Trái Tim Của Cô Gái Lạnh Lùng
Chương 3: Thời gian có làm thay đổi
̀I GIAN CÓ LÀM THAY ĐỔI
Lại một ngày mới lại bắt đầu. Trái ngược với cách chào đón bằng nụ cười thoải mái của Mạnh Trung đối với mọi người thì Phúc Liên lại bằng một nét mặt buồn khó tả. Một lần nữa sự xuất hiện của cô tại trường thu hút được ánh nhìn từ mọi người. Nhưng hôm nay có lẽ lạnh lùng hơn thì phải, khuôn mặt cô luôn đăm chiêu, bước đi không nhìn một ai. Từ xa trên chiếc xe đạp điện màu xanh dương, một chàng trai anh tuấn tiến lại. Ngay lập tức mọi ánh nhìn chuyển sang chỗ cậu. Thấy Phúc Liên cậu định phóng nhạnh hơn nhưng lại thôi chỉ vẫy tay chào và đáp lại lời chào hỏi của một người bạn cùng lớp là một cái nhìn chẳng mấy thiện cảm khiến cậu ta đơ người.Năm phút sau tiếng chuông báo hiệu giờ vào học vang lên, mọi người nhanh chóng vào lớp. Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn tán về mấy chuyện lung tung thì một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Phúc Liên
-Buổi sáng tốt lành, Phúc Liên!
Cô giật mình quay lại nhìn cậu chằm chằm
-Hả? À…ừ…Tại sao lại chúc một mình tôi những cô gái mến mộ cậu đâu hết rồi- Phúc Liên trả lời trong ánh mắt phớt lờ
Lần nào cũng thế toàn là cậu mở lời trước nhưng cậu được đáp lại bằng những câu nói cộc lốc rất khó hiểu của Phúc Liên. Mặc dù vậy nhưng cậu không cảm thấy khó chịu mà chỉ khó xử một chút thôi. Chẳng hiểu sao mỗi lần cậu nói chuyện hay nghe được giọng nói của Phúc Liên là đầu óc cậu thấy thoải mái, tim lại đạp loạn xạ.Trong lúc ra chơi hôm nay, cậu đã vô tình làm rơi tờ giấy vẽ cô ra ngoài, lại càng không may khi người nhặt được nó đầu tiên lại là Phúc Liên. Cô nhặt tờ giấy lên mở từ từ trong sự lo lắng của Mạnh Trung.
- Phúc Liên, đừng…đừng mở!- Mạnh Trung lo lắng van xin
Cậu càng nói, càng kích thích sự tò mò của cô về tờ giấy. Khi trang giấy được duỗi thẳng, cô chau mày nghiêm nghị, ngắm đi ngắm lại rồi nhìn thẳng vào Mạnh Trung. Cậu toát hết mồ hôi, nghĩ rằng sắp có chuyện gì lớn lắm sẽ sắp xảy ra với mình nhưng không.
- Cậu vẽ tôi sao, cũng khá đẹp đấy nhưng tôi không thích ai tự ý vẽ tôi khi tôi chưa cho phép, rõ chưa- Cô gằn giọng, từng từ ngữ của cô đều toát ra một luồng hàn khí khiến cậu giật mình, lạnh toát. Nói xong cô xé luôn tờ giấy đó trước mặt cậu, đạt vụn giấy trên bàn rồi đi ra ngoài hành lang, hai tay khoanh lại làm bộ khó chịu. Còn Mạnh Trung thì không hiểu sao cậu đờ người ra lặng lẽ cất vụn giấy vào cặp
Kết thúc buổi học cậu không chào hỏi mọi người như mọi khi nữa mà chậm rãi cất cặp sách rồi bước từng bước chậm rãi. Phúc Liên nhìn cậu mà thấy trong lòng cũng hơi khó chịu. Về nhà lại một lần nữa cậu không tập trung làm chuyện gì, lại lên phòng sớm, khóa trái cửa và buồn thiu.
“Reeng…Reeng…”
- Alo, đây là nhà ông Mạnh Dũng, ai đầu dây đấy?
- Cháu là bạn học cùng lớp với Mạnh Trung, cậu ấy có nhà không cho cháu gặp một chút.-Một chất giọng trầm ấm vang lên
- Được, cháu chờ cô một chút nhé!
Nói xong mẹ cậu gọi: Mạnh Trung, con có bạn tìm, mau xuống nghe điện thoại đi con
“Cạch”
- Ai vậy mẹ?- cậu vừa nói vừa tỏ vẻ mệt mỏi
- Mẹ không rõ nhưng là một bạn nữ.
- Alo, mình là Mạnh Trung đây, cậu là ai vậy?
- Tôi là ai chắc cậu cũng biết…xin lỗi.- Nói xong cô ngắt máy luôn khiến cậu ta không nói thêm được câu nào nữa.
Mặc dù vậy, nhưng cậu cũng đã đoán được là ai, nhưng chất giọng ấy thì nghe êm dịu hơn. Khuôn mặt cậu chuyển sắc ngay. Từ khuôn mặt buồn thiu lúc nãy mà bây giờ đã nở nụ cười với mọi người làm ai cũng ngạc nhiên. Cậu vui vẻ trở lại còn huýt sáo khi lên phòng nữa. Cậu tiến thẳng vào bàn học khi vào phòng. Tất cả bài tập cậu đều làm hết, làm rất nhanh và đang còn thời gian để suy tư nữa. Cậu lại đặt bút vẽ, lại khuôn mặt ấy, khuôn mặt khiến cậu thất thần, nhiều xúc cảm và đương nhiên đó vẫn chỉ là Phúc Liên. Cậu vừa vẽ vừa cười rất tươi nhưng cũng có đôi lúc cậu chau mày nghĩ ngợi. Vẽ xong cậu định viết chữ gì đó lên tờ giấy nhưng lại thôi, ôm tờ giấy vào lòng, cười mỉm, rồi gấp ngay lại kẹp vào một quyển sách mà cậu yêu quý. Con bé Hải Linh lại một lần nữa phá tan bầu không khí mơ mộng của cậu. Đang ngước mắt lên…
- Anh Hai, có chuyện gì mà anh vui quá vậy kể cho đứa em gái đáng yêu của anh nghe đi!-Con bé nói bằng giọng nũng nịu
Cậu giật mình đứng phắt dậy
- Hải Linh nữa hả, sao lần nào cũng là em vậy- Cậu một tay ôm đầu tỏ vẻ thất vọng
- Anh Hai, sao anh có thể nói lời tổn thương đứa em bé bỏng này được chứ,ưk…hưm- nó tỏ vẻ đáng yêu một cách lạ thường
Cậu thấy con bé như thế mà không kìm được sự tức cười.- Thôi nói đi, có chuyện gì mà tìm anh giờ này - cậu nói xong rồi nhảy phắt lên giường, con bé cũng nhảy theo
- À…cũng chẳng có chuyện gì đâu…mà anh Hai này…ai mà có thể làm cho anh thất thần như lúc chiều vậy?
- Chẳng có ai, mà em hỏi làm gì?
- À…không em chỉ tò mò muốn biết ai đã khiến anh như vậy và lại nở nụ cười tươi sau một cuộc điện thoại thôi…
Cậu nghe tới đây liền lảng sang chuyện khác
- Thôi anh buồn ngủ rồi em về phòng đi cho anh nghĩ ngơi
- Ái chà anh Hai muốn dấu sao, không dễ đâu một ngày nào đó anh sẽ phải nhờ tới sự giúp đỡ của em và phải năn nỉ để em nghe những câu chuyện của anh. Thôi, Chúc anh ngủ ngon!
Hải Linh vừa ra khỏi phòng, cậu nằm sập xuống giường, trùm kín chăn nghĩ ngợi một lúc rồi ngủ lúc nào cũng chẳng hay. Và một giấc mơ đẹp hiện lên khiến cậu phải mỉm cười trong khi ngủ đấy.
Lại một ngày mới lại bắt đầu. Trái ngược với cách chào đón bằng nụ cười thoải mái của Mạnh Trung đối với mọi người thì Phúc Liên lại bằng một nét mặt buồn khó tả. Một lần nữa sự xuất hiện của cô tại trường thu hút được ánh nhìn từ mọi người. Nhưng hôm nay có lẽ lạnh lùng hơn thì phải, khuôn mặt cô luôn đăm chiêu, bước đi không nhìn một ai. Từ xa trên chiếc xe đạp điện màu xanh dương, một chàng trai anh tuấn tiến lại. Ngay lập tức mọi ánh nhìn chuyển sang chỗ cậu. Thấy Phúc Liên cậu định phóng nhạnh hơn nhưng lại thôi chỉ vẫy tay chào và đáp lại lời chào hỏi của một người bạn cùng lớp là một cái nhìn chẳng mấy thiện cảm khiến cậu ta đơ người.Năm phút sau tiếng chuông báo hiệu giờ vào học vang lên, mọi người nhanh chóng vào lớp. Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn tán về mấy chuyện lung tung thì một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Phúc Liên
-Buổi sáng tốt lành, Phúc Liên!
Cô giật mình quay lại nhìn cậu chằm chằm
-Hả? À…ừ…Tại sao lại chúc một mình tôi những cô gái mến mộ cậu đâu hết rồi- Phúc Liên trả lời trong ánh mắt phớt lờ
Lần nào cũng thế toàn là cậu mở lời trước nhưng cậu được đáp lại bằng những câu nói cộc lốc rất khó hiểu của Phúc Liên. Mặc dù vậy nhưng cậu không cảm thấy khó chịu mà chỉ khó xử một chút thôi. Chẳng hiểu sao mỗi lần cậu nói chuyện hay nghe được giọng nói của Phúc Liên là đầu óc cậu thấy thoải mái, tim lại đạp loạn xạ.Trong lúc ra chơi hôm nay, cậu đã vô tình làm rơi tờ giấy vẽ cô ra ngoài, lại càng không may khi người nhặt được nó đầu tiên lại là Phúc Liên. Cô nhặt tờ giấy lên mở từ từ trong sự lo lắng của Mạnh Trung.
- Phúc Liên, đừng…đừng mở!- Mạnh Trung lo lắng van xin
Cậu càng nói, càng kích thích sự tò mò của cô về tờ giấy. Khi trang giấy được duỗi thẳng, cô chau mày nghiêm nghị, ngắm đi ngắm lại rồi nhìn thẳng vào Mạnh Trung. Cậu toát hết mồ hôi, nghĩ rằng sắp có chuyện gì lớn lắm sẽ sắp xảy ra với mình nhưng không.
- Cậu vẽ tôi sao, cũng khá đẹp đấy nhưng tôi không thích ai tự ý vẽ tôi khi tôi chưa cho phép, rõ chưa- Cô gằn giọng, từng từ ngữ của cô đều toát ra một luồng hàn khí khiến cậu giật mình, lạnh toát. Nói xong cô xé luôn tờ giấy đó trước mặt cậu, đạt vụn giấy trên bàn rồi đi ra ngoài hành lang, hai tay khoanh lại làm bộ khó chịu. Còn Mạnh Trung thì không hiểu sao cậu đờ người ra lặng lẽ cất vụn giấy vào cặp
Kết thúc buổi học cậu không chào hỏi mọi người như mọi khi nữa mà chậm rãi cất cặp sách rồi bước từng bước chậm rãi. Phúc Liên nhìn cậu mà thấy trong lòng cũng hơi khó chịu. Về nhà lại một lần nữa cậu không tập trung làm chuyện gì, lại lên phòng sớm, khóa trái cửa và buồn thiu.
“Reeng…Reeng…”
- Alo, đây là nhà ông Mạnh Dũng, ai đầu dây đấy?
- Cháu là bạn học cùng lớp với Mạnh Trung, cậu ấy có nhà không cho cháu gặp một chút.-Một chất giọng trầm ấm vang lên
- Được, cháu chờ cô một chút nhé!
Nói xong mẹ cậu gọi: Mạnh Trung, con có bạn tìm, mau xuống nghe điện thoại đi con
“Cạch”
- Ai vậy mẹ?- cậu vừa nói vừa tỏ vẻ mệt mỏi
- Mẹ không rõ nhưng là một bạn nữ.
- Alo, mình là Mạnh Trung đây, cậu là ai vậy?
- Tôi là ai chắc cậu cũng biết…xin lỗi.- Nói xong cô ngắt máy luôn khiến cậu ta không nói thêm được câu nào nữa.
Mặc dù vậy, nhưng cậu cũng đã đoán được là ai, nhưng chất giọng ấy thì nghe êm dịu hơn. Khuôn mặt cậu chuyển sắc ngay. Từ khuôn mặt buồn thiu lúc nãy mà bây giờ đã nở nụ cười với mọi người làm ai cũng ngạc nhiên. Cậu vui vẻ trở lại còn huýt sáo khi lên phòng nữa. Cậu tiến thẳng vào bàn học khi vào phòng. Tất cả bài tập cậu đều làm hết, làm rất nhanh và đang còn thời gian để suy tư nữa. Cậu lại đặt bút vẽ, lại khuôn mặt ấy, khuôn mặt khiến cậu thất thần, nhiều xúc cảm và đương nhiên đó vẫn chỉ là Phúc Liên. Cậu vừa vẽ vừa cười rất tươi nhưng cũng có đôi lúc cậu chau mày nghĩ ngợi. Vẽ xong cậu định viết chữ gì đó lên tờ giấy nhưng lại thôi, ôm tờ giấy vào lòng, cười mỉm, rồi gấp ngay lại kẹp vào một quyển sách mà cậu yêu quý. Con bé Hải Linh lại một lần nữa phá tan bầu không khí mơ mộng của cậu. Đang ngước mắt lên…
- Anh Hai, có chuyện gì mà anh vui quá vậy kể cho đứa em gái đáng yêu của anh nghe đi!-Con bé nói bằng giọng nũng nịu
Cậu giật mình đứng phắt dậy
- Hải Linh nữa hả, sao lần nào cũng là em vậy- Cậu một tay ôm đầu tỏ vẻ thất vọng
- Anh Hai, sao anh có thể nói lời tổn thương đứa em bé bỏng này được chứ,ưk…hưm- nó tỏ vẻ đáng yêu một cách lạ thường
Cậu thấy con bé như thế mà không kìm được sự tức cười.- Thôi nói đi, có chuyện gì mà tìm anh giờ này - cậu nói xong rồi nhảy phắt lên giường, con bé cũng nhảy theo
- À…cũng chẳng có chuyện gì đâu…mà anh Hai này…ai mà có thể làm cho anh thất thần như lúc chiều vậy?
- Chẳng có ai, mà em hỏi làm gì?
- À…không em chỉ tò mò muốn biết ai đã khiến anh như vậy và lại nở nụ cười tươi sau một cuộc điện thoại thôi…
Cậu nghe tới đây liền lảng sang chuyện khác
- Thôi anh buồn ngủ rồi em về phòng đi cho anh nghĩ ngơi
- Ái chà anh Hai muốn dấu sao, không dễ đâu một ngày nào đó anh sẽ phải nhờ tới sự giúp đỡ của em và phải năn nỉ để em nghe những câu chuyện của anh. Thôi, Chúc anh ngủ ngon!
Hải Linh vừa ra khỏi phòng, cậu nằm sập xuống giường, trùm kín chăn nghĩ ngợi một lúc rồi ngủ lúc nào cũng chẳng hay. Và một giấc mơ đẹp hiện lên khiến cậu phải mỉm cười trong khi ngủ đấy.
Bình luận truyện