Tra Công Biến Trung Khuyển
Chương 83: Sáng sớm lên
Sáng hôm sau. Văn Hạo nằm trên giường ngẩn ngơ hồi lâu.
Không phải cậu không hề nhớ rõ gì cả.
Cẩn thận nhớ lại, trong trong tia sáng mông lung, trong thế giới lay động tình cờ xuất hiện một bóng người, khoảng cách bọn họ rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, hình cảnh đó không ngừng hiện lên trong đầu, Văn Hạo biết có lẽ tối hôm qua mình lăn lên giường cùng một ai đó, mà cái người kia tất nhiên là Cung Trình không thể nghi ngờ.
Nhưng kiểm tra thân thể của mình lại không phát hiện ra tình huống khác thường nào, trên người không dấu hôn, phía sau không cảm giác dị dạng, đương nhiên cũng không có cảnh mỏi eo đau lưng không thể xuống giường.
Kết quả như vậy lại khiến Văn Hạo có chút hoài nghi, bàn tay mơn trớn bụng dưới, không có cảm giác dính nị, càng thêm không xác định nổi mình có phải là đang làm mộng xuân hay không?
Đến khi xốc chăn rời giường, Văn Hạo bị không khí lạnh lẽo trong phòng kích thích thu trở về. Cẩn thận nhớ lại, hình như tối hôm qua gió to, điện bị cúp một lúc cho nên mình quên bật điều hòa sao?
Nhưng… Văn Hạo nhìn áo khoác và chăn đắp trên người, không xác định mình uống say xong lại có thể tự mình chiếu cố mình tốt đến như vậy, hay là tối qua thật sự có người?
Ký ức sau cùng rõ ràng chính là Cung Trình gõ cửa, Văn Hạo bị đánh thức rời giường mở cửa, đột nhiên sáng mắt lên, trước mắt đứng một chàng trai anh tuấn đẹp trai.
Bình tĩnh mà xem xét, Cung Trình rất là đẹp trai.
Từ trong tối sáng lên, từ mơ hồ đến rõ ràng, đột nhiên xuất hiện một gương mặt đẹp trai trước mắt, trong đầu Văn Hạo in xuống vô số vết tích trùng điệp ngoài dự liệu. Cảm giác đó nên hình dung thế nào? Tất cả trong tầm nhìn đều mơ hồ đung đưa, chỉ có Cung Trình đứng ở nơi đó, dung mạo rõ ràng, hơn nữa khuôn mặt sáng lên như ánh đèn tự dẫn, từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, sâu sắc rõ ràng như thế.
Nói chung, cuối cùng Văn Hạo nhìn thấy chính là Cung Trình, có lẽ người giúp mình thêm quần áo chắc là Cung Trình, nhưng sao không bật điều hòa cơ chứ?
Sau khi Văn Hạo rút tay rút chân mặc quần áo tử tế, từ trên bàn sách cầm lấy điều khiển từ xa ấn một cái, điều hòa phát ra một tiếng ‘tích’ nhưng chậm chạp không động tĩnh. Văn Hạo ấn thêm hai lần, xác định rằng điều hòa đã hỏng.
Chẳng trách phải thêm quần áo.
Khoan đã!
Đây không phải là trọng điểm!
Văn Hạo phát hiện mình bị lạnh giá đánh bại, vậy mà đã quên mất nguy cơ trinh tiết của mình.
Cho nên, cuối cùng thì tối hôm qua mình với Cung Trình có xảy ra chuyện hay không trời!!!!?
Lúc Cung Trình đi ra thì đã sắp giờ ăn trưa, Văn Hạo trước đó nhận được điện thoại. Là Kyle gọi tới, hắn áy náy nói mình có lẽ sẽ về chậm một ngày, dì hắn mới đến thăm nhà, Kyle bị yêu cầu nhất định phải ở lại chào khách khứa.
Văn Hạo không biết là nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên tiếc nuối, tâm tình phức tạp cúp máy xong, khi rời cửa lại trông thấy Cung Trình.
Cung Trình đang oán giận máy điều hòa trong phòng khách chẳng ấm lên tý nào, chỉ điều hòa bên dưới ghế sô pha làm ấm một khu vực nhỏ, chỉ cần rời vị trí đó thì không khác gì đi trên đường cái.
Sau đó, Văn Hạo vừa mới bước vào phòng khách, Cung Trình ‘vừa vặn’ quay người nhìn thấy cậu, hỏi: “Điều hòa trong phòng em thế nào rồi, có thổi ấm không?”
Văn Hạo: “…”
Cung Trình đây là đang lộ liễu khoe khoang mình kém thông minh sao? Câu nói này nghe kiểu gì cũng thấy hắn đang hỏi điều hòa phòng cậu có phải đang hỏng hay không.
Cho nên… Tối hôm qua nhất định là Cung Trình vào phòng mình.
Nhưng dù là vậy, cũng không thể xác định được tói qua người ta và mình có cùng lăn chung một giường hay không, hơn nữa cái người đó còn là Cung Trình.
Cái loại cảm giác sáng sớm bị dấu hỏi chấm to đoàng nhồi vào trong đầu thật chẳng tuyệt chút nào!!
Cung Trình thấy Văn Hạo không để ý tới mình mà trực tiếp đi phòng rửa tay, thì đành bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt.
Chột dạ là chắc chắn, còn có một chút lo lắng, nhưng sâu trong lòng lại hi vọng Văn Hạo có thể nhớ tất cả, quá trình tay chân quấn quýt quá đẹp, Cung Trình không hi vọng chỉ có một mình mình say mê trong đó, không muốn tỉnh lại.
Thế nhưng quá trình như vậy lại càng dễ gặp phải ảo giác, thỏa mãn trên cơ thể không thể nào cộng hưởng với tâm lý, càng như vậy, Cung Trình càng lo lắng và trống rỗng, đặc biệt là sáng sớm sau khi triền miên nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Văn Hạo, loại tâm lý chênh lệch cự lớn này càng dìm hắn vào trong tuyệt vọng vô lực.
Lúc xế chiều, thợ máy tới cửa, sửa xong điều hòa, Văn Hạo ngồi trong phòng ấm áp, thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi thợ máy rời đi, Cung Trình đi ra từ trong phòng, hỏi: “Anh muốn đi mua thức ăn, em cùng đi chứ?”
Văn Hạo mở miệng từ chối.
Cuối cùng Thiệu Phi và Cung Trình rời đi.
Hôm nay là lễ giáng sinh, bên ngoài lất phất bông tuyết trắng, trời đất tràn ngập màu trắng tinh khôi. Văn Hạo đứng trong căn phòng ấm áp, đứng bên cửa sổ trông ra bên ngoài, dễ dàng phát hiện ra dấu hiệu tàn phá sau cơn bão.
Chiếc Chevrolet màu trắng của Cung Trình dừng dưới lầu, Thiệu Phi đi xuống từ bên ghế phó, sau đó Cung Trình cũng xuống xe. Cả hai người họ lấy rất nhiều đồ từ trong cốp sau, trong tay Thiệu Phi nhấc theo một túi ni long màu đen to, trong lồng ngực còn ôm một túi giấy, hoàn toàn chặn tầm nhìn phía trước của hắn. Thiệu Phi vừa đi vừa quay đầu nói chuyện với Cung Trình, dưới chân bỗng trượt một cái, ngã sấp về phía sau. Cung Trình nhanh tay ôm lấy người, giống như cảnh nam chính anh hùng cứu mỹ nhân trong phim thần tượng, Thiệu Phi nằm ngang trong lồng ngực Cung Trình, biểu tình chưa hết kinh hồn, bên chân rải rác đầy đồ trên đất.
Mi tâm Văn Hạo không tự chủ được mà khẽ cau, sau đó biến mất không một tiếng động.
Điều đó đến ngay cả cậu cũng không phát hiện ra.
Rất nhanh, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng mở cửa, Văn Hạo rời khỏi vị trí bên cửa sổ, đi ra ngoài.
Thiệu Phi nói: “Giày tôi có vẻ không xài được rồi, cứ một ngày là có ba lần trượt, cứ thế này có khi té gãy cả chân thật chứ cả đùa.”
“Tôi có thể giới thiệu vài hãng cho anh, đế chống trượt và giữ ấm rất tốt.” – Cung Trình nói.
“Quên đi, cậu giới thiệu tôi cũng xỏ không nổi.”
“Giá gốc thì sao?”
“Giá gốc bao nhiêu?”
“Khoảng 300… Đô la Mỹ.”
“Vậy cũng phải hơn một ngàn, để tính đã!”
“Size anh bao nhiêu? Tôi có một đôi, là người khác tặng, nhỏ, đi một lần rồi thôi, có muốn không?”
“42, bao tiền?”
“Không đắt lắm, tặng anh.”
“Không công không hưởng lộc, bao nhiêu?”
“… Năm mươi?”
“Được! Thành giao!”
Văn Hạo trầm mặc xếp lại đồ đã mua, bên tai đều là đối thoại hai người.
Cậu nghe thấy tiếng cười của Thiệu Phi, thanh tuyến Cung Trình cũng rất nhu hòa, trò chuyện rất vui vẻ.
Văn Hạo nghĩ tới tối hôm qua, khô nóng khó nhịn, hô hấp phảng phất qua da thịt, còn có khoái cảm đầu ngón chân cuộn lại, cậu cầu khẩn bản thân nhớ lộn, chỉ là uống say ngủ đến hừng đông…
Mà thôi.
Buổi tối giáng sinh coi như không tệ, bọn họ tự mình xuống bếp làm đồ, Cung Trình làm trứng gà xào cà chua, mùi vị không thành vấn đề, cuối cùng còn dư lại nửa đều bị Thiệu Phi đem ra trộn cơm. Đĩa trống duy nhất trong bàn là dễ thấy nhất, khóe mắt đuôi lông mày Cung Trình đều vẽ lên đắc ý.
Sau ngày đầu giáng sinh, sáng sớm Văn Hạo rời cửa tới bể bơi trường. Có một số dưỡng thành thói quen, thời gian nghỉ ngơi trường trái lại không quen.
Trường học còn đang nghỉ hè, nhân viên bảo vệ môi trường đang xúc tuyết trên mặt đất, Văn Hạo bước nhanh vượt qua xe xúc tuyết, con đường phía trước trở nên khó đi hơn, Văn Hạo cũng không vội, một bước in một dấu chân, ở phía sau để lại vô số dấu chân khác.
Bể bơi rất lạnh, lễ giáng sinh ở nước ngoài là ngày lễ long trọng nhất, dù cho câu lạc bộ riêng cũng không lựa chọn mở cửa ngay sau lễ giáng sinh, huống chi câu lạc bộ trong trường.
Văn Hạo mở hệ thống nước tuần hoàn làm ấm bể bơi, đợi nửa giờ, nước hồ không còn lạnh thấu xương như trước, Văn Hạo liếc nhìn thời gian, đã sắp chín giờ.
Cửa bể bơi khép hờ, Văn Hạo không tính đợi thêm, nhiệt độ như vậy tuy còn rất lạnh như vận động lên sẽ không còn.
Quả nhiên, chỉ bơi một vòng, nước hồ đã nóng lên, trên mặt kính phủ một lớp sương mù, không gian đối diện bể bơi cũng vì hơi nước bốc lên mà trở nên hơi vặn vẹo.
Văn Hạo rất hưởng thụ cảm giác bơi trong nước, bơi lội đã trở thành một phần sống của cậu giống như ăn cơm ngủ, nếu chỉ cần bơi thôi, cậu cảm thấy nói không chừng mình có thể bơi mãi mãi không ngừng.
Lại một lần bơi thêm, Văn Hạo bỗng cảm giác đỉnh đầu mình bị vỗ một cái, xác nhận bể bơi chỉ có chính mình Văn Hạo hoảng sợ từ trong nước đi ra, ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng màu vàng.
Kyle!?
Âm thanh còn chưa gọi ra, mới phát hiện không phải là Kyle mà là Cung Trình đang mặc áo khoác lông màu vàng ở bên cạnh bể bơi, cúi đầu nhìn mình.
“…” – Văn Hạo cảm ứng được trái tim nhảy kịch liệt của mình, muốn mắng người.
“Trông giống ôn tuyền thật đấy, anh có thể bơi chút chứ?” – Cung Trình cười híp mắt hỏi.
Văn Hạo hỏi hắn: “Cậu tới đây làm gì?”
“Chơi với em.”
“…”
“Hôm nay trong trường chắc đang nghỉ hè, anh sợ em ở bể bơi chán nên tới chơi với em. Em cứ bơi đi, đừng để ý tới anh, anh chờ em ở phía trên.”
“…”
“Sáng nay em ăn gì chưa? Anh có mang theo bữa sáng nè, đựng trong cặp lồng, ăn lúc này chắc còn nóng.”
“…”
“Thôi thôi, đừng lườm, anh không nói gì đâu, em tiếp tục tập luyện nhen.”
“…” – Văn Hạo chớp mắt, mới biết hóa ra mình đang lườm Cung Trình.
Không để ý đến Cung Trình tự biên tự diễn, Văn Hạo quay người bơi ra ngoài, nhưng trong lòng đã thay đổi hoàn toàn, không còn bình tĩnh như nước mà đã trở nên hỗn loạn, sau lưng có tầm nhìn sắc quắc, luôn thấy mình như bị đâm thủng.
Có mấy giây như vậy, thậm chí Văn Hạo thấy mình không thể nào bơi nổi.
Ánh mắt Cung Trình xác thực cực nóng nhìn Văn Hạo.
Hắn thích Văn Hạo, thích tính cách Văn Hạo, thích nụ cười Văn Hạo, thích dung mạo Văn Hạo, thích đối nhân xử thế của Văn Hạo, đương nhiên cũng thích dáng vẻ tập luyện trong bể bơi và thi đấu của Văn Hạo. Hơn nữa Văn Hạo mặc quần bơi, lộ ra một phần da lớn, nước hồ lăn tăn sóng giống như trở thành nền làm nổi bật lên Văn Hạo sáng lấp lóa, khiến người ta không dời mắt nổi.
Người đó xuất phát từ bên cạnh mình, bơi tới xa xa, sau đó bơi trở về, theo khoảng cách chậm rãi tới gần, Cung Trình tại kia “Ào ào” tiếng nước bên trong, cơ hồ nghe thấy được tiếng tim đập của mình.
Hắn chưa từng thích một người, mỗi một điểm, mỗi một chỗ, dù cho một sợi tóc thôi cũng đều thích không chịu nổi.
Đấy không phải là yêu, còn có thể là cái gì chứ?
Không phải cậu không hề nhớ rõ gì cả.
Cẩn thận nhớ lại, trong trong tia sáng mông lung, trong thế giới lay động tình cờ xuất hiện một bóng người, khoảng cách bọn họ rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, hình cảnh đó không ngừng hiện lên trong đầu, Văn Hạo biết có lẽ tối hôm qua mình lăn lên giường cùng một ai đó, mà cái người kia tất nhiên là Cung Trình không thể nghi ngờ.
Nhưng kiểm tra thân thể của mình lại không phát hiện ra tình huống khác thường nào, trên người không dấu hôn, phía sau không cảm giác dị dạng, đương nhiên cũng không có cảnh mỏi eo đau lưng không thể xuống giường.
Kết quả như vậy lại khiến Văn Hạo có chút hoài nghi, bàn tay mơn trớn bụng dưới, không có cảm giác dính nị, càng thêm không xác định nổi mình có phải là đang làm mộng xuân hay không?
Đến khi xốc chăn rời giường, Văn Hạo bị không khí lạnh lẽo trong phòng kích thích thu trở về. Cẩn thận nhớ lại, hình như tối hôm qua gió to, điện bị cúp một lúc cho nên mình quên bật điều hòa sao?
Nhưng… Văn Hạo nhìn áo khoác và chăn đắp trên người, không xác định mình uống say xong lại có thể tự mình chiếu cố mình tốt đến như vậy, hay là tối qua thật sự có người?
Ký ức sau cùng rõ ràng chính là Cung Trình gõ cửa, Văn Hạo bị đánh thức rời giường mở cửa, đột nhiên sáng mắt lên, trước mắt đứng một chàng trai anh tuấn đẹp trai.
Bình tĩnh mà xem xét, Cung Trình rất là đẹp trai.
Từ trong tối sáng lên, từ mơ hồ đến rõ ràng, đột nhiên xuất hiện một gương mặt đẹp trai trước mắt, trong đầu Văn Hạo in xuống vô số vết tích trùng điệp ngoài dự liệu. Cảm giác đó nên hình dung thế nào? Tất cả trong tầm nhìn đều mơ hồ đung đưa, chỉ có Cung Trình đứng ở nơi đó, dung mạo rõ ràng, hơn nữa khuôn mặt sáng lên như ánh đèn tự dẫn, từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, sâu sắc rõ ràng như thế.
Nói chung, cuối cùng Văn Hạo nhìn thấy chính là Cung Trình, có lẽ người giúp mình thêm quần áo chắc là Cung Trình, nhưng sao không bật điều hòa cơ chứ?
Sau khi Văn Hạo rút tay rút chân mặc quần áo tử tế, từ trên bàn sách cầm lấy điều khiển từ xa ấn một cái, điều hòa phát ra một tiếng ‘tích’ nhưng chậm chạp không động tĩnh. Văn Hạo ấn thêm hai lần, xác định rằng điều hòa đã hỏng.
Chẳng trách phải thêm quần áo.
Khoan đã!
Đây không phải là trọng điểm!
Văn Hạo phát hiện mình bị lạnh giá đánh bại, vậy mà đã quên mất nguy cơ trinh tiết của mình.
Cho nên, cuối cùng thì tối hôm qua mình với Cung Trình có xảy ra chuyện hay không trời!!!!?
Lúc Cung Trình đi ra thì đã sắp giờ ăn trưa, Văn Hạo trước đó nhận được điện thoại. Là Kyle gọi tới, hắn áy náy nói mình có lẽ sẽ về chậm một ngày, dì hắn mới đến thăm nhà, Kyle bị yêu cầu nhất định phải ở lại chào khách khứa.
Văn Hạo không biết là nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên tiếc nuối, tâm tình phức tạp cúp máy xong, khi rời cửa lại trông thấy Cung Trình.
Cung Trình đang oán giận máy điều hòa trong phòng khách chẳng ấm lên tý nào, chỉ điều hòa bên dưới ghế sô pha làm ấm một khu vực nhỏ, chỉ cần rời vị trí đó thì không khác gì đi trên đường cái.
Sau đó, Văn Hạo vừa mới bước vào phòng khách, Cung Trình ‘vừa vặn’ quay người nhìn thấy cậu, hỏi: “Điều hòa trong phòng em thế nào rồi, có thổi ấm không?”
Văn Hạo: “…”
Cung Trình đây là đang lộ liễu khoe khoang mình kém thông minh sao? Câu nói này nghe kiểu gì cũng thấy hắn đang hỏi điều hòa phòng cậu có phải đang hỏng hay không.
Cho nên… Tối hôm qua nhất định là Cung Trình vào phòng mình.
Nhưng dù là vậy, cũng không thể xác định được tói qua người ta và mình có cùng lăn chung một giường hay không, hơn nữa cái người đó còn là Cung Trình.
Cái loại cảm giác sáng sớm bị dấu hỏi chấm to đoàng nhồi vào trong đầu thật chẳng tuyệt chút nào!!
Cung Trình thấy Văn Hạo không để ý tới mình mà trực tiếp đi phòng rửa tay, thì đành bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt.
Chột dạ là chắc chắn, còn có một chút lo lắng, nhưng sâu trong lòng lại hi vọng Văn Hạo có thể nhớ tất cả, quá trình tay chân quấn quýt quá đẹp, Cung Trình không hi vọng chỉ có một mình mình say mê trong đó, không muốn tỉnh lại.
Thế nhưng quá trình như vậy lại càng dễ gặp phải ảo giác, thỏa mãn trên cơ thể không thể nào cộng hưởng với tâm lý, càng như vậy, Cung Trình càng lo lắng và trống rỗng, đặc biệt là sáng sớm sau khi triền miên nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Văn Hạo, loại tâm lý chênh lệch cự lớn này càng dìm hắn vào trong tuyệt vọng vô lực.
Lúc xế chiều, thợ máy tới cửa, sửa xong điều hòa, Văn Hạo ngồi trong phòng ấm áp, thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi thợ máy rời đi, Cung Trình đi ra từ trong phòng, hỏi: “Anh muốn đi mua thức ăn, em cùng đi chứ?”
Văn Hạo mở miệng từ chối.
Cuối cùng Thiệu Phi và Cung Trình rời đi.
Hôm nay là lễ giáng sinh, bên ngoài lất phất bông tuyết trắng, trời đất tràn ngập màu trắng tinh khôi. Văn Hạo đứng trong căn phòng ấm áp, đứng bên cửa sổ trông ra bên ngoài, dễ dàng phát hiện ra dấu hiệu tàn phá sau cơn bão.
Chiếc Chevrolet màu trắng của Cung Trình dừng dưới lầu, Thiệu Phi đi xuống từ bên ghế phó, sau đó Cung Trình cũng xuống xe. Cả hai người họ lấy rất nhiều đồ từ trong cốp sau, trong tay Thiệu Phi nhấc theo một túi ni long màu đen to, trong lồng ngực còn ôm một túi giấy, hoàn toàn chặn tầm nhìn phía trước của hắn. Thiệu Phi vừa đi vừa quay đầu nói chuyện với Cung Trình, dưới chân bỗng trượt một cái, ngã sấp về phía sau. Cung Trình nhanh tay ôm lấy người, giống như cảnh nam chính anh hùng cứu mỹ nhân trong phim thần tượng, Thiệu Phi nằm ngang trong lồng ngực Cung Trình, biểu tình chưa hết kinh hồn, bên chân rải rác đầy đồ trên đất.
Mi tâm Văn Hạo không tự chủ được mà khẽ cau, sau đó biến mất không một tiếng động.
Điều đó đến ngay cả cậu cũng không phát hiện ra.
Rất nhanh, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng mở cửa, Văn Hạo rời khỏi vị trí bên cửa sổ, đi ra ngoài.
Thiệu Phi nói: “Giày tôi có vẻ không xài được rồi, cứ một ngày là có ba lần trượt, cứ thế này có khi té gãy cả chân thật chứ cả đùa.”
“Tôi có thể giới thiệu vài hãng cho anh, đế chống trượt và giữ ấm rất tốt.” – Cung Trình nói.
“Quên đi, cậu giới thiệu tôi cũng xỏ không nổi.”
“Giá gốc thì sao?”
“Giá gốc bao nhiêu?”
“Khoảng 300… Đô la Mỹ.”
“Vậy cũng phải hơn một ngàn, để tính đã!”
“Size anh bao nhiêu? Tôi có một đôi, là người khác tặng, nhỏ, đi một lần rồi thôi, có muốn không?”
“42, bao tiền?”
“Không đắt lắm, tặng anh.”
“Không công không hưởng lộc, bao nhiêu?”
“… Năm mươi?”
“Được! Thành giao!”
Văn Hạo trầm mặc xếp lại đồ đã mua, bên tai đều là đối thoại hai người.
Cậu nghe thấy tiếng cười của Thiệu Phi, thanh tuyến Cung Trình cũng rất nhu hòa, trò chuyện rất vui vẻ.
Văn Hạo nghĩ tới tối hôm qua, khô nóng khó nhịn, hô hấp phảng phất qua da thịt, còn có khoái cảm đầu ngón chân cuộn lại, cậu cầu khẩn bản thân nhớ lộn, chỉ là uống say ngủ đến hừng đông…
Mà thôi.
Buổi tối giáng sinh coi như không tệ, bọn họ tự mình xuống bếp làm đồ, Cung Trình làm trứng gà xào cà chua, mùi vị không thành vấn đề, cuối cùng còn dư lại nửa đều bị Thiệu Phi đem ra trộn cơm. Đĩa trống duy nhất trong bàn là dễ thấy nhất, khóe mắt đuôi lông mày Cung Trình đều vẽ lên đắc ý.
Sau ngày đầu giáng sinh, sáng sớm Văn Hạo rời cửa tới bể bơi trường. Có một số dưỡng thành thói quen, thời gian nghỉ ngơi trường trái lại không quen.
Trường học còn đang nghỉ hè, nhân viên bảo vệ môi trường đang xúc tuyết trên mặt đất, Văn Hạo bước nhanh vượt qua xe xúc tuyết, con đường phía trước trở nên khó đi hơn, Văn Hạo cũng không vội, một bước in một dấu chân, ở phía sau để lại vô số dấu chân khác.
Bể bơi rất lạnh, lễ giáng sinh ở nước ngoài là ngày lễ long trọng nhất, dù cho câu lạc bộ riêng cũng không lựa chọn mở cửa ngay sau lễ giáng sinh, huống chi câu lạc bộ trong trường.
Văn Hạo mở hệ thống nước tuần hoàn làm ấm bể bơi, đợi nửa giờ, nước hồ không còn lạnh thấu xương như trước, Văn Hạo liếc nhìn thời gian, đã sắp chín giờ.
Cửa bể bơi khép hờ, Văn Hạo không tính đợi thêm, nhiệt độ như vậy tuy còn rất lạnh như vận động lên sẽ không còn.
Quả nhiên, chỉ bơi một vòng, nước hồ đã nóng lên, trên mặt kính phủ một lớp sương mù, không gian đối diện bể bơi cũng vì hơi nước bốc lên mà trở nên hơi vặn vẹo.
Văn Hạo rất hưởng thụ cảm giác bơi trong nước, bơi lội đã trở thành một phần sống của cậu giống như ăn cơm ngủ, nếu chỉ cần bơi thôi, cậu cảm thấy nói không chừng mình có thể bơi mãi mãi không ngừng.
Lại một lần bơi thêm, Văn Hạo bỗng cảm giác đỉnh đầu mình bị vỗ một cái, xác nhận bể bơi chỉ có chính mình Văn Hạo hoảng sợ từ trong nước đi ra, ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng màu vàng.
Kyle!?
Âm thanh còn chưa gọi ra, mới phát hiện không phải là Kyle mà là Cung Trình đang mặc áo khoác lông màu vàng ở bên cạnh bể bơi, cúi đầu nhìn mình.
“…” – Văn Hạo cảm ứng được trái tim nhảy kịch liệt của mình, muốn mắng người.
“Trông giống ôn tuyền thật đấy, anh có thể bơi chút chứ?” – Cung Trình cười híp mắt hỏi.
Văn Hạo hỏi hắn: “Cậu tới đây làm gì?”
“Chơi với em.”
“…”
“Hôm nay trong trường chắc đang nghỉ hè, anh sợ em ở bể bơi chán nên tới chơi với em. Em cứ bơi đi, đừng để ý tới anh, anh chờ em ở phía trên.”
“…”
“Sáng nay em ăn gì chưa? Anh có mang theo bữa sáng nè, đựng trong cặp lồng, ăn lúc này chắc còn nóng.”
“…”
“Thôi thôi, đừng lườm, anh không nói gì đâu, em tiếp tục tập luyện nhen.”
“…” – Văn Hạo chớp mắt, mới biết hóa ra mình đang lườm Cung Trình.
Không để ý đến Cung Trình tự biên tự diễn, Văn Hạo quay người bơi ra ngoài, nhưng trong lòng đã thay đổi hoàn toàn, không còn bình tĩnh như nước mà đã trở nên hỗn loạn, sau lưng có tầm nhìn sắc quắc, luôn thấy mình như bị đâm thủng.
Có mấy giây như vậy, thậm chí Văn Hạo thấy mình không thể nào bơi nổi.
Ánh mắt Cung Trình xác thực cực nóng nhìn Văn Hạo.
Hắn thích Văn Hạo, thích tính cách Văn Hạo, thích nụ cười Văn Hạo, thích dung mạo Văn Hạo, thích đối nhân xử thế của Văn Hạo, đương nhiên cũng thích dáng vẻ tập luyện trong bể bơi và thi đấu của Văn Hạo. Hơn nữa Văn Hạo mặc quần bơi, lộ ra một phần da lớn, nước hồ lăn tăn sóng giống như trở thành nền làm nổi bật lên Văn Hạo sáng lấp lóa, khiến người ta không dời mắt nổi.
Người đó xuất phát từ bên cạnh mình, bơi tới xa xa, sau đó bơi trở về, theo khoảng cách chậm rãi tới gần, Cung Trình tại kia “Ào ào” tiếng nước bên trong, cơ hồ nghe thấy được tiếng tim đập của mình.
Hắn chưa từng thích một người, mỗi một điểm, mỗi một chỗ, dù cho một sợi tóc thôi cũng đều thích không chịu nổi.
Đấy không phải là yêu, còn có thể là cái gì chứ?
Bình luận truyện