Trái Cấm
Chương 9
Một lúc lâu sau, anh mới gọi phục vụ, đặt cơm trưa thịnh soạn mang đến phòng.
Bông hồng xinh đẹp được cắm trong chiếc lọ thủy tinh đặt trên bàn ăn.
Vì hoan ái mà toàn thân Tố Hinh yếu ớt, mặc chiếc áo trắng tinh vào, rồi mới ngồi xuống bên cạnh anh, ăn món trứng xào (1) nóng hổi, uống một ngụm sữa nóng, còn có thịt bò lúc lắc, bò sốt chua ngọt, bò bít tết.
Tất cả đều là đồ nóng, vừa tươi vừa ngon.
Đây là anh đặc biệt chuẩn bị.
Lúc trước, tắm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm, nghe thấy tiếng Horsens qua điện thoại, dặn dò nhân viên khách sạn, khi đưa cơm đến, nhất định phải là đồ nóng.
Thì ra, không phải anh không chú ý đến, cô không thích ứng với ẩm thực và khí hậu ở đây, khi cô lạnh, khi cô không muốt nổi thức ăn, anh đều lưu lại trong mắt.
Chú ý này, dặn dò này, đều là hành động rất nhỏ, nhưng cũng thể hiện, anh thật lòng quan tâm cô. Tấm lòng này làm cô cảm thấy thật ngọt ngào.
Tuy rằng, sáng nay sau khi cô nói, Horsens cũng không mở miệng đáp lại, nhưng cô không để ý, cô chỉ muốn nói cho anh biết tâm ý của mình.
Người đàn ông này chính là đại minh tinh toàn thế giới, cô cũng không ngốc mà vọng tưởng tương lai hai người sẽ thế nào. Đối với cô mà nói, có thể ở cùng anh một chỗ, từng ngày trôi qua, đều là món quà ông trời ban tặng, dù cô luyến tiếc, cũng không dám quá tham lam.
Dùng bữa cơm xong, hai người bọn họ ngồi bên cạnh bàn, thưởng thức ly cà phê nóng hổi. Mắt cô lơ đãng thoáng nhìn qua bức tranh khỏa thân của cô trên bàn.
Tần nhìn của cô, không thể nào nhận ra được các nét tinh tế trong đó.
Khả năng trời phú này, anh chưa từng tiết lộ cho bất cứ ai. Cô đoán, hội họa là bí mật của anh.
Anh vẽ cô quá đẹp, làm cô càng muốn lưu lại bức họa làm kỷ niệm cho riêng mình. Nhưng nguyên nhân quan trọng hơn cả, là vì, là vì…..
Cô lại đỏ mặt.
Như thế kia rõ là cô đang khỏa thân a. Mặc dù chỉ là họa, nhưng cô vẫn xấu hổ không ngớt.
“Horsens, bức họa kia, tặng em được không?” Cố nén thẹn thùng, cô mở miệng nói.
Anh nghe xong, liền đáp lại hai chữ.
“Không được.”
Cô nao nao, kinh ngạc không hiểu, xấu hổ, lại thấy anh mỉm cười, ôn nhu nói: “Đây là bảo vật của anh, không thể tặng người khác được.”
Tố Hinh nhìn khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười kia, cảm thấy mặt mình nóng bừng.
“Em yên tâm, anh không cho ai khác xem đâu.”
Một tay anh chống mặt, một bên hứng thú nhìn cô, bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt ửng đỏ của cô, cam đoan với cô. “Nó sẽ chỉ thuộc về mình anh, là bảo vật trân quý nhất.”
“Nhưng mà… “ Cô đỏ mặt, thở gấp kháng nghị. “Nhưng mà… em không có mặc…”
“Cho nên, tuyệt không sẽ cho người khác nhìn.” Ý cười của anh càng sâu, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói cũng trở nên khàn khàn. “Không thể cho người khác xem.”
Lời ngon tiếng ngọt, thấm vào lòng cô.
Cô muốn giữ lại bức họa kia, nhưng lại không thể tìm ra lý do nào khác để loại bỏ ý niệm anh coi nó là bảo bối. Cô chỉ hi vọng anh có thể nhớ rõ cô, một ngày nào đó trong tương lại, khi anh nhớ về cô, nhìn vào bức họa, sẽ cảm thấy vui một chút.
Vì hi vọng nhỏ nhoi này, cô mới cố chịu xấu hổ, để anh giữ lại bức họa kia.
Tuy rằng như thế, nhưng bên trong pub vẫn ồn ào như cũ, người chật như nên cối, mồ hôi, nước hoa, cùng mùi rượu trộn lẫn vào nhau, lan tỏa trong không gian.
Ánh sáng bảy màu, xoay tròn trên trần nhà, chiếu xuống mỗi người như yêu ma quỷ quái, làm Tố Hinh càng thêm bất an, trong lúc nhất thời muốn trốn khỏi đó.
“Horsens thật sự ở trong này sao?”
“Đương nhiên, ngồi ở ghế trong đó, lại đây đi, mọi người đều ở phía trong.” Dennis nắm chặt nắm tay cô, đưa cô lướt qua sàn khiêu vũ, vào một gian phòng phía sau.
Cô lảo đảo bị kéo vào một căn phòng tối, còn chưa kịp nhìn, cánh cửa sau lưng đã đóng lại.
Mới đầu, mắt cô chưa kịp thích ứng với căn phòng ánh sáng mở ảo đó, đợi đến khi thích ứng rồi, cô mới phát hiện, trên chiếc ghế này mặc dù có người, nhưng tất cả những người đàn ông ở đây cô không quen, cũng chẳng có Horsens.
Mỗi người đàn ông, đều nhìn cô chằm chằm.
“Xin lỗi, chúng tôi nhầm phòng.” Tố Hinh lúng túng xin lỗi, xoay người nhìn về phía Dennis, nhẹ giọng nói: “Chúng ta nhầm phòng rồi, không phải phòng này.” Nơi này thật tối, đến nhầm phòng cũng là chuyện thường.
Dennis lại không nhúc nhích, thần sắc quỷ dị nhìn cô vài giây, cuối cùng mới nở nụ cười. Dưới ánh sáng mờ ám, nụ cười của anh, không tìm ra nửa điểm tin cậy.
“Không, em yêu, chúng ta không nhầm.”
Tố Hinh sửng sốt, không kịp phản ứng, trong mắt lộ rõ vẻ hoang mang.
“Nhưng Horsens không có ở nơi này.”
“Anh đương nhiên không có.”
Mơ hồ, bất an lặng lẽ hiện lên. Vì tin tưởng Horsens, cô nén lại cảm xúc bất an kia, nghi hoặc hỏi lại.
“Anh ấy còn chưa tới sao? Vậy Sophie đâu?”
Dennis cười đến vui vẻ. Anh vươn tay ra, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Em yêu, em thật đáng yêu, cuối cùng anh cũng biết, vì sao Horsens lại thích em.”
“Em không hiểu ý anh.” Cô lui từng bước, tránh khỏi sự vuốt ve làm cho người ta phát run kia. “Horsens ở đâu?”
“Anh không ở đây.” Anh vẫn cười, ánh mắt mang theo tia trào phúng.
Sợ hãi, bỗng dưng dâng trào.
Đột nhiên trong lúc này, Tố Hinh hiểu ra. Cô thở hốc vì kinh ngạc, xoay người muốn rời khỏi đây, lại bị Dennis giữ lại. Sức lực của đàn ông, tàn khốc cấm chặt cánh tay cô, căn bản không cần biết cô đau đớn thế nào.
“Buông ra!” Cô cố giữ bình tĩnh, không muốn để anh nhận ra mình đang rất sợ hãi. “Nếu Horsens không ở đây, tôi sẽ về khách sạn.”
“Không, em yêu, em không thể đi.” Anh cười lạnh, đẩy cô về phía cánh cửa. “Em đi rồi, kế hoạch của anh tính sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc xanh, rốt cuộc không thể khống chế được, toàn thân run rẩy.
“Anh muốn làm gì?”
“Chẳng làm gì cả, chỉ là dạy dỗ Horsens một chút thôi.”
“Nhưng là……” Cô cơ hồ không thể tin người đàn ông hung tợn trước mắt, lại là Dennis hiền lành kia. Anh trở nên thật đáng sợ. “Horsens coi anh là bạn……”
“Bạn? A, cảm động quá. Horsens • Hunt vĩ đại, coi tao là bạn, cảm động đến phát khóc mất.” Dennis nâng tay lên, giả vờ lau nước mắt. “Sau khi bộ phim kia công chiếu, tao tựa như biến thành hình nhân, trong mặt mọi người chỉ có Horsens, thật đáng ghen tỵ.”
Anh nói lại câu đã từng nói với Tố Hinh, nhưng cùng là câu chữ này, giờ lại khiến cô kinh hoảng.
Thì ra, sự thân thiện lúc trước chỉ là mặt nạ của người đàn ông này. Anh thật sự ghen tỵ với Horsens, ghen tỵ đến muốn sắp đặt bẫy, lừa cô đến đây, muốn làm Horsens tổn thương.
Vì ghen tỵ mà không còn vẻ anh tuấn nữa, anh đến gần khuôn mặt tái nhợt của cô.
“Sau bộ phim này, mọi người đột nhiên quên Horsens Hunt thật ra là loại người nào, hơn nữa bức ảnh chết tiệt ở cô nhi viện kia, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nó liền biến thành một người tốt, đúng là phân chó!” Anh chửi thành tiếng.
Bàn tay to tàn khốc, ngày càng dùng sức, dường như muốn bẻ gãy cổ tay của cô. Cô đau đớn, muốn rút tay lại, nhưng không thể được.
Dennis càng nắm chặt tay, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nó đã đoạt đi vị trí của tao, giờ lại muốn cướp đi vai chính trong phim sắp tới. Cái tên đạo diễn kia đúng là đui, lại còn nói diễn xuất của tao không bằng nó.” Cuối cùng, anh mới lớn tiếng rít gào. “Đùa gì chứ, thời điểm thu nhập của tao hàng trăm ngàn, nó vẫn còn đang rửa chén tại phòng bếp a!”
Tố Hinh run run, sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức không biết làm sao.
“Tao bị coi thường đã lâu rồi, mà mày lại là nhược điểm chí mạng của anh.” Giọng nói trầm thấp, Dennis nói nhỏ, ngược lại còn làm người ta sợ hãi hơn. Anh đánh giá cô trên dưới, khóe môi hiện lên nụ cười trào phúng. “Thật đáng tiếc, thực ra anh rất thích em.” Nói xong, anh thô bạo đẩy cô xuống ghế sô pha.
Cô hô một tiếng, sợ hãi muốn đứng lên, nhưng những người đàn ông trong góc phòng, như những bóng ma đi ra, trong đó có vài người không có ý tốt, giữ chặt hi vọng trốn thoát của cô.
“Tiểu bạch thỏ, muốn thế nào?” Một người đàn ông cười nói.
“Không cần, buông ra……” Cô giãy giụa, đối với đám đàn ông đang xúm lại này, vừa đá vừa đánh, sợ hãi thét chói tai. “Dennis…”
Đại minh tinh đứng bên kia, nhìn cô bị bầy sói đàn áp, còn cúi đầu nhìn đồng hồ, thoải mái nhún nhún vai.
“Anh sẽ báo địa điểm cho Horsens. Nhưng mà, anh đến khi nào còn phải phụ thuộc vào vận khí của em.” Nói xong, anh huýt sáo, xoay người rời đi.
“Không cần!” Cô thét chói tai, bị vứt bỏ lại, so với cơn ác mộng kia còn đáng sợ hơn. “Tránh ra! Đừng chạm vào tôi! Không cần.. cứu mạng…… A …”
Bông hồng xinh đẹp được cắm trong chiếc lọ thủy tinh đặt trên bàn ăn.
Vì hoan ái mà toàn thân Tố Hinh yếu ớt, mặc chiếc áo trắng tinh vào, rồi mới ngồi xuống bên cạnh anh, ăn món trứng xào (1) nóng hổi, uống một ngụm sữa nóng, còn có thịt bò lúc lắc, bò sốt chua ngọt, bò bít tết.
Tất cả đều là đồ nóng, vừa tươi vừa ngon.
Đây là anh đặc biệt chuẩn bị.
Lúc trước, tắm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm, nghe thấy tiếng Horsens qua điện thoại, dặn dò nhân viên khách sạn, khi đưa cơm đến, nhất định phải là đồ nóng.
Thì ra, không phải anh không chú ý đến, cô không thích ứng với ẩm thực và khí hậu ở đây, khi cô lạnh, khi cô không muốt nổi thức ăn, anh đều lưu lại trong mắt.
Chú ý này, dặn dò này, đều là hành động rất nhỏ, nhưng cũng thể hiện, anh thật lòng quan tâm cô. Tấm lòng này làm cô cảm thấy thật ngọt ngào.
Tuy rằng, sáng nay sau khi cô nói, Horsens cũng không mở miệng đáp lại, nhưng cô không để ý, cô chỉ muốn nói cho anh biết tâm ý của mình.
Người đàn ông này chính là đại minh tinh toàn thế giới, cô cũng không ngốc mà vọng tưởng tương lai hai người sẽ thế nào. Đối với cô mà nói, có thể ở cùng anh một chỗ, từng ngày trôi qua, đều là món quà ông trời ban tặng, dù cô luyến tiếc, cũng không dám quá tham lam.
Dùng bữa cơm xong, hai người bọn họ ngồi bên cạnh bàn, thưởng thức ly cà phê nóng hổi. Mắt cô lơ đãng thoáng nhìn qua bức tranh khỏa thân của cô trên bàn.
Tần nhìn của cô, không thể nào nhận ra được các nét tinh tế trong đó.
Khả năng trời phú này, anh chưa từng tiết lộ cho bất cứ ai. Cô đoán, hội họa là bí mật của anh.
Anh vẽ cô quá đẹp, làm cô càng muốn lưu lại bức họa làm kỷ niệm cho riêng mình. Nhưng nguyên nhân quan trọng hơn cả, là vì, là vì…..
Cô lại đỏ mặt.
Như thế kia rõ là cô đang khỏa thân a. Mặc dù chỉ là họa, nhưng cô vẫn xấu hổ không ngớt.
“Horsens, bức họa kia, tặng em được không?” Cố nén thẹn thùng, cô mở miệng nói.
Anh nghe xong, liền đáp lại hai chữ.
“Không được.”
Cô nao nao, kinh ngạc không hiểu, xấu hổ, lại thấy anh mỉm cười, ôn nhu nói: “Đây là bảo vật của anh, không thể tặng người khác được.”
Tố Hinh nhìn khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười kia, cảm thấy mặt mình nóng bừng.
“Em yên tâm, anh không cho ai khác xem đâu.”
Một tay anh chống mặt, một bên hứng thú nhìn cô, bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt ửng đỏ của cô, cam đoan với cô. “Nó sẽ chỉ thuộc về mình anh, là bảo vật trân quý nhất.”
“Nhưng mà… “ Cô đỏ mặt, thở gấp kháng nghị. “Nhưng mà… em không có mặc…”
“Cho nên, tuyệt không sẽ cho người khác nhìn.” Ý cười của anh càng sâu, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói cũng trở nên khàn khàn. “Không thể cho người khác xem.”
Lời ngon tiếng ngọt, thấm vào lòng cô.
Cô muốn giữ lại bức họa kia, nhưng lại không thể tìm ra lý do nào khác để loại bỏ ý niệm anh coi nó là bảo bối. Cô chỉ hi vọng anh có thể nhớ rõ cô, một ngày nào đó trong tương lại, khi anh nhớ về cô, nhìn vào bức họa, sẽ cảm thấy vui một chút.
Vì hi vọng nhỏ nhoi này, cô mới cố chịu xấu hổ, để anh giữ lại bức họa kia.
Tuy rằng như thế, nhưng bên trong pub vẫn ồn ào như cũ, người chật như nên cối, mồ hôi, nước hoa, cùng mùi rượu trộn lẫn vào nhau, lan tỏa trong không gian.
Ánh sáng bảy màu, xoay tròn trên trần nhà, chiếu xuống mỗi người như yêu ma quỷ quái, làm Tố Hinh càng thêm bất an, trong lúc nhất thời muốn trốn khỏi đó.
“Horsens thật sự ở trong này sao?”
“Đương nhiên, ngồi ở ghế trong đó, lại đây đi, mọi người đều ở phía trong.” Dennis nắm chặt nắm tay cô, đưa cô lướt qua sàn khiêu vũ, vào một gian phòng phía sau.
Cô lảo đảo bị kéo vào một căn phòng tối, còn chưa kịp nhìn, cánh cửa sau lưng đã đóng lại.
Mới đầu, mắt cô chưa kịp thích ứng với căn phòng ánh sáng mở ảo đó, đợi đến khi thích ứng rồi, cô mới phát hiện, trên chiếc ghế này mặc dù có người, nhưng tất cả những người đàn ông ở đây cô không quen, cũng chẳng có Horsens.
Mỗi người đàn ông, đều nhìn cô chằm chằm.
“Xin lỗi, chúng tôi nhầm phòng.” Tố Hinh lúng túng xin lỗi, xoay người nhìn về phía Dennis, nhẹ giọng nói: “Chúng ta nhầm phòng rồi, không phải phòng này.” Nơi này thật tối, đến nhầm phòng cũng là chuyện thường.
Dennis lại không nhúc nhích, thần sắc quỷ dị nhìn cô vài giây, cuối cùng mới nở nụ cười. Dưới ánh sáng mờ ám, nụ cười của anh, không tìm ra nửa điểm tin cậy.
“Không, em yêu, chúng ta không nhầm.”
Tố Hinh sửng sốt, không kịp phản ứng, trong mắt lộ rõ vẻ hoang mang.
“Nhưng Horsens không có ở nơi này.”
“Anh đương nhiên không có.”
Mơ hồ, bất an lặng lẽ hiện lên. Vì tin tưởng Horsens, cô nén lại cảm xúc bất an kia, nghi hoặc hỏi lại.
“Anh ấy còn chưa tới sao? Vậy Sophie đâu?”
Dennis cười đến vui vẻ. Anh vươn tay ra, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Em yêu, em thật đáng yêu, cuối cùng anh cũng biết, vì sao Horsens lại thích em.”
“Em không hiểu ý anh.” Cô lui từng bước, tránh khỏi sự vuốt ve làm cho người ta phát run kia. “Horsens ở đâu?”
“Anh không ở đây.” Anh vẫn cười, ánh mắt mang theo tia trào phúng.
Sợ hãi, bỗng dưng dâng trào.
Đột nhiên trong lúc này, Tố Hinh hiểu ra. Cô thở hốc vì kinh ngạc, xoay người muốn rời khỏi đây, lại bị Dennis giữ lại. Sức lực của đàn ông, tàn khốc cấm chặt cánh tay cô, căn bản không cần biết cô đau đớn thế nào.
“Buông ra!” Cô cố giữ bình tĩnh, không muốn để anh nhận ra mình đang rất sợ hãi. “Nếu Horsens không ở đây, tôi sẽ về khách sạn.”
“Không, em yêu, em không thể đi.” Anh cười lạnh, đẩy cô về phía cánh cửa. “Em đi rồi, kế hoạch của anh tính sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc xanh, rốt cuộc không thể khống chế được, toàn thân run rẩy.
“Anh muốn làm gì?”
“Chẳng làm gì cả, chỉ là dạy dỗ Horsens một chút thôi.”
“Nhưng là……” Cô cơ hồ không thể tin người đàn ông hung tợn trước mắt, lại là Dennis hiền lành kia. Anh trở nên thật đáng sợ. “Horsens coi anh là bạn……”
“Bạn? A, cảm động quá. Horsens • Hunt vĩ đại, coi tao là bạn, cảm động đến phát khóc mất.” Dennis nâng tay lên, giả vờ lau nước mắt. “Sau khi bộ phim kia công chiếu, tao tựa như biến thành hình nhân, trong mặt mọi người chỉ có Horsens, thật đáng ghen tỵ.”
Anh nói lại câu đã từng nói với Tố Hinh, nhưng cùng là câu chữ này, giờ lại khiến cô kinh hoảng.
Thì ra, sự thân thiện lúc trước chỉ là mặt nạ của người đàn ông này. Anh thật sự ghen tỵ với Horsens, ghen tỵ đến muốn sắp đặt bẫy, lừa cô đến đây, muốn làm Horsens tổn thương.
Vì ghen tỵ mà không còn vẻ anh tuấn nữa, anh đến gần khuôn mặt tái nhợt của cô.
“Sau bộ phim này, mọi người đột nhiên quên Horsens Hunt thật ra là loại người nào, hơn nữa bức ảnh chết tiệt ở cô nhi viện kia, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nó liền biến thành một người tốt, đúng là phân chó!” Anh chửi thành tiếng.
Bàn tay to tàn khốc, ngày càng dùng sức, dường như muốn bẻ gãy cổ tay của cô. Cô đau đớn, muốn rút tay lại, nhưng không thể được.
Dennis càng nắm chặt tay, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nó đã đoạt đi vị trí của tao, giờ lại muốn cướp đi vai chính trong phim sắp tới. Cái tên đạo diễn kia đúng là đui, lại còn nói diễn xuất của tao không bằng nó.” Cuối cùng, anh mới lớn tiếng rít gào. “Đùa gì chứ, thời điểm thu nhập của tao hàng trăm ngàn, nó vẫn còn đang rửa chén tại phòng bếp a!”
Tố Hinh run run, sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức không biết làm sao.
“Tao bị coi thường đã lâu rồi, mà mày lại là nhược điểm chí mạng của anh.” Giọng nói trầm thấp, Dennis nói nhỏ, ngược lại còn làm người ta sợ hãi hơn. Anh đánh giá cô trên dưới, khóe môi hiện lên nụ cười trào phúng. “Thật đáng tiếc, thực ra anh rất thích em.” Nói xong, anh thô bạo đẩy cô xuống ghế sô pha.
Cô hô một tiếng, sợ hãi muốn đứng lên, nhưng những người đàn ông trong góc phòng, như những bóng ma đi ra, trong đó có vài người không có ý tốt, giữ chặt hi vọng trốn thoát của cô.
“Tiểu bạch thỏ, muốn thế nào?” Một người đàn ông cười nói.
“Không cần, buông ra……” Cô giãy giụa, đối với đám đàn ông đang xúm lại này, vừa đá vừa đánh, sợ hãi thét chói tai. “Dennis…”
Đại minh tinh đứng bên kia, nhìn cô bị bầy sói đàn áp, còn cúi đầu nhìn đồng hồ, thoải mái nhún nhún vai.
“Anh sẽ báo địa điểm cho Horsens. Nhưng mà, anh đến khi nào còn phải phụ thuộc vào vận khí của em.” Nói xong, anh huýt sáo, xoay người rời đi.
“Không cần!” Cô thét chói tai, bị vứt bỏ lại, so với cơn ác mộng kia còn đáng sợ hơn. “Tránh ra! Đừng chạm vào tôi! Không cần.. cứu mạng…… A …”
Bình luận truyện