Tra Gặp Đối Thủ

Chương 27: Chuốc rượu



Rượu đỏ luôn luôn là thứ mà Minh Uyên thích nhất, mà rượu đỏ ở A Á Tinh thuộc loại rượu nổi danh của cả dải ngân hà. Sở Phong dùng cái này để mê hoặc không thể nói là không hấp dẫn, Minh Uyên trầm ngâm vài giây, tầm mắt từ sách điện tử chuyển sang thẻ vàng trên bàn.

“Để lại đi.”

Vẻ mặt Sở Phong nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, “Được, vậy lát nữa chúng ta gặp lại nhé.”

“Chờ đã.” Minh Uyên đột nhiên gọi anh lại, ánh mắt có chút thâm trầm, “Nghe nói anh cũng tới phân khu C3 ?”

“Đúng vậy, ngày thứ hai là tôi sẽ chính thức vào nhậm chức.” Sở Phong trực tiếp cười, “Tới lúc đó còn phải làm phiền Minh thiếu gia dạy bảo nhiều hơn.”

Minh Uyên cau mày, “Là bởi vì tôi sao ?”

“Hả ?” Sở Phong ngẩn người một chút, lúc hiểu ra ý trên mặt của Minh Uyên thì anh mới chợt phản ứng lại, cười ha ha hai tiếng, “Anh hiểu lầm rồi, đây là do người phía trên bố trí, tôi đảm bảo không có động tay chân gì trong đó hết á.”

“Tốt nhất là vậy.”

Đã gặp qua tự luyến, nhưng chưa gặp người nào tự luyến như người này. Một khắc khi ra khỏi cửa phòng Minh Uyên, Sở Phong trong lòng âm thầm phỉ nhổ.

Thời gian bọn Lê Tuấn hẹn là 10 giờ, bây giờ còn chưa tới 9 giờ rưỡi, cho nên Sở Phong còn có thời gian mà chỉnh chu lại quần áo một chút. Anh nhìn một thân quân trang của mình trong gương, cảm thấy mặc thế này thì nghiêm túc quá, vì vậy cởi mũ ra, thay bằng một cái áo sơ mi cùng với quần dài màu đậm thoải mái. Nút áo sơ mi thì cởi ra hai nút, lộ ra xương quai xanh cùng với một vùng nhỏ là cơ ngực màu mật ong hơi ngăm; tóc thì chải chuốt tỉ mỉ lại một chút, cố ý để kiểu tóc theo hướng mất trật tự và xõa xuống. Làm xong hết mấy chuyện này, Sở Phong ngắm mình ở trong gương, hết sức hài lòng mà huýt sáo.

“Anh thế nào mà còn mặc đồng phục thế này hả ?” Lúc Sở Phong đi vào phòng Minh Uyên để giục hắn, thì thấy cái người này thế mà lại mặc một bộ quân trang ngay ngắn.

“Sao, không thể mặc đồng phục hả ?” Minh Uyên hơi nhíu mày.

Sở Phong vội vàng cười khan hai tiếng, “Có thể, anh cứ mặc tự nhiên.” Chỉ cần hắn muốn, dù là cứ trần truồng mà đi cũng không có vấn đề gì hết á.

Hai người cùng nhau xuống lầu, lúc đi qua sân trước nhà, đụng phải Dung Tình đang dẫn theo chó cưng đi dạo. Dung Tình nhìn thấy họ đi chung với nhau, rất kinh ngạc, cười rồi chào hỏi hai người.

“Tiểu Phong, cùng với Tiểu Uyên đi ra ngoài hẹn hò à ?”

“Không có.” Sở Phong vội vã phủ nhận, “Chính là đi tham gia một buổi tụ họp thôi, gặp mấy người bạn cũ ấy mà.”

“Vậy à.” Dung Tình cười có ẩn ý sâu xa, “Thế cũng tốt, người trẻ tuổi mà, cũng nên kết bạn nhiều một chút. Buổi tối các con không cần về gấp đâu, ở bên ngoài chơi nhiều một chút cũng được.”

Sở Phong gật gật đầu, nghĩ rằng tính cách của Dung Tình thật ôn hòa a, không hề giống với mẹ kế độc ác trong ti vi. Bất quá Minh Uyên thế nào mà mỗi lần nhìn cô ấy đều là bộ dáng xa cách thế nhể ? Chẳng lẽ là, hai người có quan hệ lén lút gì đó ?

**

“Anh hình như không có nói chuyện gì mấy với mẹ anh thì phải.” Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe vụt qua thật nhanh, Sở Phong thực sự tẻ nhạt đến hoảng, không nhịn được mà đầu tiên là mở ra máy hát.

Con ngươi đen của Minh Uyên trầm lại, hờ hững nói, “Anh không có cảm thấy rằng mình quản chuyện có chút quá rộng rồi sao.”

“Chuyện này sao lại là quản quá rộng được nhỉ.” Gương mặt Sở Phong không đồng ý, “Cô ấy dù sao cũng là mẹ vợ tương lai của tôi, tôi quan tâm cô ấy cũng là chuyện bình thường thôi.”

Minh Uyên ‘a’ một tiếng rồi cười lạnh, “Nếu anh còn muốn ở nhà Minh gia này, thì tốt nhất giờ nên im cái miệng lại.”

Xem ra là thực sự chọc giận hắn rồi. Sở Phong ngượng ngùng sờ sờ mũi, cảm thấy khá vô vị mà ngậm chặt miệng lại, quay đầu nhìn phong cảnh. Từ lúc xe huyền phù một đường chạy như bay, thì không tới 15 phút là đã tới cửa lớn của một câu lạc bộ cao cấp.

“Sở Phong, cậu cái tên nhóc này đến chậm mà lại thong dong thế a.” Vừa vào phòng lớn, mấy người Lê Tuấn, lão Trương liền tới cười rồi vây lại.

“Xin lỗi, chờ lát nữa tớ sẽ tự phạt mình ba ly nhé.” Nếu ở nơi đó Minh Uyên không làm phiền, thì anh làm sao mà tới muộn được.

“Không giới thiệu vị bên cạnh một chút sao ?” Tầm mắt Lê Tuấn liếc nhìn Minh Uyên, khoa trương nháy mắt.

“Vị này tớ nghĩ là không cần phải giới thiệu chứ, các cậu đều biết hết rồi còn gì.” Sở Phong vỗ vỗ vai Minh Uyên, “Đây là tiểu công tử nhà Minh gia, đảm nhiệm chức vụ ở phân khu C3.”

Biểu tình của Minh Uyên vẫn cứ hờ hững, chỉ là theo lễ tiết mà nhìn ba người rồi gật gật đầu.

“Minh công tử sao lại mặc thế này, còn là một thân quân trang nữa a…” Lão Trương nở nụ cười cổ quái mà đánh giá cách ăn mặc của Minh Uyên.

“Cậu thì biết cái gì, có biết là mặc đồng phục là rất mê hoặc không hả ?!” Mắt thấy mặt Minh Uyên hiện lên vẻ không vui, Lê Tuấn vỗ một cái lên cái trán của lão Trương, cười híp mắt ôm lấy vai của Sở Phong, “Đi thôi, an bài xong hết rồi. Đêm nay đảm bảo các cậu sẽ chơi tận hứng luôn.”

Sao cứ cảm thấy nụ cười trên mặt của Lê Tuấn có chút nham hiểm thế nhỉ ? Sở Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn Minh Uyên, trong lòng hơi xác định. Đây là lần đầu tiên anh tới loại câu lạc bộ tư nhân như thế này, bên trong được trang hoàng cực kỳ xa hoa, trên đầu là treo đèn hợp kim muốn làm mù mắt của Sở Phong luôn rồi. Bất quá lúc tới nơi tổ chức, Sở Phong không còn cười được nữa rồi, bởi vì ngồi ở đó có hai người, một người mà anh không quen, người còn lại là Lâm Đông.

“Đây là nhị thiếu gia của Âu Dương gia, tớ có nói với cậu rồi đó, cũng ở phân khu A1.” Lê Tuấn vội vàng giới thiệu hai người, cha của Âu Dương Viễn là bộ trưởng bộ tài chính, hiển nhiên là giữ vai trò lớn, hướng Sở Phong gật gật đầu, rồi cúi đầu nhạt nhẽo mà chơi với cái bàn. Mà bên cạnh hắn là Lâm Đông lại đứng lên, hướng Sở Phong nở nụ cười nhợt nhạt, “Sở trung tá, lại gặp rồi.”

“Hai cậu quen nhau a.” Lê Tuấn nhìn Sở Phong, lại nhìn Lâm Đông một chút. Hắn vốn còn muốn giới thiệu Sở Phong một chút mà.

“Đúng vậy, từng gặp nhau một lần.” Lâm Đông đưa mắt nhìn Minh Uyên luôn trầm mặc không nói, “Minh thiếu tá cũng tới sao, xem ra tình cảm của hai người thực sự rất tốt.”

Từ lúc nào mà Lâm Đông lại bám víu Âu Dương gia rồi ? Sở Phong ở trong lòng nghi hoặc không thôi, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười mà chào hỏi với cậu. Sau đó cả nhóm cùng ngồi xuống, có người máy phục vụ tiến vào mang theo đồ ăn. Bởi vì có liên quan tới dạ tiệc, số lượng trên mỗi món ăn cũng không nhiều lắm, nhưng lại rất tinh xảo, khiến người ra không đành lòng mà xuống đũa. Trong bữa tiệc Sở Phong tự nhiên không thể thiếu vụ bị mấy người bọn họ chuốc rượu, ai tới anh cũng không từ chối, ngược lại mọi người đều là anh em với nhau, cứ thoải thích mà uống.

“Ai nha, Minh Uyên đâu rồi ?” Lúc Sở Phong uống say khướt, phát hiện chỗ ngồi bên cạnh không biết từ lúc nào đã trống không.

“Cậu ta hình như là ra ngoài tiếp điện thoại rồi.” Lão Trương lớn tiếng nói, bước chân lảo đảo đi tới, “Đừng có mà nói sang chuyện khác nha… Đến, tiếp tục uống !”

“Mẹ kiếp, cậu CMN còn tới nữa à !” Đôi mắt Sở Phong đều bị uống tới đỏ lên, hai má đỏ hồng lan ra tới cổ. Anh quét nhìn một vòng trên bàn, thấy Âu Dương Viễn cùng với Lê Tuấn đều say tới mới gục xuống bàn, Lâm Đông không biết tung tích, mà A Bưu cùng với lão Trương thế mà vẫn còn kiên trì bắt anh uống rượu.

Vốn chưa ăn đồ ăn gì, trong dạ dày đều là nước rượu có nồng độ cao đung đưa, Sở Phong thực sự không chịu nổi nữa, đẩy cánh tay của lão Trương ra rồi vọt nhanh vào phòng rửa tay nôn hết ra. Chờ khi anh ôm bồn cầu nôn xong, bước chân mềm nhũn mà đi ra, mới phát hiện người trong phòng đều bại liệt mà nằm ngang dọc tứ tung trên mặt đất, hai người máy nữ xinh đẹp còn đang dọn dẹp lại tàn cục.

Sở Phong khó chịu vô cùng, tùy tiện tìm một căn phòng mà nghỉ ngơi, giày cũng không cởi mà nằm lên giường. Hình như lúc anh đang ngủ, mơ hồ có một bóng người đi tới đầu giường, cúi đầu chăm chú nhìn anh.

Sở Phong bị vậy trong trạng thái mắt mở không nổi nữa, mãi tới tận khi có một đôi tay mở vạt áo của anh ra dò tìm, anh mới khó khăn nâng mí mắt lên, uể oải nói, “Lão Trương… Đừng làm rộn…”

Anh nghe người kia hình như cười hai tiếng, cái tay đang vuốt ve lồng ngực anh liền trở nên thô bạo hơn. Đầu vú non mềm bị hai ngón tay trắng của người kia kẹp lại, tùy ý mà lôi kéo. Ngực nổi lên cảm giác đau đớn nho nhỏ khiến cho thần trí Sở Phong hơi thanh tỉnh một chút, anh ép buộc bản thân phải mở mắt ra, lúc nhìn thấy khuôn mặt người trước mặt, trong mắt anh xẹt qua tia khiếp sợ rõ ràng.

“Lâm Đông… Tại sao là cậu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện