Tống Tiên Hành

Chương 46: 46: Khốn Linh Thằng





Tống Phong rời khỏi Cổ Phong Trai dưới sự đưa tiễn của Lương chấp sự.
Sờ sờ túi trữ vật lúc này đã có ba mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch cùng với ngọc giản chứa công pháp 【 Ngũ Hành Bất Diệt Thể 】, Tống Phong cảm giác không biết nên vui hay nên buồn.
Hòn đá xù xì kia vậy mà lại là một viên Phong hóa yêu đan!
Lại còn là Ngũ cấp đỉnh phong yêu đan!
Tu sĩ nhân loại có: Luyện Tinh Cảnh, Luyện Khí Cảnh, Luyện Thần Cảnh, Hóa Đan Cảnh, Hóa Anh Cảnh, Hóa Thần Cảnh.

Thì yêu thú cũng phân ra nhiều cấp bậc, Nhất cấp yêu thú tương đương với Luyện Tinh Cảnh, Nhị cấp yêu thú tương đương Luyện Khí Cảnh, Tam cấp yêu thú tương đương Luyện Thần Cảnh.
Dùng đó mà tính, một yêu thú ngũ cấp tương đương với Hóa Anh Cảnh lão quái vật.
Tống Phong được biết, yêu thú từ Tứ cấp Hóa Đan Cảnh trở lên trong người sẽ bắt đầu sinh ra Yêu đan.

Yêu đan này cực kỳ trân quý, là nơi chứa đựng tinh hoa cùng tu vi của một yêu thú nào đó.

Thậm chí có một số yêu thú đặc thù có huyết mạch thần thông thì bên trong yêu đan này còn có cả một tia thần thông đó.
Mà Phong hóa yêu đan, thông thường chính là Yêu thú vì lý do nào đó mà chết bất đắc kỳ tử, yêu đan cũng không có bị thu hoạch mà là bị thời gian bào mòn, dưới tác động của đủ loại yếu tố mà bên ngoài sẽ hình thành một lớp vật chất đặc thù bao phủ toàn bộ yêu đan, khiến cho nó không khác một viên sỏi là mấy.
“Có lẽ vừa rồi việc Cổ lão làm lộ ra khí tức của nó khiến kinh động đến vị tiền bối kia.” Tống Phong thầm nghĩ, ánh mắt không nhịn được như có như không nhìn về phía Thông Thiên Thương Hội.
Cân nhắc một chút, Tống Phong quyết định trước trở về Kim Nghê Khách Sạn.
Vừa bước vào đại sảnh của Kim Nghê Khách Sạn, Tống Phong liền thấy Điền Thiết Lâm đang ngồi đó.
“Điền sư huynh.” Tống Phong ung dung đi tới trước mặt hai người chắp tay.
“Tống sư đệ, mấy ngày nay có thu hoạch gì hay không?” Điền Thiết Lâm thấy Tống Phong trở về thì mỉm cười hỏi.
“Chút đồ chơi nhỏ không đáng giá nhắc tới.


Miêu sư tỷ đâu rồi, sao ngươi lại đi một mình?” Tống Phong nghe vậy lắc đầu, có chút trêu chọc đáp lại.
— QUẢNG CÁO —
Điền Thiết Lâm khuôn mặt hiện lên vẻ xấu hổ, gãi gãi đầu.
Tống Phong cũng rất ít thấy Điền Thiết Lâm có bộ dáng bối rối như thế này, liền thuận thế đẩy thuyền:
“Xem ra lần sau có dịp ghé Tam Tinh Thành, tiểu đệ cũng phải chúc mừng Phó tổng quản sắp có hỉ sự rồi.”
“Tiểu tử ngươi thật là… ài, thôi, cùng ta lên lầu, Nhạc sư huynh cùng Miêu sư tỷ đang chờ đợi chúng ta.” Điền Thiết Lâm nghe Tống Phong nhắc tới Tam Tinh Thành, trong mắt cũng hiện lên vẻ hồi ức, đánh vào vai Tống Phong một cái nói sang chuyện khác.
Tống Phong gật đầu, cùng với Điền Thiết Lâm đi lên lầu.
Phòng của Tống Phong ở lầu một, mà Điền Thiết Lâm mấy người lại ở trên lầu hai.
Hai người cước bộ không nhanh không chậm, chẳng mấy chốc đã dừng lại trước một gian phòng.
Điền Thiết Lâm đưa tay đánh vào cửa một đạo pháp quyết.
Cánh cửa nhộn nhạo lên một chút, liền có âm thanh bên trong truyền ra.
‘Mời vào.’
Tống Phong nhấc chân đi theo Điền Thiết Lâm bước vào bên trong, liền nhìn thấy căn phòng này rộng rãi hơn phòng của hắn gấp mấy lần.

Mà giờ phút này, trong phòng cũng có không ít người.
Ngoại trừ Nhạc sư huynh và Miêu sư tỷ ra thì còn mấy người lạ mặt khác.

Trong đó thình lình có cả vị Trần sư tỷ có mờ ám với Nhạc sư huynh cũng có mặt.
“Các vị, đây là Điền sư đệ, đây là Tống sư đệ.

Hai vị sư đệ, đến đây ngồi đi.” Nhạc sư huynh mỉm cười giới thiệu.
Tống Phong đối với những người lạ mặt kia cũng hơi mỉm cười chắp tay xem như chào hỏi rồi đi đến chỗ ngồi.


— QUẢNG CÁO —
“Các vị, nếu người đã đến đông đủ rồi thì chúng ta đừng lãng phí thời giờ nữa.” Một trung niên hán tử vai hùm lưng gấu ồm ồm nói.
“Hùng huynh tính tình vẫn nóng nảy như vậy.

Được rồi, hôm nay Nhạc mỗ mời chư vị tới đây mục đích là gì tin tưởng trong lòng mọi người đều đã biết.

Nhạc mỗ cũng không muốn làm chậm trễ thời gian của mọi người.”
Nhạc sư huynh ho nhẹ một tiếng, lại nói tiếp.

“Ba ngày sau Thông Thiên Thương Hội sẽ chính thức khai mở buổi đấu giá hội lần này.

Mọi người ở đây hẳn đều biết lần này đồ tốt rất nhiều, nhưng người cạnh tranh cũng không ít.

Hôm nay mời mọi người tới đây chính là muốn cùng nhau trước trao đổi một chút vật phẩm mình cần xem có thể tìm được thứ như ý muốn hay không.

Nếu là tìm được, vậy tất nhiên là tốt nhất.

Cho dù không tìm được, thì cũng chưa biết chừng có thể đổi lấy một số lượng linh thạch nhất định, ba ngày sau ở trên Đấu giá hội nói chưa chắc có thể cạnh tranh một chút đồ vật cần thiết.”
“Nhạc huynh nói rất hợp ý ta.


Lần này nghe nói số lượng vật phẩm Thông Thiên Thương Hội đưa ra viễn siêu những lần đấu giá trước đó.

Thậm chí ngay cả Luyện Khí Đan cũng có xuất hiện.” Hùng hán tử gật gù nói.
“Như vậy rất tốt, nếu ở đây tìm được thứ vừa ý thì quả thật tốt quá.” Một thiếu nữ ngồi cạnh Trần sư tỷ có chút hào hứng.
“Được rồi, nếu mọi người đều không phản đối thì chúng ta hiện tại bắt đầu tiến hành trao đổi theo thứ tự.

Để tránh mất thời gian, chúng ta mỗi người sẽ có một lần tiến lên giới thiệu một loại vật phẩm mình có hoặc là mình đang tìm kiếm.

Trong thời gian mười hơi thở nếu không ai có hoặc không có đồ vật vừa ý thì sẽ đến phiên người tiếp theo, mọi người thấy sao?” Nhạc sư huynh nói ra.
“Tốt, hiện tại xin mời người đầu tiên.” Nhạc sư huynh là người đứng ra mời tất cả mọi người tụ họp lại đây, lúc này cũng nghiễm nhiên trở thành người chủ trì, nói ra.
Chỉ thấy Hùng hán tử nhanh như chớp đứng dậy, đi về phía trước mọi người.
Mà vị Trần sư tỷ đang nhổm người dậy, thấy cảnh này thì hừ nhẹ một tiếng ngồi lại chỗ cũ.
Hiển nhiên, đối với loại hoạt động trao đổi này, ai tiến lên trước sẽ chiếm lợi rất lớn.

Bởi vì chưa biết chừng nhiều người sẽ cùng tìm kiếm một loại đồ vật, khi đó người bước ra trước sẽ được ưu tiên trước, người đi sau sẽ chỉ có thể ngậm ngùi mà thôi.
Hùng hán tử có chút đắc ý, vỗ túi trữ vật lấy ra một sợi dây nhỏ như sợi chỉ, dài chừng hai gang tay, nói:
“Đây là Khốn Linh Thằng.

Luyện chế từ gân của Nhị giai yêu thú biến dị, có thể khóa lại linh lực, trói lại nhục thân.

Là lợi khí phong tỏa kẻ địch.

Ta muốn đổi pháp khí mang tính công kích hoặc là đổi lấy hai nghìn Hạ Phẩm Linh Thạch.”
“Hai nghìn Hạ Phẩm Linh Thạch? Sao ngươi không đi cướp đi.


Đồ chơi này thổi đến thiên hoa loạn trụy, không người có thể địch, nhưng trong chiến đấu ai có thể đứng yên cho ngươi trói đây? Lại nói, nếu có lực trói đối phương thì còn cần dùng dây này để làm gì?” Trần sư tỷ lạnh giọng, thanh âm không lớn nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.
— QUẢNG CÁO —
Có mấy người nghe Hùng hán tử giới thiệu vốn đang định mở miệng, nghe Trần sư tỷ nói xong liền tỉ mỉ suy nghĩ lại liền do dự.
Hùng hán tử sắc mặt khó coi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần sư tỷ nói:
“Trần Tử Bình, người khác sợ ngươi nhưng lão tử không sợ.

Dây này tuy đối địch có chút yếu thế, tuy nhiên nếu sử dụng đúng lúc đúng chỗ không chừng sẽ phát huy tác dụng cực lớn.

Ngươi nếu không tin, có thể thử một chút.”
“Sợ ngươi chắc?” Trần sư tỷ thấy Hùng hán tử nói vậy, hùng hổ đứng dậy.
Nhạc sư huynh cười khổ đứng dậy ngăn giữa hai người, nói:
“Hai vị, nể mặt Nhạc mỗ một chút có được hay không?”
“Hừ, cho ngươi một bộ mặt.” Trần sư tỷ nhìn Nhạc sư huynh một chút, hừ lạnh với Hùng hán tử.
Còn Hùng hán tử thì sắc mặt âm trầm, sát khí trong mắt lóe lên nhìn Trần sư tỷ rồi hậm hực nói:
“Khốn Linh Thằng cùng một tấm Độn Địa Phù nhất giai, đổi lấy đồ vật như cũ.

Mọi người có thể suy nghĩ một chút.”
Sắc mặt Hùng hán tử không chút ánh sáng, hiển nhiên bị người khác làm mất mặt như vậy khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Mà cho dù hắn đã nhịn đau bỏ thêm một tấm Độn Địa Phù thì mọi người vẫn như cũ im lặng.

Điều này khiến Hùng hán tử đối với Trần sư tỷ hận ý càng sâu.
Ngay khi Hùng hán tử thở hắt ra một tiếng, định quay về chỗ ngồi thì bỗng một âm thanh truyền đến:
“Hùng đạo hữu chậm đã…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện