Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ
Chương 44: Rốt cục gặp mặt
Mà hai ngày này Chu Châu vẫn luôn đi theo chàng trai kia.
Chàng trai không tận tực bỏ qua Chu Châu, mặc cho đối phương theo sau, nhưng Chu Châu cũng không đi nhiều nơi.
Bởi nơi chàng trai kia đến rất ít, hai ngày qua, tổng cộng có ba chỗ mà thôi.
Hơn nữa trên cơ bản đều là đất trống, cũng đúng, bên trong kết giới vốn là một khoảng trống lớn tạo thành.
Cố Diễm xông vào rừng rậm bị thương, Chu Châu đương nhiên biết rõ, hắn dù gấp nhưng lại không có cách nào.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, rốt cục, sau khi trải qua mấy lần bị thương, Cố Diễm cùng thiếu niên kia đến biên giới rừng rậm. Bọn họ đã có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài rồi!
“Dương Sóc cùng Cố Diễm có thể chạm mặt nhau sao?” Chu Châu hỏi.
Chàng trai quay đầu lại, qua mấy ngày đây là lần đầu tiên nhìn thẳng vào Chu Châu, “Ngươi nói xem?”
Chu Châu bình tĩnh nhìn chàng trai, “Có thể.”
Chàng trai cười nhạo, “Ngươi dựa vào cái gì mà cho là như vậy?”
“Chung quy ngươi sẽ không muốn vây khốn bọn họ cả đời đi?” Chu Châu nói nhỏ.
Ý cười bên môi chàng trai sâu hơn chút, “Cả đời? Ở trong này… có lẽ cũng không tệ. Ai cũng đừng mong ra ngoài, không tốt sao?”
Chu Châu không dám đi sâu lý giải ý của đối phương, chân mày cau lại, “Ngươi thật nghĩ như vậy?”
Chàng trai cười lạnh một tiếng, không mở miệng.
Chu Châu nhìn gò má đối phương, chua chát nói: “Ngươi không thể rời đi sao?”
Chàng trai nghe vậy mãnh liệt xoay đầu lại, “Rời đi?”
Chu Châu gật đầu, “Đúng, cùng bọn ta rời khỏi nơi này.”
Chàng trai mím môi, sau đó cười càng lạnh hơn, “Dùng thân phận gì? Thân phận kẻ giam cầm bọn họ?”
Chu Châu lắc đầu, “Điều này không sao cả, ta tin tưởng bọn họ sẽ không để tâm.”
“Bọn họ không để tâm nhưng ta để tâm.” Âm thanh chàng trai lạnh băng, “Tại sao ta phải cùng đi với các ngươi? Các ngươi tính là thứ gì?”
Chu Châu thở sâu hít vào một hơi, “Bọn ta không đáng coi vào đâu, chẳng qua ta không muốn ngươi một mực ở lại chỗ này. Ngươi có thể đi theo bọn ta ra ngoài nhìn xem mà không phải sao?”
Chàng trai lạnh lùng trừng Chu Châu, không nói thêm gì nữa.
Chu Châu nhìn đối phương có chỗ buông lỏng, cám thấy có chút thở phào một hơi.
Trầm mặc một hồi, Chu Châu tiếp tục nói: “Ngươi tách bọn họ ra lại âm thầm quan sát là có mục đích đi? Hiện tại thời gian qua lâu như vậy, ngươi có kết quả gì sao?”
Chàng trai quay lưng đi, không phản ứng với Chu Châu nữa.
Chu Châu đối với cá tính dầu muối không vào của đối phương thật vô cùng bất đắc dĩ, “Ngươi có thể nói một chút không?”
Nói một chút? Thần sắc chàng trai khó hiểu xoay đầu đi, y không có gì đáng nói, càng không muốn nói.
Chu Châu nhìn đối phương rất thành khẩn mà nói: “Ta không biết trước kia đến tột cùng từng xảy ra chuyện gì, hiện tại ta cũng không nhớ rõ, nhưng linh hồn ta nói cho ta biết ngươi rất quen thuộc, xin ngươi cho ta một cơ hội được không? Mặc kệ quá khứ thế nào, chúng ta… một lần nữa bắt đầu có được không?”
Một lần nữa bắt đầu? Trong nháy mắt, hào quang băng lãnh trong mắt chàng trai càng lớn, lạnh đến phảng phất có thể đông linh hồn con người lại.
Chu Châu ý thức được không ổn, cũng biết bản thân không nên bức bách quá chặt. Vì vậy, lập tức áy náy nói, “Thật xin lỗi.”
Có lẽ là bởi Chu Châu xin lỗi kịp thời cùng thành khẩn, chàng trai cúi thấp đầu rốt cục không phóng thích băng hàn nữa.
Qua một lúc lâu sau, Chu Châu mới thăm dò lại nói: “Ra khỏi rừng rậm, Cố Diễm sẽ như thế nào?”
Chàng trai nhìn quả cầu thủy tinh phía trên, không trả lời.
Chu Châu do dự một chút, đi tới, ngồi xuống chỗ đất trống bên người chàng trai, khoảng cách hai người có chút gần, chàng trai lạnh lùng liếc xéo Chu Châu một cái, Chu Châu da mặt dày giả bộ không phát hiện.
Thở dài, Chu Châu tiếp tục nói: “Bọn người Dương Sóc phải làm sao mới có thể ra ngoài.”
Lúc này, chàng trai ngược lại trả lời, nhưng câu trả lời kia… “Đánh vỡ hàng rào không gian.”
Khóe miệng Chu Châu có chút co rút, đánh vỡ hàng rào không gian? Nói nhẹ nhàng đơn giản như vậy, hàng rào không gian dễ đánh vỡ thế sao, hơn nữa đối với Dương Sóc cùng Trương Quân hiện tại mà nói, đây cũng quá khó khăn đi?
“Ngươi thiết trí hàng rào không gian cứng rắn không?” Cuối cùng, Chu Châu đành hỏi.
Chàng trai quay đầu, không mặn không nhạt liếc Chu Châu, “Bình thường.”
Từ “bình thường” kia là dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá? Chu Châu theo bản năng muốn hỏi như vậy, nhưng nhìn ánh mắt châm chọc của chàng trai, toàn bộ lời muốn nói đều nuốt trở lại yết hầu.
Hình ảnh bên trong, bọn người Dương Sóc lại lần nữa thử công kích vách ngăn vô hình, bao gồm cái màn hình kia.
Suốt hai giờ sau, Chu Châu lần nữa nhịn không được, “Để bọn họ ra ngoài đi.”
Chàng trai không nói gì, thần sắc có chút lạnh lùng.
Mặc dù mấy ngày nay Chu Châu đã quen với loại lạnh lùng này trên người chàng trai, nhưng mỗi khi nhìn nhiều thêm một lần, cảm thụ trong lòng vẫn rất phức tạp.
Chu Châu cắn cắn môi, rốt cục nhịn không được đứng dậy, sau đó còn kéo chàng trai lên.
Động tác kia có chút thô bạo khiến chân mày chàng trai khó chịu cau lại.
“Ngươi làm gì vậy!” Chàng trai vô cùng không vui trừng mắt nhìn Chu Châu.
Chu Châu thở sâu hít vào một hơi, “Chúng ta khơi thông chút đi, ngươi muốn làm gì, nói cho ta được không? Nhìn bọn họ như vậy, là bạn bè, ta khó chịu.”
“Bạn bè?” Chàng trai châm chọc nhếch môi cười, “Bạn bè của ngươi ngược lại thật nhiều.”
Chu Châu không biết đáp lại lời này như thế nào, đành nói: “Hiện tại ta cùng Dương Sóc xem như quan hệ khế ước đồng bạn, ta nghĩ, ngươi có lẽ hiểu được điều này?”
“Khế ước đồng bạn?” Sắc mặt chàng trai hơi biến đổi, lại một lần nữa trầm mặc.
Về sau, bất luận Chu Châu mở miệng thế nào, chàng trai đều không chút đáp lại.
Cũng không biết qua bao lâu, ở thời điểm Chu Châu muốn từ bỏ, chàng trai chợt đứng dậy.
Chu Châu nghi hoặc nhìn sang, “Làm sao vậy?”
Chàng trai đưa tay về phía bầu trời phất phất, sau đó xoay người rời đi.
Chu Châu không hiểu ra sao đuổi theo.
Cùng lúc đó, dị năng hỏa hệ của Trương Quân rốt cục phát huy công dụng, bọn họ mơ hồ nghe được một âm thanh chói tai như tiếng vỡ vụn, sau đó, mảnh mênh mông kia rốt cục không còn mênh mông nữa. Bọn họ… có thể ra ngoài rồi!
“A, chúng ta rốt cục có thể ra khỏi nơi chết tiệt này rồi!” Trương Quân đầu tiên rống to lên, hiển nhiên rất hưng phấn.
Trên mặt Liễu Phi Dương cũng có nụ cười, bị nhốt ở đây nhiều ngày như vậy, không gian nhỏ hẹp như vậy, dù cho biết rõ ra khỏi đây có thể cũng không phải ra ngoài được, nhưng có thể ra khỏi luôn là tốt.
So với hai người khác cao hứng, Dương Sóc phản ứng bình thản hơn nhiều, không có nhiều mừng rỡ, màu mắt vẫn như cũ rất trầm, rất lạnh. Hắn còn đang nhìn về phía màn hình vẫn chưa biến mất, phía trên có Cố Diễm. Mà Cố Diễm đã ra khỏi rừng rậm.
Địa phương bên ngoài rừng rậm vẫn là đất trống khá nhiều, nhưng đã có cư dân cùng nhà ở.
Phòng ốc kiến thiết theo loại hình cổ đại, cũng không đẹp đẽ bao nhiêu, nhưng quan sát bên ngoài coi như tinh xảo.
Mà người cư ngụ trong phòng hình như không nhiều lắm, ít nhất thoạt nhìn có vẻ không nhiều.
Cố Diễm đang trao đổi cùng những người kia.
Trương Quân quay đầu nhìn Dương Sóc, “Chúng ta đi?” Đi tìm Cố Diễm?
Dương Sóc nhẹ gật đầu, “Ừ, đi thôi.” Bọn họ cũng không thể một mực ở đây chờ Cố Diễm tự mình tìm đến, quá không thực tế rồi!
Sau đó, ba người xuất phát, lên xe.
Vì vậy, chạng vạng tối một ngày này, khi Cố Diễm đang phiền não vì không thăm dò được bao nhiêu tin tức, trong lòng thậm chí đối với những cư dân cũng không biết có tồn tại thật hay không kia nổi lên sát ý, khi đó tiếng xe hơi vậy mà vang lên.
Trong phòng Cố Diễm trong nháy mắt suýt nữa cho rằng bản thân nghe lầm, nhưng một giây sau y vẫn nhanh chóng chạy ra ngoài. Mà khi y rốt cục trông thấy chiếc xe việt dã quen thuộc kia tâm tình phiền não vài ngày nay rốt cục hạ xuống, đặc biệt, khi y trông thấy người từ trên xe đi xuống!
Dương Sóc là người đầu tiên xuống xe, nhưng sau khi xuống xe hắn chỉ bình tĩnh nhìn cái người giống như đã tưởng niệm rất lâu kia, không có động tác, không hề tiến lên.
Trương Quân là người thứ hai nhảy xuống xe, có chút vui sướng. Cậu ta tùy tiện vẫy tay về phía Cố Diễm, thiếu chút nữa cao hứng xông tới.
Cố Diễm sau khi lao đến, lúc nhìn thấy Dương Sóc liền đứng yên, hiện tại y cũng chỉ nhìn chằm chằm Dương Sóc, chẳng qua ánh mắt vô cùng nhu hòa.
Nhìn hai ngày này Trương Quân cảm thấy có chút đau trứng, hai người này, không thể biểu hiện kích động thêm chút sao?
Rõ ràng khi không thấy nhau còn có các loại lo lắng, tưởng niệm không phải sao?
Rốt cục, Dương Sóc hành động. Mở ra bước chân, chậm rãi, vững vàng đi về phía Cố Diễm.
Mà Cố Diễm vẫn không động, y đang đợi, đợi người mình yêu đến nhập vào linh hồn chân chính đến gần mình.
Mà Dương Sóc không để y thất vọng, rốt cục, đối phương đi đến trước mặt mình.
Sau đó, thân thể rơi vào cái ôm ấm áp. Loại ấm áp này, say lòng người như đang nằm giữa cỏ xanh mềm mại, Cố Diễm nhịn không được hai mắt nhắm nghiền, khóe môi cong lên.
Dương Sóc hôn tai đối phương một chút, “Xin lỗi, khiến em lo lắng rồi.”
Đầu chôn giữa lồng ngực đối phương, Cố Diễm khẽ lắc đầu, “Có thể gặp được anh là tốt rồi.”
Dương Sóc cảm thấy hốc mắt có chút chua xót, nhưng hắn không muốn mềm yếu trước mặt Cố Diễm, càng không muốn biểu lộ tình cảm của mình khi ở bên ngoài, cho nên, hắn chẳng qua là hung hăng xoa xoa đầu Cố Diễm.
Thỏa mãn nhìn mái tóc đen nhánh biến thành rối bù, Dương Sóc lại tốn thời gian sửa sang nó lại, từng chút từng chút, vô cùng cẩn thận, có thể thấy được dụng tâm mười phần.
Cố Diễm không nhúc nhích, tùy ý động tác đối phương, bọn họ cũng không đối mặt, đầu y vẫn còn chôn giữa ngực Dương Sóc.
Loại ấm áp này một mực kéo dài thật lâu, các cư dân đều nhô đầu ra, ồn ào tranh luận, hiển nhiên đều nói về những “Người ngoại lai” này.
Trương Quân cùng Phi Dương cũng chỉ ôn hòa nhìn, trong đó, kinh ngạc nhất là thiếu niên mấy ngày nay vẫn luôn ở cùng Cố Diễm, nhìn Cố Diễm lạnh lùng cùng xấu tính, lúc này thấy đối phương có một mặt “mềm mại” như vậy, cậu ta thiếu chút nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Người này, thật là cái người nhiều lần muốn giết mình kia sao?
Người này, thật là cái người cực kỳ hung ác, khó thân cận kia sao?
Người kia là người đã cùng mình ở chung vài ngày, khiến mình càng ngày càng sợ hãi sao? Biểu tình thiếu niên có chút vặn vẹo, cậu ta hết sức kinh hãi, có lẽ, nói không chừng là cậu ta đang nằm mơ đi?
Nhưng mà… cậu ta biết rất rõ mình không phải đang nằm mơ, vì vậy, thiếu niên nhìn trái nhìn phải, nét mặt càng thêm vặn vẹo
Chàng trai không tận tực bỏ qua Chu Châu, mặc cho đối phương theo sau, nhưng Chu Châu cũng không đi nhiều nơi.
Bởi nơi chàng trai kia đến rất ít, hai ngày qua, tổng cộng có ba chỗ mà thôi.
Hơn nữa trên cơ bản đều là đất trống, cũng đúng, bên trong kết giới vốn là một khoảng trống lớn tạo thành.
Cố Diễm xông vào rừng rậm bị thương, Chu Châu đương nhiên biết rõ, hắn dù gấp nhưng lại không có cách nào.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, rốt cục, sau khi trải qua mấy lần bị thương, Cố Diễm cùng thiếu niên kia đến biên giới rừng rậm. Bọn họ đã có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài rồi!
“Dương Sóc cùng Cố Diễm có thể chạm mặt nhau sao?” Chu Châu hỏi.
Chàng trai quay đầu lại, qua mấy ngày đây là lần đầu tiên nhìn thẳng vào Chu Châu, “Ngươi nói xem?”
Chu Châu bình tĩnh nhìn chàng trai, “Có thể.”
Chàng trai cười nhạo, “Ngươi dựa vào cái gì mà cho là như vậy?”
“Chung quy ngươi sẽ không muốn vây khốn bọn họ cả đời đi?” Chu Châu nói nhỏ.
Ý cười bên môi chàng trai sâu hơn chút, “Cả đời? Ở trong này… có lẽ cũng không tệ. Ai cũng đừng mong ra ngoài, không tốt sao?”
Chu Châu không dám đi sâu lý giải ý của đối phương, chân mày cau lại, “Ngươi thật nghĩ như vậy?”
Chàng trai cười lạnh một tiếng, không mở miệng.
Chu Châu nhìn gò má đối phương, chua chát nói: “Ngươi không thể rời đi sao?”
Chàng trai nghe vậy mãnh liệt xoay đầu lại, “Rời đi?”
Chu Châu gật đầu, “Đúng, cùng bọn ta rời khỏi nơi này.”
Chàng trai mím môi, sau đó cười càng lạnh hơn, “Dùng thân phận gì? Thân phận kẻ giam cầm bọn họ?”
Chu Châu lắc đầu, “Điều này không sao cả, ta tin tưởng bọn họ sẽ không để tâm.”
“Bọn họ không để tâm nhưng ta để tâm.” Âm thanh chàng trai lạnh băng, “Tại sao ta phải cùng đi với các ngươi? Các ngươi tính là thứ gì?”
Chu Châu thở sâu hít vào một hơi, “Bọn ta không đáng coi vào đâu, chẳng qua ta không muốn ngươi một mực ở lại chỗ này. Ngươi có thể đi theo bọn ta ra ngoài nhìn xem mà không phải sao?”
Chàng trai lạnh lùng trừng Chu Châu, không nói thêm gì nữa.
Chu Châu nhìn đối phương có chỗ buông lỏng, cám thấy có chút thở phào một hơi.
Trầm mặc một hồi, Chu Châu tiếp tục nói: “Ngươi tách bọn họ ra lại âm thầm quan sát là có mục đích đi? Hiện tại thời gian qua lâu như vậy, ngươi có kết quả gì sao?”
Chàng trai quay lưng đi, không phản ứng với Chu Châu nữa.
Chu Châu đối với cá tính dầu muối không vào của đối phương thật vô cùng bất đắc dĩ, “Ngươi có thể nói một chút không?”
Nói một chút? Thần sắc chàng trai khó hiểu xoay đầu đi, y không có gì đáng nói, càng không muốn nói.
Chu Châu nhìn đối phương rất thành khẩn mà nói: “Ta không biết trước kia đến tột cùng từng xảy ra chuyện gì, hiện tại ta cũng không nhớ rõ, nhưng linh hồn ta nói cho ta biết ngươi rất quen thuộc, xin ngươi cho ta một cơ hội được không? Mặc kệ quá khứ thế nào, chúng ta… một lần nữa bắt đầu có được không?”
Một lần nữa bắt đầu? Trong nháy mắt, hào quang băng lãnh trong mắt chàng trai càng lớn, lạnh đến phảng phất có thể đông linh hồn con người lại.
Chu Châu ý thức được không ổn, cũng biết bản thân không nên bức bách quá chặt. Vì vậy, lập tức áy náy nói, “Thật xin lỗi.”
Có lẽ là bởi Chu Châu xin lỗi kịp thời cùng thành khẩn, chàng trai cúi thấp đầu rốt cục không phóng thích băng hàn nữa.
Qua một lúc lâu sau, Chu Châu mới thăm dò lại nói: “Ra khỏi rừng rậm, Cố Diễm sẽ như thế nào?”
Chàng trai nhìn quả cầu thủy tinh phía trên, không trả lời.
Chu Châu do dự một chút, đi tới, ngồi xuống chỗ đất trống bên người chàng trai, khoảng cách hai người có chút gần, chàng trai lạnh lùng liếc xéo Chu Châu một cái, Chu Châu da mặt dày giả bộ không phát hiện.
Thở dài, Chu Châu tiếp tục nói: “Bọn người Dương Sóc phải làm sao mới có thể ra ngoài.”
Lúc này, chàng trai ngược lại trả lời, nhưng câu trả lời kia… “Đánh vỡ hàng rào không gian.”
Khóe miệng Chu Châu có chút co rút, đánh vỡ hàng rào không gian? Nói nhẹ nhàng đơn giản như vậy, hàng rào không gian dễ đánh vỡ thế sao, hơn nữa đối với Dương Sóc cùng Trương Quân hiện tại mà nói, đây cũng quá khó khăn đi?
“Ngươi thiết trí hàng rào không gian cứng rắn không?” Cuối cùng, Chu Châu đành hỏi.
Chàng trai quay đầu, không mặn không nhạt liếc Chu Châu, “Bình thường.”
Từ “bình thường” kia là dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá? Chu Châu theo bản năng muốn hỏi như vậy, nhưng nhìn ánh mắt châm chọc của chàng trai, toàn bộ lời muốn nói đều nuốt trở lại yết hầu.
Hình ảnh bên trong, bọn người Dương Sóc lại lần nữa thử công kích vách ngăn vô hình, bao gồm cái màn hình kia.
Suốt hai giờ sau, Chu Châu lần nữa nhịn không được, “Để bọn họ ra ngoài đi.”
Chàng trai không nói gì, thần sắc có chút lạnh lùng.
Mặc dù mấy ngày nay Chu Châu đã quen với loại lạnh lùng này trên người chàng trai, nhưng mỗi khi nhìn nhiều thêm một lần, cảm thụ trong lòng vẫn rất phức tạp.
Chu Châu cắn cắn môi, rốt cục nhịn không được đứng dậy, sau đó còn kéo chàng trai lên.
Động tác kia có chút thô bạo khiến chân mày chàng trai khó chịu cau lại.
“Ngươi làm gì vậy!” Chàng trai vô cùng không vui trừng mắt nhìn Chu Châu.
Chu Châu thở sâu hít vào một hơi, “Chúng ta khơi thông chút đi, ngươi muốn làm gì, nói cho ta được không? Nhìn bọn họ như vậy, là bạn bè, ta khó chịu.”
“Bạn bè?” Chàng trai châm chọc nhếch môi cười, “Bạn bè của ngươi ngược lại thật nhiều.”
Chu Châu không biết đáp lại lời này như thế nào, đành nói: “Hiện tại ta cùng Dương Sóc xem như quan hệ khế ước đồng bạn, ta nghĩ, ngươi có lẽ hiểu được điều này?”
“Khế ước đồng bạn?” Sắc mặt chàng trai hơi biến đổi, lại một lần nữa trầm mặc.
Về sau, bất luận Chu Châu mở miệng thế nào, chàng trai đều không chút đáp lại.
Cũng không biết qua bao lâu, ở thời điểm Chu Châu muốn từ bỏ, chàng trai chợt đứng dậy.
Chu Châu nghi hoặc nhìn sang, “Làm sao vậy?”
Chàng trai đưa tay về phía bầu trời phất phất, sau đó xoay người rời đi.
Chu Châu không hiểu ra sao đuổi theo.
Cùng lúc đó, dị năng hỏa hệ của Trương Quân rốt cục phát huy công dụng, bọn họ mơ hồ nghe được một âm thanh chói tai như tiếng vỡ vụn, sau đó, mảnh mênh mông kia rốt cục không còn mênh mông nữa. Bọn họ… có thể ra ngoài rồi!
“A, chúng ta rốt cục có thể ra khỏi nơi chết tiệt này rồi!” Trương Quân đầu tiên rống to lên, hiển nhiên rất hưng phấn.
Trên mặt Liễu Phi Dương cũng có nụ cười, bị nhốt ở đây nhiều ngày như vậy, không gian nhỏ hẹp như vậy, dù cho biết rõ ra khỏi đây có thể cũng không phải ra ngoài được, nhưng có thể ra khỏi luôn là tốt.
So với hai người khác cao hứng, Dương Sóc phản ứng bình thản hơn nhiều, không có nhiều mừng rỡ, màu mắt vẫn như cũ rất trầm, rất lạnh. Hắn còn đang nhìn về phía màn hình vẫn chưa biến mất, phía trên có Cố Diễm. Mà Cố Diễm đã ra khỏi rừng rậm.
Địa phương bên ngoài rừng rậm vẫn là đất trống khá nhiều, nhưng đã có cư dân cùng nhà ở.
Phòng ốc kiến thiết theo loại hình cổ đại, cũng không đẹp đẽ bao nhiêu, nhưng quan sát bên ngoài coi như tinh xảo.
Mà người cư ngụ trong phòng hình như không nhiều lắm, ít nhất thoạt nhìn có vẻ không nhiều.
Cố Diễm đang trao đổi cùng những người kia.
Trương Quân quay đầu nhìn Dương Sóc, “Chúng ta đi?” Đi tìm Cố Diễm?
Dương Sóc nhẹ gật đầu, “Ừ, đi thôi.” Bọn họ cũng không thể một mực ở đây chờ Cố Diễm tự mình tìm đến, quá không thực tế rồi!
Sau đó, ba người xuất phát, lên xe.
Vì vậy, chạng vạng tối một ngày này, khi Cố Diễm đang phiền não vì không thăm dò được bao nhiêu tin tức, trong lòng thậm chí đối với những cư dân cũng không biết có tồn tại thật hay không kia nổi lên sát ý, khi đó tiếng xe hơi vậy mà vang lên.
Trong phòng Cố Diễm trong nháy mắt suýt nữa cho rằng bản thân nghe lầm, nhưng một giây sau y vẫn nhanh chóng chạy ra ngoài. Mà khi y rốt cục trông thấy chiếc xe việt dã quen thuộc kia tâm tình phiền não vài ngày nay rốt cục hạ xuống, đặc biệt, khi y trông thấy người từ trên xe đi xuống!
Dương Sóc là người đầu tiên xuống xe, nhưng sau khi xuống xe hắn chỉ bình tĩnh nhìn cái người giống như đã tưởng niệm rất lâu kia, không có động tác, không hề tiến lên.
Trương Quân là người thứ hai nhảy xuống xe, có chút vui sướng. Cậu ta tùy tiện vẫy tay về phía Cố Diễm, thiếu chút nữa cao hứng xông tới.
Cố Diễm sau khi lao đến, lúc nhìn thấy Dương Sóc liền đứng yên, hiện tại y cũng chỉ nhìn chằm chằm Dương Sóc, chẳng qua ánh mắt vô cùng nhu hòa.
Nhìn hai ngày này Trương Quân cảm thấy có chút đau trứng, hai người này, không thể biểu hiện kích động thêm chút sao?
Rõ ràng khi không thấy nhau còn có các loại lo lắng, tưởng niệm không phải sao?
Rốt cục, Dương Sóc hành động. Mở ra bước chân, chậm rãi, vững vàng đi về phía Cố Diễm.
Mà Cố Diễm vẫn không động, y đang đợi, đợi người mình yêu đến nhập vào linh hồn chân chính đến gần mình.
Mà Dương Sóc không để y thất vọng, rốt cục, đối phương đi đến trước mặt mình.
Sau đó, thân thể rơi vào cái ôm ấm áp. Loại ấm áp này, say lòng người như đang nằm giữa cỏ xanh mềm mại, Cố Diễm nhịn không được hai mắt nhắm nghiền, khóe môi cong lên.
Dương Sóc hôn tai đối phương một chút, “Xin lỗi, khiến em lo lắng rồi.”
Đầu chôn giữa lồng ngực đối phương, Cố Diễm khẽ lắc đầu, “Có thể gặp được anh là tốt rồi.”
Dương Sóc cảm thấy hốc mắt có chút chua xót, nhưng hắn không muốn mềm yếu trước mặt Cố Diễm, càng không muốn biểu lộ tình cảm của mình khi ở bên ngoài, cho nên, hắn chẳng qua là hung hăng xoa xoa đầu Cố Diễm.
Thỏa mãn nhìn mái tóc đen nhánh biến thành rối bù, Dương Sóc lại tốn thời gian sửa sang nó lại, từng chút từng chút, vô cùng cẩn thận, có thể thấy được dụng tâm mười phần.
Cố Diễm không nhúc nhích, tùy ý động tác đối phương, bọn họ cũng không đối mặt, đầu y vẫn còn chôn giữa ngực Dương Sóc.
Loại ấm áp này một mực kéo dài thật lâu, các cư dân đều nhô đầu ra, ồn ào tranh luận, hiển nhiên đều nói về những “Người ngoại lai” này.
Trương Quân cùng Phi Dương cũng chỉ ôn hòa nhìn, trong đó, kinh ngạc nhất là thiếu niên mấy ngày nay vẫn luôn ở cùng Cố Diễm, nhìn Cố Diễm lạnh lùng cùng xấu tính, lúc này thấy đối phương có một mặt “mềm mại” như vậy, cậu ta thiếu chút nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Người này, thật là cái người nhiều lần muốn giết mình kia sao?
Người này, thật là cái người cực kỳ hung ác, khó thân cận kia sao?
Người kia là người đã cùng mình ở chung vài ngày, khiến mình càng ngày càng sợ hãi sao? Biểu tình thiếu niên có chút vặn vẹo, cậu ta hết sức kinh hãi, có lẽ, nói không chừng là cậu ta đang nằm mơ đi?
Nhưng mà… cậu ta biết rất rõ mình không phải đang nằm mơ, vì vậy, thiếu niên nhìn trái nhìn phải, nét mặt càng thêm vặn vẹo
Bình luận truyện