Trả Nợ

Chương 38: Náo loạn ở bệnh viện



Vì cái tên thiểu năng nào đó mà lần đầu tiên trong đời sự nghiệp của bác sĩ gương mẫu Văn Tầm Xuyên suýt bị một ngày đi trễ. Gã vội vàng thay quần áo rửa mặt, lúc chuẩn bị đi gã cứ cảm giác như quên gì nhưng cẩn thận kiểm tra lại vẫn không biết thiếu cái gì, đành xách chìa khoá xe cứ thế ra cửa.

Sự khó chịu càng nhân đôi khi đã trễ còn gặp kẹt xe, trong lúc chờ đèn đỏ Văn Tầm Xuyên tranh thủ sửa sang lại đầu tóc và cổ áo, lúc này mới phát hiện trên cổ gã chi chít một loạt dấu hôn đỏ thẫm. Gã mở hộp lưu trữ lục lọi ra được cái băng keo cá nhân dán lên tạm, tuy miếng băng keo bé bằng ba đốt ngón tay cũng không thể che hết được những dấu vết tên chó con Hạ Lâm Chu để lại.

Văn Tầm Xuyên vừa đánh xe quẹo vào bệnh viện đã thấy có rất nhiều người tụ tập trước cổng, rất nhiều xe còn bị kẹt không qua được. Gã nheo mắt nhìn nhìn, hình như có một vài người đang chít khăn tang. Thấy thế, gã cũng đoán được 7 8 phần chuyện gì đang xảy ra rồi.

Văn Tầm Xuyên lái một vòng tìm chỗ đậu xe khác, sau đó đi bộ vào bệnh viện. Quả nhiên, có cả một đám người vận đồ tang đang kéo băng rôn biểu ngữ đỏ trước cổng bệnh viện, còn có một người phụ nữ ôm một đứa nhỏ cầm cái loa gào khóc thảm thiết. Làm trong bệnh viện đã nhiều năm, hình huống như này gã cũng thấy qua nhiều lần. Vì đã trễ giờ khám mười mấy phút, Văn Tầm Xuyên không dám nấn ná lâu, gạ vạch đám đông vào bệnh viện. Lối vào chính đã bị chặn lại, gã rẽ vào cửa phụ bên hông, hướng đến phòng bảo vệ.

Bác Vương bảo vệ trông cửa thấy gã vào thì hỏi, “Sao hôm nay đi trễ thế?”

“Cháu ngủ quên ạ.” Văn Tầm Xuyên vừa cúi đầu ký tên vào biên bản ca trực vừa hỏi, “Ở cửa có chuyện gì vậy bác?”

“À, nửa đêm qua có ông lão bị lên cơn đau tim, đưa đến đây cấp cứu, nhưng trễ quá, vừa đến cửa đã không cứu kịp, phòng phẫu thuật còn chưa vào…” Bác Vương bỗng nhỏ giọng thầm thì, “Cậu đoán họ muốn bao nhiêu tiền?”

“Bao nhiêu ạ?” Văn Tầm Xuyên ký xong tên, đóng nắp bút, ngẩng đầu nhìn thấy bác Vương đang xoè ba ngón tay, “Ba trăm ngàn tệ ạ?” (1 tỷ hơn)

“Ba triệu!” (gần 11 tỷ). Bác Vương líu lưỡi. “Như ăn cướp.”

Dĩ nhiên là bệnh viện không chịu bồi thường, nên sáng sớm nay người nhà mới lên làm ầm ỹ.

Văn Tầm Xuyên lướt mắt qua đám người đứng ngoài cửa, trông mặt một số người rất côn đồ, hơi không yên tâm lắm dặn bác Vương, “Bác nhớ cẩn thận nha,”

“Cậu yên tâm đi.” Bác Vương vỗ vỗ bờ vai gã, “Nhanh vào đi, nhớ đừng để trưởng khoa Lý tóm được đó.”

Lúc Văn Tầm Xuyên chạy về phòng khám, gã may mắn không đụng đầu trưởng khoa. Cũng không có gì lạ, khoa tiết niệu vốn luôn vắng hơn những khoa khác. Đang giờ làm việc nhưng bên ngoài còn đang nháo nhào như thế, ngoài sảnh đợi khám không có một bóng người.

Gã vào phòng thay áo blouse chỉnh tề, rót một nước ấm vào bình giữ nhiệt, tiện chân bước đến phòng đăng ký thông tin ngoài cửa.

Cô hộ lý ngồi sau lớp kính trong phòng đang tranh thủ thời gian chơi điện thoại, thấy có người đến liền vội vàng giấu đi.

“Chào ngài, có cần trợ giúp gì không ạ?” Cô hộ lý ngẩng đầu, thấy là Văn Tầm Xuyên mới thở phào một hơi, “Làm em sợ hết cả hồn.”

Văn Tầm Xuyên hớp một hơi nước ấm trong bình giữ nhiệt màu xám, trêu, “Chơi di động trong giờ làm, phát hiện một lần trừ 200 tệ nha.”

Cô hộ lý không chịu yếu thế, “Bác sĩ trong giờ khám đến trễ 1 phút phạt 20 phút tiền lương, bác sĩ Văn hôm nay đến muộn những 20 phút nhỉ?”

“Chậc” Văn Tầm Xuyên giả bộ ôm ngực, “Ôi đau lòng quá.”

Cô hộ lý cười nắc nẻ, ngước lên nhìn gã, mới phát hiện vết đỏ trên cổ, “Ôi, cổ anh bị sao thế?”

“Cái này ý hả?” Văn Tầm Xuyên cọ cọ tay lên cổ, bịa đại một lý do, “Dị ứng thôi.”

Cô gái trẻ dường như không có chút nào hoài nghi, còn quan tâm nói, “Anh đến khoa da liễu hỏi thử xem, nhìn sợ lắm ý.”

Văn Tầm Xuyên hơi thương hại nhìn cô, lắc đầu thở dài, “Đừng có mê mấy nhân vật ảo nữa, đi ra ngoài hẹn hò đi.”

“Không thích đâu!” Cô hộ lý lại tiếp tục móc điện thoại ra ngắm mấy nhân vật 2D. Xem chán một hồi cô như sực nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhắc nhở, “À đúng rồi, 10 rưỡi anh nhớ đi họp khoa ý nha. Sáng sớm trưởng khoa Lý còn lại đây nhắc ý.”

“Tôi nhớ rồi.” Văn Tầm Xuyên về lại phòng khám, mới biết sáng nay vội vàng ra cửa đã quên thứ gì, đó là tập tài liệu chuẩn bị cho buổi họp khoa định kỳ.

Gã nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn phải móc điện thoại gọi cho Hạ Lâm Chu. Điện thoại đổ hơn chục hồi chuông, máy mới được nhấc. Giọng Hạ Lâm Chu nghe là biết hắn chỉ mới tỉnh ngủ, vẫn còn nhừa nhựa, “Aaaloooooo….”

Văn Tầm Xuyên vừa nghe đã thấy nản, nhưng gã không thể tự chạy về lấy trong giờ làm việc, đành lựa lời nói, “Trên bàn làm việc của tôi có để một cái túi giấy, bên trong có một xấp tài liệu, cậu có thể đưa đến bệnh viện giùm tôi được không?”

“Hửm?” Hạ Lâm Chu nói bằng giọng mũi, “Gấp không?”

“Gấp lắm, lát tôi phải dùng rồi.”

Văn Tầm Xuyên vừa nói xong, bên kia đầu dây vọng đến một hồi sột soạt, nghe như tiếng chăn nệm. Lát sau, Văn Tầm Xuyên hơi bất ngờ khi nghe Hạ Lâm Chu sảng khoái đáp trong điện thoại, “Được, chờ tý tôi tới ngay.”

Nửa giờ sau, Hạ Lâm Chu gọi điện đến, “Bệnh viện đóng cả cửa chính cửa phụ rồi, tôi không vào được.”

Văn Tầm Xuyên cầm điện thoại đi ra ngoài, nói, “Vậy cậu đứng ngoài chờ một chút, tôi ra cổng lấy.”

Gã bước ra khỏi dãy khoa tiết niệu, chưa đến cổng lớn đã nghe tiếng phụ nữ gào thét đinh tai nhức óc phát ra trong loa, chói tai vô cùng. Gã xoa xoa hai lỗ ta, cố gắng bước nhanh ra cổng.

Vừa mở cánh cửa phụ ra, một người đàn ông mặc đồ tang trắng đã sấn tới chộp lấy cổ tay gã, hung tợn nói, “Bác sĩ phải không? Là bác sĩ phải không?”

Người đàn ông thô bạo vừa kéo tay gã vừa quay đầu lại hò hét với bạn phía sau, “Anh Bưu, có một bác sĩ ra, mau lại đây!”

Văn Tầm Xuyên cau mày giằng tay ra, cố gắng nhẫn nại nói, “Chúng tôi đã có báo cáo về các cấp lãnh đạo, mong mọi người đừng….”

“Báo cáo cái rắm, bệnh viện làm chết người phải bồi thường tiền!!” Nước bọt tên đàn ông đó phun tới tấp lên mặt Văn Tầm Xuyên. Gã cố gắng đè nén lửa giận, khuyên nhủ, “Tôi hiểu tâm trạng của người nhà, nhưng mong mọi người bình tĩnh, có như vậy mới giải quyết được vấn đề.”

“Giải quyết? Mẹ nó giải quyết cái rắm.” Phía sau một tên đàn ông lực lưỡng bước lên, trừng mắt, “Nếu là ông già mày chết ở bệnh viện thì mày có đứng đó mà “bình tĩnh giải quyết” không? Bồi thường đi, đừng có dây dưa!”

Văn Tầm Xuyên sa sầm, gã cũng lười khách khí với thể loại người như vậy, cúi đầu sửa lại ống tay áo bị vò nhăn nhúm, “Về việc bồi thường cụ thể phải thông qua thoả thuận thương lượng của người nhà với các lãnh đạo phía trên, tôi chỉ là một bác sĩ, làm sao có thể giải quyết cho mấy người.”

Tên đàn ông to con đẩy một phát thật mạnh lên ngực gã, “Bố mày nếu mà thương lượng được thì còn đứng ở đây à?”

Văn Tầm Xuyên cáu bẳn sửa lại cổ áo, lạnh mặt liếc hắn, “Vậy ra công an mà nói chuyện, không được thì lôi nhau ra toà, mắc cái gì phải du côn du kề trước cửa bệnh viện?”

Tên to con không nghĩ một bác sĩ nhìn qua rất nhã nhặn lịch sự lại có thể phun ra mấy lời như thế, lập tức biến sắc, hắn xắn tay áo, giơ lên nắm đấm, “Mày có ngon nói lại xem?”

Văn Tầm Xuyên nheo mắt đang muốn cản, thì từ phía sau lưng tên to con nọ, một cánh tay rắn chắc đã nhanh hơn chộp lấy nắm đấm.

Hạ Lâm Chu không biết từ khi nào đã chen vào được trong đám người, đang cúi mặt nhìn tên to con, ánh mắt rét lạnh. Hắn khẽ nhếch môi, phun ra âm thanh lạnh lẽo, “Mẹ nó mày dám động vào anh ấy lần nữa xem?”



Toy thấy chính toy trong cô hộ lý….

p/s: lại thêm một màn (không chắc là) anh hùng cứu (không chắc là cần cứu) mỹ nhân (không hẳn là) kinh điển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện