Tổng Thống Biến Thái

Chương 3



Chân Mạt hận không thể giết chết Viên Thái Bách qua điện thoại, cô vội vàng nói lời xin lỗi với người đàn ông trước mặt, sau đó nhanh chóng rời đi.

Tính từ nhà hàng này đến văn phòng tổng thống quả thực cũng ‘không xa lắm’, đi xe cùng lắm cũng chỉ mất tiếng rưỡi đồng hồ. Chẳng hiểu hôm nay Chân Mạt ăn ở thế nào đến một cái xe cũng gọi không nổi, đành phải lết bộ đến văn phòng của Viên Thái Bách.

Đến đó cũng tròn đúng mười hai giờ đêm. Những tưởng Viên Thái Bách đã trở về biệt thự riêng đi ngủ, ai ngờ anh lại ngồi trên ghế sô pha, vừa nhìn thấy cô đến thì nhanh như chớp giữ lấy cô, áp thân thể nhỏ bé của Chân Mạt lên tường.

“ Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi gọi cho em lúc nào mà bây giờ em mới đến? “.

Chân Mạt nghiêng tay nhìn đồng hồ, thở hổn hển.

“ Mười hai giờ đêm “.

“ Em làm gì với hắn rồi? “.

Chỉ cần nghĩ đến việc Chân Mạt cùng người đàn ông kia âu yếm suốt mấy tiếng đồng hồ là Viên Thái Bách tức đến phát điên.

“ Anh nói bận bạ cái gì, tôi là vì đi bộ từ nhà hàng đến đây nên mới đến trễ “.

Vừa dứt lời Chân Mạt liền cảm thấy có gì không đúng, tại sao Viên Thái Bách lại biết người đi cùng cô là đàn ông? Trừ khi...

“ Anh cho người theo dõi tôi? “.

Viên Thái Bách buông cô ra, theo bản năng vuốt mũi. Nếu nói anh vì nhớ cô mà cho người theo dõi cô thì không phải lộ việc anh phạm pháp ư. Viên Thái Bách một đời thông minh, sao lại có thể tự mình đào hố chôn mình.

“ Linh tinh, tôi đâu rảnh cho người theo dõi em. Là đoán nha, với bản tính mê trai của em nên tôi mới đoán là em đi cùng đàn ông “.

Chân Mạt nghĩ lại cũng đúng, cái bản tính mê trai của mình cô lại còn không biết ư, một khi nhìn thấy trai đẹp dù cho có là đang hôn mê bất tỉnh cô cũng tỉnh dậy bám theo nha!

Đi đến bàn khách rót một cốc đầy, Chân Mạt ngửa đầu một hơi uống hết sạch.

“ Viên tổng thống, anh gọi điện bảo tôi qua đây rốt cuộc là có việc gì? “.

“ Tôi nhớ em “.

Chân Mạt âm thầm siết chặt tay, kiềm chế cái cảm xúc muốn đánh người của bản thân, trong lòng không ngừng mắng chửi tổ tông mười tám đời nhà Viên Thái Bách!

“ Tổng thống, nếu không có việc gì tôi xin phép về trước “.

Chân Mạt đặt cốc nước trong tay xuống bàn gỗ. Lời vừa dứt khỏi miệng, toan tính xoay người chào Viên Thái Bách một tiếng thì đã thấy Viên Thái Bách nằm bất động trên nền đất.

Sắc mặt Chân Mạt lập tức trắng bệch.

“ Tổng thống! Tổng thống! Tổng thống! “.

[... ]

Vì Viên Thái Bách là người có thân phận hết sức đặc biệt nên không thể đưa anh đến bệnh viện chỉ có cách là gọi bác sĩ riêng đến khám.

Bác sĩ đã vào bên trong khám bệnh gần một tiếng đồng hồ không thấy ra, Chân Mạt đứng bên ngoài đã sốt ruột gần chết. Vốn định đạp cửa xông vào thì liền thấy bóng dáng bác sĩ.

“ Bác sĩ, tổng thống ngài ấy không sao chứ? “.

“ Bệnh tình của ngài ấy rất nghiêm trọng nếu cô không hôn ngài ấy e rằng ngài ấy sẽ không tỉnh lại “.

Chân Mạt: “... “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện