Trác Phác
Chương 2
Tề Thời Sâm dùng thời gian ba ngày để tự bản thân, tiêu chuẩn chọn học trò của thầy Diệp có vì bị mình tông trúng mà thay đổi không. Sau đó, cậu lại cẩn thận dùng một tháng suy nghĩ cân nhắc vấn đề tiếp theo. Cuối cùng, vào một buổi chiều bình thường nọ, Tề Thời Sâm chính thức gõ cửa văn phòng của Cao An tại đại học A.
Cho dù rất nhiều năm về sau, Tề Thời Sâm lúc bấy giờ đã có đủ khả năng để được đứng cạnh ân sư của mình thì khi hồi tưởng lại buổi chiều thay đổi vận mệnh này, cậu cũng chỉ có thể dùng hai từ “bình thường” để miêu tả.
Ánh mặt trời không ôn hòa cũng không gắt gỏng. Khung cảnh thoáng đãng không mây không gió. Quần áo trên người Tề Thời Sâm cũng không mới không cũ. Cậu từ ký túc xá tới đây không gặp bất kỳ người nào đặc biệt. Kể cả hai tiếng “mời vào” của thầy Cao cũng bình dị như thường ngày.
“Cao lão sư.” Tề Thời Sâm đứng trước bàn làm việc, thành thành thật thật mà khom lưng chào.
Cao An dừng bút, tay còn lại trên bàn nắm hờ lại, “Có việc gì?”
“Em…” Tề Thời Sâm âm thầm khích lệ chính mình, từ trong cặp sách lấy ra một phiếu điểm vừa được đóng dấu, “Em là người thành phố C. Năm 2001 thi đậu đại học thuộc top 10. Từ khi nhập học vẫn luôn cố gắng, kính trọng thầy cô, hòa đồng với bạn bè. Ba năm qua thành tích đều là điểm ưu. Điểm trung bình cũng dẫn đầu khoa. Hai lần giành được học bổng quốc gia…”
Cao An tùy ý lướt nhìn qua phiếu điểm kia rồi nhướng mày, “Cho nên, em ở đây chứng minh với thầy rằng thực lực của bản thân rất xuất sắc, có thể vượt qua mọi môn học, kể cả môn của thầy sao?”
“Em muốn làm học trò của thầy.” Đột nhiên bị hiểu lầm, Tề Thời Sâm có chút ấm ức, dáng đứng lại càng thẳng hơn, “Em chỉ muốn cung kính mang năng lực của mình nói ra để thầy quyết định.”
“Làm học trò của tôi?” Cao An hiếm khi mỉm cười, nay lại hơi cong lên khóe môi, đường nét góc cạnh của gương mặt cũng theo đó phá lệ trở nên nhu hòa. Sau khi thầy Cao đứng lên, nhìn kỹ phiếu điểm một lần nữa thì mới điềm nhiên đáp lại Tề Thời Sâm, “Về đi.”
Tề Thời Sâm có chút chưa hiểu rõ, mấp máy môi, “Thầy, thầy muốn từ chối em sao?”
Cao An bình tĩnh nhìn cậu sinh viên nọ hai lần, thần sắc trên khuôn mặt anh cũng trở nên nghiêm túc hơn, “Hán ngữ học 01 – Tề Thời Sâm, chăm chỉ, hiếu học, tiếp thu tốt, tuy có phần sôi nổi hơi quá mức nhưng cũng có thể coi như một viên ngọc sáng của khoa. Chỉ cần tư chất này của em, muốn tìm một giảng viên tốt hơn đồng ý dẫn dắt không hề khó. Thầy tin tưởng, bản thân mình không phải lựa chọn tốt nhất đối với em.”
“Thầy là muốn nói tới thầy Diệp sao?” Tề Thời Sâm nhìn về phía ánh mắt khẳng định của Cao An, rồi cậu tự cười giễu một cái mà nói, “Cao lão sư, em biết năng lực của mình tới đâu mà.”
Cao An lắc đầu, “Em vẫn chưa hiểu hết được trình độ, năng lực của mình. Thầy kiến nghị em tranh thủ thời gian tìm tới chỗ thầy Diệp.”
“Em…”
Em đã tông thầy ấy bay luôn rồi.
Lời này cứ thế ở bên đầu lưỡi Tề Thời Sâm lượn vài vòng, chung quy vẫn không dám nói ra.
“Không phải thầy nhất quyết không thu nhận em. Nhưng đi theo thầy, đối với em chưa hẳn đã là chuyện tốt.” Cao An tính tình cứng rắn giải thích.
“Trang Tử không phải cá…” Tề Thời Sâm nhỏ giọng nói thầm.
(Trang Tử không phải cá, không biết được vui buồn của cá dướinước. Ý của bạn Thời Sâm có thể là vậy.)
Tham khảo câu chuyện dưới đây
Cao An không nói lời nào, chỉ nhìn cậu, thẳng tới khi Tề Thời Sâm hơi cúi thấp đầu thì mới dời mắt đi, “Xem ra em cũng thật cố chấp.”
Tề Thời Sâm gật đầu.
Cao An bước tới vài bước đến gần cửa sổ, tầm nhìn từ lầu bảy quả thật không tệ, vào thời điểm lý tưởng có thể nhìn thấy được tận chân trời cùng chiếc máy bay đang phóng về nơi xa xôi.
“Tề Thời Sâm.” Cao An xoay người, nhìn thiếu niên đang đứng giữa văn phòng của mình, “Hai mươi tám tuổi tôi bắt đầu con đường nghiên cứu, năm nay tôi đã ba mươi lăm. Bảy năm, tôi chỉ nhận một đệ tử, em biết lý do là gì không?”
Tề Thời Sâm mờ mịt lắc đầu.
“Bởi vì chỉ có em ấy trụ nổi.” Cao An mỉm cười, dựa vào cửa sổ. Thân hình cao gầy hiện tại mang theo cô đơn, “Tôi biết ‘thanh danh’ của mình trong mắt các em như thế nào. Tính tình tôi đúng là rất tệ, còn có chút không linh hoạt. Học trò kia của tôi lúc mới đầu, nhất cử nhất động đều sợ phạm lỗi. Một khi bị phát hiện ra, nhẹ thì phạt đứng, phạt quỳ, nặng thì bị đánh — Hiện tại nghĩ lại, đúng là rất vất vả.”
Rõ ràng là đang lúc ngày xuân vui vẻ, ôn hòa, Tề Thời Sâm lại không khống chế nổi bản thân rùng mình một cái.
“Về đi.” Ý cười của Cao An càng thêm sâu, ngữ khí hiếm khi trở nên hòa hoãn như vậy, “Ngẫm nghĩ thật tốt, suy nghĩ cẩn thận lời tôi nói. Phía bên thầy Diệp, tôi có thể thay em chào hỏi. Em là một hạt giống tốt, tôi tin rằng thầy ấy sẽ đồng ý.”
Cho dù rất nhiều năm về sau, Tề Thời Sâm lúc bấy giờ đã có đủ khả năng để được đứng cạnh ân sư của mình thì khi hồi tưởng lại buổi chiều thay đổi vận mệnh này, cậu cũng chỉ có thể dùng hai từ “bình thường” để miêu tả.
Ánh mặt trời không ôn hòa cũng không gắt gỏng. Khung cảnh thoáng đãng không mây không gió. Quần áo trên người Tề Thời Sâm cũng không mới không cũ. Cậu từ ký túc xá tới đây không gặp bất kỳ người nào đặc biệt. Kể cả hai tiếng “mời vào” của thầy Cao cũng bình dị như thường ngày.
“Cao lão sư.” Tề Thời Sâm đứng trước bàn làm việc, thành thành thật thật mà khom lưng chào.
Cao An dừng bút, tay còn lại trên bàn nắm hờ lại, “Có việc gì?”
“Em…” Tề Thời Sâm âm thầm khích lệ chính mình, từ trong cặp sách lấy ra một phiếu điểm vừa được đóng dấu, “Em là người thành phố C. Năm 2001 thi đậu đại học thuộc top 10. Từ khi nhập học vẫn luôn cố gắng, kính trọng thầy cô, hòa đồng với bạn bè. Ba năm qua thành tích đều là điểm ưu. Điểm trung bình cũng dẫn đầu khoa. Hai lần giành được học bổng quốc gia…”
Cao An tùy ý lướt nhìn qua phiếu điểm kia rồi nhướng mày, “Cho nên, em ở đây chứng minh với thầy rằng thực lực của bản thân rất xuất sắc, có thể vượt qua mọi môn học, kể cả môn của thầy sao?”
“Em muốn làm học trò của thầy.” Đột nhiên bị hiểu lầm, Tề Thời Sâm có chút ấm ức, dáng đứng lại càng thẳng hơn, “Em chỉ muốn cung kính mang năng lực của mình nói ra để thầy quyết định.”
“Làm học trò của tôi?” Cao An hiếm khi mỉm cười, nay lại hơi cong lên khóe môi, đường nét góc cạnh của gương mặt cũng theo đó phá lệ trở nên nhu hòa. Sau khi thầy Cao đứng lên, nhìn kỹ phiếu điểm một lần nữa thì mới điềm nhiên đáp lại Tề Thời Sâm, “Về đi.”
Tề Thời Sâm có chút chưa hiểu rõ, mấp máy môi, “Thầy, thầy muốn từ chối em sao?”
Cao An bình tĩnh nhìn cậu sinh viên nọ hai lần, thần sắc trên khuôn mặt anh cũng trở nên nghiêm túc hơn, “Hán ngữ học 01 – Tề Thời Sâm, chăm chỉ, hiếu học, tiếp thu tốt, tuy có phần sôi nổi hơi quá mức nhưng cũng có thể coi như một viên ngọc sáng của khoa. Chỉ cần tư chất này của em, muốn tìm một giảng viên tốt hơn đồng ý dẫn dắt không hề khó. Thầy tin tưởng, bản thân mình không phải lựa chọn tốt nhất đối với em.”
“Thầy là muốn nói tới thầy Diệp sao?” Tề Thời Sâm nhìn về phía ánh mắt khẳng định của Cao An, rồi cậu tự cười giễu một cái mà nói, “Cao lão sư, em biết năng lực của mình tới đâu mà.”
Cao An lắc đầu, “Em vẫn chưa hiểu hết được trình độ, năng lực của mình. Thầy kiến nghị em tranh thủ thời gian tìm tới chỗ thầy Diệp.”
“Em…”
Em đã tông thầy ấy bay luôn rồi.
Lời này cứ thế ở bên đầu lưỡi Tề Thời Sâm lượn vài vòng, chung quy vẫn không dám nói ra.
“Không phải thầy nhất quyết không thu nhận em. Nhưng đi theo thầy, đối với em chưa hẳn đã là chuyện tốt.” Cao An tính tình cứng rắn giải thích.
“Trang Tử không phải cá…” Tề Thời Sâm nhỏ giọng nói thầm.
(Trang Tử không phải cá, không biết được vui buồn của cá dướinước. Ý của bạn Thời Sâm có thể là vậy.)
Tham khảo câu chuyện dưới đây
Cao An không nói lời nào, chỉ nhìn cậu, thẳng tới khi Tề Thời Sâm hơi cúi thấp đầu thì mới dời mắt đi, “Xem ra em cũng thật cố chấp.”
Tề Thời Sâm gật đầu.
Cao An bước tới vài bước đến gần cửa sổ, tầm nhìn từ lầu bảy quả thật không tệ, vào thời điểm lý tưởng có thể nhìn thấy được tận chân trời cùng chiếc máy bay đang phóng về nơi xa xôi.
“Tề Thời Sâm.” Cao An xoay người, nhìn thiếu niên đang đứng giữa văn phòng của mình, “Hai mươi tám tuổi tôi bắt đầu con đường nghiên cứu, năm nay tôi đã ba mươi lăm. Bảy năm, tôi chỉ nhận một đệ tử, em biết lý do là gì không?”
Tề Thời Sâm mờ mịt lắc đầu.
“Bởi vì chỉ có em ấy trụ nổi.” Cao An mỉm cười, dựa vào cửa sổ. Thân hình cao gầy hiện tại mang theo cô đơn, “Tôi biết ‘thanh danh’ của mình trong mắt các em như thế nào. Tính tình tôi đúng là rất tệ, còn có chút không linh hoạt. Học trò kia của tôi lúc mới đầu, nhất cử nhất động đều sợ phạm lỗi. Một khi bị phát hiện ra, nhẹ thì phạt đứng, phạt quỳ, nặng thì bị đánh — Hiện tại nghĩ lại, đúng là rất vất vả.”
Rõ ràng là đang lúc ngày xuân vui vẻ, ôn hòa, Tề Thời Sâm lại không khống chế nổi bản thân rùng mình một cái.
“Về đi.” Ý cười của Cao An càng thêm sâu, ngữ khí hiếm khi trở nên hòa hoãn như vậy, “Ngẫm nghĩ thật tốt, suy nghĩ cẩn thận lời tôi nói. Phía bên thầy Diệp, tôi có thể thay em chào hỏi. Em là một hạt giống tốt, tôi tin rằng thầy ấy sẽ đồng ý.”
Bình luận truyện