Trái Tim Bị Đánh Cắp

Chương 27: Mất tích



Đến tối sau khi Diệp Tâm ngủ say trên giường.Nhìn khuôn mặt say giấc, Trình Khang mỉm cười.Kéo chăn đắp cho cô, anh mới ra về...Vừa ra khỏi phòng thì gặp Thím Ngô..Buổi tối bà luôn là người ở lại túc trực bên cạnh Diệp Tâm..

-" Bác sĩ Trình.Cậu vất vã rồi."

-" Không có gì.Tôi về trước đây"

Thím Ngô gật đầu, thở dài.Đây là một người đàn ông tốt..Tiểu thư à...cô mà không tỉnh táo sẽ có cô gái khác dành mất cho xem..

Bà khép cửa lại, nhìn Diệp Tâm nằm trên giường..Bà đã chăm sóc Diệp Tâm từ nhỏ, nên trong lòng bà vốn xem Diệp Tâm như con gái của mình luôn muốn cô được hạnh phúc..

Tầm tám giờ tối Diệp Thành cùng con trai của mình chính là chú ruột của Diệp Tâm, tên là Diệp Ngạn..Trên thương trường Diệp Ngạn là một doanh nhân có tiếng lừng lẫy.Bao đời Diệp Thị được xem như một trong mạch rồng kinh tế của trong nước..

Diệp Thành nay lớn tuổi mọi việc điều giao lại cho Diệp Ngạn..Ông và vợ đã ly hôn, ông còn có hai con trai hiện đang du học tại Mỹ.Ông không có con gái nên rất thương Diệp Tâm..

Những ngày qua Diệp Ngạn đi công tác, vừa mới xuống sân bay đã đến đây thăm cháu gái của mình....

Cầm ly trà thím Ngô rót uống, Diệp lão gia thở dài..

Diệp Ngạn ngồi trên giường xoa lấy tay Diệp Tâm..nghe ba mình thở dài ông nhíu mày khó hiểu..

-" Ba.Không phải ba nói nhờ bác sĩ Trình nào đó.Tình hình sức khỏe con bé tốt hơn rồi à.Sao ba còn lo lắng.."

Diệp Thành đăm chiêu nhìn vào khuôn mặt non nớt của Diệp Tâm..

-" Hiaz..Con bé đã khỏe ngày mai có thể xuất viện rồi.Thời gian sau này không có Trình Khang.Con bé phải làm sao.Mà chúng ta cũng đâu thể bắt ép người ta bên cạnh nó suốt được "

Đây đâu phải trách nhiêm của Trình Khang..

mấy ngày qua tận tâm chăm sóc Diệp Tâm như vậy, ông đã biết ơn lắm rồi..

Diệp Ngạn trầm ngâm một chút lại nói..

-" Không thể dùng cách nào khác à?"

Ví dụ như quyền lực hay tiền bạc..Diệp lão gia đưa mắt nhìn con trai mình, ông làm sao không hiểu suy nghĩ Diệp Ngạn..

Hừ mũi nói..

-" Nếu cậu ta tầm thường như vậy.Thì ta cũng không cần phí công nhọc lòng."

Mà nói cháu gái của ông có ngốc nhưng lại rất biết chọn người để đặt tâm mình vào..

-" Thôi được rồi ba đừng suy nghĩ nhiều.Tối rồi con đưa ba về.Chuyện ngày mai hãy để ngày mai tính."

Lúc nghe ba của mình nói Diệp Tâm lần đầu chịu gần gũi với một người lạ.Ông đã rất bất ngờ.Phải biết từ nhỏ cả Diệp Ngạn, Diệp Tâm cũng bày xích huống chi người lạ.

Hai người ngồi một chút nữa.Diệp Ngạn bước đến..

-" Ba.Chúng ta về thôi."

Diệp lão gia nhìn ngoài cửa hai vệ sĩ thay ca rời đi ăn tối vẫn chưa vào ông có chút lo lắng..

Thím Ngô thấy vậy mới nói..

-" Lão gia.Ông về đi không sao đâu.Hai cậu ấy cũng sắp vào rồi.Tiểu thư cũng đã ngủ.

Ông đừng lo.."

-" Có thím Ngô ở với Tiểu Tâm ba đừng lo."

Diệp lão gia chần chừ vài giây mới gật đầu, theo Diệp Ngạn ra về..

Thím Ngô kéo lại chăn cho Diệp Tâm.

_________________________________________

Xe vừa vào nhà họ Diệp..Diệp Ngạn mở cửa đỡ lấy Diệp lão gia xuống.

Hai người chưa kịp vào cửa đã nhận được điện thoại của thím Ngô báo Diệp Tâm mất tích.

Sắc mặt Diệp lão gia tái mét vô cùng khó coi..

-" Tiểu Tâm mất tích rồi..Nhanh quay xe về bệnh viện "

-" Ba đừng quá lo lắng chắc con bé loanh quanh đâu trong bệnh viện "

Đỡ lấy Diệp Thành vào xe..Diệp Ngạn trấn an tinh thần ba của mình..Nhưng thực tế lòng ông ta vô cùng lo lắng.Diệp Tâm có bao giờ ở một mình đâu..Con bé còn bị bệnh nữa, rủi gặp kẽ xấu thì biết làm sao..

Chiếc xe lao trong màn đêm, rất nhanh có mặt ở bệnh viện.

-" Tại sao con bé mất tích..?"

Thím Ngô lúc này bị hù cho mặt cắt không còn chút máu..Nước mắt lưng trọng cúi đầu khóc thút thít..

-" Lão gia.Tôi chỉ mới đi vệ sinh, ra đã không thấy tiểu thư đâu rồi."

-" Tìm kiếm thế nào rồi"

Diệp Ngạn hướng đến hai người vệ sĩ, họ điều lắc đầu..

-" Chúng tôi tìm hết các tầng của hành lang bệnh viện.Hỏi cả bảo vệ bọn họ nói không thấy tiều thư ra khỏi cổng "

Thím Ngô e sợ nhìn vẻ suy sụp của Diệp lão gia..

-" Lão gia.Có khi nào tiểu thư đi tìm Bác sĩ Trình không?"

-" Ý bà là.."

Chẳng lẽ cuộc nói chuyện của ông với Diệp Ngạn lúc nãy con bé nghe được.Nó sợ hãi một khi về Trình gia sẽ không gặp được Trình Khang...

-" Nó cảm nhận được sao?"

Diệp Ngạn không tin được.Trong mắt ông Diệp Tâm cái gì cũng không hiểu, mơ mơ hồ hồ như một đứa trẻ..

-" Đi tìm..đi tìm..Gọi thêm người..Đúng rồi lụt các camera..Nhanh lên "

Diệp Thành mặc kệ Diệp Tâm suy nghĩ gì, ông sốt ruột vô cùng..Bây giờ có lật tung cái bệnh viện này.Ông cũng phải kiếm được Diệp Tâm..

________________________________

Trình Khang nhấp một ngụm cà phê, cây bút thong thả gạch lên những dòng chữ..

Đây là một tư liệu quan trọng về bệnh của Diệp Tâm anh đang nghiêng cứu để giúp cô nhóc ấy chữa bệnh..

Những vấn đề quan trọng điều được anh gạch ghi chú lại...

Điện thoại trên bàn bất ngờ đổ chuông..

Trình Khang dán mắt vào những hàng chữ, không nhìn màn hình, cứ thế mà nghe máy..

Chỉ là điện thoại vừa thông, sắc mặt Trình Khang biến sắc..

Trong không gian im lặng vang lên tiếng hốt hoảng của anh.

-" Cái gì..?"

Ly cà phê trên tay bốc hơi nóng nghiêng đổ lên tay anh, rồi thấm một mảng nâu trên sấp tư liệu..

Hai mắt Trình Khang co rút..xoay người vào phòng chỉ kịp lấy chiếc áo khoác và chìa khóa xe mà lao vào thang máy...

Chiếc xe lao nhanh hòa vào dòng xe tấp nập, ánh mắt chăm chú quan sát đường xá, trái tim thắt lại..Trình Khang cảm thấy hơi thở nặng nề vô cùng ngột ngạt..miệng lẩm bẩm..

-" Đồ ngốc này! Em muốn tôi phát điên.Em mới vừa lòng sao... "

Vote vote vote

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện