Tra Công Hoàn Lương Ký
Chương 48
Lý Huyền Lương dìu Mã Thần Nhất đã nửa hôn mê vào nhà, tiện tay cởi chiếc áo khoác đã bị tuyết thấm ướt của hắn ra, ném sang một bên. Sau đó, đặt hắn lên giường, đắp chăn cho hắn. Nhiệt độ trong phòng rất ấm áp nên ý thức của hắn từ từ được khôi phục lại, cúi đầu ho khan hai tiếng. Thấy vậy, y sờ tay lên trán hắn để thử xem nhiệt độ thế nào.
Không ổn rồi… Rất nóng.
Lý Huyền Lương có chút lo lắng, không yên tâm. Y đứng dậy suy nghĩ một chút, vội vàng mặc áo khoác vào, mở cửa đi ra khỏi nhà. Bên ngoài, tuyết đã đóng thành một lớp dày, gần như vượt quá cổ chân. Siết chặt thêm chiếc áo khoác, y lội tuyết rất xa mới tìm được một hiệu thuốc mở cửa kinh doanh suốt 24 tiếng/ngày. Ở trên đường về, y đi ngang qua một tiệm tạp hóa nhỏ còn chưa đóng cửa. Thoáng do dự dừng lại bước chân, y nhìn nhìn một chút rồi đi vào, mua mì gói cùng trứng gà. Sau đó, y vội vã mang về.
Sau khi trở về nhà, thấy Mã Thần Nhất an ổn ngủ trên giường y mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Đặt thuốc lên ngăn tủ đầu giường, y mang mì gói cùng trứng gà vào nhà bếp. Trước tiên, y để trứng gà sang một bên rồi bắt đầu nấu nước, đợi khi nước sôi mới xé gói mì ra, cho vào trong. Rất nhanh chóng, nhà bếp truyền ra một mùi hương thơm phức. Đập trứng gà vào bát, hòa quyện cùng những sợi mì sáng bóng, mặt trên y còn cho thêm hai quả trứng gà khác nữa. Lòng trắng trứng sền sệt, lòng đỏ trứng vàng nhạt, chỉ mới nhìn thấy thôi dấy lên một cảm giác thèm ăn vô cùng. Rắc thêm ít tiêu, Lý Huyền Lương dùng khay bưng bát mì ra ngoài.
Đi đến cạnh giường, y buông bát mì trong tay xuống, sờ sờ thử lên trán của Mã Thần Nhất. Có vẻ như nhiệt độ đã hạ xuống bớt rồi…
“Này, Mã Thần Nhất.” Lý Huyền Lương kêu mấy tiếng.
Mã Thần Nhất bị lay tỉnh, mở mắt ra nhìn Lý Huyền Lương, trong ánh mắt tất cả đều là những tia tơ máu đỏ ngầu, hình dạng quả nhiên tiều tụy vô cùng, khiến Lý Huyền Lương có chút không đành lòng nhìn thêm nữa. Y thầm nghĩ, người trước mắt cùng người trước đây dường như không phải cùng một người.
Mã Thần Nhất trước đây tính tình hỉ nộ vô thường, âm hiểm giả dối, lúc nào cũng tràn đầy bá đạo, luôn luôn tự cho mình là đúng, chú trọng vẻ bề ngoài, lãnh khốc đùa giỡn với ái tình. Thế nhưng… Mã Thần Nhất hiện tại lại mang bộ dáng sa sút khác thường, chiếc mũ đội trên đầu giống hệt của nhân vật Hứa ca trong bộ phim Bến Thượng Hải năm xưa*. Nghĩ đến đây, Lý Huyền Lương cư nhiên nhịn không được phải bật cười.
*Hứa ca tức Hứa Văn Cường. Nhân vật này do diễn viên nổi tiếng Châu Nhuận Phát thủ vai.
Thấy Mã Thần Nhất chăm chú nhìn mình, Lý Huyền Lương vội vàng xụ mặt xuống. Cầm bát mì và đôi đũa, y cứng rắn nói: “Ngồi dậy ăn đi, ăn xong rồi hẵng uống thuốc hạ sốt.”
Mã Thần Nhất tựa người vào thành giường, nhìn bát mì một chút. Hắn do dự đưa tay ra muốn nhận lấy, thế nhưng tay hắn lại run rẩy không ngừng. Lý Huyền Lương sợ rằng hắn cầm không được sẽ làm rơi xuống tấm ga giường, mà y thì chỉ có một tấm ga duy nhất, hơn nữa y cũng không có chiếc bàn ăn đặt trên giường. Bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn, y đành nói: “Quên đi, để ta uy ngươi ăn.”
Mã Thần Nhất vừa nghe vậy, trong đôi mắt bất chợt lóe lên một tia sáng. Hắn buông tay ra, gật đầu nhìn Lý Huyền Lương.
Lý Huyền Lương dùng đôi đũa trộn đều trong bát mấy cái, sau đó gắp lên một đũa đầy mì rồi xoắn lại thành một khối, đưa đến tận miệng Mã Thần Nhất. Hắn hơi hé miệng ra, có vẻ thấy hơi nóng nên cứ hít hà liên tục. Thấy vậy, y trầm mặc gắp thêm một đũa nữa, đưa lên miệng thổi thổi rồi mới đút cho hắn. Hắn ăn một ngụm, rất thơm ngon. Ánh mắt hắn cứ nhìn chăm chú vào gương mặt y, ngay cả biểu tình thổi thổi mì đầy lạnh lùng của y, hắn cũng không buông tha.
Bát mì này Lý Huyền Lương uy rất khổ cực, bởi vì ánh mắt chăm chú của Mã Thần Nhất không biết vì sao làm y cảm thấy áp lực vô cùng. Còn lại hai quả trứng gà, một quả y đã cứng rắn nhét vào miệng hắn, một quả thì dù y nói thế nào hắn cũng cương quyết không chịu ăn. Tuy nhiên, nếu bỏ đi thì thật quá đáng tiếc. Vì vậy, y cứ đơn giản cúi đầu xuống ăn sạch sẽ.
Điều y không nhìn thấy được chính là đôi mắt thâm thúy cùng vui mừng của Mã Thần Nhất. Tuy vẫn còn sốt, thế nhưng tinh thần của hắn so với lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều, khát vọng trong lòng tựa như cây non héo rũ gặp được cơn mưa rào, dần dần mạnh mẽ vươn mình về phía trước, đâm chồi nảy lộc.
Lý Huyền Lương mang bát mì vào nhà bếp rửa sạch sẽ rồi cất vào tủ chén. Sau đó y tìm khăn khô lau tay, rót một ly nước ấm mang ra cho Mã Thần Nhất uống thuốc. Y nói với vẻ mặt lạnh lùng cùng giọng điệu gượng gạo: “Uống nhanh đi.”
Mã Thần Nhất bỏ thuốc vào miệng, kế đó mới nhận lấy ly nước từ trong tay Lý Huyền Lương, mang toàn bộ nuốt xuống. Đặt cái ly rỗng sang một bên, Lý Huyền Lương giúp hắn điều chỉnh chiếc gối trên đầu giường để hắn nằm được thoải mái, sau đó y mới xoay người bỏ đi.
“Tiểu Lương…” Mã Thần Nhất nắm lấy tay Lý Huyền Lương, cất giọng khàn khàn: “Ngươi còn giận ta?”
Lý Huyền Lương quay đầu nhìn hắn, nửa ngày sau mới trầm mặc nói: “Không có.” Đắp chăn lên người hắn, rồi lại giúp hắn thu vén mấy góc chăn, “Ta đi rửa chén, ngươi ngủ trước đi.”
Mã Thần Nhất nhìn theo bóng Lý Huyền Lương đi vào nhà bếp, nghe được tiếng vòi nước mở. Âm thanh đầy quen thuộc của một thời xa xưa khiến khóe miệng hắn bất giác lộ ra vẻ tươi cười. Lập tức, cơn mệt mỏi rã rời ập tới, mí mắt nặng trĩu. Thế nhưng, hắn vẫn cố chấp ương ngạnh chống lại cơn buồn ngủ để chờ y.
Lý Huyền Lương thu thập nhà bếp ổn thỏa xong mới quay lại phòng ngủ. Bởi vì sợ đánh thức Mã Thần Nhất nên động tác của y rất nhẹ nhàng. Kết quả, vừa mới nằm xuống thì bàn tay nóng hổi vì cơ thể đang bị sốt của hắn đột nhiên đưa ra, chạm vào người y.
Lý Huyền Lương có chút kinh ngạc, quay đầu lại hỏi: “Thế nào còn chưa ngủ?”
Mã Thần Nhất có vẻ như muốn nói lại thôi, cho đến khi Lý Huyền Lương ngáp dài, nói: “Nếu ngươi không ngủ thì ta ngủ trước đây.” thì hắn mới gấp gáp mở miệng: “Người vừa đưa ngươi trở về kia… là ai?”
Lý Huyền Lương hơi sửng sốt. Hiểu được người Mã Thần Nhất muốn hỏi là Nguyên Dương, y suy nghĩ một lát rồi đáp: “Là đồng nghiệp.”
Đồng nghiệp mà lại thân mật như vậy sao? Hắn nhịn không được, hỏi tiếp: “Thật sự chỉ là đồng nghiệp?”
Khẩu khí của Lý Huyền Lương trở nên không tốt lắm: “Đương nhiên là đồng nghiệp. Nếu không ngươi cho là cái gì?”
Mã Thần Nhất thấy y tức giận liền ra vẻ áy náy, nói: “Tiểu Lương, xin lỗi, ta không hỏi nữa, ngươi đừng tức giận.”
Lý Huyền Lương cau mày, nửa ngày sau mới buồn bực lên tiếng: “Ta đã nói rồi, ta không giận.” Nói xong, y kéo tay hắn đang đặt trên hông mình ra, “Đã sốt thế này rồi còn không chịu nghỉ ngơi. Mau ngoan ngoãn ngủ một giấc đàng hoàng đi.”
Mã Thần Nhất không thể làm gì khác hơn là mang vấn đề còn chưa hiểu rõ của mình nuốt ngược trở lại vào bụng. Nằm một hồi, cơn buồn ngủ lại lần thứ hai trỗi dậy. Lý Huyền Lương cũng bởi vì dọn dẹp nhà cửa cả ngày nay mà đuối sức. Do đó, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không nói thêm gì nữa.
Do hôm nay là cuối tuần, tuyết bên ngoài trời lại rơi cả một đêm nên Lý Huyền Lương cứ tha hồ ngủ nướng. Khi y tỉnh dậy, bỗng nhiên có cảm giác không thích hợp, quay đầu sang bên cạnh thì thấy chiếc giường ngủ đã trống không. Mã Thần Nhất không biết đã đi từ lúc nào, chỉ để lại mảnh giấy trên ngăn tủ nói rằng công ty có việc, hắn phải về trước, cám ơn y tối hôm qua đã cho hắn uống thuốc rồi ngủ nhờ.
Lý Huyền Lương nhìn mấy lần rồi mới vo tròn mảnh giấy lại. Người kia… từ lúc nào trở nên khách khí như vậy? Quẳng mảnh giấy vào sọt rác, y đứng dậy thay đồ, ăn sáng. Sau đó, y ra ngoài mua vật dụng hàng ngày, tiện thể còn mua thêm chén đũa, thức ăn và vân vân. Đợi đến khi đem thức ăn cất vào tủ lạnh y mới nghĩ ra, y chỉ có một người, mua nhiều như thế làm chi? Hơn nữa, tuyết rơi lớn thế này, giao thông cũng bất tiện, tên kia chắc hẳn sẽ không quay lại.
Thế nhưng, ngoài dự đoán của Lý Huyền Lương chính là… Mã Thần Nhất lại đến nữa. Trong tay hắn mang theo loại đùi gà chiên y thích ăn, còn có mấy món đồ ăn vặt, rau xào,…
Đường xá xa xôi, hắn không có lái xe mà đi xe công cộng. Hơn nữa, đã khá trễ rồi, không có cách nào đón xe trở về. Thế là, Lý Huyền Lương không thể làm gì khác hơn, đành cho hắn ở lại.
Mấy ngày liền, Mã Thần Nhất đều đến chiếm một nửa cái giường của Lý Huyền Lương. Mặc dù có vẻ không được hài lòng, thế nhưng y không hề cự tuyệt hay đạp hắn ra khỏi cửa. Thậm chí vào buổi tối y còn nấu thêm thức ăn cho hắn, rồi trên giường có thêm chiếc gối mới. Những điều này làm hắn có chút mừng rỡ, khi hỏi y thì y lại qua loa đáp rằng đây là hàng khuyến mãi khi mua đồ, không phải y cố ý mua về.
Tuy nhiên, Mã Thần Nhất là ai chứ? Là một thiếu gia nổi tiếng phong lưu ở thành phố A. Những lời y nói ra dù có phủ nhận đi nữa, thế nhưng sắc mặt ửng đỏ mất tự nhiên ấy sao có thể gạt hắn? Hơn nữa, y từ nhỏ đến lớn mỗi lần nói dối đều trở nên luống cuống. Mặc dù nội tâm hết sức vui mừng, nét mặt hắn vẫn bình tĩnh vô cùng, cố gắng đè nén nỗi kích động trong ngực, sợ rằng nếu không khống chế được sẽ dọa cho y sợ.
Hắn chưa từng cẩn trọng như vậy, cho nên cũng chưa từng lo lắng dày vò như vậy. Từ xưa đến giờ, hắn chưa bao giờ khom lưng uốn gối, hạ thấp tự tôn của mình trước bất cứ ai. Cho dù thân phận của hắn trong mắt rất nhiều người không thể xem như quang minh chính đại thì cũng không ai có thể phủ nhận năng lực cùng địa vị của hắn đạt được. Tại thương trường, hắn luôn đứng từ trên đỉnh cao nhìn xuống toàn thế giới. Người như hắn, lòng tự tôn so với người khác càng cường liệt hơn gấp bội phận. Thấp giọng cầu xin ai đó không phải là phong cách của hắn, nhân nhượng chịu thua càng không phải điều hắn chịu làm. Tuy rằng mấy năm nay cách xử sự của hắn đã có chút bớt phóng túng, thế nhưng vẻ lãnh khốc táo bạo đã là sự kiêu ngạo khắc sâu vào tận xương tủy, sợ rằng cả đời này cũng không cách nào thay đổi.
Vậy mà lại có một người… y có thể khiến hắn đau đớn rồi lại khiến hắn hạnh phúc. Giống như nằm trong tay Phật tổ, dù phản kháng thế nào cũng không thể thoát ra được. Chỉ một câu nói ngẫu nhiên của y có thể khiến hắn mất đi lý trí, lồng ngực chảy máu. Y khiến hắn hạnh phúc thỏa mãn như được đưa đến thiên giường, toàn bộ sinh mạng của hắn đều do y nắm giữ. Từ khi gặp được y vào năm ấy, lý trí kiên cường đến mấy cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ, chỉ có thể cam tâm tình nguyện cúi đầu trước y, thần phục y.
Chuyện đời vốn dĩ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bất luận ngươi là người như thế nào, cường thế cũng tốt, quyền quý cũng được, nhất định sẽ xuất hiện một người có khả năng vững vàng thu phục ngươi.
Có lúc, Mã Thần Nhất cũng thầm tự giễu, đời này chuyện hắn không hề nghĩ đến nhất chính là sẽ khuất phục trước mắt người nam nhân không quyền không thế kia. Dù có bị lời nói lạnh nhạt của y làm cho thương tổn, làm cho căm hận, hắn vẫn thật sự không đành lòng tổn thương y, càng không đành lòng trừng phạt hay mắng chửi. Bởi vì, nếu như người nam nhân kia chảy xuống một giọt nước mắt, hắn sẽ đau lòng cùng hốt hoảng.
Mặc dù tất cả những điều đó đều khiến cho hắn vô cùng thống khổ, đau đớn lẫn dằn vặt, thế nhưng chỉ cần y được hạnh phúc, hắn sẽ cam tâm tình nguyện, cam tâm trao ra mọi thứ.
Chiều nay, bộ phận của Lý Huyền Lương đột nhiên mở cuộc họp. Quản lý Dương Nguyên được lãnh đạo cấp cao điều đến tổng công ty ở thành phố B, đảm nhiệm vị trí quản lý ở đó. Nghe người ta nói, làm đến chức vị ấy thì lương cao vô cùng, gần như cao gấp mấy lần hiện tại, là vị trí được bao nhiêu người tha thiết mơ ước.
Lần điều động nhân sự cùng thăng chức ngoài ý muốn này khiến cho Dương Nguyên cũng có chút kinh ngạc. Lẽ ra loại sự tình này nếu không phải dành cho những cá nhân có công lao xuất sắc thì cũng phải có quan hệ thân thiết với lãnh đạo ở tổng công ty, khả năng một người ở chi nhánh như hắn được thăng chức vốn là hiếm hoi. Đây là quy tắc ngầm, tất cả mọi người đều biết, nhớ lại từ khi vào công ty làm đến nay, mặc dù luôn cố gắng làm việc hết sức nhưng công lao chỉ tầm tầm bậc trung, không thể xem là đủ đến cấp trên chú ý. Hơn nữa, hắn cũng không có mối quan hệ nào có thể nhờ cậy, bằng không hắn đã không chờ đến lúc này. Nhưng thăng chức dù sao vẫn là chuyện không thể nói đùa, nó chính là sự thực, chuyện tốt như vậy dĩ nhiên Dương Nguyên nguyện ý vui vẻ tiếp nhận.
Đến tối, Dương Nguyên mời mọi người thuộc bộ phận của hắn đến nhà hàng nổi tiếng Hối Phong để mở tiệc lien hoan chúc mừng. Ở tầng cao nhất, hắn bao trọn ba bàn, mọi đồng nghiệp đều đến kính rượu để thể hiện ý chúc mừng, sau đó còn nhờ hắn chiếu cố nhiều hơn. Bởi vì, đến tổng công ty rồi địa vị của hắn sẽ khác xa so với hiện tại. Cơ hội này không những giúp hắn tiền đồ vô lượng mà đãi ngộ thoáng cái cũng tăng lên gấp bội phần. Lần sau hắn trở lại, đẳng cấp khẳng định sẽ được nâng cao.
Những đồng nghiệp cùng Dương Nguyên công tác đều có điểm thương cảm. Hắn là quản lý tốt, ai cũng công nhận, qua thời gian lâu dài sẽ nảy sinh cảm tình. Hắn đột nhiên rời đi dĩ nhiên ai cũng thấy không quen, bất tri bất giác mà uống rượu khá nhiều, ầm ĩ náo nhiệt đến tận nửa đêm mới tàn cuộc.
Khi Lý Huyền Lương về nhà thì Mã Thần Nhất đã ở bên ngoài đợi rất lâu. Y vội vàng lấy điện thoại di động ra xem mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều do Mã Thần Nhất gọi. Lúc đó đang trong cuộc vui, âm thanh hết sức ồn ào, y căn bản không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Y vỗ vỗ đầu, liên tục nói xin lỗi. Dự định lấy chìa khóa ra mở cửa, thế nhưng do uống hơi nhiều rượu nên đầu óc y cứ choáng váng xây xẩm, kết quả đút tay vào túi bên trái để tìm, cả nửa ngày cũng tìm không ra. Rốt cuộc, Mã Thần Nhất từ trong túi bên phải lấy ra được chiếc chìa khóa, lúc này quả thật có chút dở khóc dở cười.
Mở cửa ra, hai người vào nhà, mở đèn lên. Lý Huyền Lương sắc mặt có chút ửng đỏ, lẩm bẩm rằng muốn đi tắm. Y cởi áo khoác, tiến vào phòng tắm. Mã Thần Nhất giúp y thu thập quần áo ổn thỏa rồi mới ngồi xuống ghế mà hút thuốc.
Đợi khi Lý Huyền Lương đi ra, Mã Thần Nhất mới làm như vô ý hỏi: “Sao hôm nay ngươi về trễ thế?”
Lý Huyền Lương lấy khăn lau tóc, nhất thời giữ không chắc, chiếc khăn thiếu chút nữa đã rơi xuống mặt đất. Mã Thần Nhất không nhẫn nại nữa, đoạt lấy cái khăn rồi ấn y vào ghế, sau đó chậm rãi lau giúp y.
Ngồi nửa ngày trời, Lý Huyền Lương mới có phản ứng: “À, đồng nghiệp được thăng chức nên mời khách tại nhà hàng Hối Phong.”
Mã Thần Nhất liếc nhìn gương mặt Lý Huyền Lương một cái, trong lòng tràn ngập căng thẳng. Có thể là do y vừa uống rượu, hơn nữa còn tắm nước nóng, hai má của y lúc này đỏ hồng tựa hoa đào, ánh mắt trong suốt dị thường, thậm chí còn ánh lên nét mê hoặc. Hắn vội vã nhìn sang hướng khác, sợ rằng nếu còn tiếp tục nhìn nữa hắn sẽ không thể kiềm chế được thú tính của mình, khiến cho mọi thứ không cách nào vãn hồi.
Biểu tình của Lý Huyền Lương không giống như đang khổ sở, điều này làm tâm lý hắn hơi xao động, lập tức hỏi: “Thăng chức là chuyện tốt, thế nhưng các ngươi đã công tác cùng nhau lâu như vậy, ít nhất cũng có chút khó tiếp nhận, đúng không?”
Lý Huyền Lương gật đầu, đột nhiên hướng đến tấm gương cười cười. Bờ môi của y đỏ mọng, khi nhếch lên đặc biệt gợi cảm. Mã Thần Nhất khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn thật không nghĩ tới khi y uống say sẽ có bộ dáng thế này, quả thực mị hoặc chết người.
Hắn nhìn tấm gương chằm chằm, nửa ngày cũng không nhúc nhích. Mãi đến khi Lý Huyền Lương ngửa đầu nghi hoặc nhìn hắn, thúc giục: “Lau nhanh đi.” thì hắn mới hoàn hồn, “Ừ!” một tiếng.
Vừa lau tóc cho y, hắn vừa bình ổn tâm thần lại, hỏi: “Ngươi có buồn không?”
Lý Huyền Lương suy nghĩ một chút: “Không, cũng không thấy khó khăn lắm, thăng chức là chuyện tốt mà.”
Lúc này, Mã Thần Nhất mới thấy an tâm, “Ân… Là chuyện tốt. Vậy tên họ Dương đó lúc nào sẽ đi?”
Lý Huyền Lương vừa muốn trả lời, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hỏi ngược lại: “Làm sao ngươi biết hắn họ Dương?”
Mã Thần Nhất cúi đầu, mặt đầy hắc tuyến. Hắn cứ tưởng Lý Huyền Lương đã say rồi, không ngờ đầu óc còn tỉnh táo như vậy. Hắn ho nhẹ một tiếng, cố gắng che đậy: “Không phải ngươi mới nói hắn họ Dương sao?”
Lý Huyền Lương buồn bực suy nghĩ, một lát sau mới hỏi: “Ta có nói hắn họ Dương à?”
Mã Thần Nhất gật đầu, giọng khẳng định chắc nịch: “Có, mới nói qua mà ngươi đã vội quên rồi.”
Lý Huyền Lương nghĩ mãi cũng không có kết quả, liền trả lời: “Chắc là một tuần nữa.”
Mã Thần Nhất nghe vậy thì gật đầu. Hắn thầm nghĩ thật tốt quá, việc này xử lý rất có hiệu quả!
* Giờ thì đã rõ, tại sao đồng chí Dương Nguyên đột nhiên được thăng chức. Anh Nhất gian manh khiếp ^^
Lý Huyền Lương đột nhiên lấy tay vò vò đầu, sau đó gạt chiếc khăn Mã Thần Nhất đang cầm ra, nói: “Khô rồi, không cần lau tiếp.” Dứt lời, y đứng dậy, bước chân bất ổn tiến về phía chiếc giường.
Mã Thần Nhất thả khăn xuống, quay người nhìn về phía Lý Huyền Lương. Không nhìn thì thôi, nhưng vừa nhìn thì hắn cư nhiên lại xúc động đến mức muốn phun máu mũi. Y đang mặc áo ngủ liền thân, nằm ngửa ra trên giường, hai chân không khép lại. Bởi vì vạt áo không có nút buộc nên trực tiếp mở rộng, đôi chân thon dài cân xứng hiện ra trọn vẹn, bong ma giữa hai chân như ẩn như hiện mê hoặc dị thường.
Chưa kể, dây lưng bên hông cũng không hề buột chặt, tầng tầng lớp lớp xếp lại phía trên. Vạt áo trước mở ra phân nửa, hiển hiện làn da trắng nõn cùng hạt đậu nhỏ bên ngực trái đang phá lệ ửng hồng giống như quả mơ chín. Đôi môi mộng đỏ nhìn từ xa dường như đang phát ra một thứ ánh sáng chói mắt, khiến cho hắn phải cố gắng nuốt xuống cơn xao động của mình.
Mã Thần Nhất vội vã nhắm nghiền hai mắt, hít một hơi thật sâu. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Huyền Lương tự nhiên lõa lồ như thế trước mặt hắn, thực sự gợi lên tư vị gợi cảm khác lạ. Hình ảnh này nếu để cho bất cứ nam nhân bình thường nào nhìn thấy, đại khái cũng sẽ có mấy phần khiếp sợ, bởi vì không phải chỉ có nữ nhân, nam nhân vẫn có thể xinh đẹp tuyệt trần, khiến người ta sinh lòng yêu thương.
Không ổn rồi… Rất nóng.
Lý Huyền Lương có chút lo lắng, không yên tâm. Y đứng dậy suy nghĩ một chút, vội vàng mặc áo khoác vào, mở cửa đi ra khỏi nhà. Bên ngoài, tuyết đã đóng thành một lớp dày, gần như vượt quá cổ chân. Siết chặt thêm chiếc áo khoác, y lội tuyết rất xa mới tìm được một hiệu thuốc mở cửa kinh doanh suốt 24 tiếng/ngày. Ở trên đường về, y đi ngang qua một tiệm tạp hóa nhỏ còn chưa đóng cửa. Thoáng do dự dừng lại bước chân, y nhìn nhìn một chút rồi đi vào, mua mì gói cùng trứng gà. Sau đó, y vội vã mang về.
Sau khi trở về nhà, thấy Mã Thần Nhất an ổn ngủ trên giường y mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Đặt thuốc lên ngăn tủ đầu giường, y mang mì gói cùng trứng gà vào nhà bếp. Trước tiên, y để trứng gà sang một bên rồi bắt đầu nấu nước, đợi khi nước sôi mới xé gói mì ra, cho vào trong. Rất nhanh chóng, nhà bếp truyền ra một mùi hương thơm phức. Đập trứng gà vào bát, hòa quyện cùng những sợi mì sáng bóng, mặt trên y còn cho thêm hai quả trứng gà khác nữa. Lòng trắng trứng sền sệt, lòng đỏ trứng vàng nhạt, chỉ mới nhìn thấy thôi dấy lên một cảm giác thèm ăn vô cùng. Rắc thêm ít tiêu, Lý Huyền Lương dùng khay bưng bát mì ra ngoài.
Đi đến cạnh giường, y buông bát mì trong tay xuống, sờ sờ thử lên trán của Mã Thần Nhất. Có vẻ như nhiệt độ đã hạ xuống bớt rồi…
“Này, Mã Thần Nhất.” Lý Huyền Lương kêu mấy tiếng.
Mã Thần Nhất bị lay tỉnh, mở mắt ra nhìn Lý Huyền Lương, trong ánh mắt tất cả đều là những tia tơ máu đỏ ngầu, hình dạng quả nhiên tiều tụy vô cùng, khiến Lý Huyền Lương có chút không đành lòng nhìn thêm nữa. Y thầm nghĩ, người trước mắt cùng người trước đây dường như không phải cùng một người.
Mã Thần Nhất trước đây tính tình hỉ nộ vô thường, âm hiểm giả dối, lúc nào cũng tràn đầy bá đạo, luôn luôn tự cho mình là đúng, chú trọng vẻ bề ngoài, lãnh khốc đùa giỡn với ái tình. Thế nhưng… Mã Thần Nhất hiện tại lại mang bộ dáng sa sút khác thường, chiếc mũ đội trên đầu giống hệt của nhân vật Hứa ca trong bộ phim Bến Thượng Hải năm xưa*. Nghĩ đến đây, Lý Huyền Lương cư nhiên nhịn không được phải bật cười.
*Hứa ca tức Hứa Văn Cường. Nhân vật này do diễn viên nổi tiếng Châu Nhuận Phát thủ vai.
Thấy Mã Thần Nhất chăm chú nhìn mình, Lý Huyền Lương vội vàng xụ mặt xuống. Cầm bát mì và đôi đũa, y cứng rắn nói: “Ngồi dậy ăn đi, ăn xong rồi hẵng uống thuốc hạ sốt.”
Mã Thần Nhất tựa người vào thành giường, nhìn bát mì một chút. Hắn do dự đưa tay ra muốn nhận lấy, thế nhưng tay hắn lại run rẩy không ngừng. Lý Huyền Lương sợ rằng hắn cầm không được sẽ làm rơi xuống tấm ga giường, mà y thì chỉ có một tấm ga duy nhất, hơn nữa y cũng không có chiếc bàn ăn đặt trên giường. Bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn, y đành nói: “Quên đi, để ta uy ngươi ăn.”
Mã Thần Nhất vừa nghe vậy, trong đôi mắt bất chợt lóe lên một tia sáng. Hắn buông tay ra, gật đầu nhìn Lý Huyền Lương.
Lý Huyền Lương dùng đôi đũa trộn đều trong bát mấy cái, sau đó gắp lên một đũa đầy mì rồi xoắn lại thành một khối, đưa đến tận miệng Mã Thần Nhất. Hắn hơi hé miệng ra, có vẻ thấy hơi nóng nên cứ hít hà liên tục. Thấy vậy, y trầm mặc gắp thêm một đũa nữa, đưa lên miệng thổi thổi rồi mới đút cho hắn. Hắn ăn một ngụm, rất thơm ngon. Ánh mắt hắn cứ nhìn chăm chú vào gương mặt y, ngay cả biểu tình thổi thổi mì đầy lạnh lùng của y, hắn cũng không buông tha.
Bát mì này Lý Huyền Lương uy rất khổ cực, bởi vì ánh mắt chăm chú của Mã Thần Nhất không biết vì sao làm y cảm thấy áp lực vô cùng. Còn lại hai quả trứng gà, một quả y đã cứng rắn nhét vào miệng hắn, một quả thì dù y nói thế nào hắn cũng cương quyết không chịu ăn. Tuy nhiên, nếu bỏ đi thì thật quá đáng tiếc. Vì vậy, y cứ đơn giản cúi đầu xuống ăn sạch sẽ.
Điều y không nhìn thấy được chính là đôi mắt thâm thúy cùng vui mừng của Mã Thần Nhất. Tuy vẫn còn sốt, thế nhưng tinh thần của hắn so với lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều, khát vọng trong lòng tựa như cây non héo rũ gặp được cơn mưa rào, dần dần mạnh mẽ vươn mình về phía trước, đâm chồi nảy lộc.
Lý Huyền Lương mang bát mì vào nhà bếp rửa sạch sẽ rồi cất vào tủ chén. Sau đó y tìm khăn khô lau tay, rót một ly nước ấm mang ra cho Mã Thần Nhất uống thuốc. Y nói với vẻ mặt lạnh lùng cùng giọng điệu gượng gạo: “Uống nhanh đi.”
Mã Thần Nhất bỏ thuốc vào miệng, kế đó mới nhận lấy ly nước từ trong tay Lý Huyền Lương, mang toàn bộ nuốt xuống. Đặt cái ly rỗng sang một bên, Lý Huyền Lương giúp hắn điều chỉnh chiếc gối trên đầu giường để hắn nằm được thoải mái, sau đó y mới xoay người bỏ đi.
“Tiểu Lương…” Mã Thần Nhất nắm lấy tay Lý Huyền Lương, cất giọng khàn khàn: “Ngươi còn giận ta?”
Lý Huyền Lương quay đầu nhìn hắn, nửa ngày sau mới trầm mặc nói: “Không có.” Đắp chăn lên người hắn, rồi lại giúp hắn thu vén mấy góc chăn, “Ta đi rửa chén, ngươi ngủ trước đi.”
Mã Thần Nhất nhìn theo bóng Lý Huyền Lương đi vào nhà bếp, nghe được tiếng vòi nước mở. Âm thanh đầy quen thuộc của một thời xa xưa khiến khóe miệng hắn bất giác lộ ra vẻ tươi cười. Lập tức, cơn mệt mỏi rã rời ập tới, mí mắt nặng trĩu. Thế nhưng, hắn vẫn cố chấp ương ngạnh chống lại cơn buồn ngủ để chờ y.
Lý Huyền Lương thu thập nhà bếp ổn thỏa xong mới quay lại phòng ngủ. Bởi vì sợ đánh thức Mã Thần Nhất nên động tác của y rất nhẹ nhàng. Kết quả, vừa mới nằm xuống thì bàn tay nóng hổi vì cơ thể đang bị sốt của hắn đột nhiên đưa ra, chạm vào người y.
Lý Huyền Lương có chút kinh ngạc, quay đầu lại hỏi: “Thế nào còn chưa ngủ?”
Mã Thần Nhất có vẻ như muốn nói lại thôi, cho đến khi Lý Huyền Lương ngáp dài, nói: “Nếu ngươi không ngủ thì ta ngủ trước đây.” thì hắn mới gấp gáp mở miệng: “Người vừa đưa ngươi trở về kia… là ai?”
Lý Huyền Lương hơi sửng sốt. Hiểu được người Mã Thần Nhất muốn hỏi là Nguyên Dương, y suy nghĩ một lát rồi đáp: “Là đồng nghiệp.”
Đồng nghiệp mà lại thân mật như vậy sao? Hắn nhịn không được, hỏi tiếp: “Thật sự chỉ là đồng nghiệp?”
Khẩu khí của Lý Huyền Lương trở nên không tốt lắm: “Đương nhiên là đồng nghiệp. Nếu không ngươi cho là cái gì?”
Mã Thần Nhất thấy y tức giận liền ra vẻ áy náy, nói: “Tiểu Lương, xin lỗi, ta không hỏi nữa, ngươi đừng tức giận.”
Lý Huyền Lương cau mày, nửa ngày sau mới buồn bực lên tiếng: “Ta đã nói rồi, ta không giận.” Nói xong, y kéo tay hắn đang đặt trên hông mình ra, “Đã sốt thế này rồi còn không chịu nghỉ ngơi. Mau ngoan ngoãn ngủ một giấc đàng hoàng đi.”
Mã Thần Nhất không thể làm gì khác hơn là mang vấn đề còn chưa hiểu rõ của mình nuốt ngược trở lại vào bụng. Nằm một hồi, cơn buồn ngủ lại lần thứ hai trỗi dậy. Lý Huyền Lương cũng bởi vì dọn dẹp nhà cửa cả ngày nay mà đuối sức. Do đó, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không nói thêm gì nữa.
Do hôm nay là cuối tuần, tuyết bên ngoài trời lại rơi cả một đêm nên Lý Huyền Lương cứ tha hồ ngủ nướng. Khi y tỉnh dậy, bỗng nhiên có cảm giác không thích hợp, quay đầu sang bên cạnh thì thấy chiếc giường ngủ đã trống không. Mã Thần Nhất không biết đã đi từ lúc nào, chỉ để lại mảnh giấy trên ngăn tủ nói rằng công ty có việc, hắn phải về trước, cám ơn y tối hôm qua đã cho hắn uống thuốc rồi ngủ nhờ.
Lý Huyền Lương nhìn mấy lần rồi mới vo tròn mảnh giấy lại. Người kia… từ lúc nào trở nên khách khí như vậy? Quẳng mảnh giấy vào sọt rác, y đứng dậy thay đồ, ăn sáng. Sau đó, y ra ngoài mua vật dụng hàng ngày, tiện thể còn mua thêm chén đũa, thức ăn và vân vân. Đợi đến khi đem thức ăn cất vào tủ lạnh y mới nghĩ ra, y chỉ có một người, mua nhiều như thế làm chi? Hơn nữa, tuyết rơi lớn thế này, giao thông cũng bất tiện, tên kia chắc hẳn sẽ không quay lại.
Thế nhưng, ngoài dự đoán của Lý Huyền Lương chính là… Mã Thần Nhất lại đến nữa. Trong tay hắn mang theo loại đùi gà chiên y thích ăn, còn có mấy món đồ ăn vặt, rau xào,…
Đường xá xa xôi, hắn không có lái xe mà đi xe công cộng. Hơn nữa, đã khá trễ rồi, không có cách nào đón xe trở về. Thế là, Lý Huyền Lương không thể làm gì khác hơn, đành cho hắn ở lại.
Mấy ngày liền, Mã Thần Nhất đều đến chiếm một nửa cái giường của Lý Huyền Lương. Mặc dù có vẻ không được hài lòng, thế nhưng y không hề cự tuyệt hay đạp hắn ra khỏi cửa. Thậm chí vào buổi tối y còn nấu thêm thức ăn cho hắn, rồi trên giường có thêm chiếc gối mới. Những điều này làm hắn có chút mừng rỡ, khi hỏi y thì y lại qua loa đáp rằng đây là hàng khuyến mãi khi mua đồ, không phải y cố ý mua về.
Tuy nhiên, Mã Thần Nhất là ai chứ? Là một thiếu gia nổi tiếng phong lưu ở thành phố A. Những lời y nói ra dù có phủ nhận đi nữa, thế nhưng sắc mặt ửng đỏ mất tự nhiên ấy sao có thể gạt hắn? Hơn nữa, y từ nhỏ đến lớn mỗi lần nói dối đều trở nên luống cuống. Mặc dù nội tâm hết sức vui mừng, nét mặt hắn vẫn bình tĩnh vô cùng, cố gắng đè nén nỗi kích động trong ngực, sợ rằng nếu không khống chế được sẽ dọa cho y sợ.
Hắn chưa từng cẩn trọng như vậy, cho nên cũng chưa từng lo lắng dày vò như vậy. Từ xưa đến giờ, hắn chưa bao giờ khom lưng uốn gối, hạ thấp tự tôn của mình trước bất cứ ai. Cho dù thân phận của hắn trong mắt rất nhiều người không thể xem như quang minh chính đại thì cũng không ai có thể phủ nhận năng lực cùng địa vị của hắn đạt được. Tại thương trường, hắn luôn đứng từ trên đỉnh cao nhìn xuống toàn thế giới. Người như hắn, lòng tự tôn so với người khác càng cường liệt hơn gấp bội phận. Thấp giọng cầu xin ai đó không phải là phong cách của hắn, nhân nhượng chịu thua càng không phải điều hắn chịu làm. Tuy rằng mấy năm nay cách xử sự của hắn đã có chút bớt phóng túng, thế nhưng vẻ lãnh khốc táo bạo đã là sự kiêu ngạo khắc sâu vào tận xương tủy, sợ rằng cả đời này cũng không cách nào thay đổi.
Vậy mà lại có một người… y có thể khiến hắn đau đớn rồi lại khiến hắn hạnh phúc. Giống như nằm trong tay Phật tổ, dù phản kháng thế nào cũng không thể thoát ra được. Chỉ một câu nói ngẫu nhiên của y có thể khiến hắn mất đi lý trí, lồng ngực chảy máu. Y khiến hắn hạnh phúc thỏa mãn như được đưa đến thiên giường, toàn bộ sinh mạng của hắn đều do y nắm giữ. Từ khi gặp được y vào năm ấy, lý trí kiên cường đến mấy cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ, chỉ có thể cam tâm tình nguyện cúi đầu trước y, thần phục y.
Chuyện đời vốn dĩ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bất luận ngươi là người như thế nào, cường thế cũng tốt, quyền quý cũng được, nhất định sẽ xuất hiện một người có khả năng vững vàng thu phục ngươi.
Có lúc, Mã Thần Nhất cũng thầm tự giễu, đời này chuyện hắn không hề nghĩ đến nhất chính là sẽ khuất phục trước mắt người nam nhân không quyền không thế kia. Dù có bị lời nói lạnh nhạt của y làm cho thương tổn, làm cho căm hận, hắn vẫn thật sự không đành lòng tổn thương y, càng không đành lòng trừng phạt hay mắng chửi. Bởi vì, nếu như người nam nhân kia chảy xuống một giọt nước mắt, hắn sẽ đau lòng cùng hốt hoảng.
Mặc dù tất cả những điều đó đều khiến cho hắn vô cùng thống khổ, đau đớn lẫn dằn vặt, thế nhưng chỉ cần y được hạnh phúc, hắn sẽ cam tâm tình nguyện, cam tâm trao ra mọi thứ.
Chiều nay, bộ phận của Lý Huyền Lương đột nhiên mở cuộc họp. Quản lý Dương Nguyên được lãnh đạo cấp cao điều đến tổng công ty ở thành phố B, đảm nhiệm vị trí quản lý ở đó. Nghe người ta nói, làm đến chức vị ấy thì lương cao vô cùng, gần như cao gấp mấy lần hiện tại, là vị trí được bao nhiêu người tha thiết mơ ước.
Lần điều động nhân sự cùng thăng chức ngoài ý muốn này khiến cho Dương Nguyên cũng có chút kinh ngạc. Lẽ ra loại sự tình này nếu không phải dành cho những cá nhân có công lao xuất sắc thì cũng phải có quan hệ thân thiết với lãnh đạo ở tổng công ty, khả năng một người ở chi nhánh như hắn được thăng chức vốn là hiếm hoi. Đây là quy tắc ngầm, tất cả mọi người đều biết, nhớ lại từ khi vào công ty làm đến nay, mặc dù luôn cố gắng làm việc hết sức nhưng công lao chỉ tầm tầm bậc trung, không thể xem là đủ đến cấp trên chú ý. Hơn nữa, hắn cũng không có mối quan hệ nào có thể nhờ cậy, bằng không hắn đã không chờ đến lúc này. Nhưng thăng chức dù sao vẫn là chuyện không thể nói đùa, nó chính là sự thực, chuyện tốt như vậy dĩ nhiên Dương Nguyên nguyện ý vui vẻ tiếp nhận.
Đến tối, Dương Nguyên mời mọi người thuộc bộ phận của hắn đến nhà hàng nổi tiếng Hối Phong để mở tiệc lien hoan chúc mừng. Ở tầng cao nhất, hắn bao trọn ba bàn, mọi đồng nghiệp đều đến kính rượu để thể hiện ý chúc mừng, sau đó còn nhờ hắn chiếu cố nhiều hơn. Bởi vì, đến tổng công ty rồi địa vị của hắn sẽ khác xa so với hiện tại. Cơ hội này không những giúp hắn tiền đồ vô lượng mà đãi ngộ thoáng cái cũng tăng lên gấp bội phần. Lần sau hắn trở lại, đẳng cấp khẳng định sẽ được nâng cao.
Những đồng nghiệp cùng Dương Nguyên công tác đều có điểm thương cảm. Hắn là quản lý tốt, ai cũng công nhận, qua thời gian lâu dài sẽ nảy sinh cảm tình. Hắn đột nhiên rời đi dĩ nhiên ai cũng thấy không quen, bất tri bất giác mà uống rượu khá nhiều, ầm ĩ náo nhiệt đến tận nửa đêm mới tàn cuộc.
Khi Lý Huyền Lương về nhà thì Mã Thần Nhất đã ở bên ngoài đợi rất lâu. Y vội vàng lấy điện thoại di động ra xem mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều do Mã Thần Nhất gọi. Lúc đó đang trong cuộc vui, âm thanh hết sức ồn ào, y căn bản không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Y vỗ vỗ đầu, liên tục nói xin lỗi. Dự định lấy chìa khóa ra mở cửa, thế nhưng do uống hơi nhiều rượu nên đầu óc y cứ choáng váng xây xẩm, kết quả đút tay vào túi bên trái để tìm, cả nửa ngày cũng tìm không ra. Rốt cuộc, Mã Thần Nhất từ trong túi bên phải lấy ra được chiếc chìa khóa, lúc này quả thật có chút dở khóc dở cười.
Mở cửa ra, hai người vào nhà, mở đèn lên. Lý Huyền Lương sắc mặt có chút ửng đỏ, lẩm bẩm rằng muốn đi tắm. Y cởi áo khoác, tiến vào phòng tắm. Mã Thần Nhất giúp y thu thập quần áo ổn thỏa rồi mới ngồi xuống ghế mà hút thuốc.
Đợi khi Lý Huyền Lương đi ra, Mã Thần Nhất mới làm như vô ý hỏi: “Sao hôm nay ngươi về trễ thế?”
Lý Huyền Lương lấy khăn lau tóc, nhất thời giữ không chắc, chiếc khăn thiếu chút nữa đã rơi xuống mặt đất. Mã Thần Nhất không nhẫn nại nữa, đoạt lấy cái khăn rồi ấn y vào ghế, sau đó chậm rãi lau giúp y.
Ngồi nửa ngày trời, Lý Huyền Lương mới có phản ứng: “À, đồng nghiệp được thăng chức nên mời khách tại nhà hàng Hối Phong.”
Mã Thần Nhất liếc nhìn gương mặt Lý Huyền Lương một cái, trong lòng tràn ngập căng thẳng. Có thể là do y vừa uống rượu, hơn nữa còn tắm nước nóng, hai má của y lúc này đỏ hồng tựa hoa đào, ánh mắt trong suốt dị thường, thậm chí còn ánh lên nét mê hoặc. Hắn vội vã nhìn sang hướng khác, sợ rằng nếu còn tiếp tục nhìn nữa hắn sẽ không thể kiềm chế được thú tính của mình, khiến cho mọi thứ không cách nào vãn hồi.
Biểu tình của Lý Huyền Lương không giống như đang khổ sở, điều này làm tâm lý hắn hơi xao động, lập tức hỏi: “Thăng chức là chuyện tốt, thế nhưng các ngươi đã công tác cùng nhau lâu như vậy, ít nhất cũng có chút khó tiếp nhận, đúng không?”
Lý Huyền Lương gật đầu, đột nhiên hướng đến tấm gương cười cười. Bờ môi của y đỏ mọng, khi nhếch lên đặc biệt gợi cảm. Mã Thần Nhất khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn thật không nghĩ tới khi y uống say sẽ có bộ dáng thế này, quả thực mị hoặc chết người.
Hắn nhìn tấm gương chằm chằm, nửa ngày cũng không nhúc nhích. Mãi đến khi Lý Huyền Lương ngửa đầu nghi hoặc nhìn hắn, thúc giục: “Lau nhanh đi.” thì hắn mới hoàn hồn, “Ừ!” một tiếng.
Vừa lau tóc cho y, hắn vừa bình ổn tâm thần lại, hỏi: “Ngươi có buồn không?”
Lý Huyền Lương suy nghĩ một chút: “Không, cũng không thấy khó khăn lắm, thăng chức là chuyện tốt mà.”
Lúc này, Mã Thần Nhất mới thấy an tâm, “Ân… Là chuyện tốt. Vậy tên họ Dương đó lúc nào sẽ đi?”
Lý Huyền Lương vừa muốn trả lời, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hỏi ngược lại: “Làm sao ngươi biết hắn họ Dương?”
Mã Thần Nhất cúi đầu, mặt đầy hắc tuyến. Hắn cứ tưởng Lý Huyền Lương đã say rồi, không ngờ đầu óc còn tỉnh táo như vậy. Hắn ho nhẹ một tiếng, cố gắng che đậy: “Không phải ngươi mới nói hắn họ Dương sao?”
Lý Huyền Lương buồn bực suy nghĩ, một lát sau mới hỏi: “Ta có nói hắn họ Dương à?”
Mã Thần Nhất gật đầu, giọng khẳng định chắc nịch: “Có, mới nói qua mà ngươi đã vội quên rồi.”
Lý Huyền Lương nghĩ mãi cũng không có kết quả, liền trả lời: “Chắc là một tuần nữa.”
Mã Thần Nhất nghe vậy thì gật đầu. Hắn thầm nghĩ thật tốt quá, việc này xử lý rất có hiệu quả!
* Giờ thì đã rõ, tại sao đồng chí Dương Nguyên đột nhiên được thăng chức. Anh Nhất gian manh khiếp ^^
Lý Huyền Lương đột nhiên lấy tay vò vò đầu, sau đó gạt chiếc khăn Mã Thần Nhất đang cầm ra, nói: “Khô rồi, không cần lau tiếp.” Dứt lời, y đứng dậy, bước chân bất ổn tiến về phía chiếc giường.
Mã Thần Nhất thả khăn xuống, quay người nhìn về phía Lý Huyền Lương. Không nhìn thì thôi, nhưng vừa nhìn thì hắn cư nhiên lại xúc động đến mức muốn phun máu mũi. Y đang mặc áo ngủ liền thân, nằm ngửa ra trên giường, hai chân không khép lại. Bởi vì vạt áo không có nút buộc nên trực tiếp mở rộng, đôi chân thon dài cân xứng hiện ra trọn vẹn, bong ma giữa hai chân như ẩn như hiện mê hoặc dị thường.
Chưa kể, dây lưng bên hông cũng không hề buột chặt, tầng tầng lớp lớp xếp lại phía trên. Vạt áo trước mở ra phân nửa, hiển hiện làn da trắng nõn cùng hạt đậu nhỏ bên ngực trái đang phá lệ ửng hồng giống như quả mơ chín. Đôi môi mộng đỏ nhìn từ xa dường như đang phát ra một thứ ánh sáng chói mắt, khiến cho hắn phải cố gắng nuốt xuống cơn xao động của mình.
Mã Thần Nhất vội vã nhắm nghiền hai mắt, hít một hơi thật sâu. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Huyền Lương tự nhiên lõa lồ như thế trước mặt hắn, thực sự gợi lên tư vị gợi cảm khác lạ. Hình ảnh này nếu để cho bất cứ nam nhân bình thường nào nhìn thấy, đại khái cũng sẽ có mấy phần khiếp sợ, bởi vì không phải chỉ có nữ nhân, nam nhân vẫn có thể xinh đẹp tuyệt trần, khiến người ta sinh lòng yêu thương.
Bình luận truyện