Trác Phác
Chương 38
Một giấc ngủ ngon, lúc dậy đã là 6 giờ sáng, nắng sớm đầu hạ xuyên qua lớp rèm cửa mỏng chiếu vào phòng, khung cảnh tĩnh lặng phá lệ yên bình.
Tề Thời Sâm híp mắt ngồi dậy, đơ ra hai phút mới nhận ra căn phòng có chút quen thuộc này là nơi nào. Quay đầu lại thấy trên bàn ở đầu giường có tờ giấy, phía trên là bút tích một năm qua cậu đã trông đến quen thuộc, nước chảy mây trôi đường nét rõ ràng.
Người học Hán văn học phần lớn chữ viết đều tốt, nhưng có hai người cậu từng gặp qua chữ viết đặc biệt đẹp. Một người là Trình Tang Hạo, đề bút nhập mộc tam phân, hữu lực mạnh mẽ, biến ảo linh động, vô cùng nổi bật. Một người khác chính là lão sư, chữ viết của lão sư so với Trình Tang Hạo lại càng hợp quy tắc, hòa ái giản dị, lại càng khiến người xem cảm thấy vui vẻ thoải mái. Nếu phải đem ra so sánh hai loại phong cách này, cậu vẫn là yêu thích bút tích của lão sư hơn, giống như gió nhẹ mưa phùn, mỗi lần nhìn đến đều sẽ nhớ tới sông nước Giang Nam, cậu vô cùng yêu thích.
Chẳng qua trên tờ giấy này hiện tại chỉ có hai câu đơn giản, càng đọc càng thấy được cơn tức giận không che giấu nổi của lão sư tối qua.
“Quần áo của Mông Giản, là đồ sạch, tắm rửa xong thì thay ra. Đừng chờ thầy chủ động tìm con.”
Câu trước có bao nhiêu ôn nhu thì câu sau liền có bấy nhiêu kinh khủng.
Tề Thời Sâm lắc đầu thầm than, chiếu theo tờ giấy phân phó mà làm. Vóc người cậu cùng sư huynh Mông Giản rất giống nhau, chiều cao không sai biệt lắm, cân nặng cũng rất tiêu chuẩn, hơn kém cùng lắm 1kg, thế nên quần áo của anh mặc lên người cậu cũng hết sức vừa vặn.
Tắm rửa xong, Thời Sâm lau khô tóc đi ra ngoài, bố cục thiết kế rộng rãi liên thông bên ngoài làm cậu liếc mắt một cái đã thấy được lão sư cùng sư mẫu đã bắt đầu ngày mới bận rộn. Vội vàng bỏ khăn lông xuống, cung kính chào hỏi.
Cao An cười một tiếng, “Thu dọn xong rồi?”
Tề Thời Sâm cúi đầu, đang chuẩn bị đáp lời, liền nghe thấy thêm một từ mang đầy ý trào phúng.
“…Bệ hạ?”
Câu hỏi này cậu làm sao chịu nổi, sợ tới mức chân mềm nhũn liền trực tiếp quỳ xuống, “Lão sư… Sao thầy lại…”
Sao thầy lại gọi con kỳ quặc vậy.
Lời này cậu không dám hỏi ra miệng, vội ngừng lại. Ai ngờ lão sư giống như rất thích loại xưng hô này, trong tay cầm sữa đậu nành cũng không quên quá nghiện miệng, kéo dài một chút âm cuối, “Bệ hạ hành đại lễ như vậy, hỏi một đế sư nhỏ nhoi như Cao mỗ làm sao dám nhận.”
Nghe vào tai dường như là trêu chọc, nhưng trên mặt thầy cũng không có nửa phần ý tứ đùa giỡn. Tề Thời Sâm đầu liên tục chuyển động vắt óc suy nghĩ, liên tưởng đến tính tình chính mình sau khi say rượu, rốt cuộc nghĩ ra một khả năng, lập tức hô hấp cũng nén xuống không ít.
“Lão sư, con ngày hôm qua… có phải đã nói bậy gì rồi không?”
Cao An từ xoang mũi phát ra một tiếng “hừ” nhẹ, không nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Cao phu nhân đánh vỡ bầu không khí xấu hổ, đỡ Tề Thời Sâm lên an ủi, cuối cùng mới giúp cậu ổn định được tinh thần.
Bữa cơm này có thể nói là ăn đến đầy thấp thỏm bất an, nơm nớp lo sợ. Cơm nước xong Tề Thời Sâm chủ động đi rửa chén, Cao An cũng không cản lại, tự mình ủ một ấm trà, ném cho Tề Thời Sâm một ánh mắt đầy ý vị thâm trường, đi vào thư phòng.
Vì thế mà Tề Thời Sâm càng thêm sợ hãi, suy nghĩ trước tiên có nên gọi sư huynh tới cứu, lại nghĩ chỉ sợ sẽ bị thu thập đến càng thảm hại hơn, có khi sư huynh còn bị bắt đứng bên theo dõi toàn bộ quá trình.
Nghĩ tới nghĩ lui.
Dọn sạch phòng bếp rồi lại lau thêm một lần nữa, mới phát giác trong nhà chỉ còn mỗi mình cùng lão sư — cũng phải, hôm nay là ngày trong tuần, sư mẫu phải đi làm, Niệm Niệm cũng phải đi học.
Tề Thời Sâm gõ cửa thư phòng, mở cửa ra, lén hít sâu một hơi tự cổ vũ chính mình cố lên.
“Lão sư.”
Cao An ngẩng đầu liếc hắn một cái, “Hôm nay tỉnh táo rồi?”
“Dạ.” Tề Thời Sâm đáp lời một tiếng, thấy lão sư trước sau vẫn sầm mặt, không khỏi càng thêm cẩn thận, “Ngày hôm qua con say rượu thất thố, làm thầy lo lắng.”
“Cũng thật không uổng tâm.” Cao An dựa về phía sau, hơi có chút ý vị thâm trường, “Hôm nay thầy cũng muốn kiềm chế nhưng quả là không thể.”
Mới vừa rồi nỗ lực chuẩn bị tâm lý giờ phút này đều sụp đổ, Tề Thời Sâm gắt gao túm một cái góc áo, cúi đầu trầm mặc.
“Lại đây.” Cao An gọi cậu, chờ cậu tiến đến đứng trước mặt, trực tiếp túm tay xoay người, vung tay đánh liền 3 thước, “Có gì muốn nói không?”
Tề Thời Sâm hít vào mấy hơi, vội vàng nhận sai, “Lão sư con biết sai rồi, về sau con không dám không nghe lời thầy dặn nữa, không dám uống rượu không tiết chế.”
“Thầy không hỏi cái này.”
Tề Thời Sâm sửng sốt, tiếp theo liền nghe được lão sư cậu “hừ” một tiếng, “Con phải nói, đợi ta bước lên đế vị, tất báo mối thù ba thước ngày hôm nay.”
Tề Thời Sâm sợ tới mức lảo đảo một cái, mới vừa đứng vững liền bị lão sư khảo sang chuyện khác — “Môn Lịch sử cổ đại học như thế nào!”
Nói thật cậu học lịch sử cổ đại không tệ. Nhưng chuyện trước mặt này, căn bản không phải vấn đề về học vấn, mà là vấn đề về lòng can đảm…
Vì thế mà trong sự nơm nớp lo sợ thước lúc nào cũng có thể rơi xuống, hết sức gian nan mà mở miệng: “Lão sư……”
“Con cứ uống nhiều liền nói hươu nói vượn. Ngày hôm qua nếu con lỡ nói lời nào không phải, thầy đừng để bụng được không, đánh phạt thế nào con cũng đều nhận.”
“Tề Thời Sâm,” Cao An nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên mở miệng gọi thẳng tên cậu, “Có phải con cảm thấy, tốt nghiệp là dịp lớn, sau này, mỗi người mỗi ngả rồi. Vì vậy, mọi người cùng nhau náo loạn một bữa, nhiều người cùng làm thì không cần sợ, thầy quản không được con, cũng trị không được con, đúng không?”
Tề Thời Sâm kinh hãi, vội vàng nói: “Con không có!”
Cao An cười, châm chọc một tiếng, “Hửm?”
“Con thật sự không có.” Tề Thời Sâm nói, nghĩ nghĩ lại nhỏ giọng bổ sung một câu; “Lão sư vĩnh viễn là lão sư.”
Cao An trầm ngâm vài giây, gật gật đầu, “Được, thầy chấp nhận thành ý này của con.”
Giọng nói lại lập tức thay đổi, “Vậy con đêm qua hành động như thế, là cố ý?”
“Con không có…… Con thực sự nhớ rõ thầy dặn dò, vốn dĩ con không nghĩ đến sẽ uống nhiều như vậy. Kết quả, con uống một lúc thì…… quên mất……” Càng giải thích càng chột dạ, mấy chữ cuối càng lúc càng vo ve như muỗi kêu, đến chính cậu cũng nghe không rõ.
Có điều Cao An lại nghe được, xoa xoa mi tâm, nhàn nhạt thở dài một tiếng, hỏi: “Sắp đến tháng sáu rồi phải không?”
“Dạ.” Tề Thời Sâm không rõ lắm nguyên do mà đáp.
“Tháng sáu tốt nghiệp, tháng bảy con định làm gì?”
“Dạ?” Tề Thời Sâm ngơ ngác nhíu mày nghĩ về câu thầy vừa hỏi, miệng lại nhanh hơn não trả lời, “Con sẽ nghỉ hè.”
“Chuyện này cũng có thể quên sao?” Sắc mặt Cao An phá lệ nghiêm túc, “Năm nay con không có kỳ nghỉ hè, ở lại trường cùng thầy làm đề tài nghiên cứu. Đã nhớ kỹ chưa?”
“Dạ, con nhớ kỹ.” Tề Thời Sâm kính cẩn đáp lời, cậu lúc này căn bản không có tâm tư suy nghĩ về việc đột nhiên mất một kỳ nghỉ dài, chỉ nơm nớp nhìn sắc mặt lão sư. Tề Thời Sâm thật sự rất muốn khóc thương cho chính mình hiện tại.
Cao An lại liếc cậu một cái, lạnh lùng hỏi: “Lúc này nhớ kỹ, định qua bao lâu thì quên? Một tiếng?”
“Con không dám quên.” Tề Thời Sâm lắc đầu, xưa nay giỏi nhất là vui đùa ầm ĩ làm lão sư cao hứng giờ phút này ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, “Con nếu dám quên lần nữa, bị nhúng vào chảo dầu cũng không oan
Tề Thời Sâm híp mắt ngồi dậy, đơ ra hai phút mới nhận ra căn phòng có chút quen thuộc này là nơi nào. Quay đầu lại thấy trên bàn ở đầu giường có tờ giấy, phía trên là bút tích một năm qua cậu đã trông đến quen thuộc, nước chảy mây trôi đường nét rõ ràng.
Người học Hán văn học phần lớn chữ viết đều tốt, nhưng có hai người cậu từng gặp qua chữ viết đặc biệt đẹp. Một người là Trình Tang Hạo, đề bút nhập mộc tam phân, hữu lực mạnh mẽ, biến ảo linh động, vô cùng nổi bật. Một người khác chính là lão sư, chữ viết của lão sư so với Trình Tang Hạo lại càng hợp quy tắc, hòa ái giản dị, lại càng khiến người xem cảm thấy vui vẻ thoải mái. Nếu phải đem ra so sánh hai loại phong cách này, cậu vẫn là yêu thích bút tích của lão sư hơn, giống như gió nhẹ mưa phùn, mỗi lần nhìn đến đều sẽ nhớ tới sông nước Giang Nam, cậu vô cùng yêu thích.
Chẳng qua trên tờ giấy này hiện tại chỉ có hai câu đơn giản, càng đọc càng thấy được cơn tức giận không che giấu nổi của lão sư tối qua.
“Quần áo của Mông Giản, là đồ sạch, tắm rửa xong thì thay ra. Đừng chờ thầy chủ động tìm con.”
Câu trước có bao nhiêu ôn nhu thì câu sau liền có bấy nhiêu kinh khủng.
Tề Thời Sâm lắc đầu thầm than, chiếu theo tờ giấy phân phó mà làm. Vóc người cậu cùng sư huynh Mông Giản rất giống nhau, chiều cao không sai biệt lắm, cân nặng cũng rất tiêu chuẩn, hơn kém cùng lắm 1kg, thế nên quần áo của anh mặc lên người cậu cũng hết sức vừa vặn.
Tắm rửa xong, Thời Sâm lau khô tóc đi ra ngoài, bố cục thiết kế rộng rãi liên thông bên ngoài làm cậu liếc mắt một cái đã thấy được lão sư cùng sư mẫu đã bắt đầu ngày mới bận rộn. Vội vàng bỏ khăn lông xuống, cung kính chào hỏi.
Cao An cười một tiếng, “Thu dọn xong rồi?”
Tề Thời Sâm cúi đầu, đang chuẩn bị đáp lời, liền nghe thấy thêm một từ mang đầy ý trào phúng.
“…Bệ hạ?”
Câu hỏi này cậu làm sao chịu nổi, sợ tới mức chân mềm nhũn liền trực tiếp quỳ xuống, “Lão sư… Sao thầy lại…”
Sao thầy lại gọi con kỳ quặc vậy.
Lời này cậu không dám hỏi ra miệng, vội ngừng lại. Ai ngờ lão sư giống như rất thích loại xưng hô này, trong tay cầm sữa đậu nành cũng không quên quá nghiện miệng, kéo dài một chút âm cuối, “Bệ hạ hành đại lễ như vậy, hỏi một đế sư nhỏ nhoi như Cao mỗ làm sao dám nhận.”
Nghe vào tai dường như là trêu chọc, nhưng trên mặt thầy cũng không có nửa phần ý tứ đùa giỡn. Tề Thời Sâm đầu liên tục chuyển động vắt óc suy nghĩ, liên tưởng đến tính tình chính mình sau khi say rượu, rốt cuộc nghĩ ra một khả năng, lập tức hô hấp cũng nén xuống không ít.
“Lão sư, con ngày hôm qua… có phải đã nói bậy gì rồi không?”
Cao An từ xoang mũi phát ra một tiếng “hừ” nhẹ, không nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Cao phu nhân đánh vỡ bầu không khí xấu hổ, đỡ Tề Thời Sâm lên an ủi, cuối cùng mới giúp cậu ổn định được tinh thần.
Bữa cơm này có thể nói là ăn đến đầy thấp thỏm bất an, nơm nớp lo sợ. Cơm nước xong Tề Thời Sâm chủ động đi rửa chén, Cao An cũng không cản lại, tự mình ủ một ấm trà, ném cho Tề Thời Sâm một ánh mắt đầy ý vị thâm trường, đi vào thư phòng.
Vì thế mà Tề Thời Sâm càng thêm sợ hãi, suy nghĩ trước tiên có nên gọi sư huynh tới cứu, lại nghĩ chỉ sợ sẽ bị thu thập đến càng thảm hại hơn, có khi sư huynh còn bị bắt đứng bên theo dõi toàn bộ quá trình.
Nghĩ tới nghĩ lui.
Dọn sạch phòng bếp rồi lại lau thêm một lần nữa, mới phát giác trong nhà chỉ còn mỗi mình cùng lão sư — cũng phải, hôm nay là ngày trong tuần, sư mẫu phải đi làm, Niệm Niệm cũng phải đi học.
Tề Thời Sâm gõ cửa thư phòng, mở cửa ra, lén hít sâu một hơi tự cổ vũ chính mình cố lên.
“Lão sư.”
Cao An ngẩng đầu liếc hắn một cái, “Hôm nay tỉnh táo rồi?”
“Dạ.” Tề Thời Sâm đáp lời một tiếng, thấy lão sư trước sau vẫn sầm mặt, không khỏi càng thêm cẩn thận, “Ngày hôm qua con say rượu thất thố, làm thầy lo lắng.”
“Cũng thật không uổng tâm.” Cao An dựa về phía sau, hơi có chút ý vị thâm trường, “Hôm nay thầy cũng muốn kiềm chế nhưng quả là không thể.”
Mới vừa rồi nỗ lực chuẩn bị tâm lý giờ phút này đều sụp đổ, Tề Thời Sâm gắt gao túm một cái góc áo, cúi đầu trầm mặc.
“Lại đây.” Cao An gọi cậu, chờ cậu tiến đến đứng trước mặt, trực tiếp túm tay xoay người, vung tay đánh liền 3 thước, “Có gì muốn nói không?”
Tề Thời Sâm hít vào mấy hơi, vội vàng nhận sai, “Lão sư con biết sai rồi, về sau con không dám không nghe lời thầy dặn nữa, không dám uống rượu không tiết chế.”
“Thầy không hỏi cái này.”
Tề Thời Sâm sửng sốt, tiếp theo liền nghe được lão sư cậu “hừ” một tiếng, “Con phải nói, đợi ta bước lên đế vị, tất báo mối thù ba thước ngày hôm nay.”
Tề Thời Sâm sợ tới mức lảo đảo một cái, mới vừa đứng vững liền bị lão sư khảo sang chuyện khác — “Môn Lịch sử cổ đại học như thế nào!”
Nói thật cậu học lịch sử cổ đại không tệ. Nhưng chuyện trước mặt này, căn bản không phải vấn đề về học vấn, mà là vấn đề về lòng can đảm…
Vì thế mà trong sự nơm nớp lo sợ thước lúc nào cũng có thể rơi xuống, hết sức gian nan mà mở miệng: “Lão sư……”
“Con cứ uống nhiều liền nói hươu nói vượn. Ngày hôm qua nếu con lỡ nói lời nào không phải, thầy đừng để bụng được không, đánh phạt thế nào con cũng đều nhận.”
“Tề Thời Sâm,” Cao An nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên mở miệng gọi thẳng tên cậu, “Có phải con cảm thấy, tốt nghiệp là dịp lớn, sau này, mỗi người mỗi ngả rồi. Vì vậy, mọi người cùng nhau náo loạn một bữa, nhiều người cùng làm thì không cần sợ, thầy quản không được con, cũng trị không được con, đúng không?”
Tề Thời Sâm kinh hãi, vội vàng nói: “Con không có!”
Cao An cười, châm chọc một tiếng, “Hửm?”
“Con thật sự không có.” Tề Thời Sâm nói, nghĩ nghĩ lại nhỏ giọng bổ sung một câu; “Lão sư vĩnh viễn là lão sư.”
Cao An trầm ngâm vài giây, gật gật đầu, “Được, thầy chấp nhận thành ý này của con.”
Giọng nói lại lập tức thay đổi, “Vậy con đêm qua hành động như thế, là cố ý?”
“Con không có…… Con thực sự nhớ rõ thầy dặn dò, vốn dĩ con không nghĩ đến sẽ uống nhiều như vậy. Kết quả, con uống một lúc thì…… quên mất……” Càng giải thích càng chột dạ, mấy chữ cuối càng lúc càng vo ve như muỗi kêu, đến chính cậu cũng nghe không rõ.
Có điều Cao An lại nghe được, xoa xoa mi tâm, nhàn nhạt thở dài một tiếng, hỏi: “Sắp đến tháng sáu rồi phải không?”
“Dạ.” Tề Thời Sâm không rõ lắm nguyên do mà đáp.
“Tháng sáu tốt nghiệp, tháng bảy con định làm gì?”
“Dạ?” Tề Thời Sâm ngơ ngác nhíu mày nghĩ về câu thầy vừa hỏi, miệng lại nhanh hơn não trả lời, “Con sẽ nghỉ hè.”
“Chuyện này cũng có thể quên sao?” Sắc mặt Cao An phá lệ nghiêm túc, “Năm nay con không có kỳ nghỉ hè, ở lại trường cùng thầy làm đề tài nghiên cứu. Đã nhớ kỹ chưa?”
“Dạ, con nhớ kỹ.” Tề Thời Sâm kính cẩn đáp lời, cậu lúc này căn bản không có tâm tư suy nghĩ về việc đột nhiên mất một kỳ nghỉ dài, chỉ nơm nớp nhìn sắc mặt lão sư. Tề Thời Sâm thật sự rất muốn khóc thương cho chính mình hiện tại.
Cao An lại liếc cậu một cái, lạnh lùng hỏi: “Lúc này nhớ kỹ, định qua bao lâu thì quên? Một tiếng?”
“Con không dám quên.” Tề Thời Sâm lắc đầu, xưa nay giỏi nhất là vui đùa ầm ĩ làm lão sư cao hứng giờ phút này ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, “Con nếu dám quên lần nữa, bị nhúng vào chảo dầu cũng không oan
Bình luận truyện