Tra Công Hoàn Lương Ký
Chương 35
Vừa tan sở, Lý Huyền Lương liền ghé khu chợ gần đó mua mấy thứ thức ăn bổ dưỡng xương cốt, sau đó trở về nhà. Y bước vào bếp, đeo tạp dề, rửa sạch mấy khúc xương sườn heo, bật bếp ga lên, bỏ vào nồi đất, cho nước vào, từ từ hầm nhừ. Lại tiện tay lấy củ cải trắng ra rửa sạch, cắt tỉa kỹ lưỡng đẹp mắt.
Nửa ngày sau, Lý Huyền Lương đứng nhìn nồi canh hầm đang sôi, nghĩ nghĩ gì đó, biểu tình có chút hoang mang.
Đã một tuần trôi qua rồi, Mã Thần Nhất chẳng những không chết, tinh thần còn càng ngày càng tốt hơn. Mỗi lần y thấy có điểm không thích hợp hỏi Hứa Dương thì hắn đều ừ ừ à à nói rằng đây chính là hiện tượng hồi quang phản chiếu trước khi chết, là một hiện tượng tự nhiên, giọng điệu cũng chắc nịt như bắp.
Lý Huyền Lương dùng cái muôi đè đè mấy khúc xương xuống phía dưới. Nồi xương hầm lúc này đã sôi lắm rồi, hơi nước không ngừng bốc lên cuồn cuộn, mùi thơm tỏa ra nức mũi. Thấy xương cũng đã mềm, y buông cái muôi ra, bỏ vào nồi củ cải trắng, muối, gừng, rau thơm. Kế đó, lại tỉ mỉ vớt bọt trong nồi, trở qua trở lại mấy khúc xương cho nó chín đều.
Nhìn củ cải trắng nổi lập lờ, Lý Huyền Lương lại một lần nữa ngẩn người ra.
Mấy ngày nay, dù Mã Thần Nhất muốn ăn rất nhiều thứ khác nhau, y vẫn luôn cố gắng hết sức để thỏa mãn hắn. Thật ra, ở bệnh viện đã cung cấp cho hắn khẩu phần ăn rất dinh dưỡng, nhưng hắn lại nói là không hợp khẩu vị, rồi cái gì đặc biệt nhớ những món y làm. Lúc đó y đã cắn răng nghĩ thầm, làm thức ăn thôi mà, cũng đâu có gì khó khăn lắm, cho nên liền đáp ứng. Mã Thần Nhất muốn ăn cái gì, y lập tức nấu cho hắn ăn cái đó. Bất kể món gì, bất kể khí trời bên ngoài thế nào, khi nấu xong y lập tức đón xe mang đến bệnh viện cho hắn, không dám chậm trễ một phút nào. Y luôn lo lắng rằng, tên hỗn đản đó bất cứ lúc nào cũng có thể đột nhiên tắt thở. Nếu y đến muộn, rất có khả năng hắn sẽ vĩnh viễn không kịp ăn.
Thế nhưng, lúc này đây, y càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Không chỉ có Mã Thần Nhất mới nhìn qua đã vô cùng kỳ quái, đến Hứa Dương dường như cũng hết sức quái dị.
Mới hai hôm trước, y còn trực tiếp gặp mặt Mã Quốc Hùng. Lúc đó, hắn đã cười với y, hoàn toàn không có một chút bi thương nào khi đối diện với chuyện con mình sắp chết, thậm chí hắn còn cười ha hả, bảo Mã Thần Nhất phải hảo hảo dưỡng thương, lúc rảnh rỗi hắn sẽ tới đây thăm.
Lý Huyền Lương thật sự không hiểu được Mã Quốc Hùng đang nghĩ gì. Những câu nói chẳng phải rất không bình thường, rất không hợp tình hợp lý sao? Lẽ nào hắn không biết con hắn sẽ chết? Vì sao ngay cả một ánh mắt đau thương cũng không có? Hoặc là, Mã Quốc Hùng người này lòng dạ quá thâm sâu, bao nhiêu đau khổ đều kiềm nén dưới đáy lòng, sợ con mình nhìn thấy sẽ hoài nghi?
Lúc đó, Lý Huyền Lương đã nghĩ như vậy. Nhưng qua mấy hôm, y lại càng nghi ngờ nhiều hơn. Y phát hiện, việc ăn uống của Mã Thần Nhất càng ngày càng tốt, sắc mặt cũng hồng hào hơn, nói chuyện rất có khí lực. Thậm chí có mấy lần, hắn không cần người khác đỡ mà vẫn có thể tự mình ngồi dậy. Nghĩ đi nghĩ lại, y vẫn thấy không thích hợp. Lẽ nào những gì Hứa Dương nói đều là để lừa gạt y? Nhưng mà, y không hiểu vì sao Hứa Dương phải làm vậy. Nói gạt y rằng Mã Thần Nhất sắp chết, đối với Hứa Dương mà nói thì có lợi gì?
Lý Huyền Lương lắc lắc đầu, quyết định hôm nay sẽ đến sớm một chút rồi tìm bác sĩ hỏi xem Mã Thần Nhất thật ra còn sống được bao lâu. Tuy y nghĩ rằng Hứa Dương sẽ không đem sự sống chết của Mã Thần Nhất ra nói giỡn, thế nhưng y vẫn muốn xác định lại, những gì Hứa Dương nói rốt cuộc có đúng sự thật hay không.
Thấy củ cải trắng đã trở nên trong suốt, Lý Huyền Lương rắc vào nồi một ít hạt tiêu, sau đó tắt lửa. Đợi thêm một lát, y đeo bao tay vào, mang nồi đất ra khỏi bếp. Chậm rãi rót hết nước trong nồi vào bình thủy, lại chăm chú bỏ vào đó từng khúc xương một, đậy nắp. Thu dọn qua loa nhà bếp xong xuôi, y mang theo ly giữ ấm rời khỏi nhà, đón xe đến thẳng bệnh viện.
Bởi vì mấy hôm nay y vẫn thường xuyên đến đây, cho nên khi vào bệnh viện, đi ngang qua phòng trực ban ở lầu một, tiểu hộ lý phụ trách trực ban liền mỉm cười với y, y cũng vội vã theo lễ phép gật đầu lại. Sau đó, trực tiếp vào thang máy lên tầng cao nhất. Vừa định đẩy cửa bước vào, y liền phát hiện ra cánh cửa căn bản chưa đóng lại hẳn mà chỉ khép hờ. Trong phòng truyền ra giọng nói của Hứa Dương, Lý Huyền Lương do dự xem có nên gõ cửa rồi hãy vào không, đột nhiên nghe Hứa Dương nhắc đến tên mình. Vì vậy, y ngừng lại không gõ cửa nữa, lẳng lặng nghe trộm cuộc trò chuyện bên trong.
Hứa Dương nói: “Mã ca, chuyện cậu nói hay ngày trước, ngươi có thể hay không khuyên cậu đừng làm như vậy? Ngươi xem, cậu vẫn còn đang tuổi chính trực tráng niên, thân thể khỏe mạnh không hề bệnh tật, lập di chúc sớm quá làm gì? Đây không phải tự trù mình chết sao? Là điềm xấu a.”
Mã Thần Nhất tựa lưng vào giường, hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ mệt mỏi không hứng thú: “Tiểu tử ngươi đừng có kéo ta vào cuộc. Muốn thì ngươi tự đi tìm cậu ngươi mà nói, không liên quan tới ta.”
Hứa Dương có chút quýnh lên, vội vàng nói: “Mã ca, ngươi nói vậy là không được rồi, nếu ngươi mặc kệ thì ai sẽ lo đây? Ta đã giúp ngươi lừa tiểu tình nhân của ngươi đó, thật không dễ dàng chút nào hết. Nếu ngươi không khuyên cậu sửa lại di chúc, ta sẽ nói cho tiểu tình nhân Lý Huyền Lương của ngươi nghe rằng toàn bộ chuyện này là do ngươi sắp đặt, là ngươi giả chết để lừa gạt sự thông cảm lẫn tình cảm của y…”
Mã Thần Nhất vẻ mặt lạnh lẽo, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Dương: “Ngươi thử xem?”
Hứa Dương trong lòng hết sức nôn nóng, hắn biết hắn đã lỡ lời rồi. Mã Thần Nhất ghét nhất là bị người khác uy hiếp, điểm ấy Hứa Dương biết. Sắc mặt hắn có chút xấu hổ, giọng điệu lập tức chuyển thành nhẹ nhàng siểm nịnh: “Mã ca, thật sự là do trước đây là Dương Dương không hiểu chuyện cho nên mới đối nghịch với ngươi, rồi còn tìm người đối phó ngươi nữa. Ta đúng là hỗn trướng, đầu óc có vấn đề a. Nhưng mà, dù cho ta có hỗn trướng thế nào cũng không thể ra tay quá đáng với người trong nhà được, đúng không nào? Ngươi xem, sau này ta kiên quyết sẽ cải tà quy chính, hơn nữa ta có thể thề với ngươi, chuyện Trần Chí Phong ngày hôm ấy, ta đúng là chỉ vừa mới đến mà thôi. Ngươi đã hiểu lầm ta rồi, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn người ngoài khi dễ người trong nhà? Nói thật, lúc đó thấy tên tiểu tử Trần Bình chỉa súng vào ngươi, ta đã vô cùng choáng váng, lập tức bảo đám thuộc hạ nổ súng. Bởi vì có nói sao đi nữa, chúng ta cũng là họ hàng thân thích mà. Chúng ta là chảy cùng một dòng máu của tổ tông, đúng không?”
Hứa Dương thấy vẻ mặt Mã Thần Nhất vẫn như cũ không chút thay đổi, nhưng hắn không hề nhụt chí, nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói tiếp: “Mã ca, đây không phải là ta có ý kiến gì với quyết định của cậu, nhưng mà di chúc cậu lập thực sự rất không thỏa đáng, rất dễ gây kích động. Cậu nói cái gì mà nếu như có một ngày ngươi chết… ân, cái đó, cậu sẽ đem toàn bộ tài sản sung vào công quỹ. Đây là cái gì đây? Ngươi chết rồi, ta không cần sống sao? Mẹ ta không cần sống sao? Như thế nào có thể đem món hời giao vào tay người khác? Mã ca, ngươi hãy khuyên cậu đi, việc này không thể tuyệt tình như vậy được, sẽ làm tổn thương tình cảm của chúng ta đó. Tất cả chúng ta nói như thế nào cũng là họ hàng thân thích, dù có xẻ xương lóc thịt ra cũng chảy chung dòng máu. Mẹ ta mấy ngày nay vì chuyện này mà hết sức tức giận, cậu chỉ có một mình mẹ ta là em gái mà thôi, cậu làm như vậy là có điểm quá đáng rồi. Ngươi nói thử xem, có phải cậu làm như vậy rõ ràng là đang khinh thường chính em gái cùng cháu trai của cậu không? Hà tất gì phải vì một tờ di chúc mà khiến cho người trong nhà trở mặt với nhau…”
Mã Thần Nhất cau mày, biểu tình vẫn không tốt hơn là mấy, thấp giọng “Hanh” một tiếng xem như trả lời.
Hứa Dương thấy vậy, tiếp tục nói: “Mã ca, xưa nay cậu vẫn luôn rất xem trọng lời ngươi nói. Lần này, ngươi nhất định phải khuyên cậu hủy bỏ di chúc đó đi. Cậu làm như vậy sẽ không có lợi gì đối với sự hòa thuận của mọi người trong nhà. Hơn nữa, ta dám đảm bảo, sau này Hứa Dương ta khẳng định sẽ đứng cùng chiến tuyến với Mã ca. Được rồi, về chuyện tiểu tình nhân Lý Huyền Lương của Mã ca, ta sẽ giúp ngươi xử lý vẹn toàn. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ lo hết, chẳng những giúp ngươi khuyên y ngoan ngoãn hơn, ta còn có thể làm y cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hầu hạ ngươi. Nói không phải chứ, tên Lý Huyền Lương ấy thật dễ lừa, ngươi mà ra tay thất bại thì đúng là công lực đã thụt lùi rồi a.”
Hứa Dương cười ha ha hai tiếng, đột nhiên thấy ánh mắt của Mã Thần Nhất đã chuyển về phía cánh cửa, sắc mặt cũng có chút kinh ngạc. Cả miệng cũng còn chưa kịp khép lại, hắn vội vã quay đầu về sau, lập tức hoảng sợ vô cùng, lắp bắp: “A, mỹ nhân, sao ngươi lại tới đây…”
Lý Huyền Lương tay cầm bình thủy cùng ly giữ ấm đứng ở cửa, sắc mặt phi thường khó coi. Không chỉ tức giận vì bị lừa gạt, y còn phẫn nộ vì tấm lòng của mình bị chà đạp sỉ nhục. Vẻ mặt tràn ngập giận dữ, y nhìn Hứa Dương cùng Mã Thần Nhất một cái, sau đó cứng rắn bước vào phòng, đặt hết mọi thứ bàn, rồi một câu cũng không nói, xoay người trở về.
Mã Thần Nhất ở phía sau vội vã kêu một tiếng: “Tiểu Lương…”
Hứa Dương đã ở bên cạnh cũng ấp a ấp úng: “Gì chứ, nãy giờ ngươi vẫn ở bên ngoài a, ta với Mã ca chỉ nói giỡn thôi mà, thật đó, đừng đi nhanh như thế…”
Vào lúc này, Lý Huyền Lương chỉ cảm thấy một nỗi chán ghét không gì so sánh được, thầm nghĩ đủ lắm rồi, không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, cũng không muốn tiếp tục trở thành một kẻ ngu si. Y đi rất nhanh, không hề quay đầu nhìn lại lần nào, tiến thẳng ra ngoài cửa.
Trên đường về, Lý Huyền Lương bước chân có chút nôn nóng, cứ nghiến răng nghiến lợi với đủ mọi thứ rối loạn trong đầu.
Tên hỗn đản khốn nạn ấy, cư nhiên dám thông đồng với Hứa Dương lừa gạt y. Mẹ nó, nhìn y mỗi ngày giống như bảo mẫu hầu hạ hắn, ngoan ngoãn lẩn quẩn xung quanh hắn thì thỏa mãn lắm sao? Có tiền là giỏi lắm à? Có tiền thì có thể tùy tiện mang tấm lòng người khác ra đùa giỡn ? Hắn xem y là cái gì? Hỗn đản!
Lý Huyền Lương chạy một mạch ra khỏi bệnh viện, trong miệng nhịn không được mắng chửi liên hồi. Trước mặt, từng đợt gió lạnh ào ạt thổi tới, nhất thời từng giọt nước mắt ấm áp của y đột nhiên theo gương mặt chảy xuống. Y lấy tay chùi đi, sau đó cúi đầu, cắn răng tiếp tục bước về phía trước.
Hóa ra tất cả đều là giả, tên hỗn đản ấy không chết được. Tốt, thật tốt quá. Như vậy, y sẽ không thiếu nợ tên hỗn đản ấy cái gì hết, có thể yên tâm thoải mái rồi, không cần cảm thấy nợ hắn một cái mạng nữa. Như vậy… con mẹ nó, thật sự là đã quá đủ.
Ở trong phòng bệnh, Mã Thần Nhất mặt không biểu tình nhìn Hứa Dương. Hứa Dương gãi đầu, cười gượng hai tiếng, nói: “Mã ca, việc này sớm muộn gì cũng bại lộ thôi, ngươi không thể đổ hết tội lỗi cho ta.”
Mã Thần Nhất xoa xoa thái dương, “Ngươi đi làm thủ tục xuất viện cho ta, ngay lập tức!”
“Chuyện này sao mà làm được chứ, Mã ca? Tình trạng của ngươi bây giờ người ta không cho xuất viện đâu, chẳng may gặp sự cố rủi ro gì thì chết, ta cũng không thể quyết định được. Hơn nữa hiện giờ bệnh viện đã hết giờ làm rồi, ngươi bảo ta đi tìm ai đây…”
Mã Thần Nhất cầm lấy trái táo, chọi thẳng vào người Hứa Dương, rộng giận một tiếng: “Nhanh đi!”
Hứa Dương nhanh nhẹn né tránh, sau đó mau chóng chạy ra cửa, “Rồi rồi rồi, ngươi đừng kích động, mạng sống quan trọng hơn, ta lập tức đi ngay.”
Cuối cùng, nhờ có bác sĩ Chu đảm bảo, đồng thời Mã Thần Nhất cũng đáp ứng là mỗi ngày sẽ đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, hắn mới miễn cưỡng được cho phép xuất viện về nhà.
Khi Hứa Dương đưa Mã Thần Nhất về đến nhà thì Lý Huyền Lương đang thu dọn hành lý, chuẩn bị sáng mai sẽ tìm chỗ khác dọn đi. Thấy Mã Thần Nhất trở về, y có chút ngoài ý muốn.
Hai người vẻ mặt nghiêm túc, ngươi nhìn ta, ta nhìn lại ngươi. Hứa Dương thấy vậy, vô cùng thức thời, nhỏ giọng nói hai câu rồi lập tức rời đi, hay chính xác hơn là bị ánh mắt của Mã Thần Nhất đuổi đi.
Thấy bước chân của Mã Thần Nhất có chút bất ổn, Lý Huyền Lương thoáng do dự, suy nghĩ một chút lại đi qua giúp hắn nằm xuống giường. Mã Thần Nhất nắm lấy tay y, nhẹ giọng dò hỏi: “Tiểu Lương, ngươi đang tức giận sao?”
Lý Huyền Lương giật tay ra, “Không dám, ai mà có can đảm tức giận với Mã thiếu gia.”
Mã Thần Nhất hơi sựng lại, giọng điệu trở nên chán nản: “Quả nhiên… Tiểu Lương, trong lòng ngươi rất hi vọng ta sớm chết đi đúng không?”
Lý Huyền Lương nhịn không được, xoay người lại nói: “Ngươi nói cái gì?”
Mã Thần Nhất nhìn y chăm chú, ánh mắt thoáng chút bi thương: “Ngươi có biết vì sao ta không dám nói với ngươi sự thật không? Là vì ta không muốn nhìn thấy gương mặt thất vọng như thế của ngươi.” Tâm tình của hắn đột nhiên trở nên kích động, “Mấy ngày trước, ngươi miễn cưỡng chiều theo ý ta, tất cả đều là vì Hứa Dương đã nói với ngươi rằng ta không còn sống được bao lâu nữa, đúng không? Ngươi xem, khi ngươi biết ta căn bản sẽ không chết, ngươi lập tức phẫn nộ muốn rời khỏi nhà. Đó là vì ngươi kỳ thực rất mong ta chết. Ta chết rồi ngươi sẽ được giải thoát, sẽ được sống một cuộc sống tự do của riêng ngươi, đúng không?”
Lý Huyền Lương siết chặt nắm tay, quay đầu lại nhìn hắn, “Mã Thần Nhất, ngươi đừng có bẻ cong sự thật. Sao ngươi không nói là ngươi lợi dụng sự đồng cảm của ta để lừa gạt ta? Ngươi nói ta nhân cơ hội này muốn rời đi ư? Ngươi biết rõ ta ghét nhất là bị người khác đùa giỡn, ngươi lại gạt ta như thế, làm ta thấy ta giống y như thằng ngu để cho mọi người chê cười, làm ra những hành động ngu xuẩn đến cực điểm. Nếu như ta thật sự giống như ngươi đã nghĩ, khi biết ngươi sắp chết ta cần gì phải tiếp tục nịnh bợ ngươi? Ta là bị đần hay sao? Làm như vậy thì ta có lợi gì cơ chứ?”
Mã Thần Nhất nghe xong, toàn thân thoáng run rẩy. Hết sức hối hận nắm lấy cổ tay Lý Huyền Lương, giọng điệu của hắn trở nên khép nép khẩn cầu: “Tiểu Lương, xin lỗi, đây là lỗi của ta. Vừa rồi ta không nên nói như thế. Ngươi tha thứ cho ta được không?”
Lý Huyền Lương lạnh lùng nói: “Mã thiếu gia xin lỗi, ta thật sự không có khả năng tiếp nhận.”
Mã Thần Nhất nhất thời buồn bực, ho khan vài tiếng rồi buông lỏng tay ra.
Lý Huyền Lương thấy bộ dạng khó chịu của Mã Thần Nhất, lòng cũng mềm xuống, thầm nghĩ những lời nói vừa rồi của y có phải hay không hơi quá đáng.
Mã Thần Nhất trở về từ nãy đến giờ, áo khoác cũng còn chưa kịp cởi, vẫn mặc trên người. Hắn khó khăn một tay ôm bụng, tựa vào giường nhắm mắt lại, biểu tình giống như rất thống khổ.
Lý Huyền Lương vẻ mặt lạnh băng giúp hắn gối đầu lên gối đàng hoàng, sau đó lại giúp hắn cởi áo khoác ra, như vậy ít ra cũng khiến hắn thoải mái hơn đôi chút.
Mã Thần Nhất mở mắt ra, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lương, nồi canh hầm của ngươi ta có bảo Hứa Dương mang về. Ngươi múc ra cho ta ăn một chút đi.”
Lý Huyền Lương gật đầu, xoay người đem cái bình thủy vào nhà bếp, đổ canh vào trong bát, sau đó mới múc riêng xương hầm và mấy khoanh củ cải trắng vào đĩa, rồi mang tất cả ra cho Mã Thần Nhất.
Mã Thần Nhất ngồi dậy uống một ngụm canh, mỉm cười: “Ngon lắm.”
Một câu nói này rơi vào trong tai Lý Huyền Lương, nói không nên lời là cảm giác gì, chỉ phảng phất như mọi lửa giận trước mắt đều vì một câu nói này mà tiêu tan không còn vết tích, khiến cho y nhớ lại nhiều năm về trước, lần đầu tiên y làm thức ăn cũng rất khó ăn, thế nhưng đứa em trai Lý Lâm của y lại ngọt ngào mà khen rằng: “Ca, ngon lắm.”
Nhớ lại lúc đó, mặc dù cuộc sống rất cực khổ, nhưng mà… rất hạnh phúc.
Lý Huyền Lương xoay người đi rót cho Mã Thần Nhất ly nước. Hắn nói một tiếng cám ơn, sau đó lại tiếp tục chậm rãi ăn. Lý Huyền Lương ngồi bên cạnh, đợi hắn ăn xong mới thu dọn sạch sẽ.
Mã Thần Nhất nhìn một chút mấy món quần áo cùng vật dụng hàng ngày mà Lý Huyền Lương đang thu dọn, thành khẩn nói: “Tiểu Lương, đừng đi. Tiền thuê nhà bên ngoài rất mắc, một tháng ngươi cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Ở lại đây đi nha, miễn phí mà.”
Không biết vì sao, đáy lòng Lý Huyền Lương có chút ân ẩn đau. Y nghĩ thầm, ít ra thì lý do này so với việc dùng hiệp nghị để uy hiếp y ở lại cũng tốt hơn nhiều. Y yên lặng mang quần áo cùng vật dụng hàng ngày để về chỗ cũ. Rồi đến khi Mã Thần Nhất thúc giục, y mới chậm rãi vào nhà tắm để tắm rửa cho sạch sẽ, sau đó lên giường nằm.
Mặc dù Lý Huyền Lương đã nói với Mã Thần Nhất rằng: “Trên người ngươi còn mang thương tích, đừng có dựa vào gần quá.” Thế nhưng hắn vẫn khăng khăng ôm chặt lấy y, hai người nằm sát bên nhau. Nói thêm một hai câu nữa, hắn liền vùi đầu vào cổ y mà ngủ.
Tiếng thở đều đều của Mã Thần Nhất truyền vào tai Lý Huyền Lương, làm cho phía sau ót của y cứ như đang bị ai khiêu khích chọc ghẹo, rất ngứa. Nhưng dù có muốn, y cũng không dám động đậy. Bởi vì băng vải trên bụng của hắn đang kề sát sau lưng y, gần như chỉ cử động một chút sẽ chạm ngay vào vết thương, khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
Lý Huyền Lương khẽ thở dài, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Mã Thần Nhất ở phía sau vẫn ấm áp như xưa. Y nhắm mắt lại, nằm yên. Không giống như mấy hôm trước thường xuyên khó ngủ, hôm nay y rất nhanh chóng chìm vào một giấc ngủ sâu.
Nửa ngày sau, Lý Huyền Lương đứng nhìn nồi canh hầm đang sôi, nghĩ nghĩ gì đó, biểu tình có chút hoang mang.
Đã một tuần trôi qua rồi, Mã Thần Nhất chẳng những không chết, tinh thần còn càng ngày càng tốt hơn. Mỗi lần y thấy có điểm không thích hợp hỏi Hứa Dương thì hắn đều ừ ừ à à nói rằng đây chính là hiện tượng hồi quang phản chiếu trước khi chết, là một hiện tượng tự nhiên, giọng điệu cũng chắc nịt như bắp.
Lý Huyền Lương dùng cái muôi đè đè mấy khúc xương xuống phía dưới. Nồi xương hầm lúc này đã sôi lắm rồi, hơi nước không ngừng bốc lên cuồn cuộn, mùi thơm tỏa ra nức mũi. Thấy xương cũng đã mềm, y buông cái muôi ra, bỏ vào nồi củ cải trắng, muối, gừng, rau thơm. Kế đó, lại tỉ mỉ vớt bọt trong nồi, trở qua trở lại mấy khúc xương cho nó chín đều.
Nhìn củ cải trắng nổi lập lờ, Lý Huyền Lương lại một lần nữa ngẩn người ra.
Mấy ngày nay, dù Mã Thần Nhất muốn ăn rất nhiều thứ khác nhau, y vẫn luôn cố gắng hết sức để thỏa mãn hắn. Thật ra, ở bệnh viện đã cung cấp cho hắn khẩu phần ăn rất dinh dưỡng, nhưng hắn lại nói là không hợp khẩu vị, rồi cái gì đặc biệt nhớ những món y làm. Lúc đó y đã cắn răng nghĩ thầm, làm thức ăn thôi mà, cũng đâu có gì khó khăn lắm, cho nên liền đáp ứng. Mã Thần Nhất muốn ăn cái gì, y lập tức nấu cho hắn ăn cái đó. Bất kể món gì, bất kể khí trời bên ngoài thế nào, khi nấu xong y lập tức đón xe mang đến bệnh viện cho hắn, không dám chậm trễ một phút nào. Y luôn lo lắng rằng, tên hỗn đản đó bất cứ lúc nào cũng có thể đột nhiên tắt thở. Nếu y đến muộn, rất có khả năng hắn sẽ vĩnh viễn không kịp ăn.
Thế nhưng, lúc này đây, y càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Không chỉ có Mã Thần Nhất mới nhìn qua đã vô cùng kỳ quái, đến Hứa Dương dường như cũng hết sức quái dị.
Mới hai hôm trước, y còn trực tiếp gặp mặt Mã Quốc Hùng. Lúc đó, hắn đã cười với y, hoàn toàn không có một chút bi thương nào khi đối diện với chuyện con mình sắp chết, thậm chí hắn còn cười ha hả, bảo Mã Thần Nhất phải hảo hảo dưỡng thương, lúc rảnh rỗi hắn sẽ tới đây thăm.
Lý Huyền Lương thật sự không hiểu được Mã Quốc Hùng đang nghĩ gì. Những câu nói chẳng phải rất không bình thường, rất không hợp tình hợp lý sao? Lẽ nào hắn không biết con hắn sẽ chết? Vì sao ngay cả một ánh mắt đau thương cũng không có? Hoặc là, Mã Quốc Hùng người này lòng dạ quá thâm sâu, bao nhiêu đau khổ đều kiềm nén dưới đáy lòng, sợ con mình nhìn thấy sẽ hoài nghi?
Lúc đó, Lý Huyền Lương đã nghĩ như vậy. Nhưng qua mấy hôm, y lại càng nghi ngờ nhiều hơn. Y phát hiện, việc ăn uống của Mã Thần Nhất càng ngày càng tốt, sắc mặt cũng hồng hào hơn, nói chuyện rất có khí lực. Thậm chí có mấy lần, hắn không cần người khác đỡ mà vẫn có thể tự mình ngồi dậy. Nghĩ đi nghĩ lại, y vẫn thấy không thích hợp. Lẽ nào những gì Hứa Dương nói đều là để lừa gạt y? Nhưng mà, y không hiểu vì sao Hứa Dương phải làm vậy. Nói gạt y rằng Mã Thần Nhất sắp chết, đối với Hứa Dương mà nói thì có lợi gì?
Lý Huyền Lương lắc lắc đầu, quyết định hôm nay sẽ đến sớm một chút rồi tìm bác sĩ hỏi xem Mã Thần Nhất thật ra còn sống được bao lâu. Tuy y nghĩ rằng Hứa Dương sẽ không đem sự sống chết của Mã Thần Nhất ra nói giỡn, thế nhưng y vẫn muốn xác định lại, những gì Hứa Dương nói rốt cuộc có đúng sự thật hay không.
Thấy củ cải trắng đã trở nên trong suốt, Lý Huyền Lương rắc vào nồi một ít hạt tiêu, sau đó tắt lửa. Đợi thêm một lát, y đeo bao tay vào, mang nồi đất ra khỏi bếp. Chậm rãi rót hết nước trong nồi vào bình thủy, lại chăm chú bỏ vào đó từng khúc xương một, đậy nắp. Thu dọn qua loa nhà bếp xong xuôi, y mang theo ly giữ ấm rời khỏi nhà, đón xe đến thẳng bệnh viện.
Bởi vì mấy hôm nay y vẫn thường xuyên đến đây, cho nên khi vào bệnh viện, đi ngang qua phòng trực ban ở lầu một, tiểu hộ lý phụ trách trực ban liền mỉm cười với y, y cũng vội vã theo lễ phép gật đầu lại. Sau đó, trực tiếp vào thang máy lên tầng cao nhất. Vừa định đẩy cửa bước vào, y liền phát hiện ra cánh cửa căn bản chưa đóng lại hẳn mà chỉ khép hờ. Trong phòng truyền ra giọng nói của Hứa Dương, Lý Huyền Lương do dự xem có nên gõ cửa rồi hãy vào không, đột nhiên nghe Hứa Dương nhắc đến tên mình. Vì vậy, y ngừng lại không gõ cửa nữa, lẳng lặng nghe trộm cuộc trò chuyện bên trong.
Hứa Dương nói: “Mã ca, chuyện cậu nói hay ngày trước, ngươi có thể hay không khuyên cậu đừng làm như vậy? Ngươi xem, cậu vẫn còn đang tuổi chính trực tráng niên, thân thể khỏe mạnh không hề bệnh tật, lập di chúc sớm quá làm gì? Đây không phải tự trù mình chết sao? Là điềm xấu a.”
Mã Thần Nhất tựa lưng vào giường, hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ mệt mỏi không hứng thú: “Tiểu tử ngươi đừng có kéo ta vào cuộc. Muốn thì ngươi tự đi tìm cậu ngươi mà nói, không liên quan tới ta.”
Hứa Dương có chút quýnh lên, vội vàng nói: “Mã ca, ngươi nói vậy là không được rồi, nếu ngươi mặc kệ thì ai sẽ lo đây? Ta đã giúp ngươi lừa tiểu tình nhân của ngươi đó, thật không dễ dàng chút nào hết. Nếu ngươi không khuyên cậu sửa lại di chúc, ta sẽ nói cho tiểu tình nhân Lý Huyền Lương của ngươi nghe rằng toàn bộ chuyện này là do ngươi sắp đặt, là ngươi giả chết để lừa gạt sự thông cảm lẫn tình cảm của y…”
Mã Thần Nhất vẻ mặt lạnh lẽo, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Dương: “Ngươi thử xem?”
Hứa Dương trong lòng hết sức nôn nóng, hắn biết hắn đã lỡ lời rồi. Mã Thần Nhất ghét nhất là bị người khác uy hiếp, điểm ấy Hứa Dương biết. Sắc mặt hắn có chút xấu hổ, giọng điệu lập tức chuyển thành nhẹ nhàng siểm nịnh: “Mã ca, thật sự là do trước đây là Dương Dương không hiểu chuyện cho nên mới đối nghịch với ngươi, rồi còn tìm người đối phó ngươi nữa. Ta đúng là hỗn trướng, đầu óc có vấn đề a. Nhưng mà, dù cho ta có hỗn trướng thế nào cũng không thể ra tay quá đáng với người trong nhà được, đúng không nào? Ngươi xem, sau này ta kiên quyết sẽ cải tà quy chính, hơn nữa ta có thể thề với ngươi, chuyện Trần Chí Phong ngày hôm ấy, ta đúng là chỉ vừa mới đến mà thôi. Ngươi đã hiểu lầm ta rồi, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn người ngoài khi dễ người trong nhà? Nói thật, lúc đó thấy tên tiểu tử Trần Bình chỉa súng vào ngươi, ta đã vô cùng choáng váng, lập tức bảo đám thuộc hạ nổ súng. Bởi vì có nói sao đi nữa, chúng ta cũng là họ hàng thân thích mà. Chúng ta là chảy cùng một dòng máu của tổ tông, đúng không?”
Hứa Dương thấy vẻ mặt Mã Thần Nhất vẫn như cũ không chút thay đổi, nhưng hắn không hề nhụt chí, nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói tiếp: “Mã ca, đây không phải là ta có ý kiến gì với quyết định của cậu, nhưng mà di chúc cậu lập thực sự rất không thỏa đáng, rất dễ gây kích động. Cậu nói cái gì mà nếu như có một ngày ngươi chết… ân, cái đó, cậu sẽ đem toàn bộ tài sản sung vào công quỹ. Đây là cái gì đây? Ngươi chết rồi, ta không cần sống sao? Mẹ ta không cần sống sao? Như thế nào có thể đem món hời giao vào tay người khác? Mã ca, ngươi hãy khuyên cậu đi, việc này không thể tuyệt tình như vậy được, sẽ làm tổn thương tình cảm của chúng ta đó. Tất cả chúng ta nói như thế nào cũng là họ hàng thân thích, dù có xẻ xương lóc thịt ra cũng chảy chung dòng máu. Mẹ ta mấy ngày nay vì chuyện này mà hết sức tức giận, cậu chỉ có một mình mẹ ta là em gái mà thôi, cậu làm như vậy là có điểm quá đáng rồi. Ngươi nói thử xem, có phải cậu làm như vậy rõ ràng là đang khinh thường chính em gái cùng cháu trai của cậu không? Hà tất gì phải vì một tờ di chúc mà khiến cho người trong nhà trở mặt với nhau…”
Mã Thần Nhất cau mày, biểu tình vẫn không tốt hơn là mấy, thấp giọng “Hanh” một tiếng xem như trả lời.
Hứa Dương thấy vậy, tiếp tục nói: “Mã ca, xưa nay cậu vẫn luôn rất xem trọng lời ngươi nói. Lần này, ngươi nhất định phải khuyên cậu hủy bỏ di chúc đó đi. Cậu làm như vậy sẽ không có lợi gì đối với sự hòa thuận của mọi người trong nhà. Hơn nữa, ta dám đảm bảo, sau này Hứa Dương ta khẳng định sẽ đứng cùng chiến tuyến với Mã ca. Được rồi, về chuyện tiểu tình nhân Lý Huyền Lương của Mã ca, ta sẽ giúp ngươi xử lý vẹn toàn. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ lo hết, chẳng những giúp ngươi khuyên y ngoan ngoãn hơn, ta còn có thể làm y cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hầu hạ ngươi. Nói không phải chứ, tên Lý Huyền Lương ấy thật dễ lừa, ngươi mà ra tay thất bại thì đúng là công lực đã thụt lùi rồi a.”
Hứa Dương cười ha ha hai tiếng, đột nhiên thấy ánh mắt của Mã Thần Nhất đã chuyển về phía cánh cửa, sắc mặt cũng có chút kinh ngạc. Cả miệng cũng còn chưa kịp khép lại, hắn vội vã quay đầu về sau, lập tức hoảng sợ vô cùng, lắp bắp: “A, mỹ nhân, sao ngươi lại tới đây…”
Lý Huyền Lương tay cầm bình thủy cùng ly giữ ấm đứng ở cửa, sắc mặt phi thường khó coi. Không chỉ tức giận vì bị lừa gạt, y còn phẫn nộ vì tấm lòng của mình bị chà đạp sỉ nhục. Vẻ mặt tràn ngập giận dữ, y nhìn Hứa Dương cùng Mã Thần Nhất một cái, sau đó cứng rắn bước vào phòng, đặt hết mọi thứ bàn, rồi một câu cũng không nói, xoay người trở về.
Mã Thần Nhất ở phía sau vội vã kêu một tiếng: “Tiểu Lương…”
Hứa Dương đã ở bên cạnh cũng ấp a ấp úng: “Gì chứ, nãy giờ ngươi vẫn ở bên ngoài a, ta với Mã ca chỉ nói giỡn thôi mà, thật đó, đừng đi nhanh như thế…”
Vào lúc này, Lý Huyền Lương chỉ cảm thấy một nỗi chán ghét không gì so sánh được, thầm nghĩ đủ lắm rồi, không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, cũng không muốn tiếp tục trở thành một kẻ ngu si. Y đi rất nhanh, không hề quay đầu nhìn lại lần nào, tiến thẳng ra ngoài cửa.
Trên đường về, Lý Huyền Lương bước chân có chút nôn nóng, cứ nghiến răng nghiến lợi với đủ mọi thứ rối loạn trong đầu.
Tên hỗn đản khốn nạn ấy, cư nhiên dám thông đồng với Hứa Dương lừa gạt y. Mẹ nó, nhìn y mỗi ngày giống như bảo mẫu hầu hạ hắn, ngoan ngoãn lẩn quẩn xung quanh hắn thì thỏa mãn lắm sao? Có tiền là giỏi lắm à? Có tiền thì có thể tùy tiện mang tấm lòng người khác ra đùa giỡn ? Hắn xem y là cái gì? Hỗn đản!
Lý Huyền Lương chạy một mạch ra khỏi bệnh viện, trong miệng nhịn không được mắng chửi liên hồi. Trước mặt, từng đợt gió lạnh ào ạt thổi tới, nhất thời từng giọt nước mắt ấm áp của y đột nhiên theo gương mặt chảy xuống. Y lấy tay chùi đi, sau đó cúi đầu, cắn răng tiếp tục bước về phía trước.
Hóa ra tất cả đều là giả, tên hỗn đản ấy không chết được. Tốt, thật tốt quá. Như vậy, y sẽ không thiếu nợ tên hỗn đản ấy cái gì hết, có thể yên tâm thoải mái rồi, không cần cảm thấy nợ hắn một cái mạng nữa. Như vậy… con mẹ nó, thật sự là đã quá đủ.
Ở trong phòng bệnh, Mã Thần Nhất mặt không biểu tình nhìn Hứa Dương. Hứa Dương gãi đầu, cười gượng hai tiếng, nói: “Mã ca, việc này sớm muộn gì cũng bại lộ thôi, ngươi không thể đổ hết tội lỗi cho ta.”
Mã Thần Nhất xoa xoa thái dương, “Ngươi đi làm thủ tục xuất viện cho ta, ngay lập tức!”
“Chuyện này sao mà làm được chứ, Mã ca? Tình trạng của ngươi bây giờ người ta không cho xuất viện đâu, chẳng may gặp sự cố rủi ro gì thì chết, ta cũng không thể quyết định được. Hơn nữa hiện giờ bệnh viện đã hết giờ làm rồi, ngươi bảo ta đi tìm ai đây…”
Mã Thần Nhất cầm lấy trái táo, chọi thẳng vào người Hứa Dương, rộng giận một tiếng: “Nhanh đi!”
Hứa Dương nhanh nhẹn né tránh, sau đó mau chóng chạy ra cửa, “Rồi rồi rồi, ngươi đừng kích động, mạng sống quan trọng hơn, ta lập tức đi ngay.”
Cuối cùng, nhờ có bác sĩ Chu đảm bảo, đồng thời Mã Thần Nhất cũng đáp ứng là mỗi ngày sẽ đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, hắn mới miễn cưỡng được cho phép xuất viện về nhà.
Khi Hứa Dương đưa Mã Thần Nhất về đến nhà thì Lý Huyền Lương đang thu dọn hành lý, chuẩn bị sáng mai sẽ tìm chỗ khác dọn đi. Thấy Mã Thần Nhất trở về, y có chút ngoài ý muốn.
Hai người vẻ mặt nghiêm túc, ngươi nhìn ta, ta nhìn lại ngươi. Hứa Dương thấy vậy, vô cùng thức thời, nhỏ giọng nói hai câu rồi lập tức rời đi, hay chính xác hơn là bị ánh mắt của Mã Thần Nhất đuổi đi.
Thấy bước chân của Mã Thần Nhất có chút bất ổn, Lý Huyền Lương thoáng do dự, suy nghĩ một chút lại đi qua giúp hắn nằm xuống giường. Mã Thần Nhất nắm lấy tay y, nhẹ giọng dò hỏi: “Tiểu Lương, ngươi đang tức giận sao?”
Lý Huyền Lương giật tay ra, “Không dám, ai mà có can đảm tức giận với Mã thiếu gia.”
Mã Thần Nhất hơi sựng lại, giọng điệu trở nên chán nản: “Quả nhiên… Tiểu Lương, trong lòng ngươi rất hi vọng ta sớm chết đi đúng không?”
Lý Huyền Lương nhịn không được, xoay người lại nói: “Ngươi nói cái gì?”
Mã Thần Nhất nhìn y chăm chú, ánh mắt thoáng chút bi thương: “Ngươi có biết vì sao ta không dám nói với ngươi sự thật không? Là vì ta không muốn nhìn thấy gương mặt thất vọng như thế của ngươi.” Tâm tình của hắn đột nhiên trở nên kích động, “Mấy ngày trước, ngươi miễn cưỡng chiều theo ý ta, tất cả đều là vì Hứa Dương đã nói với ngươi rằng ta không còn sống được bao lâu nữa, đúng không? Ngươi xem, khi ngươi biết ta căn bản sẽ không chết, ngươi lập tức phẫn nộ muốn rời khỏi nhà. Đó là vì ngươi kỳ thực rất mong ta chết. Ta chết rồi ngươi sẽ được giải thoát, sẽ được sống một cuộc sống tự do của riêng ngươi, đúng không?”
Lý Huyền Lương siết chặt nắm tay, quay đầu lại nhìn hắn, “Mã Thần Nhất, ngươi đừng có bẻ cong sự thật. Sao ngươi không nói là ngươi lợi dụng sự đồng cảm của ta để lừa gạt ta? Ngươi nói ta nhân cơ hội này muốn rời đi ư? Ngươi biết rõ ta ghét nhất là bị người khác đùa giỡn, ngươi lại gạt ta như thế, làm ta thấy ta giống y như thằng ngu để cho mọi người chê cười, làm ra những hành động ngu xuẩn đến cực điểm. Nếu như ta thật sự giống như ngươi đã nghĩ, khi biết ngươi sắp chết ta cần gì phải tiếp tục nịnh bợ ngươi? Ta là bị đần hay sao? Làm như vậy thì ta có lợi gì cơ chứ?”
Mã Thần Nhất nghe xong, toàn thân thoáng run rẩy. Hết sức hối hận nắm lấy cổ tay Lý Huyền Lương, giọng điệu của hắn trở nên khép nép khẩn cầu: “Tiểu Lương, xin lỗi, đây là lỗi của ta. Vừa rồi ta không nên nói như thế. Ngươi tha thứ cho ta được không?”
Lý Huyền Lương lạnh lùng nói: “Mã thiếu gia xin lỗi, ta thật sự không có khả năng tiếp nhận.”
Mã Thần Nhất nhất thời buồn bực, ho khan vài tiếng rồi buông lỏng tay ra.
Lý Huyền Lương thấy bộ dạng khó chịu của Mã Thần Nhất, lòng cũng mềm xuống, thầm nghĩ những lời nói vừa rồi của y có phải hay không hơi quá đáng.
Mã Thần Nhất trở về từ nãy đến giờ, áo khoác cũng còn chưa kịp cởi, vẫn mặc trên người. Hắn khó khăn một tay ôm bụng, tựa vào giường nhắm mắt lại, biểu tình giống như rất thống khổ.
Lý Huyền Lương vẻ mặt lạnh băng giúp hắn gối đầu lên gối đàng hoàng, sau đó lại giúp hắn cởi áo khoác ra, như vậy ít ra cũng khiến hắn thoải mái hơn đôi chút.
Mã Thần Nhất mở mắt ra, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lương, nồi canh hầm của ngươi ta có bảo Hứa Dương mang về. Ngươi múc ra cho ta ăn một chút đi.”
Lý Huyền Lương gật đầu, xoay người đem cái bình thủy vào nhà bếp, đổ canh vào trong bát, sau đó mới múc riêng xương hầm và mấy khoanh củ cải trắng vào đĩa, rồi mang tất cả ra cho Mã Thần Nhất.
Mã Thần Nhất ngồi dậy uống một ngụm canh, mỉm cười: “Ngon lắm.”
Một câu nói này rơi vào trong tai Lý Huyền Lương, nói không nên lời là cảm giác gì, chỉ phảng phất như mọi lửa giận trước mắt đều vì một câu nói này mà tiêu tan không còn vết tích, khiến cho y nhớ lại nhiều năm về trước, lần đầu tiên y làm thức ăn cũng rất khó ăn, thế nhưng đứa em trai Lý Lâm của y lại ngọt ngào mà khen rằng: “Ca, ngon lắm.”
Nhớ lại lúc đó, mặc dù cuộc sống rất cực khổ, nhưng mà… rất hạnh phúc.
Lý Huyền Lương xoay người đi rót cho Mã Thần Nhất ly nước. Hắn nói một tiếng cám ơn, sau đó lại tiếp tục chậm rãi ăn. Lý Huyền Lương ngồi bên cạnh, đợi hắn ăn xong mới thu dọn sạch sẽ.
Mã Thần Nhất nhìn một chút mấy món quần áo cùng vật dụng hàng ngày mà Lý Huyền Lương đang thu dọn, thành khẩn nói: “Tiểu Lương, đừng đi. Tiền thuê nhà bên ngoài rất mắc, một tháng ngươi cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Ở lại đây đi nha, miễn phí mà.”
Không biết vì sao, đáy lòng Lý Huyền Lương có chút ân ẩn đau. Y nghĩ thầm, ít ra thì lý do này so với việc dùng hiệp nghị để uy hiếp y ở lại cũng tốt hơn nhiều. Y yên lặng mang quần áo cùng vật dụng hàng ngày để về chỗ cũ. Rồi đến khi Mã Thần Nhất thúc giục, y mới chậm rãi vào nhà tắm để tắm rửa cho sạch sẽ, sau đó lên giường nằm.
Mặc dù Lý Huyền Lương đã nói với Mã Thần Nhất rằng: “Trên người ngươi còn mang thương tích, đừng có dựa vào gần quá.” Thế nhưng hắn vẫn khăng khăng ôm chặt lấy y, hai người nằm sát bên nhau. Nói thêm một hai câu nữa, hắn liền vùi đầu vào cổ y mà ngủ.
Tiếng thở đều đều của Mã Thần Nhất truyền vào tai Lý Huyền Lương, làm cho phía sau ót của y cứ như đang bị ai khiêu khích chọc ghẹo, rất ngứa. Nhưng dù có muốn, y cũng không dám động đậy. Bởi vì băng vải trên bụng của hắn đang kề sát sau lưng y, gần như chỉ cử động một chút sẽ chạm ngay vào vết thương, khiến hắn giật mình tỉnh giấc.
Lý Huyền Lương khẽ thở dài, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Mã Thần Nhất ở phía sau vẫn ấm áp như xưa. Y nhắm mắt lại, nằm yên. Không giống như mấy hôm trước thường xuyên khó ngủ, hôm nay y rất nhanh chóng chìm vào một giấc ngủ sâu.
Bình luận truyện