Thiên Minh thì dường như cả người cô như bị châm lửa vậy, toàn thân dần dần trở nên bốc cháy.
Cô không biết phải làm như thế nào nên chỉ đành dang hai tay ra ôm chặt lấy tấm lưng dày rắn chắc của người đàn ông ấy, hoà với những động tác của anh để cùng nhau tiến tới cảm xúc thăng hoa.
Cảm nhận được những phản xạ theo bản năng của người phụ nữ nhỏ nhắn ấy, khuôn mặt khôi ngô của Lệ Thiên Minh lộ ra một nét cười hơi gian xảo: "Dường như cô đã bắt đầu ngày càng chủ động hơn rồi đây."
Đường Thanh Tâm vừa ngại ngùng vừa hơi tức giận, cô đang định mở miệng ra đáp lại thì đã bị Lệ Thiên Minh đặt môi hôn lên đó, vừa mạnh mẽ vừa mãnh liệt, anh không cho cô có cơ hội nào để đáp lại.
"Ưm..."
Trên chiếc giường lớn là hình ảnh hai người trần như nhộng và quấn lấy nhau theo từng nhịp lên xuống.
Từng đợt rồi lại từng đợt, Đường Thanh Tâm cảm thấy rằng mình như đang sắp bị ép khô vậy, còn người đàn ông sau lưng mình lại không hề biết mệt mà vẫn cứ tiếp tục đòi mãi.
Người đàn ông này là loài thú dữ hay sao vậy? Chẳng phải chỉ cần "trả bài", hoàn thành xong nhiệm vụ là được rồi sao?
Vậy mà thời gian làm của anh lại càng ngày càng dài ra.

Đêm quả thực quá dài...!Cuối cùng lúc bầu trời bắt đầu chuyển sáng thì Lệ Thiên Minh cũng đã kết thúc.
Anh chồm qua người của Đường Thanh Tâm sau đó vuốt mái tóc rối xù trên trán của cô rồi nhìn người phụ nữ nhỏ bé mệt đến mức đầu óc trống rỗng không còn biết gì ấy với vẻ mặt hài lòng, khoé miệng anh hơi nhếch lên tỏ vẻ đắc ý.
Lệ Thiên Minh quấn chiếc khăn tắm lên người, sau đó đi về phía phòng tắm để tắm rửa.
Còn Đường Thanh Tâm sau khi nhìn thấy người đàn ông ấy đi vào trong và đóng cửa phòng tắm thì cũng chầm chậm mở måt ra.
Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, cô mới từ từ đắp chăn lên một cách cẩn thận sau đó bất giác thở "phì" một tiếng, rồi lại hít lấy một hơi thật dài.
Cô cảm thấy toàn thân trên dưới dường như chỗ nào cũng như bị xe nghiền qua nghiền lại mấy lần vậy, đau nhức vô cùng, thế nhưng không quan tâm được nhiều như vậy, Đường Thanh Tâm cắn chặt răng rồi nhẹ nhàng lặng lẽ bước đôi chân trắng nõn nà ấy xuống giường.
Cô cẩn thận mở ngăn kéo ở tận trong cùng của bàn trang điểm ra, bên trong chính là một hộp thuốc tránh thai.
Đường Thanh Tâm lấy ra hai viên rồi cho vào miệng, sau đó cầm lấy cốc nước đặt trên bàn trang điểm để uống.

Sau đó cô lại nhẹ nhàng cẩn thận leo lên giường và nằm xuống.
Mỗi tháng vào đúng kỳ rụng trứng thì Lệ Thiên Minh lại đến để quan hệ với cô.

Thời gian mà anh đã tính rất chính xác, không có một điểm sai sót nào.

Thế nhưng mỗi lần làm xong thì Đường Thanh Tâm lại uống thuốc ngay sau đó.
Cô không muốn có con.
Đường Thanh Tâm mệt mỏi nằm trên giường ngủ say, ngay cả khi Lệ Thiên Minh tắm xong và quay về giường lúc nào cô cũng không hề hay biết.
Cô vừa ngủ chưa được bao lâu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng của má Hoa vọng vào bên trong: "Mời cô chủ dậy dùng bữa sáng ạ."
Bỗng chốc Đường Thanh Tâm bật dậy, nhà họ Lê là một gia tộc giàu có tiếng ở thành phố Hải Phòng, làm gì cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt theo những phép tắc của quý tộc.

Mỗi ngày ba bữa đều phải ăn đầy đủ và ăn đúng giờ, không được chậm trễ.
Góc giường bên cạnh đã trống không không còn ai cả, Lệ Thiên Minh tắm xong thì đã xuống lầu dưới trước rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện