Tống Tiên Hành

Chương 64: 64: Huyết Tử Đan





Vòng thi đấu thứ hai theo thời gian dần trôi qua.
Quả nhiên như Tống Phong trước đó nghĩ qua, Huyết Sát Tông mười người từ số “36” đến “45” chỉ qua loa khều nhẹ nhau vài cái liền chọn ra năm người tiến vào vòng trong.
Bộ dáng này khiến cho đám đệ tử Đạo Huyền Môn tức đến nổ phổi nhưng không làm gì được.

Dù gì đó cũng không phải gian lận.

Đạo Huyền Môn thiệt thòi người hơn, dĩ nhiên phải bị người khác sắp xếp.
Đến vòng thi đấu thứ ba, thế cuộc đã cân bằng hơn một chút.

Đạo Huyền Môn mười tám người.
Huyết Sát Tông hai mươi hai người.
Tổng cộng bốn mươi người lại một lần nữa tiến hành thi đấu.
Vốn dĩ theo tình huống bình thường, loại thi đấu này cần có quãng nghỉ giữa các đợt thi đấu.

Nhưng Huyết Sát Tông lại kiên quyết phản đối.
Nói đùa, Huyết Sát Tông bọn hắn nhiều người hơn, có lợi thế về mặt nhân số, có thể dùng đó đến nghỉ ngơi.

Có cơ hội đè Đạo Huyền Môn một đầu, làm sao bọn hắn lại cam tam buông bỏ?

Mà bên phía đám trưởng lão của Đạo Huyền Môn cũng biết chuyện này không thể nào, nhất thời không thể làm gì hơn là đồng ý cho thi đấu tiếp tục.

Vòng thi đấu thứ ba trôi qua đến ngày thứ hai, sắc mặt của trưởng lão Đạo Huyền Môn liền không được tốt.

Nhất là Đạo Huyền Chân Nhân cùng Huyết Đồ tông chủ Huyết Sát Tông vậy mà vẫn chưa phân thắng bại trở về.

Điều này làm cho đám trưởng lão của Đạo Huyền Môn mặc dù thần sắc thong dong nhưng trong lòng ẩn ẩn có chút lo lắng không yên.
Ngược lại, đám trưởng lão của Huyết Sát Tông thì lại có vẻ cực kỳ tự tin, nói cười vui vẻ, dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Mọi người không cần hốt hoảng, Đại trưởng lão sớm đã ở bên kia quan sát, sẽ không thể xảy ra chuyện gì.

Hiện tại đã đến giờ khắc thi đấu then chốt, cẩn thận phía bên kia sẽ có chút tiểu động tác.”
Khinh Nhu lão ẩu âm thầm truyền âm cho mấy người trưởng lão bên cạnh.
— QUẢNG CÁO —
Mà lúc này, trên lôi đài, Nhạc sư huynh toàn thay đầy máu tươi, ánh mắt mơ hồ, trong người linh lực gần như cạn kiệt đang cắn răng thôi động ba mặt tiểu kỳ tiến hành phòng ngự.

Mà đối diện, một thanh niên gầy gò cầm theo trường tiên không ngừng đánh vào vòng phòng hộ vốn đã ảm đạm do ba ngọn tiểu kỳ tạo thành, khóe miệng dường như có một nụ cười nhạt.

Thanh niên này vòng trước là người có số “38”, một trog những kẻ được nghỉ ngơi nhiều, linh lực gần như toàn thịnh.
Nhạc sư huynh hai mắt đỏ hồng, cắn răng muốn thi triển bí pháp liều mạng nào đó thì liền nghe trên đài một tiếng thở dài:

“Trận đấu này Đạo Huyền Môn thua, Nhạc sư điệt, lui xuống.”
Nhạc sư huynh nghe câu nói này thì gương mặt có vẻ không phục, nhưng cuối cùng lại chỉ đành thở dài, lí nhí: “Ta …nhận thua.”, nói xong xoay người khập khễnh đi xuống lôi đài.
Thanh niên đối diện ánh mắt có chút tiếc nuối.
Vừa rồi hắn cố tình giảm thế công, cố tình tạo cho Nhạc sư huynh một cảm giác có thể lật ngược thế cờ.

Trên thực tế y đã âm thầm tụ lực cho một kích cực mạnh, chỉ cần Nhạc sư huynh lao lên một chút liền sẽ trúng chiêu, dù cho không chết thì chắc chắn cũng sẽ khó nuôi.
Tống Phong vốn đã thủ thắng vòng thứ ba, ngồi ở cách đó không xa quan sát Nhạc sư huynh thi đấu.
Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc rõ ràng.

Tống Phong cũng biết được vừa rồi nếu Nhạc sư huynh không được Khinh Nhu trưởng lão nhắc nhở, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Mà theo vòng thi đấu thứ ba kết thúc, buổi thi đấu giữa hai môn phái cũng đến hồi quan trọng nhất.
Vòng thi đấu cuối cùng.
Chỉ còn hai mươi người.
Trận thua cuối cùng của Nhạc sư huynh vừa lúc khiến cho Đạo Huyền Môn vậy mà chỉ còn tám người tiến vào vòng thi đấu cuối cùng này.

Như vậy, từ số “9” đến số “12” bên phía Huyết Sát Tông coi như đã nắm chắc danh nghạch trong tay mà không cần thiết thi đấu.
Sắc mặt toàn bộ đệ tử lẫn trưởng lão của Đạo Huyền Môn khá nặng nề.


— QUẢNG CÁO —
Quy củ vẫn như cũ.
Tống Phong vậy mà lại chọn được số “8”.
Nghĩa là hắn sẽ đánh trận cuối cùng của phe Đạo Huyền Môn.
Tống Phong sờ sờ túi trữ vật, nơi đó phù lục đã bị hắn tiêu hao mấy trăm tấm.

Hơn nữa phía Huyết Sát Tông cũng đã có đề phòng, đối với phù lục mà Tống Phong đánh ra cũng đã phát huy tác dụng giảm đi nhiều.
Người thi đấu đầu tiên của Đạo Huyền Môn trận này là một thanh niên mặc lục bào, sắc mặt có chút hồng hào, dường như sử dụng loại bí pháp nào đó khiến cho cơ thể tạm thời khôi phục đỉnh phong vậy.
Địch thủ của y ở phía Huyết Sát Tông là một trung niên sắc mặt vàng vọt ăn mặc quái dị chỉ che nửa người dưới, để lộ nửa người trên đầy những đồ án chằng chịt đem trọn vẹn cơ thể của y chiếm trọn chín phần.
Hai người này hình như đều đã biết đối phương không tầm thường, sau một hồi đánh giá thì rốt cuộc cũng đã tiến hành chiến đấu.
Thanh niên lục bào của Đạo Huyền Môn thì ném ra một mặt gương, bên trong có trận trận khóc gào truyền ra, một đám hắc vụ chậm rãi theo bên trong đem lôi đài bao phủ hết bảy tám phần, hướng về trung niên mặt vàng chậm rãi bao vây.
Mà trung niên mặt vàng hình như đới với sự lợi hại của mặt gương này đã có trông thấy mà đề phòng, lập tức tế ra một cái sọ người.
Sọ người này vừa tế ra, lập tức hai hốc mắt lóe lên tử mang, một đám khói màu nâu xám từ trong đầu lâu này tràn xa, lập tức cùng truyền ra tiếng rít gào, vậy mà trong phút chốc đen hắc vụ của thanh niên lục bào cắn xé ngăn cản!
Thế cục chỉ trong chớp mắt tiến vào giai đoạn giằng co.
Tống Phong dưới đài quan sát, không nhịn được cũng tỏ ra hiếu kỳ, định thần quan sát.
Mà thanh niên lục bào lúc này ánh mắt lạnh lùng, từ trong miệng hắn đột ngột vang lên tiếng chú ngữ trầm thấp, hắc khí từ trong mặt gương đột nhiên sôi trào lên.
Trung niên mặt vàng nhìn thấy tình huống này, trong lòng thầm kêu không ổn.

Nhưng chưa chờ hắn kịp sờ vào túi trữ vật, đã cảm thấy một trận cuồng phong kéo tới.

Phương hướng chính là cổ của hắn.

— QUẢNG CÁO —
Không kịp suy nghĩ quá nhiều, hắn tay bấm pháp quyết ném ra liên tục bốn tấm linh phù, bản thân thì ‘bịch bịch bịch’ mấy bước né sang một bên.
Lúc này định thần nhìn lại, bốn tấm linh phù mà trung niên mặt vàng vừa ném ra làm cho hắc khí hơi tan đi, để lộ một con rết toàn thân đen như mực hiện ra, trên đuôi của nó còn vương lại chút hắc dịch.
“Nhất giai Hắc Dịch Ngô Công!” trung niên sắc mặt vàng vọt thất thanh kêu lên.

Theo bản năng sờ vào cổ mình một cái, trung niên sắc mặt vàng vọt đột nhiên kinh hoảng.

Vừa rồi mặc dù trong tích tắc thối lui, nhưng trên cổ hắn rõ ràng vẫn trúng phải một chút hắc dịch.
Con Hắc Dịch Ngô Công này độc tính cực kỳ ghê gớm, hắc dịch từ đuôi của nó có đặc tính khắc chế linh lực vận chuyển, làm cho máu huyết của người trùng độc đông lại trong nháy mắt.
Vừa rồi dù tránh né được một phần, nhưng trong tích tắc đó, một giọt độc dịch của Hắc Dịch Ngô Công vẫn đắc thủ đánh trúng phần cổ của trung niên bên phía Huyết Sát Tông.
Sắc mặt của y lúc này vô cùng khó coi.
Y có thể cảm nhận rõ ràng, mặc dù y đã ngay lập tức ăn vào đan dược kháng độc nhưng độc tính vẫn đang từ từ ăn mòn cổ y, cảm giác ngứa ngáy đau đớn như có một cái mồm đang chậm rãi nhai nuốt từng chút một máu thịt của ý.
Ánh mắt trung niên mặt vàng lúc này tràn đầy hận ý, cũng chưa bỏ cuộc mà càng thêm oán độc cười gằn:
“Tốt.

Đây là ngươi buộc ta!”
Nói xong, hắn vỗ tay trong túi trữ vật lấy ra một viên đan đỏ sậm vô cùng tanh tưởi.
Nhưng trong mắt y, viên đan dược này lại có vẻ cực kỳ thơm ngon, không chút do dự nuốt vào.
Mà trên đài quan sát, Khinh Nhu cùng Thanh Mộc trưởng lão không hẹn mà cùng lẩm bẩm:
“Huyết Tử Đan!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện