Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ
Chương 92
Ánh chiều bao phủ khắp nơi, chưa tối mà đường xá đã lên đèn, cả thành phố như được tắm mình dưới ánh sáng màu cam rực rỡ. Thủ đô vẫn như mọi ngày, vào giờ cao điểm, đường phố chật ních, các phương tiện qua lại chậm rì rì nối đuôi nhau nhích từng xen-ti-mét đường.
Chẳng mấy dễ chịu khi phải ngồi trên một chiếc xe đứng ì một chỗ hàng chục phút đồng hồ, Bảo Nhi quan sát thấy ô tô của lớp đang bị kẹt cứng ở cạnh vỉa hè, thỉnh thoảng lại di chuyển chậm rãi từng chút từng chút một. Thời gian cứ trôi qua một cách vô vị như vậy vốn cũng chẳng phải là chuyện quá to tát, nhưng từ tối hôm qua đến nay vẫn chưa có thứ gì vào bụng, khi đói chỉ cầm cự bằng nước hoặc một cốc sữa trắng nên bây giờ nó thấy không chịu nổi, bụng vừa cồn cào lại vừa âm ỉ đau. Cảm giác khó chịu cứ bủa vây lấy người Bảo Nhi, nó muốn thoát khỏi trạng thái này ngay tức khắc. Nhưng là bằng cách nào khi chưa về được nhà? Tìm một hiệu thuốc mua thuốc để xoa dịu cơn đau chăng? Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng nó thấy biện pháp này là hợp lý nhất khi mà chẳng biết bao giờ cái xe này mới lết được đến trường.
Bảo Nhi xách túi đứng dậy đi về phía phụ xe, vận động nhẹ làm bụng nó càng thêm đau, sắc mặt cũng tái hơn so với lúc ban đầu, ''Tôi muốn xuống.''
Phụ xe nghiêm mặt, ''Đang trong thành phố không được dừng xe, hơn nữa còn có công an, chúng tôi không muốn bị phạt. Sắp đến trường rồi, mời em về chỗ cho.''
Nó nhíu mày gắt, ''Anh bị điếc à? Tôi bảo là muốn xuống!''
Phụ xe tức giận, nét mặt gã vẻ hung hăng lộ rõ mồn một khiến cho Bảo Nhi phải dùng ánh mắt thiếu khách quan để đánh giá gã. Tên này cao hơn nó một cái đầu, mày rậm mặt vuông chữ điền, mũi đeo khuyên, hai mắt lộ sắc tức tựa như phun lửa, nhìn sơ qua cũng biết gã chẳng phải loại tốt đẹp gì. Bọn người không tử tế trong xã hội thì nhiều không kể xiết, gã thanh niên đứng trước mặt nó là một ví dụ điển hình. Hình như gã chán sống, trước mặt cả lớp dám ra tay định đánh nó, nhưng đúng lúc này lại có một giọng nói từ phía cuối xe vọng lên, kịp thời phân tán sự chú ý của gã, ''Tôi cũng muốn xuống.'' Minwoo vừa nói vừa đi đến, nó ngạc nhiên nhìn Minwoo, lâu lắm rồi nó mới nghe thấy giọng nói của cậu ta, thậm chí, nếu Minwoo không lên tiếng, nó cũng có lúc lầm tưởng rằng, Minwoo thật sự vẫn ở bên Hàn Quốc chứ không phải là quanh quẩn ở ngay gần đây.
Trước vẻ mặt hằm hè của gã phụ xe, Minwoo tiếp tục hỏi, ''Dù sao xe cũng đang dừng, tôi thấy công an ở khá xa chúng ta. Mở cửa vài phút chắc họ cũng chẳng để ý, anh không phải là muốn làm khó chúng tôi chứ?''
Phụ xe á khẩu, trước ngữ điệu không rắn cũng chẳng mềm của Minwoo, gã nhìn một vòng quanh xe, như phát hiện ra điều gì đó, gã phải dằn tính hung hăng muốn đánh người của mình xuống, đáp với vẻ không cam lòng, ''Được rồi, đợi một chút.''
Không lâu sau, sau khi gã bảo tài xế mở cửa, Bảo Nhi nói ''tạm biệt'' với bọn Thiên Vũ để giữ lịch sự rồi mới vòng qua khoảng cách nhỏ giữa đầu xe to và ô tô nhỏ ở phía trước để đặt chân lên vỉa hè. Hít khói bụi của xe cộ làm cơn đau của Bảo Nhi không có dấu hiệu thuyên giảm, mà theo xu hướng nó càng tiếp tục càn quét và hoành hành, tệ hơn là còn đau đến mức, mặt nó rịn ra một tầng mồ hôi. Do muốn áp chế cơn đau như con quái vật làm càn nên mong muốn uống thuốc của Bảo Nhi ngày càng cao. Nhưng kế hoạch tìm hiệu thuốc đúng là mất thời gian, trong tình trạng đường tắc không bắt được taxi, nó đành phải ôm bụng lần tìm một cửa hàng trong cảm xúc khó khăn như mò kim đáy bể.
Minwoo đi theo sau có vẻ như không quen khi nhìn thấy dáng vẻ vật vã này của nó, dù trong lòng quan tâm nhưng cậu vẫn lạnh nhạt hỏi bằng giọng khó chịu, ''Park Hyun Young, cô lại đóng kịch gì cho tôi xem đây?''
Bảo Nhi hơi sững người, nhưng rồi lại tiếp tục bước đi, nhàn nhạt đáp, ''Tôi mà đóng kịch thì sẽ ngất luôn ở đây cho cậu xem. Con người tôi chưa bao giờ lấy bệnh tật làm trò đùa, tôi bị đau bụng, cậu đi theo rồi thì giúp tôi tìm một nhà thuốc luôn đi.'' Dừng lại một lúc, rồi như sợ Minwoo hiểu lầm, nó lại bổ sung thêm, ''Hãy quên tôi và cậu đã từng quen biết, coi như người với người giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.''
Bảo Nhi biết Minwoo đi theo mình chắc là có lý do, chính nó cũng không biết là gì nhưng tính cách của Minwoo cũng không tệ như nó. Từng có một thời nó đối xử vô cùng tệ bạc với cậu, chắc cậu vẫn luôn ghi nhớ, nhưng hai người nhìn vẫn hơn một người nhìn, biết đâu nhờ có sự trợ giúp của Minwoo thì nó có thể tìm thấy hiệu thuốc một cách nhanh hơn vào ngay lúc này. Mặc dù Minwoo hận nó, tiếp theo dù cậu có nhận hay chối lời thỉnh cầu này thì cũng đáng để thử. Trong những năm hai người làm bạn, thời gian đủ dài để Minwoo hiểu rõ con người của Bảo Nhi, vì vậy nó cũng chẳng tỏ vẻ thanh cao gì cho cam! Cứ sống theo bản năng của một con người, gặp khó khăn thì mở miệng cầu xin giúp đỡ.
Minwoo nở nụ cười lãnh đạm, nhếch miệng nói, ''Con người cô xảo trá, có thanh minh cũng chẳng ít gì.''
''Tôi chẳng thanh minh, sự thật rành rành là như vậy. Cậu chẳng cần thuyết khách ai nhìn vào cũng sẽ nhận ra.''
Minwoo nheo mắt, ''Chỉ sợ ở nơi lắm kẻ vô tâm, không có ai vô công rồi nghề mà chú ý đến cô.''
Nó trầm mặc, quên mất cơn đau ở bụng, không tức giận mà thản nhiên gật đầu, ''Đúng, nếu như không có anh ấy, thì những người có tâm sẽ biến thành những kẻ vô tâm, giống như tôi trước kia, chẳng rỗi hơi mà chú ý đến cảm xúc của cậu.'' Thần sắc nó bỗng trở nên xa cách, ''Cậu chẳng thể nào hiểu được khi mình mất đi một người mà mình coi là toàn bộ thế giới mọi thứ sẽ trở nên vô vị như thế nào, kể cả là tình bạn. Đôi khi tôi muốn mình cũng may mắn như cậu, có thể gặp được một điểm ngoặt mà bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng là không ai cũng có thể tự cầu may rủi được số phận của mình, nếu cầu được, tang thương đã chỉ là viển vông.''
Minwoo ngẩn người, không biết từ lúc nào cậu đã đi bằng nó, ''Cô không quan tâm đến cảm xúc của tôi, tôi có thể chấp nhận. Nhưng cô có khi nào thật sự biết được suy nghĩ của tôi, cô cho là tôi may mắn lắm sao?''
Bảo Nhi không nói gì, Minwoo hiểu, cậu đã nhận được câu trả lời trong sự im lặng của nó. Nếu từ nhỏ cô không có gia đình, nếu lúc ở trường cô bị khinh thường và cô lập, nếu cô bị người mình thương yêu nhất quay lưng khiến cho rơi vào bước đường tuyệt vọng, để rồi ông trời cảm thấy có lỗi và bù đắp cho cô thì cô cho rằng đó chính là may mắn sao? Không, đó chỉ là sự thương hại mà đấng tối cao dành cho cô khi mà cô thảm thương đến nỗi gần như là muốn phát điên.
''Park Hyun Young, cô chỉ nhìn nhận sự việc bằng ánh mắt của mình mà không biết mình đã quá nông cạn.''
Miệng lưỡi của Minwoo đang ngày càng giảo hoạt hay là do nó quá kiệm lời? Trước đây lúc Minwoo hoạt náo nhất thì cậu ta cũng không bao giờ nói quá nhiều.
''Lee Minwoo, đối với những người tôi có bài xích thì tôi chỉ tin tưởng vào những gì mà mắt mình nhìn thấy, cậu không phải là ngoại lệ.''
''Phải rồi, dù tôi đã giàu có nhưng quá khứ của tôi vẫn gắn liền với hai từ mà tầng lớp của cô coi thường nhất. Làm sao mà có chuyện một người từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng không ghê tởm một kẻ nghèo hèn như tôi đây đây?''
Hơn sáu giờ đường phố dần thông thoáng, nhờ lưu thông tuyến đường mà các phương tiện qua lại không còn bị ngưng trệ, người dân đi đường ai cũng vui vẻ và thoải mái hơn. Bảo Nhi đang đứng trong một nhà thuốc, cuối cùng sau một chặng đường trên phố nó đã tìm thấy đúng nơi mình muốn đi, tất cả cũng là nhờ công của Minwoo. Đây là nhà thuốc nằm ở đầu một con hẻm nhỏ, ban đầu nó không để ý nhưng Minwoo lại nhìn thấy. Kết quả là hai người nán chân lại đây để mua thuốc theo đúng kế hoạch ban đầu của nó, dù rằng chứng đau bụng không hiểu sao đã dịu đi rất nhiều.
Chẳng mấy dễ chịu khi phải ngồi trên một chiếc xe đứng ì một chỗ hàng chục phút đồng hồ, Bảo Nhi quan sát thấy ô tô của lớp đang bị kẹt cứng ở cạnh vỉa hè, thỉnh thoảng lại di chuyển chậm rãi từng chút từng chút một. Thời gian cứ trôi qua một cách vô vị như vậy vốn cũng chẳng phải là chuyện quá to tát, nhưng từ tối hôm qua đến nay vẫn chưa có thứ gì vào bụng, khi đói chỉ cầm cự bằng nước hoặc một cốc sữa trắng nên bây giờ nó thấy không chịu nổi, bụng vừa cồn cào lại vừa âm ỉ đau. Cảm giác khó chịu cứ bủa vây lấy người Bảo Nhi, nó muốn thoát khỏi trạng thái này ngay tức khắc. Nhưng là bằng cách nào khi chưa về được nhà? Tìm một hiệu thuốc mua thuốc để xoa dịu cơn đau chăng? Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng nó thấy biện pháp này là hợp lý nhất khi mà chẳng biết bao giờ cái xe này mới lết được đến trường.
Bảo Nhi xách túi đứng dậy đi về phía phụ xe, vận động nhẹ làm bụng nó càng thêm đau, sắc mặt cũng tái hơn so với lúc ban đầu, ''Tôi muốn xuống.''
Phụ xe nghiêm mặt, ''Đang trong thành phố không được dừng xe, hơn nữa còn có công an, chúng tôi không muốn bị phạt. Sắp đến trường rồi, mời em về chỗ cho.''
Nó nhíu mày gắt, ''Anh bị điếc à? Tôi bảo là muốn xuống!''
Phụ xe tức giận, nét mặt gã vẻ hung hăng lộ rõ mồn một khiến cho Bảo Nhi phải dùng ánh mắt thiếu khách quan để đánh giá gã. Tên này cao hơn nó một cái đầu, mày rậm mặt vuông chữ điền, mũi đeo khuyên, hai mắt lộ sắc tức tựa như phun lửa, nhìn sơ qua cũng biết gã chẳng phải loại tốt đẹp gì. Bọn người không tử tế trong xã hội thì nhiều không kể xiết, gã thanh niên đứng trước mặt nó là một ví dụ điển hình. Hình như gã chán sống, trước mặt cả lớp dám ra tay định đánh nó, nhưng đúng lúc này lại có một giọng nói từ phía cuối xe vọng lên, kịp thời phân tán sự chú ý của gã, ''Tôi cũng muốn xuống.'' Minwoo vừa nói vừa đi đến, nó ngạc nhiên nhìn Minwoo, lâu lắm rồi nó mới nghe thấy giọng nói của cậu ta, thậm chí, nếu Minwoo không lên tiếng, nó cũng có lúc lầm tưởng rằng, Minwoo thật sự vẫn ở bên Hàn Quốc chứ không phải là quanh quẩn ở ngay gần đây.
Trước vẻ mặt hằm hè của gã phụ xe, Minwoo tiếp tục hỏi, ''Dù sao xe cũng đang dừng, tôi thấy công an ở khá xa chúng ta. Mở cửa vài phút chắc họ cũng chẳng để ý, anh không phải là muốn làm khó chúng tôi chứ?''
Phụ xe á khẩu, trước ngữ điệu không rắn cũng chẳng mềm của Minwoo, gã nhìn một vòng quanh xe, như phát hiện ra điều gì đó, gã phải dằn tính hung hăng muốn đánh người của mình xuống, đáp với vẻ không cam lòng, ''Được rồi, đợi một chút.''
Không lâu sau, sau khi gã bảo tài xế mở cửa, Bảo Nhi nói ''tạm biệt'' với bọn Thiên Vũ để giữ lịch sự rồi mới vòng qua khoảng cách nhỏ giữa đầu xe to và ô tô nhỏ ở phía trước để đặt chân lên vỉa hè. Hít khói bụi của xe cộ làm cơn đau của Bảo Nhi không có dấu hiệu thuyên giảm, mà theo xu hướng nó càng tiếp tục càn quét và hoành hành, tệ hơn là còn đau đến mức, mặt nó rịn ra một tầng mồ hôi. Do muốn áp chế cơn đau như con quái vật làm càn nên mong muốn uống thuốc của Bảo Nhi ngày càng cao. Nhưng kế hoạch tìm hiệu thuốc đúng là mất thời gian, trong tình trạng đường tắc không bắt được taxi, nó đành phải ôm bụng lần tìm một cửa hàng trong cảm xúc khó khăn như mò kim đáy bể.
Minwoo đi theo sau có vẻ như không quen khi nhìn thấy dáng vẻ vật vã này của nó, dù trong lòng quan tâm nhưng cậu vẫn lạnh nhạt hỏi bằng giọng khó chịu, ''Park Hyun Young, cô lại đóng kịch gì cho tôi xem đây?''
Bảo Nhi hơi sững người, nhưng rồi lại tiếp tục bước đi, nhàn nhạt đáp, ''Tôi mà đóng kịch thì sẽ ngất luôn ở đây cho cậu xem. Con người tôi chưa bao giờ lấy bệnh tật làm trò đùa, tôi bị đau bụng, cậu đi theo rồi thì giúp tôi tìm một nhà thuốc luôn đi.'' Dừng lại một lúc, rồi như sợ Minwoo hiểu lầm, nó lại bổ sung thêm, ''Hãy quên tôi và cậu đã từng quen biết, coi như người với người giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.''
Bảo Nhi biết Minwoo đi theo mình chắc là có lý do, chính nó cũng không biết là gì nhưng tính cách của Minwoo cũng không tệ như nó. Từng có một thời nó đối xử vô cùng tệ bạc với cậu, chắc cậu vẫn luôn ghi nhớ, nhưng hai người nhìn vẫn hơn một người nhìn, biết đâu nhờ có sự trợ giúp của Minwoo thì nó có thể tìm thấy hiệu thuốc một cách nhanh hơn vào ngay lúc này. Mặc dù Minwoo hận nó, tiếp theo dù cậu có nhận hay chối lời thỉnh cầu này thì cũng đáng để thử. Trong những năm hai người làm bạn, thời gian đủ dài để Minwoo hiểu rõ con người của Bảo Nhi, vì vậy nó cũng chẳng tỏ vẻ thanh cao gì cho cam! Cứ sống theo bản năng của một con người, gặp khó khăn thì mở miệng cầu xin giúp đỡ.
Minwoo nở nụ cười lãnh đạm, nhếch miệng nói, ''Con người cô xảo trá, có thanh minh cũng chẳng ít gì.''
''Tôi chẳng thanh minh, sự thật rành rành là như vậy. Cậu chẳng cần thuyết khách ai nhìn vào cũng sẽ nhận ra.''
Minwoo nheo mắt, ''Chỉ sợ ở nơi lắm kẻ vô tâm, không có ai vô công rồi nghề mà chú ý đến cô.''
Nó trầm mặc, quên mất cơn đau ở bụng, không tức giận mà thản nhiên gật đầu, ''Đúng, nếu như không có anh ấy, thì những người có tâm sẽ biến thành những kẻ vô tâm, giống như tôi trước kia, chẳng rỗi hơi mà chú ý đến cảm xúc của cậu.'' Thần sắc nó bỗng trở nên xa cách, ''Cậu chẳng thể nào hiểu được khi mình mất đi một người mà mình coi là toàn bộ thế giới mọi thứ sẽ trở nên vô vị như thế nào, kể cả là tình bạn. Đôi khi tôi muốn mình cũng may mắn như cậu, có thể gặp được một điểm ngoặt mà bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng là không ai cũng có thể tự cầu may rủi được số phận của mình, nếu cầu được, tang thương đã chỉ là viển vông.''
Minwoo ngẩn người, không biết từ lúc nào cậu đã đi bằng nó, ''Cô không quan tâm đến cảm xúc của tôi, tôi có thể chấp nhận. Nhưng cô có khi nào thật sự biết được suy nghĩ của tôi, cô cho là tôi may mắn lắm sao?''
Bảo Nhi không nói gì, Minwoo hiểu, cậu đã nhận được câu trả lời trong sự im lặng của nó. Nếu từ nhỏ cô không có gia đình, nếu lúc ở trường cô bị khinh thường và cô lập, nếu cô bị người mình thương yêu nhất quay lưng khiến cho rơi vào bước đường tuyệt vọng, để rồi ông trời cảm thấy có lỗi và bù đắp cho cô thì cô cho rằng đó chính là may mắn sao? Không, đó chỉ là sự thương hại mà đấng tối cao dành cho cô khi mà cô thảm thương đến nỗi gần như là muốn phát điên.
''Park Hyun Young, cô chỉ nhìn nhận sự việc bằng ánh mắt của mình mà không biết mình đã quá nông cạn.''
Miệng lưỡi của Minwoo đang ngày càng giảo hoạt hay là do nó quá kiệm lời? Trước đây lúc Minwoo hoạt náo nhất thì cậu ta cũng không bao giờ nói quá nhiều.
''Lee Minwoo, đối với những người tôi có bài xích thì tôi chỉ tin tưởng vào những gì mà mắt mình nhìn thấy, cậu không phải là ngoại lệ.''
''Phải rồi, dù tôi đã giàu có nhưng quá khứ của tôi vẫn gắn liền với hai từ mà tầng lớp của cô coi thường nhất. Làm sao mà có chuyện một người từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng không ghê tởm một kẻ nghèo hèn như tôi đây đây?''
Hơn sáu giờ đường phố dần thông thoáng, nhờ lưu thông tuyến đường mà các phương tiện qua lại không còn bị ngưng trệ, người dân đi đường ai cũng vui vẻ và thoải mái hơn. Bảo Nhi đang đứng trong một nhà thuốc, cuối cùng sau một chặng đường trên phố nó đã tìm thấy đúng nơi mình muốn đi, tất cả cũng là nhờ công của Minwoo. Đây là nhà thuốc nằm ở đầu một con hẻm nhỏ, ban đầu nó không để ý nhưng Minwoo lại nhìn thấy. Kết quả là hai người nán chân lại đây để mua thuốc theo đúng kế hoạch ban đầu của nó, dù rằng chứng đau bụng không hiểu sao đã dịu đi rất nhiều.
Bình luận truyện