Trái Tim Anh Không Phải Sắt Đá

Chương 8: Gặp bạn cũ



Editor: Thoa Xù

Hoàng hôn từ từ lắng xuống, Ôn Tâm bỏ hai tay vào trong túi, chậm rãi đi trên con đường mòn của trường.

Đi qua con đường hẹp quanh co, bên ngoài chính là sân bóng rổ, lúc này có rất nhiều nam sinh đang chơi ở đó, nhưng không có bóng dáng mà cô luôn nghĩ tới, cho nên Ôn Tâm ỉu xìu ngồi trên khán đài, nâng má ngẩn người, nhưng trước sau vẫn không gặp được anh.

Lúc này đèn đường đã sáng lên, dưới ánh đèn mờ nhạt dung nhan của cô lộ ra nét đáng yêu rung động lòng người.

Lúc này, đột nhiên cô cảm thấy ánh sáng trước mắt bị che khuất, vừa ngẩng lên thì thấy ba nam sinh mỉm cười nhìn cô.

“Bạn học, cậu tên gì? Lớn hơn à? Ở khoa nào?” Một nam sinh nhuộm tóc vàng nhìn Ôn Tâm, hỏi.

Ôn Tâm đã sớm xem kiểu bắt chuyện như vậy là bình thường, đứng dậy, lạnh nhạt nói, “Cho hỏi cậu đây đang tra hộ khẩu sao.”

“Trời lạnh như thế, một mình ngồi đây để làm chi? Bọn mình mời cậu uống nước được không?” Nam sinh kia lại từ tốn mở lời.

“Là Ôn Tâm sao.” Ôn Tâm chưa kịp từ chối, chợt nghe một giọng nam êm tai vang lên.

Ôn Tâm nương theo ánh đèn, nhìn thấy rõ người đi tới, mi thanh mục tú, đường nét rõ ràng, khóe miệng hơi nhếch lên, mặc một bộ đồ thể thao màu đen.

Người đó vẫn giống như trước đây, có một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng mà dường như dáng vẻ non nớt của cậu học sinh ngày trước đã được cởi bỏ, người đó đứng lại, cao hơn trước đây một chút, mang mắt kính gọng đen, cho nên cả người càng toát ra vẻ khí thế hơn, anh tuấn chững chạc.

“Học trưởng.” Mấy nam sinh kia kính cẩn chào hỏi người vừa tới.

“Tưởng Triết, sao anh cũng ở đây.” Ôn Tâm cũng vô cùng ngạc nhiên gọi người đó.

“Đúng thật là em à, Tâm Tâm, anh còn sợ mình nhận lầm người đó!” Tưởng Triết cũng mỉm cười đáp lời, vừa nãy lúc chơi bóng anh thoáng thấy cô ở trên khán đài, đã lâu không gặp, cô càng ngày càng rạng rỡ.

“Học trưởng, hai người quen nhau sao?” Vẻ mặt của ba nam sinh lúc này hơi ngượng ngùng.

“Đây là thanh mai trúc mã của anh.” Sau khi nghe Tưởng Triết giới thiệu như vậy, Ôn Tâm bật cười.

Mấy nam sinh kia nghe xong, lập tức cười nói, “Học trưởng, bọn em vẫn còn lớp tự học buổi tối, đi trước đây.” Nói xong, ba người lập tức chạy mất dép. Trong đó có một người thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn hai người.

Tưởng Triết là hàng xóm trước đây của nhà Ôn Tâm, lớn hơn cô hai tuổi, hai người cùng nhau lớn lên, thật sự có thể gọi là thanh mai trúc mã, nhưng mà sau này gia đình Tưởng Triết chuyển từ Tô Châu đến Nam Kinh, bọn họ cũng mất liên lạc, nhưng thật sự không ngờ, hóa ra bọn họ đều thi vào đại học S, duyên nợ đời người chính là kỳ diệu như vậy, vậy mà họ lại gặp nhau ở đây.

Ôn Tâm đi xuống bậc thang, mỉm cười, “Tưởng Triết, thật là khéo nha, vậy mà tụi mình lại học chung trường đại học, sao mấy tháng nay cũng chưa gặp anh ha, bây giờ anh đang học năm ba?”

Tưởng Triết gật gật đầu, sau đó trêu chọc nói, “Đã lâu không gặp rồi, cô bé nước cũng trở thành đại mỹ nữ rồi. Cho nên mới nói người nên gặp thì sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp được.”

Ôn Tâm trừng mắt với Tưởng Triết, lập tức nói: “Anh học khoa nào? Em học khoa tiếng Trung.”

“Kiến trúc, mấy cậu vừa nãy là đàn em trong khoa của anh, cũng là sinh viên năm nhất như em.” Tưởng Triết nhún nhún vai, điềm nhiên nói.

“A, em phải đến lớp tự học buổi tối rồi.” Lúc này Ôn Tâm mới ý thức được là không còn sớm nữa.

“Anh đưa ngươi đi.” Tưởng Triết nói với giọng điệu thong thả, khiến cho người ta có cảm giác như ngập trong gió xuân.

“Anh không cần đến lớp tự học buổi tối sao?” Ôn Tâm hoài nghi nhìn anh.

“Chỉ có năm nhất mới đến lớp tự học buổi tối, không có tác dụng với sinh viên già tụi anh.” Tưởng Triết mỉm cười trả lời.

“Vậy sau này phải nhờ học trướng chiếu cố nhiều hơn rồi.” Ôn Tâm không nhịn được trêu ghẹo anh.

“Vậy thì phải xem em có ngoan hay không rồi, học muội.” Tưởng Triết đưa tay nhéo nhéo đôi má trắng nõn của cô, đây là động tác trước đây anh hay làm, cũng đã nhiều năm rồi, hai người vẫn nhìn nhau cười như trước kia, cũng không biết động tác này có gì kỳ lạ.

Từ sân bóng đi đến chỗ học mất chừng mười phút, trên đường đi Ôn Tâm và Tưởng Triết cười cười nói nói, xa nhau một khoảng thời gian gần năm năm, giữa bọn họ có rất nhiều chuyện để nói, không ngờ trong phút chốc đã đến cửa phòng học rồi.

Ôn Tâm mỉm cười chào tạm biệt Tưởng Triết, chậm rãi bước vào phòng học, thật ra trong phòng học vẫn chưa có ai, sau đó Bao Lam và bốn người bên ký túc xá của Lục Ngư cũng đến, ký túc xá của họ có tiếng chăm chỉ chịu khó. Ôn Tâm không mang theo cái gì hết, nhưng mà theo tình hình thường ngày, Thang Mỹ Gia sẽ mang theo mấy quyển tiểu thuyết tới lớp tự học buổi tối, Ôn Tâm thầm nghĩ rằng đợi lát nữa sẽ lấy một quyển đọc giết thời gian.

Đúng lúc này, Bao Lam đi về phía Ôn Tâm, mỉm cười với vẻ mặt không hề có ý tốt, “Sao cậu có thể đi cùng với chủ tịch hội học sinh khoa kiến trúc vậy?” Biệt danh của Bao Lam là thám tử, có thể nói cô ấy là người đứng đầu tin tức giải trí bát quái. Hồ sơ tài liệu về tuấn nam mỹ nữ của ngôi trường này, cô ấy luôn là người dốc sức để nắm được tin tức đầu tiên.

“Cậu nói Tưởng Triết là chủ tịch hội học sinh à?” Ôn Tâm mở to hai mắt, vẻ mặt nghi ngờ hỏi, sau đó suy nghĩ một chút, lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, Tưởng Triết vẫn luôn vô cùng ưu tú, từ nhỏ đã là tấm gương mà mấy vị phụ huynh trong tiểu khu muốn con cái nhà mình học tập theo, cũng là “Con nhà người ta” mà rất nhiều người hay gọi.

“Hai người có quan hệ quan hệ gì vậy? Nghe nói hiện tại anh ấy cũng chưa có bạn gái nha....”

Thấy vẻ mặt nghi ngờ sâu sắc của Bao Lam, Ôn Tâm yếu ớt giải thích, “Tụi mình lớn lên cùng nhau, anh ấy là anh trai hàng xóm.”

“Woa, tin chấn động nha, sao cậu không nói sớm?” Vẻ mặt Bao Lam khó nén cảm giác hưng phấn, đây chính là một bất ngờ lớn.

Lúc này Ôn Tâm đột nhiên nghĩ đến, dựa vào trình độ bát quái của Bao Lam chắc là sẽ biết chút ít về Thạch Mục Hàn rồi, “A Lam, cậu có nghe nói đến nhân vật số một Thạch Mục Hàn chưa vậy?”

Bao Lam vừa nghe tên Thạch Mục Hàn, tinh thần tỉnh táo lại ngay lập tức, mắt phiếm hoa đào nói: “Hot boy của trường đó nha, sao mình có thể không biết chứ. Anh ấy là tay chủ lực của đội bóng rổ của trường đó, với lại vừa mới chia tay bạn gái.” Cô nàng dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Đúng rồi, anh cũng ở Tô Châu giống cậu đó. Ba là chủ tịch của hệ thống công ty máy tính nổi tiếng gì đó, mẹ là luật sư, gia cảnh rất nổi trội, mà nghe nói là từ năm nhất Thạch Mục Hàn đã tự mình kinh doanh một công ty mạng, hình như là chi nhánh của công ty ba anh ấy.” Bao Lam hoa si say mê trong thế giới của mình.

Ôn Tâm à một tiếng, tỏ ý biết rõ rồi. Nhưng mà Bao Lam thì cứ như là vừa mới phát hiện ra một đại lục mới, không có ý định buông tha cho cô dễ dàng như vậy, không ngừng truy hỏi, “Tâm Tâm, cậu quen biết với anh ấy thế nào? Quan hệ của hai người là gì hả? Có phải cậu cảm thấy có hứng thú với anh ấy hay không?” Không cần nghi ngờ, đây là một thám tử vô cùng hiếu kỳ.

Ôn Tâm không ngừng trợn mắt với miệng lưỡi liến thoắng của cô nàng, sau cùng bị Bao Lam đưa ra câu hỏi oanh tạc liên tục, đến nỗi chống đỡ không được, thầm nghĩ sao mình lại ngốc như vậy, vậy mà đi đạp mìn, may mắn là đám Triệu Tiểu Mẫn đúng lúc chạy tới, mọi người còn nói nói cười cười, chuyển sang những đề tài khác, lúc này mới được giải vây.

Khoảng thời gian tự học ban đêm cũng không mấy khó khăn, Triệu Tiểu Mẫn mang túi đến cho cô, cô vẫn chơi điện thoại. Tuy nhiên không gặp Thạch Mục Hàn, khiến Ôn Tâm cảm thấy có hơi mất mát, nhưng mà niềm vui gặp lại bạn cũ cũng khiến cô cảm thấy không còn khó chịu như thế nữa.

Chuông tan học vang lên, lúc Ôn Tâm bước ra khỏi phòng học thì thấy Tưởng Triết đang đứng dựa vào bức tường trắng đối diện, anh đã thay quần áo khác, áo khoác lông đen làm cho làn da anh có vẻ vô cùng trắng, chỉ thấy anh bỏ một tay vào túi quần, dưới ánh đèn sáng rực, dáng vẻ của anh vô cùng đẹp trai, làm cho mấy cô nữ sinh xung quanh dừng chân nhìn ngó liên tục.

Tưởng Triết trông thấy Ôn Tâm, khóe miệng hơi nhếch lên, anh đi đến trước mặt cô, nói: “Anh dẫn em đến một nơi.”

Mặc dù Ôn Tâm hơi bất ngờ khi thấy anh tới đón mình, nhưng vẫn nói với Trần Nhược Khê và Triệu Tiểu Mẫn bên cạnh, “Các cậu đi về trước đi, lát nữa gặp ở ký túc xá.”

Trần Nhược Khê và Triệu Tiểu Mẫn nhìn Ôn Tâm, cười xấu xa, liên tục gật đầu, sau đó đẩy cô đến trước mặt Tưởng Triết.

Hai cô vội vàng rời đi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh Ôn Tâm.

“Vừa gặp em vui quá nên quên hỏi số di động của em luôn rồi.” Tưởng Triết nói xa nói gần.

Ôn Tâm vỗ đầu một cái, vậy mà quyên chuyện quan trọng như vậy, trường học lớn như vậy, có số điện thoại rồi không phải liên lạc sẽ dễ dàng hơn sao.

Hai người trao đổi số, vẻ mặt Ôn Tâm nghi ngờ nhìn Tưởng Triết, “Anh muốn dẫn em đi đâu thế?”

Tưởng Triết khẽ mỉm cười, “Đi theo anh.” Anh cực kỳ tự nhiên dắt tay Ôn Tâm, đi về phía trước, đi thẳng đến tủ kính ở bên cạnh một phòng học mới dừng bước lại, Ôn Tâm thấy trong tủ kính trưng bày đó có một và bức tranh.

Ôn Tâm liếc mắt một cái, lập tức bị một bức trong đó hấp dẫn rồi. Bức tranh là hình ảnh một cô nhóc dựa vào một cái cây nở đầy hoa trong vườn, an tĩnh nghỉ ngơi, gió thổi bay tóc của cô nhóc, bươm buớm nhảy múa tung tăng bên cạnh cô, hình ảnh duy mỹ không giống ở cõi trần gian. Dưới bức tranh này kí tên là Tưởng Triết.

“Em xem, anh đã giúp em tìm được một cái cây nở đầy hoa rồi.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên ở đây có hơi trong trẻo lạnh lùng, đặc biệt êm tai.

“Thì ra anh vẫn còn nhớ rõ.” Ôn Tâm vô cùng ngạc nhiên, trong lòng tràn ngập sự xúc động ấm áp.

Khi còn nhỏ, cô vẫn hay quấn lấy Tưởng Triết, bảo anh tìm cho cô một cây cổ thụ nở đầy hoa. Nhưng mà mãi đến khi anh dọn đi, anh vẫn chưa tìm được. Cho nên cô dỗi không chịu ra ngoài tiễn anh, chỉ bám vào cửa sổ nhà mình nhìn ra, trốn ở phía sau rèm che, chảy nước mắt nhìn anh bước lên chiếc xe hơi màu đen, sau đó từ từ đi xa, từ đó cô không nhận được tin tức của anh nữa. Làm sao ngờ được sau nhiều năm như vậy, bọn họ cũng không còn là trẻ con vô tư không biết gì nữa, nhưng anh còn nhớ rõ yêu cầu vô lý của cô khi đó.

Tưởng Triết nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, nói: “Đương nhiên rồi.”

Ôn Tâm mỉm cười, nhưng mà đôi mắt sáng đột nhiên tập trung vào một bóng dáng thon dài ở gần đó.

Tại sao lại gặp anh vào lúc này, ở một nơi không thích hợp nhất, vào thời điểm không thích hợp nhất, trong hoàn cảnh không thích hợp nhất.

Ôn Tâm chậm rãi buông cánh tay đang nắm tay Tưởng Triết ra, ánh mắt dừng ở phía trước, trơ mắt nhìn mãi cho đến khi anh thong thả đi ngang qua cô.

Tay cô nắm thật chặt thành quyền, từ đầu đến cuối vẫn không có dũng khí gọi anh lại, chẳng lẽ anh không nhận ra cô, không phải thế thì sao gặp nhau hai lần như vậy, anh đều không có chút ý tứ nào là muốn chào hỏi mình.

Tưởng Triết thấy đôi mắt lấp lánh của Ôn Tâm đột nhiên lại xuất hiện sự cô đơn, lại nhìn thấy bóng dáng dần dần khuất trong bóng tối kia, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, nhưng anh vẫn ân cần hỏi han, “Tâm Tâm, em không sao chứ?”

Ôn Tâm từ từ phục hồi tinh thần lại, yếu ớt trả lời: “Tưởng Triết, em hơi mệt, em muốn về ký túc xá.”

“Ừm, được, anh đưa em về.” Tưởng Triết dịu dàng nói.

Trên đường đi tĩnh lặng, Ôn Tâm cúi đầu không nói lời nào, Tưởng Triết cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng cùng cô đi về ký túc xá.

“Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi học đấy.” Sau khi đến ký túc xá của nữ sinh, Tưởng Triết khẽ cười nói.

Ôn Tâm gật gật đầu, “Em vào trước đây, tạm biệt anh.”

“Tâm Tâm.” Tưởng Triết gọi cô lại, Ôn Tâm xoay người, đôi mắt sáng ngời nhìn anh. “Hôm nay có thể gặp lại em, anh rất vui.” Anh thu hồi ý cười, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Em cũng vậy.” Cô nở nụ cười xinh đẹp, dịu dàng như ánh trăng, vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Hai người nhìn nhau cười, Ôn Tâm quay người lại, đi vào ký túc xá. Tưởng Triết nhìn theo bóng lưng cô, khóe miệng hơi nhếch lên, thì ra mình và cô ấy gần nhau như thế, gần như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện