Trà Cam
Chương 4
Không ngờ lại ngủ thẳng đến lúc tới nơi.
Ngoài cửa sổ tuyết đang rơi, người trên xe đang lục đục đi xuống. Nhân viên phục vụ nhớ hai đứa trẻ kia còn chưa đưa tiền nên đi tới hỏi, kết quả hai người bọn họ lại đưa cho mình một xấp tiền lẻ, từng tờ từng tờ một. Cô ta kinh ngạc nhìn bọn họ mấy lần, hai thiếu niên cũng mặt đầy áy náy nhìn lại, nghĩ thầm chắc bọn họ cũng không phải cố ý đâu.
Bởi vì chỉ có một cái áo khoác, nếu tách ra thì người còn lại sẽ bị lạnh nên hai người đành phải đi sát cạnh nhau. Vóc dáng bọn họ không thấp, mặt mũi sạch sẽ nhưng lại rất gầy, tóc xơ, chính là bộ dáng bị thiếu dinh dưỡng. Trong tay xách một cái túi lớn kiểu cũ, nhìn một cái liền biết bọn họ tới đây không phải thăm bà con, cũng không phải đi du lịch.
Nhân viên phục vụ tò mò muốn hỏi mấy câu nhưng bóng dáng hai người họ đã đi xa trong màn tuyết.
Tài xế bật cười: “Có lẽ là bỏ nhà ra đi? Tôi thấy nhiều rồi, không cần quan tâm làm gì, qua vài ngày chịu không nổi thì sẽ khóc lóc chạy về nhà cho mà xem.”
Nhân viên phục vụ thấy cũng đúng, gật đầu một cái, cũng không còn hiếu kỳ nữa.
Bọn họ làm nghề này thấy cũng nhiều bọn trẻ như vậy nên lúc nói những lời này thì có chút xem thường. Bọn họ không biết rằng Khương Xá với Lâm Gia không có cha mẹ sốt ruột đi tìm cũng không có bạn bè thầy cô lo lắng, bởi vì bọn họ không có nhà.
Một khi rời khỏi cô nhi viện chính là đang bước trên con đường mờ mịt.
Khương Xá với Lâm Gia không có đem chuyện này nói ra để cho mọi người thương xót, cuộc sống bọn họ vui buồn đau khổ ra sao tự họ biết được rồi.
Mới vừa bước ra khỏi xe thì một trận gió lạnh thấu xương liền thổi tới, Khương Xá run cầm cập hít mũi một cái: “Lạnh quá!”
“Không nghĩ tuyết lại rơi.”
Lâm Gia giơ tay phải phủi bông tuyết trên đầu Khương Xá, hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Vừa mới dứt lời, Khương Xá nắm chặt tay cậu: “Cậu đứng im ở đây chờ tớ một tí.”
Nói xong hắn liền chạy đi, Lâm Gia bối rối, vừa mới chớp mắt thì người đã không thấy đâu. Cậu đứng tại chỗ chờ hắn, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Khương Xá. Thấy hắn vội vã chạy về đưa cho cậu một cái bánh bao, sắc mặt bị lạnh đến đỏ bừng nhưng lại cười hết sức vui vẻ.
“Nhân lúc còn nóng mau ăn đi!”
Rời khỏi cô nhi viện, mi mắt hắn cũng giãn ra nên nhìn thấy đẹp hơn, cả người như bừng sáng.
Lâm Gia nhìn ra điều này, cười hỏi hắn: “Vui như vậy sao?”
Khương Xá trừng mắt nhìn lại, cong môi: “Rất vui.”
Vừa nói hắn vừa dắt Lâm Gia đến một góc khuất gió. Bên ngoài người đến người đi, bọn họ co ro ở đây từng ngụm từng ngụm gặm bánh bao nóng hổi, nhỏ giọng trò chuyện.
“Sau này chúng ta phải làm sao?” Lâm Gia ngước nhìn sắc trời: “Bây giờ trời cũng sắp tối lại còn có tuyết rơi, buổi tối nhiệt độ sẽ hạ thấp, giờ chúng ta phải đi đâu?”
Đây là vấn đề rất thực tế nhưng may là Khương Xá đã nghĩ qua. Hắn không nhớ từ khi nào thì mình bắt đầu quyết định rời khỏi cô nhi viện, nhưng từ ngày đó trở đi hắn liền suy nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng hắn lại sống ở cô nhi viện nên tầm nhìn hạn hẹp, không có ý tưởng nào quá thông minh.
“Buổi tối trước tiên chúng ta đi tìm chỗ ở, bên ngoài quá lạnh sẽ dễ sinh bệnh.” Khương Xá suy nghĩ một chút, cau mày: “Chúng ta không còn nhiều tiền, nơi ở sẽ không được tốt.”
Lâm Gia lắc đầu một cái: “Không sao, cậu không cần lo lắng cho tớ. Trước kia không may phạm lỗi còn bị nhốt vào phòng tối, cũng không tồi tệ hơn như này đâu.”
Trong cô nhi viện của bọn họ có một phòng, là một phòng vệ sinh lớn, không có đèn, không có âm thanh, vừa lạnh lại vừa thối, chuyên dùng để trừng phạt mấy đứa trẻ không nghe lời.
Lâm Gia chỉ bị phạt ở đó có một lần nhưng Khương Xá thì bị phạt rất nhiều lần. Nghĩ tới đây Khương Xá thở phào nhẹ nhõm: “Sau này cũng không sợ bị nhốt vào đó nữa.”
Dừng một chút hắn bỗng nhiên xòe bàn tay ra, Lâm Gia mờ mịt nhìn hắn nghĩ là hắn muốn nắm tay nên đưa tay qua: “Thế nào?”
Ngón tay Khương Xá thon dài đẹp đẽ, hắn buồn bực nhìn Lâm Gia một cái, nắm chặt tay cậu rồi giãy ra, mở bàn tay ra đưa tới trước mặt Lâm Gia. Đầu tiên quơ quơ ngón cái, nói: “Trước hết chúng ta phải tìm chỗ ở.”
Lâm Gia bây giờ mới phản ứng được Khương Xá đang bàn bạc về chuyện sau này.
Cậu cười gật đầu một cái, cầm ngón tay cái của hắn: “Sau đó thì sao?”
Tiếp đó hắn lắc lắc ngón trỏ: “Sau đó thì chúng ta phải tìm công việc để lo cho sau này.”
Lâm Gia lại cầm lấy ngón trỏ của hắn: “Hai việc này đều rất khó làm.”
“Thế giới lớn như vậy, chúng ta sẽ tìm được thôi.”
Khương Xá dùng ngón giữa điểm lên trán cậu: “Muốn tìm được việc làm có thể sẽ hơi mệt cho nên chúng ta phải chú ý bảo vệ sức khỏe, nếu chẳng may bị bệnh thì sẽ rất phiền phức.”
“Được.” Lâm Gia giữ ngón giữa của hắn.
Khương Xá đem ngón áp út chui vào lòng bàn tay ấm áp của Lâm Gia: “Nếu như có thể kiếm được tiền, có thời gian thì chúng ta sẽ đi học một ít thứ, đời người dài như vậy không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, hiểu biết nhiều một chút sẽ có lợi.”
Ánh mắt Lâm Gia luôn dịu dàng, nhìn ngón tay út của Khương Xá, nhẹ giọng hỏi: “Cuối cùng?”
“Cuối cùng…” Khương Xá hơi nhướn mày: “Tớ cũng chưa nghĩ đến.”
Lâm Gia đem toàn bộ bàn tay của hắn bọc ở trong lòng bàn tay mình, trân trọng nói: “Cuối cùng chúng ta cùng nhau sống đến trăm tuổi, vui vẻ bình an.”
Khương Xá ngẩn người, trời đông giá rét lạnh như băng nhưng bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người lại tỏa ra ấm áp.
Hắn vểnh môi, khuôn mặt không quá mừng rỡ, cũng không có nhiều phiền muộn, thành khẩn cùng nghiêm túc nhìn Lâm Gia.
“Được.”
Đây cũng chỉ là một cái kế hoạch cẩu thả, trong lòng cả hai đều biết rõ. Nhưng mà nói cho cùng, làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là câu nói cuối cùng kia. Hai người ăn no liền đi tìm chỗ ở. Suốt đường đi Khương Xá đều suy nghĩ về câu nói kia của Lâm Gia, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy có hơi tiếc, trước kia hắn rất ghét đọc sách nhưng Lâm Gia lại rất thích, luôn cầm một cuốn sách cũ đọc đi đọc lại. Ở cô nhi viện không được đi học, có lẽ sau này bọn họ cũng khó có cơ hội.
Lâm Gia lại suy nghĩ về chuyện khác. Một cái bánh bao ăn không đủ no, cuộc sống tương lai của họ cũng sẽ như thế, sức ăn của Khương Xá lại lớn, cậu muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để cho Khương Xá muốn ăn gì thì ăn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Song lúc hai người vào nhà trọ thứ nhất bọn họ liền hoàn toàn bối rối.
Cho tới giờ bọn họ không biết rằng giá cả mọi thứ ở bên ngoài lại cao như vậy.
Căn thứ hai, căn thứ ba…những nơi có thể nhìn thấy bọn họ liền đi hỏi thăm. Khương Xá cầm chút tiền của bọn họ, vểnh môi, một lần nữa ý thức được rằng thế giới bên ngoài so với thế giới trước đây của bọn họ khác nhau một trời một vực.
Một cái áo khoác hai người thay nhau mặc, trong thời tiết lạnh như này dù thân thể có khỏe mạnh tới đâu cũng khó mà chịu được.
Hai người lẳng lặng đứng ngoài cửa nhà trọ, ngẩn người nhìn tuyết rơi.
Chán nản cùng nghèo túng, trông cực kì đáng thương.
Không biết qua bao lâu, Khương Xá thở dài buông một câu: “Chúng ta thật sự là nghèo rớt mồng tơi.”
Lâm Gia đồng ý gật đầu một cái, sau đó đem áo khoác cởi ra choàng lên người Khương Xá: “Thật ra cũng không có nghèo đến mức ấy, ít nhất chúng ta cũng còn có một chút tiền mà.”
Khương Xá thở ra một hơi, kéo Lâm Gia đi về phía trước.
“Được rồi, không sao, tiếp tục tìm đi.”
Hai thanh niên vừa mới bước ra đời bị hiện thực tát cho sml =)))
Ngoài cửa sổ tuyết đang rơi, người trên xe đang lục đục đi xuống. Nhân viên phục vụ nhớ hai đứa trẻ kia còn chưa đưa tiền nên đi tới hỏi, kết quả hai người bọn họ lại đưa cho mình một xấp tiền lẻ, từng tờ từng tờ một. Cô ta kinh ngạc nhìn bọn họ mấy lần, hai thiếu niên cũng mặt đầy áy náy nhìn lại, nghĩ thầm chắc bọn họ cũng không phải cố ý đâu.
Bởi vì chỉ có một cái áo khoác, nếu tách ra thì người còn lại sẽ bị lạnh nên hai người đành phải đi sát cạnh nhau. Vóc dáng bọn họ không thấp, mặt mũi sạch sẽ nhưng lại rất gầy, tóc xơ, chính là bộ dáng bị thiếu dinh dưỡng. Trong tay xách một cái túi lớn kiểu cũ, nhìn một cái liền biết bọn họ tới đây không phải thăm bà con, cũng không phải đi du lịch.
Nhân viên phục vụ tò mò muốn hỏi mấy câu nhưng bóng dáng hai người họ đã đi xa trong màn tuyết.
Tài xế bật cười: “Có lẽ là bỏ nhà ra đi? Tôi thấy nhiều rồi, không cần quan tâm làm gì, qua vài ngày chịu không nổi thì sẽ khóc lóc chạy về nhà cho mà xem.”
Nhân viên phục vụ thấy cũng đúng, gật đầu một cái, cũng không còn hiếu kỳ nữa.
Bọn họ làm nghề này thấy cũng nhiều bọn trẻ như vậy nên lúc nói những lời này thì có chút xem thường. Bọn họ không biết rằng Khương Xá với Lâm Gia không có cha mẹ sốt ruột đi tìm cũng không có bạn bè thầy cô lo lắng, bởi vì bọn họ không có nhà.
Một khi rời khỏi cô nhi viện chính là đang bước trên con đường mờ mịt.
Khương Xá với Lâm Gia không có đem chuyện này nói ra để cho mọi người thương xót, cuộc sống bọn họ vui buồn đau khổ ra sao tự họ biết được rồi.
Mới vừa bước ra khỏi xe thì một trận gió lạnh thấu xương liền thổi tới, Khương Xá run cầm cập hít mũi một cái: “Lạnh quá!”
“Không nghĩ tuyết lại rơi.”
Lâm Gia giơ tay phải phủi bông tuyết trên đầu Khương Xá, hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Vừa mới dứt lời, Khương Xá nắm chặt tay cậu: “Cậu đứng im ở đây chờ tớ một tí.”
Nói xong hắn liền chạy đi, Lâm Gia bối rối, vừa mới chớp mắt thì người đã không thấy đâu. Cậu đứng tại chỗ chờ hắn, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Khương Xá. Thấy hắn vội vã chạy về đưa cho cậu một cái bánh bao, sắc mặt bị lạnh đến đỏ bừng nhưng lại cười hết sức vui vẻ.
“Nhân lúc còn nóng mau ăn đi!”
Rời khỏi cô nhi viện, mi mắt hắn cũng giãn ra nên nhìn thấy đẹp hơn, cả người như bừng sáng.
Lâm Gia nhìn ra điều này, cười hỏi hắn: “Vui như vậy sao?”
Khương Xá trừng mắt nhìn lại, cong môi: “Rất vui.”
Vừa nói hắn vừa dắt Lâm Gia đến một góc khuất gió. Bên ngoài người đến người đi, bọn họ co ro ở đây từng ngụm từng ngụm gặm bánh bao nóng hổi, nhỏ giọng trò chuyện.
“Sau này chúng ta phải làm sao?” Lâm Gia ngước nhìn sắc trời: “Bây giờ trời cũng sắp tối lại còn có tuyết rơi, buổi tối nhiệt độ sẽ hạ thấp, giờ chúng ta phải đi đâu?”
Đây là vấn đề rất thực tế nhưng may là Khương Xá đã nghĩ qua. Hắn không nhớ từ khi nào thì mình bắt đầu quyết định rời khỏi cô nhi viện, nhưng từ ngày đó trở đi hắn liền suy nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng hắn lại sống ở cô nhi viện nên tầm nhìn hạn hẹp, không có ý tưởng nào quá thông minh.
“Buổi tối trước tiên chúng ta đi tìm chỗ ở, bên ngoài quá lạnh sẽ dễ sinh bệnh.” Khương Xá suy nghĩ một chút, cau mày: “Chúng ta không còn nhiều tiền, nơi ở sẽ không được tốt.”
Lâm Gia lắc đầu một cái: “Không sao, cậu không cần lo lắng cho tớ. Trước kia không may phạm lỗi còn bị nhốt vào phòng tối, cũng không tồi tệ hơn như này đâu.”
Trong cô nhi viện của bọn họ có một phòng, là một phòng vệ sinh lớn, không có đèn, không có âm thanh, vừa lạnh lại vừa thối, chuyên dùng để trừng phạt mấy đứa trẻ không nghe lời.
Lâm Gia chỉ bị phạt ở đó có một lần nhưng Khương Xá thì bị phạt rất nhiều lần. Nghĩ tới đây Khương Xá thở phào nhẹ nhõm: “Sau này cũng không sợ bị nhốt vào đó nữa.”
Dừng một chút hắn bỗng nhiên xòe bàn tay ra, Lâm Gia mờ mịt nhìn hắn nghĩ là hắn muốn nắm tay nên đưa tay qua: “Thế nào?”
Ngón tay Khương Xá thon dài đẹp đẽ, hắn buồn bực nhìn Lâm Gia một cái, nắm chặt tay cậu rồi giãy ra, mở bàn tay ra đưa tới trước mặt Lâm Gia. Đầu tiên quơ quơ ngón cái, nói: “Trước hết chúng ta phải tìm chỗ ở.”
Lâm Gia bây giờ mới phản ứng được Khương Xá đang bàn bạc về chuyện sau này.
Cậu cười gật đầu một cái, cầm ngón tay cái của hắn: “Sau đó thì sao?”
Tiếp đó hắn lắc lắc ngón trỏ: “Sau đó thì chúng ta phải tìm công việc để lo cho sau này.”
Lâm Gia lại cầm lấy ngón trỏ của hắn: “Hai việc này đều rất khó làm.”
“Thế giới lớn như vậy, chúng ta sẽ tìm được thôi.”
Khương Xá dùng ngón giữa điểm lên trán cậu: “Muốn tìm được việc làm có thể sẽ hơi mệt cho nên chúng ta phải chú ý bảo vệ sức khỏe, nếu chẳng may bị bệnh thì sẽ rất phiền phức.”
“Được.” Lâm Gia giữ ngón giữa của hắn.
Khương Xá đem ngón áp út chui vào lòng bàn tay ấm áp của Lâm Gia: “Nếu như có thể kiếm được tiền, có thời gian thì chúng ta sẽ đi học một ít thứ, đời người dài như vậy không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, hiểu biết nhiều một chút sẽ có lợi.”
Ánh mắt Lâm Gia luôn dịu dàng, nhìn ngón tay út của Khương Xá, nhẹ giọng hỏi: “Cuối cùng?”
“Cuối cùng…” Khương Xá hơi nhướn mày: “Tớ cũng chưa nghĩ đến.”
Lâm Gia đem toàn bộ bàn tay của hắn bọc ở trong lòng bàn tay mình, trân trọng nói: “Cuối cùng chúng ta cùng nhau sống đến trăm tuổi, vui vẻ bình an.”
Khương Xá ngẩn người, trời đông giá rét lạnh như băng nhưng bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người lại tỏa ra ấm áp.
Hắn vểnh môi, khuôn mặt không quá mừng rỡ, cũng không có nhiều phiền muộn, thành khẩn cùng nghiêm túc nhìn Lâm Gia.
“Được.”
Đây cũng chỉ là một cái kế hoạch cẩu thả, trong lòng cả hai đều biết rõ. Nhưng mà nói cho cùng, làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là câu nói cuối cùng kia. Hai người ăn no liền đi tìm chỗ ở. Suốt đường đi Khương Xá đều suy nghĩ về câu nói kia của Lâm Gia, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy có hơi tiếc, trước kia hắn rất ghét đọc sách nhưng Lâm Gia lại rất thích, luôn cầm một cuốn sách cũ đọc đi đọc lại. Ở cô nhi viện không được đi học, có lẽ sau này bọn họ cũng khó có cơ hội.
Lâm Gia lại suy nghĩ về chuyện khác. Một cái bánh bao ăn không đủ no, cuộc sống tương lai của họ cũng sẽ như thế, sức ăn của Khương Xá lại lớn, cậu muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để cho Khương Xá muốn ăn gì thì ăn, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Song lúc hai người vào nhà trọ thứ nhất bọn họ liền hoàn toàn bối rối.
Cho tới giờ bọn họ không biết rằng giá cả mọi thứ ở bên ngoài lại cao như vậy.
Căn thứ hai, căn thứ ba…những nơi có thể nhìn thấy bọn họ liền đi hỏi thăm. Khương Xá cầm chút tiền của bọn họ, vểnh môi, một lần nữa ý thức được rằng thế giới bên ngoài so với thế giới trước đây của bọn họ khác nhau một trời một vực.
Một cái áo khoác hai người thay nhau mặc, trong thời tiết lạnh như này dù thân thể có khỏe mạnh tới đâu cũng khó mà chịu được.
Hai người lẳng lặng đứng ngoài cửa nhà trọ, ngẩn người nhìn tuyết rơi.
Chán nản cùng nghèo túng, trông cực kì đáng thương.
Không biết qua bao lâu, Khương Xá thở dài buông một câu: “Chúng ta thật sự là nghèo rớt mồng tơi.”
Lâm Gia đồng ý gật đầu một cái, sau đó đem áo khoác cởi ra choàng lên người Khương Xá: “Thật ra cũng không có nghèo đến mức ấy, ít nhất chúng ta cũng còn có một chút tiền mà.”
Khương Xá thở ra một hơi, kéo Lâm Gia đi về phía trước.
“Được rồi, không sao, tiếp tục tìm đi.”
Hai thanh niên vừa mới bước ra đời bị hiện thực tát cho sml =)))
Bình luận truyện