Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 11: 11: Cám Dỗ




Ánh mắt Ngôn Tử Kỳ chậm rãi lướt qua đôi môi đỏ mọng của Kiều Hiểu Tinh, sau đó rời xuống chiếc cổ thon thả mềm mại, xương quai xanh mảnh khảnh tuyệt đẹp, đầu vai thon nhỏ trơn bóng, còn có đường cong cao vút nhấp nhô trước ngực.

Một đoá hoa anh túc nở rộ đang ngồi trước mặt anh, đoá hoa này làm cho bất kì người đàn ông nào cũng phải thèm muốn.
Trong đầu anh rung lên hồi chuông cảnh báo, đoá hoa anh túc này có độc, anh cần phải hết sức tránh xa.
Hơn nữa vừa nãy trong WC nữ, chính cô gái này lại hô to gọi nhỏ tên anh, dùng những từ ngữ hết sức dâm đãng trêu chọc khiêu khích anh.

Ngôn Tử Kỳ vốn đang hết sức phẫn nộ, cơn giận dữ bỗng nhiên dần dần lắng xuống, nhường chỗ cho một loại cảm xúc không thể gọi tên khác.

Con ngươi đen thẫm âm trầm sâu không thấy đáy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Hiểu Tinh.
Kiều Hiểu Tinh ngẩng đầu lên nhìn anh, lại thấy anh đang nhìn chằm chằm vào đường cong lả lướt trước ngực mình, không khỏi mỉm cười quyến rũ.

 Trong lòng cô bắt đầu thấp thỏm không yên.
“Ngôn tiên sinh, anh nhìn tôi như vậy là muốn làm gì tôi đây? Muốn trừng phạt tôi sao? Tôi đang rất mong chờ sự trừng phạt này đấy!”
Kiều Hiểu Tinh vuốt một sợi tóc ra đằng sau tai, vỗ nhè nhẹ xuống ghế da cao cấp.

“Ghế trong xe anh vừa êm vừa đàn hồi, nhún trên này thì thích phải biết.”
Ý tứ của cô vô cùng rõ ràng.
Đối diện với sự dụ dỗ trắng trợn của người con gái này, Ngôn Tử Kỳ cảm thấy cần phải nói chuyện thẳng thắn với cô.
Anh đặt hai tay trên vô lăng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Kiều tiểu thư, rút cục là cô muốn gì?”
Muốn gì sao? Rõ ràng là cô muốn làm anh rồi.
“Ngôn tiên sinh, anh cảm thấy tôi thế nào?” Kiều Hiểu Tinh chưa thắt dây an toàn nên có thể dễ dàng nhoài người sang, cô dựa sát vào ngực Ngôn Tử Kỳ, đặt một tay lên vai anh.
Cái miệng nhỏ thơm tho đầy cám dỗ hé mở, cùng với mùi nước hoa thoang thoảng toả ra từ trên người cô khiến Ngôn Tử Kỳ có chút hít thở không thông.
Kiều Hiểu Tinh thế nào ư? Quá xinh đẹp, quá trẻ trung tươi mới, là mẫu phụ nữ mà nhiều người đàn ông nằm mơ cũng muốn có được.
“Kiều tiểu thư, cô muốn gì ở tôi?” Anh sợ nếu trả lời câu hỏi của cô thì bản thân sẽ bất chấp việc cô là bạn gái của Tô Minh Viễn mà bế cô xuống hàng ghế sau, thế nên anh bắt buộc phải lặp lại câu hỏi kia một lần nữa.
“Anh thử nói xem?” Kiều Hiểu Tinh vuốt ve cái cằm trơn bóng của anh.
Ngôn Tử Kỳ nghiêng đầu né tránh, anh chau mày nghiêm túc cảnh cáo: “Tôi nhắc lại lần nữa, đừng chạm vào tôi.”
“Nếu tôi cứ muốn chạm vào anh thì sao?”
“Tôi sẽ nói chuyện này với A Viễn.”
“Anh thích thì cứ nói thoải mái.


Tôi không ngại đâu.”
Ngôn Tử Kỳ nghi hoặc nhìn cô, trong lòng tự hỏi phụ nữ bây giờ đều cởi mở như vậy sao? Không không không, chỉ có phụ nữ không có tự trọng như Kiều Hiểu Tinh mới làm ra loại chuyện vô đạo đức này.
“Kiều Hiểu Tinh, sao cô lại vô liêm sỉ như thế chứ?” Ngôn Tử Kỳ trừng mắt rồi lẩm bẩm.
“Tôi còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa cơ.” Kiều Hiểu Tinh chớp chớp đôi mắt to long lanh, cong môi cười quyến rũ, đè bả vai anh xuống, rất tự nhiên tách hai chân ngồi lên đùi anh, hai chân thon dài quấn lấy hông anh.
Cô đang không mặc quần lót nên hoàn toàn cảm nhận rõ ràng nơi bí mật của mình chỉ cách đùi anh một lớp quần vải thể thao rất mỏng.

 Hơi nóng từ đùi Ngôn Tử Kỳ tỏa ra truyền tới bộ phận mẫn cảm, Kiều Hiểu Tinh hài lòng xê dịch tới lui trên đùi anh.
Yết hầu Ngôn Tử Kỳ di chuyển lên xuống gấp gáp, anh khàn giọng ra lệnh: “Kiều Hiểu Tinh, xuống ngay!”
“Không xuống.” Hai tay cô vòng ra sau gáy Ngôn Tử Kỳ, vùi đầu vào cổ anh vừa hôn vừa mút.

Môi cô rất mềm, lướt qua cổ anh mang lại cảm xúc vô cùng dễ chịu.
Tay cô bắt đầu mò mẫm lên mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve gò má.

Ngôn Tử Kỳ hừ một tiếng, bàn tay to lớn bắt lấy đôi tay không ngừng làm loạn của cô.
Không cho sờ à? Thế thì hôn một cái vậy.
Kiều Hiểu Tinh lướt ngón tay cái trên cánh môi dưới của người đàn ông, nghiêng đầu muốn hôn.

Ngôn Tử Kỳ nhíu mày né tránh đôi môi căng mọng của cô.
“Cô có biết mình đang làm gì không?” Giọng của Ngôn Tử Kỳ khàn đến đáng sợ, ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp.
Kiều Hiểu Tinh lại cười tươi hơn: “Chẳng phải anh cứ luôn miệng nói tôi phóng đãng sao? Tôi đang phóng đãng cho anh xem còn gì? Nói cho tôi biết, chỗ đó… có khó chịu không?”
“Chẳng có cảm giác gì hết.” Ngôn Tử Kỳ rít qua kẽ răng, người điên mới dám thừa nhận.
Khuôn mặt anh lúc này đã tối sầm, quai hàm bạnh ra, môi mỏng mím chặt.

Cách lớp vải dệt cao cấp, Kiều Hiểu Tinh cảm nhận rõ ràng cơ bắp đang căng cứng của anh.

Cô biết anh đang dùng hết sức để kìm chế dục vọng.
“Anh không thừa nhận chứ gì? Được rồi, để tôi xem tự chủ của anh đến đâu nha.”
Kiều Hiểu Tinh đột ngột trườn xuống liếm láp yết hầu anh, còn dùng răng cắn nhẹ rồi day day.

Khoái cảm chạy thẳng lên đến đỉnh đầu, làm cho Ngôn Tử Kỳ phải ngửa đầu rên rỉ một tiếng, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, đầu móng tay cắm sâu xuống lòng bàn tay, để lại một loạt vết hằn.

Không gian trong xe vốn đã chật chội, Kiều Hiểu Tinh lại đang bám dính trên người anh như con rắn nước làm anh không thể đứng lên, cộng thêm khoái cảm vui sướng ập tới, Ngôn Tử Kỳ đấu tranh tâm lí dữ dội, cuối cùng vẫn duy trì tư thế ngồi im, mặc kệ cho Kiều Hiểu Tinh làm càn.
Cơ thể của cô càng ngày càng gần sát ngực anh, mông đặt đúng vị trí nóng rực của người đàn ông, âm đế bị vải quần cọ xát mang theo từng trận khoái cảm xa lạ, Kiều Hiểu Tinh không tự chủ phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

“Ngôn tiên sinh… thật thoải mái…”
Ngôn Tử Kỳ cũng vô cùng thoải mái, đây là lần đầu tiên anh cùng với Kiều Hiểu Tinh đụng chạm thân mật như thế.
Người phụ nữ đúng là một con yêu tinh chuyên hút dương khí đàn ông, anh nhất định phải tỉnh táo, thật tỉnh táo.
“Kiều Hiểu Tinh, đừng nhúc nhích.” Anh trầm giọng khẽ quát.
Cô ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt mơ màng, eo nhỏ lắc lư càng làm cho nơi riêng tư đụng chạm vào bộ phận cứng rắn của anh, miệng phát ra âm thanh ngọt ngào nũng nịu: “A… ừm… anh không thoải mái sao?”
Ngôn Tử Kỳ khó nhọc đẩy eo cô ra.

“Xuống đi.”
“Không xuống, tôi đang hưởng thụ mà.” Kiều Hiểu Tinh ngồi đúng vị trí khiến mình thoải mái nhất, tiếp tục vặn vẹo mông cọ xát vật cứng tới lui.
Ngôn Tử Kỳ muốn cự tuyệt, Kiều Hiểu Tinh đột ngột ngồi hẳn lên quy đầu của anh, cách một lớp quần vải mỏng, anh có thể cảm nhận được hai cánh hoa tách ra như gọi mời, đột ngột im bặt.
Tam quan của anh gần như sụp đổ…
Vật trong quần nháy mắt căng trướng lên dữ dội, nhiệt độ nóng rẫy xuyên qua lớp vải quần thể thao truyền tới hai cánh hoa mập mạp.

Kiều Hiểu Tinh nhắm mắt, dùng tiểu huyệt cảm nhận thứ nóng rực khổng lồ kia, môi đỏ tràn ra tiếng thở gấp.
Nghe âm thanh rên rỉ vụn vặt như mèo con của Kiều Hiểu Tinh luẩn quẩn bên tai, Ngôn Tử Kỳ vô cùng quẫn bách, luống cuống đến độ không biết nên đặt tay ở đâu, ánh mắt của anh dần đỏ lên, giọng nói mang theo mười phần bất lực: “Kiều Hiểu Tinh, đừng lộn xộn nữa.”
Kiều Hiểu Tinh dừng động tác lại, cảm nhận được phía dưới quần anh đã căng phồng thành một bọc, chỗ nhô lên tiếp xúc với tiểu huyệt của cô nóng rực khiến cô cả người mềm nhũn.

“Ngôn tiên sinh, anh lại cứng rồi.”
Kiều Hiểu Tinh biết tiểu huyệt của mình đã chảy ra rất nhiều chất lỏng trong suốt rồi, liền ghé sát vào tai anh thì thầm.

“Ngôn tiên sinh, anh hỏi tôi muốn gì sao? Ngay từ lần đầu gặp anh, tôi đã muốn làm anh.

Câu trả lời của tôi là như vậy đấy, anh thoả mãn chưa?”
Bộ ngực tròn trịa của cô ép sát lồng ngực mình khiến anh không thể không nổi lên phản ứng, dục vọng lấn át lí trí, hai bàn tay vô thức đặt lên eo cô, lần vào vạt áo khẽ vuốt ve da thịt non mềm, trượt lên trượt xuống không muốn rời.
Anh cảm thấy làn da mềm mại tinh tế của cô không khác gì một củ khoai lang nóng bỏng tay, cầm lên không được mà vứt xuống cũng không xong, lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi.

Cô gái nhỏ ngồi trên đùi anh, dâm thuỷ chảy ra thấm ướt cả quần thể thao của người đàn ông.

Trong xe bật điều hoà nhưng trán cô vẫn lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc mái dính chặt lấy sườn má, gợi cảm đến nỗi Ngôn Tử Kỳ không nhịn được, nghiến răng nâng cái mông tròn trịa của cô lên, để cô ngồi hẳn lên bụng dưới của anh, ngay lập tức cảm nhận được quy đầu của mình trượt vào khe nhỏ giữa hai cánh hoa.
Hành động của anh khiến dâm thuỷ của cô chảy ra càng mãnh liệt, thấm qua lớp vải mỏng, ướt cả đùi anh.
Kiều Hiểu Tinh bị dáng vẻ mê loạn này của anh làm cho cười vô cùng đắc ý.
Cô muốn xé rách cái mặt nạ đạo đức giả của người đàn ông này, từng chút từng chút phá vỡ giới hạn cấm kị của anh.
Để xem anh còn giả vờ đạo mạo được đến bao giờ?
Ngôn Tử Kỳ nhắm mắt cũng cảm nhận được đùi mình đã ướt một mảng lớn, nặng nề thở ra hơi thở nóng rực: “Kiều Hiểu Tinh, cô đã có bạn trai rồi.”
“Ai nói với anh là có bạn trai rồi thì không được ngủ với người khác?” Kiều Hiểu Tinh mút vành tai đỏ bừng của Ngôn Tử Kỳ, giọng mập mờ.
“Cô không cảm thấy có lỗi với A Viễn à?”
“Không.” Kiều Hiểu Tinh duỗi tay sờ soạng đũng quần anh, vật dưới quần đã ngẩng cao đầu.
Lần trong WC nữ ở quán bar, cô chỉ sờ lướt qua khiến Ngôn Tử Kỳ mất tập trung để cô thoát thân.

Lần này cô mới xem xét kĩ càng, liền cảm nhận được vật này thực sự rất lớn.
“Kiều Hiểu Tinh, một vừa hai phải thôi!” Ngôn Tử Kỳ lập tức nắm lấy cổ tay cô, ngực anh phập phồng lên xuống.
Kiều Hiểu Tinh không bị doạ sợ, trái lại còn cả gan luồn tay vào bên trong, quần thể thao buộc chun giúp cô dễ dàng hoạt động.
Quần lót màu xám ôm chặt lấy bộ phận quyến rũ nhất của người đàn ông.

Kiều Hiểu Tinh vuốt ve từ trên xuống dưới, từ gốc đến ngọn, cách một lớp quần lót vẽ lại hình dáng thứ đồ chơi hùng vĩ này.
Rất lớn, rất dài.

Còn có lớp lông dày đặc xoắn tít gợi cảm.
Bàn tay còn lại của cô sờ soạng trước ngực người đàn ông, đầu ngón tay khẽ vuốt ve khối cơ bắp rắn chắc.
Ngôn Tử Kỳ nuốt khan, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống.
Bàn tay phía dưới của cô sờ đến quy đầu, thấy Ngôn Tử Kỳ há miệng phát ra một tiếng thở dài.
“Ngôn tiên sinh, anh cũng ướt rồi.”
Quần lót quả nhiên bị dịch từ quy đầu chảy ra thấm ướt, Kiều Hiểu Tinh đánh bạo với hẳn tay vào bên trong, dùng ngón cái chạm vào cái khe nhỏ nơi chảy nước.
Quần lót bị hé mở, thứ mùi vị nồng đậm của phái nam toả ra kích thích mọi giác quan của cô, làm đầu óc cô không tự chủ được mà choáng váng.
Ngôn Tử Kỳ hít vào một ngụm khí lạnh, dùng sức lôi tay cô ra.

“Kiều Hiểu Tinh, không được sờ loạn.”
Cô chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt, nghiêng người hôn lên nốt ruồi lệ trên khoé mắt phải của anh, lại nghe thấy giọng nói của người đàn ông văng vẳng bên tai.

“Cô không biết xấu hổ, nhưng tôi thì có.

Tôi sẽ không phản bội A Viễn.”
Ha ha ha, xem anh ta kìa.

Nghẹn đến sắp chết rồi mà vẫn còn cứng miệng.
“Thế à? Tiếc quá nhỉ?” Kiều Hiểu Tinh nhìn thẳng vào mắt Ngôn Tử Kỳ, nở nụ cười rạng rỡ làm lộ ra má lúm đồng tiền.

Sau đó cô ghé sát vào vành tai anh, vươn đầu lưỡi liếm dọc vành tai, nhẹ nhàng phun ra hơi thở ướt át.

“Ngôn tiên sinh, vậy thì… tạm biệt anh.”
Không để anh kịp phản ứng, cô đã nghiêng người trở về vị trí ghế phụ, làm động tác mở cửa, trước khi ra khỏi xe còn quay đầu lại hôn gió.
Ngôn Tử Kỳ sững sờ nhìn theo hướng Kiều Hiểu Tinh rời đi, người phụ nữ kinh khủng này vừa mới giây trước còn nhấp nhô trên người anh, giây sau đã trực tiếp đem con bỏ chợ.
Mất đi khoái cảm, Ngôn Tử Kỳ nắm chặt hai tay, trong mắt chứa đầy dục vọng u tối.
Cô muốn đi đâu? Đừng bảo là cô không mặc quần lót lên tàu điện ngầm đấy nhé.

Anh không có số điện thoại của cô, có muốn gọi hỏi cũng không được.
Ngôn Tử Kỳ ngồi thẫn thờ trên xe, nhìn quần vải đã ướt đẫm một mảng, không nghi ngờ gì nữa, là tác phẩm của Kiều Hiểu Tinh để lại trước khi xách mông rời đi.
Anh ảo não rít một điếu thuốc, trong lòng anh luôn hiểu rõ một điều, anh càng kìm chế đồng nghĩa với việc càng tra tấn bản thân mình.

Đàn ông ở tuổi của anh, tinh lực vẫn còn tràn trề, chỉ cọ xát như vậy là không đủ.
Anh chỉ sợ nếu tiếp tục gặp Kiều Hiểu Tinh, dù có cố gắng cấm dục hơn nữa cũng không thể cưỡng lại được sự dụ hoặc táo bạo của cô mà vĩnh viễn trầm luân dưới vực sâu, cứ như vậy mà làm chuyện sai trái với người yêu của bạn thân.
Thiên đường và địa ngục đôi khi chỉ cách nhau bởi một lằn ranh cực kì mỏng manh, mà Kiều Hiểu Tinh hết lần này đến lần khác muốn vượt qua ranh giới này.

Đáng sợ hơn cả là anh biết rõ như vậy nhưng vẫn ngầm dung túng cho hành vi của cô.
Sai một li, đi một dặm.
Nếu xảy ra hành vi quá giới hạn với Kiều Hiểu Tinh, anh sẽ vô cùng áy náy và bất an.

Anh không muốn trở thành một tên đàn ông cặn bã, cướp người yêu của bạn thân.
Hai năm trước, anh yêu đơn phương một cô gái đã có bạn trai.

Anh không muốn lặp lại quá khứ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện