Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 8: 8: Ngôn Tiên Sinh Dạy Tôi Đánh Golf Nhé




Tối thứ 7, Tô Minh Viễn gọi điện cho Kiều Hiểu Tinh rủ cô sáng sớm chủ nhật đi đánh golf với anh ta.

Kiều Hiểu Tinh luôn có hứng thú trước những thứ mới mẻ, sau khi cúp máy, tuy trong lòng vô cùng háo hức nhưng vẫn ngoan ngoãn lên giường đắp chăn đi ngủ từ rất sớm.
Ngày hôm sau, sắc trời vẫn còn lờ mờ cô đã dậy tắm rửa rồi trang điểm nhẹ nhàng, sau đó bôi bôi trát trát cả đống kem chống nắng.

4 giờ 30 xe của Tô Minh Viễn đã đến trước cổng, Kiều Hiểu Tinh toàn thân rạng rỡ tràn đầy sức sống ngồi vào trong xe.
Xe đi khoảng 30 phút thì tới khu nghỉ dưỡng Agios O Theos, Tô Minh Viễn ném chìa khóa cho bảo vệ để họ lái xe vào bãi đỗ, còn mình thì cùng Kiều Hiểu Tinh đi vào bên trong.
Đây là lần đầu tiên Kiều Hiểu Tinh tới nơi này, vừa mới bước vào đã có nhân viên đi trước dẫn đường.

Tô Minh Viễn có phòng riêng ở đây, hai người nhanh chóng vào phòng thay quần áo.
Tô Minh Viễn mặc quần áo đánh golf trắng tinh, đội mũ lưỡi trai trắng, giày thể thao trắng sọc đen.

Kiều Hiểu Tinh mặc áo thun và chân váy đánh golf màu hồng, đội mũ lưỡi trai hồng, đến giày cũng màu hồng nốt.
Tee time (*) bắt đầu từ 5 giờ 30, bây giờ đã là 5 giờ hơn, Kiều Hiểu Tinh đi theo Tô Minh Viễn vào phòng dụng cụ lấy bao đựng gậy, sau đó hai người ngồi xe chuyên dụng để đến sân golf.
(*) Tee time là việc đặt chỗ tại sân golf để chuẩn bị bắt đầu cho một trận đấu.

Hay hiểu một cách đơn giản hơn đó chính là thời gian phát bóng.

Ví dụ, tee time của bạn là 12 giờ trưa, thì đúng giờ này bạn hoặc một người nào đó trong nhóm bạn cần phải có một cú phát bóng đầu tiên để bắt đầu vòng đấu của mình.

(Theo Google)
Sân cỏ xanh mướt trải dài mênh mông chiếm trọn cả một quả đồi.

Sáng sớm, bề mặt cỏ vẫn còn ướt đẫm hơi sương.

Kiều Hiểu Tinh thoải mái dựa lưng vào thành ghế, hít một hơi căng tràn lồng ngực làn gió mát lành thoang thoảng mùi cây cỏ tươi mới.


Cả người cô lập tức tràn đầy cảm giác khoan khoái của buổi sớm mai.
Trên xe, Kiều Hiểu Tinh rất tò mò về cái tên loằng ngoằng của khu nghỉ dưỡng này, nhân viên hướng dẫn kiêm lái xe liền giải thích cho cô Agios O Theos là một từ tiếng Hy Lạp, có nghĩa là thánh thần.

Kiều Hiểu Tinh “Ồ!” một tiếng cảm thán, tiếp tục thắc mắc ai là chủ nhân của khu nghỉ dưỡng này mà lại đặt cho nó một cách tên oách như thế.
Khu nghỉ dưỡng Agios O Theos có vốn đầu tư khổng lồ, sở hữu diện tích sân vườn ngoài trời lớn nhất châu Á.

Khoảng đất bao la bát ngát này không chỉ để xây dựng sân golf mà còn có câu lạc bộ cưỡi ngựa, sân bắn cung, khu khách sạn, hơn nữa còn có club tư nhân dành cho hội viên.
Có thể nói, Agios O Theos là nơi tụ tập của rất nhiều nhân vật giới nhà giàu nổi tiếng trong nước và khu vực châu Á.
“Là của nhà A Kỳ đấy.” Thấy Kiều Hiểu Tinh muốn biết về chủ nhân của khu nghỉ dưỡng, Tô Minh Viễn liền tươi cười trả lời.
Kiều Hiểu Tinh nghe xong thiếu chút nữa làm rơi điện thoại trong tay xuống đất.

Gia thế của Ngôn Tử Kỳ thật con mẹ nó khủng bố nha~
Bảo sao Tô Minh Viễn hâm mộ anh ta như vậy, bảo sao anh ta cứ một mực khinh thường gia đình cô là nhà giàu mới nổi như vậy.
Kiều Hiểu Tinh ngậm ngùi thừa nhận, đặt cạnh Ngôn gia của anh ta, Kiều gia nhà cô thực sự chỉ là hạng tép riu.

Đúng là không so sánh sẽ không đau thương mà.
Xe chuyên dụng chạy một lúc thì đến nơi, bên trong khu vực phát bóng đã có kha khá người.

Kiều Hiểu Tinh chẳng biết ai với ai, trong khi Tô Minh Viễn đã lại gần bắt tay với vài người.

Thấy cô gái đi cùng Tô Minh Viễn, có một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng bệ vệ nói nhỏ vào tai anh ta một câu, chỉ thấy anh ta mỉm cười lắc đầu như đang từ chối.

Người đàn ông đó lại liếc về phía Kiều Hiểu Tinh với ánh mắt hơi tiếc nuối.
Nhân viên sân golf đi bộ tới, bảo bọn họ thực hiện 7 động tác khởi động để làm nóng người và tránh bị chấn thương.
Đúng 5 giờ 30, nhân viên cắm quả bóng đầu tiên xuống tee (*), Tô Minh Viễn hào hứng làm mẫu cho Kiều Hiểu Tinh xem.

Anh ta đeo găng tay màu trắng, cầm cây gậy đánh golf hiệu Majesty, đứng nghiêng người cạnh quả bóng trắng rồi nhẹ nhàng hạ gậy xuống, cuối cùng vung mạnh “Vút” một tiếng như xé gió, quả bóng trắng lao mình theo đường vòng cung đẹp đẽ, bay vào lỗ par-3 cách đó khoảng 225 mét một cách hoàn hảo.
(*) Tee là một vật dụng được làm nhựa hoặc gỗ, có chiều cao khoảng ⅔ inch, dùng để tạo một vị trí ổn định hơn cho bóng golf.


Đơn giản nó là một thiết bị golf giúp nâng bóng khỏi mặt đất.

Các tee thường được cắm xuống mặt sân, một phần của tee trồi lên trên mặt đất.
Tô Minh Viễn vừa thực hiện một cú hole in one, chỉ cần dùng một cú đánh đã đưa bóng thẳng vào lỗ.
“Trúng lỗ rồi, anh đánh hay quá!” Kiều Hiểu Tinh ngẩng đầu nhìn theo đường bay của quả bóng màu trắng, vui vẻ vỗ tay khen ngợi.
Thấy cô khá thích thú với bộ môn này, Tô Minh Viễn bèn dạy cô học một vài động tác cơ 
bản, sau đó bảo cô thử gậy.

“Tinh Tinh đánh thử đi.”
Kiều Hiểu Tinh dùng sức nắm chặt cây gậy màu hồng, hít một hơi thật sâu, xoay người hăm hở vung mạnh gậy trong tay.
Kết quả, bóng không bay mà gậy lại bay, gần đó vang lên một tiếng kêu đau điếng.

Cây gậy sau khi xoay vòng vòng trong không trung thì va trúng đầu một người mới đến.

May mà lực cổ tay của Kiều Hiểu Tinh khá nhẹ, nếu không cô đã gây ra một vụ tai nạn đau thương rồi.
Kiều Hiểu Tinh há miệng chớp mắt, nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình, lại nhìn lên vẻ mặt như muốn giết người của ai đó thì ngây ngẩn một lúc, cuối cùng ôm bụng
 cười ầm lên.

“Ngôn tiên sinh… ha ha ha… xin lỗi anh.” Tiếng cười lanh lảnh thanh thuý như tiếng chuông gió của cô lập tức thu hút ánh mắt của vài người xung quanh, trong đó có cả người đàn ông trung niên ban nãy nói chuyện với Tô Minh Viễn.
Ngôn Tử Kỳ híp mắt nhìn người con gái đang cười cực kì sảng khoái vui vẻ, tức giận nghiến răng nói: “A Viễn, bạn gái cậu muốn ám sát tôi?”
Ngôn Tử Kỳ thân hình cao ngất, áo thun polo màu xanh lam kết hợp với quần dài thể thao màu be và giày chơi golf màu trắng, đầu đội mũ lưỡi trai trắng, trông cực kì khí chất.

Đặc biệt hơn nữa là hôm nay anh không đeo kính, khuôn mặt đẹp trai càng thêm mười phần cuốn hút.
“A Kỳ… ha ha ha… Tinh Tinh là lính mới… ha ha ha… cậu thông cảm cho cô ấy đi.” Tô Minh Viễn thấy bạn thân ăn trọn cây gậy vỡ lòng của Kiều Hiểu Tinh, cũng không nhịn được mà ôm bụng cười.
“Không biết đánh thì tống cô ta qua khu dành cho người mới học chơi đi, để cô ta ở đây là muốn ám sát hết cả cái sân này à?” Ngôn Tử Kỳ khó chịu cằn nhằn.
“A Kỳ, mới sáng sớm ngày ra, cậu giãn cái cơ mặt một chút cho tôi xem nào.”
Ngôn Tử Kỳ hừ lạnh một tiếng, nhận lấy găng tay từ nhân viên chậm rãi đeo vào.


Anh thử bóng lên xuống, cẩn thận tính toán góc độ và hướng gió rồi mới vung gậy.

Động tác của Ngôn Tử Kỳ vô cùng chuẩn xác mà vẫn giữ được vẻ thong thả, thể hiện sự chuyên nghiệp thành thục của một tay golf thâm niên.

Quả bóng được anh đánh ra cũng bay vào trúng lỗ.
Là một cú hole in one vào par-4 có chiều dài 360 mét!
Xung quanh ngay lập tức vang lên tiếng vỗ tay và những tiếng hò reo khen ngợi “Bóng hay!” “Lợi hại quá!” “Ngôn tổng càng ngày càng lên tay.”
Theo thống kê, tỉ lệ đánh ra một cú hole in one ở những tay golf chuyên nghiệp là 1/3000.

Không thể không nói, kĩ thuật đánh golf của Ngôn Tử Kỳ thực sự rất cao siêu.
“Tinh Tinh, ban nãy tư thế của em không đúng.” Tô Minh Viễn sau khi vỗ vai chúc mừng Ngôn Tử Kỳ thì quay sang Kiều Hiểu Tinh dịu dàng nói.

“Đối với bộ môn golf, cách cầm gậy và tư thế rất quan trọng.

Để anh hướng dẫn lại cho em.”
Tô Minh Viễn nói xong thì vòng ra đằng sau đứng sau lưng 
Kiều Hiểu Tinh, bàn tay nắm lấy đôi tay của cô đè xuống.

Anh còn chưa kịp điều chỉnh cách cầm gậy cho cô thì điện thoại trong túi quần đã reo lên.

Tô Minh Viễn lấy ra xem, màn hình hiển thị người gọi đến là “Bố.”
Hai bố con Tô Minh Viễn nói chuyện mấy phút đồng hồ, anh ta cất điện thoại vào túi quần, xoa đầu Kiều Hiểu Tinh nói nhỏ: “Tinh Tinh, anh có việc phải đi ra ngoài tầm 2 tiếng.

Em ở đây chơi ngoan nhé, lát nữa anh quay lại đón em đi ăn.”
Dứt lời, Tô Minh Viễn quay sang Ngôn Tử Kỳ đang đánh ở gần đó cười nói: “A Kỳ, tôi đi có việc một chút, cậu để ý Tinh Tinh giúp tôi được không? Nếu rảnh thì hướng dẫn cô ấy chơi luôn đi.”
“Cậu đi mà nhờ người khác ấy, tôi không phải giáo viên trông trẻ.” Ngôn Tử Kỳ thẳng thừng từ chối.
“Thôi mà, chỉ một lúc thôi.” Tô Minh Viễn chắp hai lòng bàn tay vào nhau, nhe răng cười thành khẩn.
“Thôi được rồi, đi nhanh về đi.” Ngôn Tử Kỳ không thèm liếc mắt lấy một cái, gậy trong tay lại vung lên, quả bóng một lần nữa bay trúng lỗ par-3.
Kiều Hiểu Tinh lè lưỡi, Ngôn Tử Kỳ đúng là golfer trâu bò.
Sau khi Tô Minh Viễn rời đi, cả khoảng sân bên này chỉ còn lại Kiều Hiểu Tinh và Ngôn Tử Kỳ.
Kiều Hiểu Tinh bước lại gần Ngôn Tử Kỳ, đứng chống hai tay vào gậy cười nói: “Ngôn tiên sinh, có thể dạy tôi cách đánh không?”
“Không!” Anh lạnh lùng phun ra một chữ.

“Thôi nào, bạn anh đã nhờ anh rồi đấy!”
“Mặc kệ cậu ta, tôi không rảnh.”
Kiều Hiểu Tinh bĩu môi ra vẻ hờn dỗi, bộ dạng nũng nịu vô cùng đáng yêu động lòng người, nhưng trong mắt Ngôn Tử Kỳ thì chính là hành động mang tính chất gạ gẫm.

Anh nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ: “Cô tránh xa tôi ra, chẳng may gậy vung vào mặt, tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Kiều Hiểu Tinh ngúng nguẩy lùi lại mấy bước, dáo dác nhìn xung quanh, thấy không xa có một người đàn ông trẻ tuổi cổ đeo thẻ nhân viên đang đứng một mình, cô liền vẫy tay cười gọi anh ta.
Anh ta có khuôn mặt góc cạnh rất nam tính, mắt sâu mũi cao lông mày rậm, do thường xuyên hoạt động dưới ánh nắng mặt trời nên làn da có màu đồng rất quyến rũ, hơn nữa cánh tay còn sở hữu khối cơ bắp khá lực lưỡng.
Sau khi đi tới lịch sự chào hỏi, người đàn ông này tự giới thiệu mình tên là Cao Tuấn, huấn luyện viên hướng dẫn mọi người luyện tập.

Thật ra muốn thuê huấn luyện viên phải mất tiền, nhưng Cao Tuấn nhìn một cái đã thích mê Kiều Hiểu Tinh.

Nhân tiện không có Tô Minh Viễn ở đây, anh ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội được làm quen với mỹ nhân.
Dáng vẻ hơn hớn của Cao Tuấn ngay lập tức lọt vào trong tầm mắt của Ngôn Tử Kỳ.

Thấy bàn tay anh ta đặt lên tay Kiều Hiểu Tinh, Ngôn Tử Kỳ nhếch mép đi đến gần hai người, đặt tay lên vai Kiều Hiểu Tinh ấn nhẹ xuống, hơi hếch mặt lên nói: “Tô Minh Viễn đã nhờ tôi trông nom cô gái này, không dám làm phiền huấn luyện viên Cao.”
Cao Tuấn nhìn bàn tay đặt trên vai Kiều Hiểu Tinh như đang thể hiện sự chiếm hữu, không cần nói anh ta cũng biết thân phận người trước mặt, rất thức thời gật đầu cười chào hỏi, sau đó xoay người bước đi.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì Kiều tiểu thư đây là người đã có bạn trai.” Ngôn Tử Kỳ bắt đầu giọng điệu xét nét.
Kiều Hiểu Tinh trong đầu âm thầm sửa lại lời nói của anh, “đã từng có bạn trai” mới đúng nha~
Cô đợi anh nói xong mới thản nhiên đáp: “Thì sao?”
“Bất kì người đàn ông nào tìm đến cô cũng đều không từ chối nhỉ?”
Kiều Hiểu Tinh đầu đầy dấu hỏi chấm to đùng.
Ngôn Tử Kỳ lại nói tiếp: “Nhìn cách cô cười hớn hở với đàn ông kìa.”
“Tôi cười với ai thì liên quan gì đến anh?”
“Lại còn nắm tay người ta nữa chứ?”
Kiều Hiểu Tinh nghe đến đây thì đột nhiên rất muốn chửi bậy, nhưng phẩm chất thục nữ không cho phép cô chửi bậy ở nơi đông người, liền nuốt giận vào bụng rồi cười nói: “Không nắm tay làm sao mà hướng dẫn được? Hay là Ngôn tiên sinh hướng dẫn tôi đi?”
Kiều Hiểu Tinh chỉ hỏi chơi chơi, ai ngờ Ngôn Tử Kỳ lại thực sự đồng ý.

“Được!” Rất nhanh sau đó anh liền bổ sung thêm một câu.

“Nhưng tôi không phải người thầy kiên nhẫn như A Viễn đâu.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện