Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 21: Omamori



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: Mứt Chanh

Dương Tâm Dược bị quảng cáo kia dọa không ít.

Chờ đến khi kỳ nghỉ quốc khánh kết thúc, lớp học lại khai giảng một lần nữa, mặc kệ là lớp khoa xã hội hay lớp tự nhiên, mỗi người đều nhiệt tình thảo luận về chuyện này.

Kỳ thật,lớp của bọn họ thật sự là ngọa hổ tàng long, có người đã quay phim truyền hình, có người đã diễn qua sân khấu. Nếu được đặt ở các trường khác, nó chắc chắn có thể được coi là một trong những vai diễn hay nhất. Nhưng chỉ cần Mâu Tư Tư vừa xuất hiện, vầng hào quang trên đầu mỗi người đều bị cô ấy đoạt đi, triệt để trở thành làm nền, chỉ có thể hóa thành lá xanh làm nền cho hoa hồng.

Quảng cáo dầu gội đầu đó không chỉ ở trên Internet mà nó còn được chiếu trên TV và biển quảng cáo ngoài trời. Nhìn thấy bạn học sớm chiều bên mình đột nhiên trở thành “Minh tinh”, trong lòng của mọi người đều rất hưng phấn.

Mọi người đều tồn một bụng lời muốn nói, nhưng cố tình — Mâu Tư Tư lại không đi học.

Tâm Dược Tâm Dược!” Sau ngày nghỉ lễ Quốc khánh, tinh thần của Bạch Thiên rốt cuộc cũng đã trở lại. Cô ấy nhảy nhót chạy tới chỗ Dương Tâm Dược thám thính tin tức, “Mâu nữ thần tại sao không tới đi học? Có phải sau khi trở thành minh tinh liền tạm nghỉ học hay không?”

Không có đâu……” Dương Tâm Dược tuy rằng cùng cô ấy ở dưới một mái hiên nhưng thật sự cùng cô ấy không thân cho lắm, “Những chai lọ của cô ấy đều ở đây, nhưng tối hôm qua xác thật không thấy cậu ấy trở về ký túc xá.”

Bạch Thiên tấm tắc: “Các cậu có nhớ tới lúc cô ấy mới vào lớp có nói rằng, cô ấy không nhập học đúng ngày khai giảng là bởi vì đi Italy quay quảng cáo hay không? Tớ thấy chính là quảng cáo này! Tối hôm qua tớ lục soát Weibo cô ấy một chút, cư nhiên có hơn mười vạn fans!”

Cô ấy vừa dứt lời, Viên Tiêu hàng phía trước liền khinh thường hừ một tiếng: “Không phải hơn mười vạn fans sao, có gì đặc biệt hơn người, tớ cũng có Weibo fans đấy.”

Dương Tâm Dược: “Hả?!” Cô kinh ngạc nói, “Cậu cũng có hơn mười vạn fans sao?”

“Kia, kia cũng không phải, bất quá kém không quá nhiều……”

Bạch Thiên: “‘ kém không quá nhiều ‘ là kém nhiều hay ít?”

Viên Tiêu gục đầu xuống, yên lặng vươn mấy cây ngón tay: “Kém mấy chục lần thôi……”

“……”

Dương Tâm Dược vội vàng hoà giải: “Vậy cậu cũng có mấy ngàn fans mà! Tiêu Tiêu cậu thật là thâm tàng bất lộ.”

Dương Tâm Dược cũng có Weibo, tên được đặt tự động là “người dùng điện thoại AWEGF#W$^%$&”, hệ thống còn tặng cô mười fan cương thi. Đem mấy ngàn fans của Viên Tiêu đặt cùng với cô, tuyệt đối có thể nháy mắt hạ gục cô.

Cô cổ vũ như vậy, hứng thú của Viên Tiêu cũng đã trở lại. Hôm nay Viên Tiêu chải mái tóc hợp với khuôn mặt to tròn của cô ấy, đặc biệt giống như Minnie.

Viên · “Minnie” nói: “Tớ đã làm những công việc lặt vặt trong kỳ nghỉ hè và làm trợ lý tô màu cho một họa sĩ truyện tranh đặc biệt nổi tiếng, kiếm lời không ít tiền, còn tăng thêm 3000 fan đấy!”

Cô ấy là thí sinh thi năng khiếu mỹ thuật, mục tiêu chuyên nghiệp là sản xuất hoạt hình. Đam mê của cô ấy là vẽ truyện tranh, chỉ cần cầm một trang giấy là có thể vẽ không ngừng. Có một lần Dương Tâm Dược mượn sách giáo khoa của cô ấy, kết quả ngoài ý muốn mở ra cánh cửa đến một thế giới mới — Lý Bạch khiêng súng trường, Galileo cưỡi khủng long, ngay cả Mao gia gia cũng hóa thân thành Ultraman đi đánh tiểu quái thú. Chỉ có cô ấy không nghĩ được,chứ không gì cô ấy không vẽ được.

Dương Tâm Dược đặc biệt bội phục cô ấy, nói vậy tương lai một ngày nào đó, cô ấy nhất định có thể vì chính mình vẽ ra một đôi cánh một bước lên trời rồi.

Bạch Thiên cùng Viên Tiêu lại đùa giỡn lên: “Cậu cũng đừng khoe ra mấy ngàn fans kia của cậu. Nếu hot boy chịu khai Weibo, mỗi ngày chỉ cần phát phát ra ảnh chụp, số lượng fans khẳng định nhiều hơn so với Mâu Tư Tư.”

Ngoài ý muốn, Chung Khả nằm không cũng trúng đạn vô tội cực kỳ, cậu thật không rõ chính mình thành thành thật thật đọc sách, như thế nào đều có thể bị xả ra chiến trường.



Hai ngày sau, Mâu Tư Tư rốt cuộc cũng đi học.

Lần này cô ấy mang hành lí còn nhiều hơn trước,nhóm thất tiên nữ lại một lần nữa vây tụ trong ký túc xá của Dương Tâm Dược, vây quanh vị nữ thần từ Thiên cung thăm viếng trở về.

Dương Tâm Dược dựng lỗ tai nghe các cô ấy mồm năm miệng mười nghị luận, rốt cuộc cũng biết được kì Quốc khánh này Mâu Tư Tư đi nơi nào.

Công ty quản lý an bài cô ấy đi Nhật Bản chụp quảng cáo cho tạp chí, đồ bơi, kimono và thời trang phải mất hết bốn ngày! Bởi vì cô ấy mệt cho nên phải quay lại ngủ một ngày trước khi cô ấy có sức để trở lại lớp học.

Nhìn lại khuôn mặt của cô ấy xác thật dáng vẻ mệt nhọc khí huyết không đủ.

Vừa nói xong, một bên cô ấy mở hành lý, lộ ra một hành lí tràn ngập mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, cô ấy nói với thất tiên nữ: “Tớ ở Nhật Bản không có thời gian đi dạo phố, dưới khách sạn cũng chỉ có một nhà thuốc, tớ không biết các cậu thích cái gì liền dứt khoát đem kệ để hàng dọn trống. Các cậu tùy tiện chọn đi.”

“Oa!”

Xưa nay cô ấy đều hào phóng. Vừa mới bắt đầu, nhóm thất tiên nữ còn xô xô đẩy đẩy ngượng ngùng tới chọn, cô ấy liền trực tiếp bắt một món nhét vào trong tay một tiên nữ. Dưới tình huống như thế, nhóm thất tiên nữ dần dần buông tay chân xuống, thực nhanh liền chia đồ vật trong hành lí xong.

Chờ đến giờ đóng cửa, nhóm thất tiên nữ mới lưu luyến rời khỏi ký túc xá của Dương Tâm Dược.

Dương Tâm Dược đã rửa mặt xong trong thời gian các cô ấy nói chuyện phiếm. Cô bọc chăn ngồi trên giường học từ vựng tiếng Anh.

Mâu Tư Tư bỗng nhiên đi đến ngồi trên giường và đưa một chiếc khăn tay vuông đến trước mặt cô.

“……?” Vẻ mặt mờ mịt của Dương Tâm Dược ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.

Mâu Tư Tư nói: “Đưa cho cậu.”

Dương Tâm Dược có chút ngoài ý muốn, quan hệ của cô cùng Mâu Tư Tư không nóng không lạnh, không nghĩ tới đối phương còn chuẩn bị quà cho mình.

Cô vội vàng nhận lấy chiếc khăn tay kia. Vừa muốn nói lời cảm tạ, kết quả lại phát hiện chính giữa khăn tay cưng cứng như là có thứ gì bao ở bên trong.

Đây là……?

Cô vội vàng rút chiếc khăn tay ra. Thật ngạc nhiên, khăn tay cư nhiên lẳng lặng nằm hai “Túi tiền” được làm bằng lụa, với các hoa văn khác nhau nhưng không kém phần tinh tế được vẽ trên đó. Hai “Túi tiền” kia màu đỏ và hồng, màu đỏ thẫm kia chỉ viết “Việc học”, mà màu hồng nhạt kia chỉ viết “Tình yêu”

Dương Tâm Dược tuy rằng chưa đi qua Nhật Bản, nhưng ở TV cùng truyện tranh cô đã gặp qua loại đồ vật này. Cái này gọi là “Omamori”, là một loại bùa hộ mệnh phù hộ tâm nguyện, chỉ có chùa miếu ở Nhật Bản mới có thể cầu được.

cau-sinh-no-an-toan        

Ngữ khí của Mâu Tư Tư vẫn nhàn nhạt như cũ: “Hành trình đầu tiên là đi chùa miếu, vừa vặn thấy được liền thay cậu cầu hai cái.”

Cô ấy nói nhẹ nhàng bâng quơ phảng phất như là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Nhưng tâm Dương Tâm Dược như gương sáng, đã sớm nhìn thấu cô ấy ngoài lạnh trong nóng: Chủng loại của omamori có nhiều như vậy mà thứ Dương Tâm Dược cần nhất vừa lúc chính là ” Omamori việc học ”phù hộ cô thi đậu đại học Yến Kinh cùng ” Omamori tình yêu” phù hộ việc yêu thầm của cô trở thành sự thật. Mâu Tư Tư là thật sự “thay cô suy nghĩ”, mới có thể đưa ra lễ vật hợp tâm ý thế này.

“Cảm ơn cậu!” Dương Tâm Dược cảm động cực kỳ, cô moi hết cõi lòng cũng không thể tìm thấy bất kỳ từ nào có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Cô giang rộng hai tay muốn cho Mâu Tư Tư một cái “Ôm tình yêu” nhưng Mâu Tư Tư lại đứng dậy thối lui: “Ôm thì không cần ôm, ngoài thời gian làm việc, tớ không thích cùng người khác có quá nhiều tiếp xúc tay chân.”

“……” Vậy được rồi.



Dương Tâm Dược đem omamori việc học buộc ở túi đựng bút, túi tiền đo đỏ rất đáng chú ý, đặc biệt Dương Tâm Dược một bên nghe giảng một bên duỗi tay sờ nó, Chung Khả không thể không chú ý sự khác thường của cô.

Chung Khả là một kẻ lập dị. Những người cùng tuổi với cậu sẽ ít nhiều chú ý đến văn hóa Nhật Bản, nhưng sở thích của cậu là trồng hoa và không quan tâm đến chuyện gì khác. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy những điều như Omamori.

Cậu thấy cô vẫn luôn nắm chặt nó, liền hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

Dương Tâm Dược đáp: “Đây là omamori! Bùa hộ mệnh Nhật Bản, tớ chỉ dùng nó để phù hộ việc học tiến bộ, nghe nói thực linh lắm.”

À thì ra đây chính là bùa hộ mệnh.

Chung Khả rất cảm thấy hứng thú, muốn lại gần quan sát một phen lại sợ phạm vào cái gì đó kiêng kị: “Tớ có thể nhìn xem không?”

“Có thể có thể có thể!” Dương Tâm Dược vội vàng đem omamori tháo xuống, nhét vào dưới tay cậu, “Học thần, cậu làm ơn sờ sờ nó nhiều thêm một chút đi, đem tiên khí trên người của cậu truyền tới, như vậy tớ có thể nhờ tới nó rồi!”

Chung Khả dở khóc dở cười: “Tớ chỗ nào có tiên khí gì chứ? Cho dù thực sự có, trước tiên tớ truyền cho nó, nó lại truyền cậu, trung gian hao tổn không biết bao nhiêu.”

Kia còn không bằng……

Miệng Chung Khả dường như có thêm có ý chí, buột miệng thốt ra: “Còn không bằng cậu sờ tớ nhiều một chút.”

Nói cho hết lời, cậu bị chính mình làm cho hoảng sợ. Cậu đây là làm sao vậy, như thế nào sẽ nói loại chuyện đùa giỡn này chứ?

Cậu vẫn còn lúng túng nhưng đáng tiếc Dương Tâm Dược lại là người thần kinh thô, căn bản không ý thức được chính mình bị đùa giỡn, còn ngây ngốc mà cùng cậu già mồm: “Loại học thần như cậu, không hiểu cảm giác học tra của chúng tớ! Tay phải tớ nắm bút, tay trái nắm chặt omamori, cái này kêu là ‘ lòng thành kính ‘; tay phải tớ nhớ bút ký, tay trái lôi kéo cậu, cái này gọi là ‘ sớm ‘–“

“Sớm cái gì?”

“……”

Dương Tâm Dược nói không được nữa.

Chung Khả nghiêng đầu nhìn cô. Chàng trai bên ngoài sạch sẽ lại đẹp trai, nếu thật muốn tiến vào giới giải trí, hiện tại đám lưu lượng tiểu sinh kia đều phải bị cậu treo lên đánh. Cậu nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, với chút nghi hoặc trên khuôn mặt, như thể sự tồn tại của cô là vấn đề lớn nhất trên thế giới..

Trong lòng Dương Tâm Dược vội nhảy lên vài cái, cô hoảng loạn đem omamori từ trong lòng bàn tay Chung Khả túm trở về. Bởi vì quá mức hấp tấp, thiếu chút nữa là làm rớt chậu sen đá giữa bàn hai người.

Đầu óc cô choáng váng, trước khi đem omamori vào túi đựng bút, cô lật qua lật lại thật kĩ — không sai, màu đỏ, chính là omamori việc học mà.

Cô không lấy sai mà.

Vừa vặn Bạch Thiên cầm đề sai lại hỏi, Dương Tâm Dược đột nhiên đứng dậy, túm lấy cánh tay cô ấy hỏi một cách nhiệt tình dào dạt: “Bạch Thiên, cậu tìm tớ đi WC sao?”

“Hả? Không phải, tớ là tới……”

“À, cậu nói còn muốn kêu Viên Tiêu sao? Cậu ấy đã đi rồi, chúng ta đi nhanh đi.”

“???”

Bạch Thiên không hiểu ra sao liền bị cô túm đi.

Chung Khả nhìn cô gái đã biến mất dạng, không biết sao, cư nhiên nhìn ra một tia “Chạy trối chết”.

……Hẳn là cậu suy nghĩ nhiều rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện