Trái Tim Màu Hổ Phách

Chương 22: Thiên đường và địa ngục



Thang Ân Nặc gần như nắm trong tay nền điện ảnh ở thành phố B. Ở đây, chị ta có hai công ty sản xuất phim truyền hình, một công ty quản lý và một công ty thiết kế trang phục. Địa điểm buổi casting lần này diễn ra tại một trong hai công ty đó.

Dung Tiểu Ái tuyệt đối không ngờ rằng mình lại đen đủi như vậy, khi cô đang ngồi đợi đến lượt casting thì thấy một người không hề muốn gặp. Hôm nay anh ta mặc chiếc áo dày tay màu tàn thuốc, quần jeans vá, quả đầu đinh hình như được vuốt keo, từng sợ tóc vểnh lên đầy cá tính. Hứa Kỷ Dương vốn đã rất đẹp trai, mấy năm nay trải qua môi trường ở Học viện kịch lại càng biết cách kết hợp quần áo. Lúc Hứa Kỷ Dương đút tay trong túi quần đi vào, có vài cô nàng liếc mắt về phía anh ta. Hứa Kỷ Dương dường như rất thỏa mãn với ánh mắt đó, bước đi đầy vẻ kiêu ngạo.

Tiểu Ái vội vàng chạy đến ngồi ở một góc khuất, đưa tay ra che nửa mặt. Nhưng Hứa Kỷ Dương vẫn thấy cô, lại còn rất tự nhiên chào hỏi. Tiểu Ái ngẩng đầu lên gượng cười: “Có những người da mặt dày thật đó, lần trước bị tôi mắng như vậy mà hôm nay vẫn còn vác mặt đến chào hỏi.”

“Em muốn nói thế nào tùy em, gần đây tâm trạng của anh đang tốt, không ảnh hưởng gì.” Anh ta kéo ghế ngồi cạnh cô. “Đến casting à? Thế nào, có cần anh giúp em đánh tiếng với người ở bên trong không kia không?” Vẫn là giọng điệu quen thuộc: “Đừng có dùng ánh mắt nghi ngờ như vậy nhìn anh, nam diễn viên chính mở miệng, đạo diễn cũng phải nể mặt chút chứ. Chỉ là một vai phụ thôi mà, đơn giản!”

Hứa Kỷ Dương là diễn viên chính sao? Tiểu Ái lập tức thấy buồn nôn như bị nuốt phải ruồi. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, anh ta phải trả bằng gì mới có thể lấy được vai nam chính này.

“Nói đến vai nam chính, anh lại quên mất không cảm ơn một người.” Anh ta dương dương tự đắc tiếp tục nói, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt chán ghét của Tiểu Ái. Thực ra, trước đó trước đó từ tầng trên anh ta đã nhìn thấy cô bước vào công ty, vì thế cố ý đến đây để báo thù chuyện lần trước.

“Muốn cảm ơn thì về nhà mà ôm bà vợ của anh, nói với tôi thì có tác dụng gì?” Cô chế giễu Hứa Kỷ Dương nhưng một hồi lâu anh ta vẫn không có phản ứng nào.

“Sai rồi! Lần này người anh phải cảm ơn có quan hệ gần gũi với em, đương nhiên phải nói với em chứ.” Anh ta tiến sát lại gần Tiểu Ái, hạ thấp giọng: “Giúp anh chuyển lời tới Dung Kỳ, thực sự cảm ơn anh ta ngày hôm đó đã không trao vai diễn cho tôi, không phải như vậy, anh cũng sẽ không nghĩ đến chuyện lấy bí mật của anh ta giao dịch với Thang Ân Nặc. Hôm nay, anh cũng không thể có vị trí diễn viên nam chính này.”

“Anh đã làm gì?” Vẻ mặt Tiểu Ái nghi hoặc.

“Chẳng qua tiết lộ chút bí mật nhỏ của anh ta, em có muốn nghe không? Muốn biết người anh trai tốt rốt cuộc có ý nghĩ gì với em không?” Trong đáy mắt Hứa Kỷ Dương mang theo khoái cảm báo thù. Tiểu Ái sững sờ nhìn anh ta, tại sao… ngay cả Hứa Kỷ Dương cũng biết?

“Nhìn dáng vẻ của em hóa ra chắc cũng đã biết rồi.” Anh ta càng cười khoái trá hơn: “Ha ha, việc này thật nực cười! Trước đây khổ sở phục vụ ả ta, cũng chỉ nhận được những vai diễn bình thường, bây giờ chỉ với một bí mật nhỏ, đã đổi được vai nam chính thứ nhất. Phải nói là, anh trai em quả là có bản lĩnh, không chỉ giữ chặt được em gái, mà ngay đến người phụ nữ như Thang Ân Nặc cũng không cần tốn nhiều công sức vẫn có thể nắm gọn trong tay. Anh ở bên ả ta lâu như vậy, nhìn thấy bao nhiêu người đến bên cạnh ả rồi ngậm ngùi ra đi. Chỉ có Dung Kỳ, không phải làm gì, mà có thể lấy được số tiền đầu tư hàng tỷ đồng. Để chiếm đoạt được Dung Kỳ, ả đã tốn bao nhiêu công sức lấy lòng, ngay cả việc uy hiếp cũng đã dùng đến. Chỉ đang tiếc, anh ta rượu mời không uống, lại đơn phương đi hủy hợp đồng. Sau khi mất đi số tiền đầu tư hàng tỷ, anh ta còn phải bồi thường một số tiền lớn vì vi phạm hợp đồng nữa. Nghe nói gần đây anh ta khốn khó đến mức nhà cũng phải bán. Ha ha, em nói xem anh có nên xem xét mua nhà của anh ta hay không? Suy cho cùng, Dung Kỳ cũng chỉ vì bảo vệ người bạn gái cũ của anh nên mới lâm vào thảm cảnh như vậy, anh thấy chết mà không cứu thì không được hay cho lắm nhỉ?”

Dương Tiếu Ái cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện. Cô nhìn anh ta, mắt dần dần híp lại: “Vì vai nam chính này, anh đã phải vất vả nhiều rồi!” Trong đáy mắt đen nháy lóe lên những tia nhìn lạnh như băng, chỉ là lúc đó Hứa Kỷ Dương đang vô cùng đắc ý, nên không chú ý đến mà thôi.

“Anh không chỉ phải “phục vụ bà vợ” của mình, mà còn diễn vai khách mời hài hước. Hứa Kỷ Dương, lúc đầu tôi đúng là mù mắt mới phải lòng anh. Anh không có lòng tự trọng hay sao? Mới bị Thang Ân Nặc đá đã quấn lấy tôi, lại còn tìm Dung Kỳ gây chuyện để đòi vai diễn, lúc không được còn quay về cầu xin Thang Ân Nặc, thậm chí không tiếc diễn vai thằng hề. Bây giờ, còn dám đem những chuyện khôi hài đó phơi bày trước mặt tôi. Anh nghĩ rằng tôi sẽ vì chuyện đó mà chịu kích động lớn sao? Còn nữa, sau khi làm những chuyện mất mặt ấy, anh thấy mình rất thông mình, tài giỏi, muốn nhìn thấy vẻ mặt đố kị của tôi sao? Hứa Kỷ Dương, anh bị điên rồi!”

“Anh không tin là bây giờ trong lòng em cảm thấy dễ chịu!” Anh ta cắn răng căm giận.

“Anh vẫn còn chưa hiểu sao, tôi không hề quan tâm đến kết quả casting ngày hôm nay. Còn về Dung Kỳ, chuyện của anh ấy không có liên quan gì đến tôi. Những lời hôm nay anh nói với tôi, chỉ có thể chứng minh một việc…” Tiểu Ái đứng dậy, vứt chiếc túi xách trong tay xuống đất, rồi nhanh nhớ chớp cho anh ta một cái bạt tai. Cái bạt tai vừa mạnh vừa kêu, khiến mọi người trong phòng đều quay lại nhìn.

Thế nhưng lọt vào mắt họ lại là cảnh tượng mà Hứa Kỷ Dương không bao giờ ngờ tới. Một cô gái trẻ tuổi mặt mày bi thương bước lùi về phía sau: “Tôi đã sớm nói với anh rồi, đừng có mà chơi gái lại còn chơi trai, bây giờ nhiễm bệnh rồi. Chỉ biết hỏi tôi xin tiền thì liệu có tác dụng gì nữa không?” Cô nước mắt lưng tròng cầm túi xách lên, rút tiền từ trong ví ra, ném vào người anh ta: “Cho anh đó. Còn nữa, tôi không phải là quý bà nào đó, tôi không có nhiều tiền như vậy. Cầu xin anh sau này đừng quấn lấy tôi nữa!” Nói xong cô thống khổ dứt khoát đẩy anh ta ra, lao ra ngoài không thèm quay đầu lại.

Không khí trong phòng căng thẳng đến ngạt thở, tất cả mọi người đều nhìn Hứa Kỷ Dương bằng ánh mắt khác lạ, còn anh ta lại sững sờ trước hành động đột ngột của Tiểu Ái, đến lúc trấn tĩnh lại thì cô đã chạy từ lâu rồi.

“Đồ ngu, đây là quà đáp trả của tôi!” Đó là những lời mà lúc lướt qua người Kỷ Dương, cô vừa che mặt vừa nói nhỏ vào tai anh ta.

Nhìn những ánh mắt xem thường, coi rẻ như kim châm xung quanh, Hứa Kỷ Dương hận không thể giết chết Dung Tiểu Ái! Anh ta luôn cho rằng cô là một đứa con gái đần độn, chỉ được cái bề ngoài, cho dù có lanh lợi, giảo hoạt, cũng chỉ có mức độ. Nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ rằng trong nháy mắt cô có thể trở mặt ra tay, và còn bất ngờ tạo một màn kịch như vậy. Khi anh ta tức tối đuổi theo đến hành lang, cô đã đứng ở trong thang máy vẫy tay chào. Hứa Kỷ Dương điên cuồng lao về phía cô, nhưng chỉ chạm được vào cửa thang máy lạnh lẽo mà thôi.

“Dung Tiểu Ái!” Lửa giận trong đầu anh ta không có nơi nào để trút xuống, chỉ có thể dồn sức đá vào thang máy mấy cái.

Lúc cô về đến thành phố S, trời vẫn sáng. Trước khi Tiểu Ái lên máy bay, Trân Gia luôn miệng hỏi chuyện của Dung Kỳ. Bị Trân Gia hỏi đến bực cả mình, cô tùy ý nói mấy câu, nào ngờ lại nhận được ánh mắt muôn vàn bi thương của Trân Gia, rồi còn dặn đi dặn lại cô sau khi trở về thành phố S nhất định phải đi thăm Dung Kỳ.

“Mình đi thăm anh ấy làm gì? Mình lại chẳng có tiền giúp anh ấy. Hơn nữa, việc phá hợp đồng ầm ĩ của anh ấy và Thang Ân Nặc, cũng đâu có liên quan đến mình chứ?” Tiểu Ái khoanh tay nói những lời châm chọc, kết quả nhận lại ánh mắt hình viên đạn của Trân Gia

“Sao lại không liên quan đến cậu? Cậu là cái đồ đáng ghét! Từ nhỏ đến lớn chưa từng đối xử tốt với Dung Kỳ. Nếu không phải vì cậu, anh ấy hà tất phải phá hợp đồng chứ, chỉ cần cự tuyệt lời mời của Thang Ân Nặc là được rồi. Hợp tác thì vẫn cứ hợp tác, anh ấy chẳng bị tổn thất gì cả. Ngay cả Hứa Kỷ Dương cũng biết anh ấy chắc chắn là vì bảo vệ cậu mới từ bỏ hợp tác, bằng không hôm nay hắn tìm cậu khoe khoang làm gì?” Cái tật trọng sắc khinh bạn của Trân Gia không hề thay đổi, giống hệ Tư Nhã. Cuối cùng, dưới sự cưỡng ép của Trân Gia, cô cũng phải thề thốt khi quay về thành phố S tuyệt đối sẽ đi gặp Dung Kỳ.

Sau khi từ sân bay đi ra, cô trực tiếp bắt taxi đi đến phía nam thành phố. Trên tay Tiểu Ái cầm tờ giấy ghi địa chỉ của Dung Kỳ mà lúc trước Trân Gia đưa cho cô. Vốn không định đến nhanh như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện mình chưa casting đã chạy rồi, uổng công bay đến thành phố B, khi quay về công ty nhất định sẽ bị tra khảo, Tiểu Ái quyết định giải quyết dứt điểm chuyện của Dung Kỳ trước. Đã gần nửa năm, giữa họ không có bất kỳ liên lạc gì, ngay cả việc về nhà ăn cơm, cũng là từng người đơn lẻ, khiến bố mẹ không ít lần thắc mắc. Nhưng Tiểu Ái lấy cớ thoái thác, vì Dung Kỳ bận việc nên hai người không thể nào sắp xếp được.

Nhà của anh ở gần hồ, chính là tòa nhà chung cư cao cấp giá cắt cổ mà trước đây cô vẫn thèm muốn. Kiến trúc nhà được thiết kế theo phong cách châu u bao trọn gói. Diện tích mỗi căn hộ đểu khoảng một trăm năm mươi mét vuông, mỗi mét vuông đều được kiến trúc sư hàng đầu thiết kế công phu, tạo ra một không gian đẹp mắt độc đáo.

Lúc đi qua khu bảo vệ và đến được phía dưới tòa nhà chung cư, Tiểu Ái thấy một chiếc Suv đỗ dưới bóng cây khoáng đăng, xinh đẹp. Chiếc xe giá rẻ bình dân này, hoàn toàn không hề xứng với đẳng cấp của khu nhà. Cốp sau của chiếc Suv đang mở, bên trong đặt hai thùng các-tông, dường như có người đang chuyển nhà. Tiểu Ái đi thang máy lên tầng bốn, chưa kịp ấn chuông thì cửa nhà Dung Kỳ đã mở. Hai người bất ngờ gặp nhau, trong giây lát đứng sững ở đó, không ai cử động. Dung Kỳ mặc một chiếc áo lót mỏng màu xanh lam nhạt, mái tóc đen mềm mại nhưng hơi rối, trong tay anh còn ôm một chiếc thùng giấy, giống hệt chiếc thùng đặt trong ô tô dưới lầu.

“Anh, anh đang chuyển nhà sao?” Tiểu Ái ngạc nhiên, không chỉ vì điều này, mà còn vì chiếc xe dưới lầu kia. Chiếc S600 của anh đâu? Tại sao lại dùng một chiếc xe bình dân chỉ mười mấy vạn tệ: “Ngay cả xe anh cũng bán rồi sao?”

Dung Kỳ lạnh nhạt nhìn cô: “Hôm nay anh rất bận, không rảnh rỗi để tiếp đón em.” Nói xong anh bước vào thang máy.

Tiểu Ái tức giận đến mức mặt trắng bệch. Cô đã chủ động đến tận cửa, mà anh lại còn nỡ đuổi đi sao? Thái độ của con người này, sao vẫn cổ quái như vậy chứ? Nhìn thấy cửa chính vẫn mở, Tiểu Ái đảo mắt, tự đẩy cửa vào. Quả nhiên là căn hộ quý tộc giá ngất trời, mỗi centimet bên trong đều được bài trí như một sản phẩm nghệ thuật. Diện tích căn nhà tuy không lớn, nhưng nhìn vào lại thấy sâu hơn, mỗi bước đi, đều có cảm giác như lạc vào động tiên, khiến người ta đắm say trong đó. Cô nhận ra cách bài trí đồ dùng rất quen thuộc, một lúc sao cô mới nhớ ra nó giống hệt với vị trí đồ dùng trong nhà mà lần trước cô tiện tay vẽ lên giấy A4.

“Dung Kỳ, anh ấy… chắc không phải là… dựa theo những nét vẽ nguệch ngoạc của mình mà bày trí lên căn hộ này chứ?”

Trong phút chốc tim cô đập nhanh hơn, những xúc cảm kì lạ cuồn cuộn đan xen vào nhau, gần như khiến cô đứng không vững. Tiểu Ái đờ đẫn ngồi xuống ghế sô-pha. Cho đến khi nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, cô ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh. Trong giây lát, cô thoáng thấy một tia đau thương trong đáy mắt anh. Tuy nhiên, khi nhìn lại một lần nữa, chỉ thấy anh chau mày, có vẻ không hài lòng với việc tự tiện của cô.

“Vẫn còn chưa đi hả?” Anh không nhìn cô nữa, tiếp tục bận rộn thu dọn đóng gói đồ đạc.

Tiểu Ái cố gắng để giọng nói của mình nghe nhẹ nhàng một chút: “Việc đó… Trân Gia nói anh muốn bán nhà, sợ anh có chuyện gì, vì thế bảo em đến xem thử.”

“Anh không sao, em có thể đi được rồi!” Giọng nói anh lạnh nhạt, vẫn không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô

Thái độ của Dung Kỳ thật sự khiến người ta bực tức. Tiểu Ái đá chiếc bàn trà trước mặt: “Thôi đi! Cứ với cái tính cách ấy thì có thể giải quyết được vấn đề gì chứ? Hôm nay lúc em đi thành phố B casting tình cờ gặp Hứa Kỷ Dương, cái gì cần biết, em cũng biết hết cả rồi. Nếu như không phải Trân Gia lo lắng cho anh, bắt em nhất định phải đến thăm anh, anh nghĩ rằng em muốn đến để nhìn thấy vẻ mặt của anh lắm à?”

“Không muốn nhìn thì đừng có đến, chẳng ai ép buộc em!”

“Em chẳng hề muốn chút nào! Thế nhưng Trân Gia nói anh thành ra thế này trách nhiệm là ở em, về tình về lý, em phải đến hỏi cho rõ ràng.”

“Em đã đến rồi, bây giờ về đi!”

Nhìn điệu bộ mải thu xếp đồ đạc của anh, cô thật sự chỉ muốn bước đến cho anh mấy đấm: “Dung Kỳ! Đã đến nước này rồi, anh còn điều gì không thể nói được sao! Em chỉ muốn làm rõ mọi chuyện để báo cáo cho Trân Gia, chỉ như vậy mà thôi.”

“Anh không nhất thiết phải báo cáo với cô ấy.”

“Anh không phải, nhưng em thì phải. Anh có thể lịch sự trước mặt Hoắc Hoài Kỳ, có thể mỉm cười tao nhã với người đàn bà lớn tuổi muốn cùng anh thuê phòng khách sạn, tại sao lại một mực không thể cho đứa em gái một đáp án rõ ràng?”

Dung Kỳ đột nhiên sững người trong giây lát, rồi từ từ đứng thẳng lên ngoảnh đầu lại, ánh mắt như thủy triều lên xuống “Dung Tiểu Ái, anh tỏ thái độ đó với em, lẽ nào em không hiểu hay sao? Hay là chỉ trong mấy tháng trời em đã mất trí rồi ư? Anh nói để em biết, bất kể chuyện này là như thế nào, đều không liên quan đến Trân Gia. Anh không nhất thiết phải giải thích gì cả. Nếu như em muốn báo cáo, thì cứ đưa đáp án này cho cô ấy.”

“Căn nhà này ngày mai bắt đầu đổi chủ rồi, tốt nhất em đừng đến nữa?” Nói xong, anh vội vàng đặt những đồ đạc cuối cùng vào thùng giấy, tiếp đó tắt đèn, đi ra khỏi cửa.

Tiểu Ái ném vút chiếc gối đệm, nhưng trong giây lát, cô chợt nhớ đến điều gì đó, liền cầm túi xách đuổi theo. Đợi thang máy lâu quá, cô liền đi bằng lối cầu thang bộ xuống. Lúc ra khỏi khu nhà, quả nhiên cốp sau chiếc xe Suv đã đóng vào, cô không kịp suy xét gì, lập tức mở một cánh cửa khác rồi lên xe. Dung Kỳ đang định khởi động xe chau mày nhìn Tiểu Ái. Mặt cô tỉnh bơ thắt dây an toàn cho mình: “Được rồi, anh có thể lái xe được rồi!”

“Xuống xe!” Chân mày anh thoáng hiện lên sự tức giận.

“Không xuống!” Cô lè lưỡi với anh, tính cách ngang bướng lại nổi lên: “Em đã đồng ý với Trân Gia phải làm rõ lý do tại sao anh lại làm như vậy. Anh không cho em đáp án thì em sẽ bám theo anh cho đến khi anh nói rõ với em, tại sao lại phá hợp đồng với Thang Ân Nặc? Tại sao thiên đường tươi sáng đang ở trước mặt, mà anh lại vô cớ từ bỏ.” Tiểu Ái nhất định phải biết được đáp án, bởi vì cô muốn có lí do chính đáng nói với Gia Trân rằng, dù Dung Kỳ thật sự có gì với cô, anh cũng tuyệt đối không vì cô mà bỏ qua cơ hội trời ban, từ bỏ tất cả những gì đã gây dựng được từ trước đến giờ. Đó không phải là điều Dung Kỳ sẽ làm, anh lý trí sáng suốt như vậy, tuyệt đối sẽ không chỉ vì một Dung Tiểu Ái mà từ bỏ tất cả. Cô không tin, tuyệt đối không tin!

Sau giây lát, Dung Kỳ quay đầu đi, lạnh lùng chỉ nói một câu “tùy em” rồi khởi động xe.

Tiểu Ái nghĩ rằng anh ngoài thành phố S ra sẽ không có nơi nào khác để dừng chân, nhưng cô hoàn toàn không ngờ anh lái xe một mạch quay về thành phố Z. Lúc đầu cô còn cho là anh sẽ quay về nhà, kết quả anh lại lái xe đến cầu tàu bên bờ biển thành phố Z. Một chiếc du thuyền có thân màu trắng, đáy màu đen, chính là nơi anh muốn đến sao? Thấy anh bê từng chiếc thùng giấy lên thuyền, tiếp đó thì chỉnh lại vị trí, cô lên tiếng hỏi: “Anh không phải định sống trên du thuyền này đấy chứ?”

“Không, anh chỉ muốn nghỉ phép, thư giãn chút.” Trong nhà bếp ở tầng dưới cùng, ánh mắt Dung Kỳ xuyên qua lớp cửa kính trong suốt hướng về phía biển và bầu trời đêm đầy sao, ánh mắt đó sáng lên chút dịu dàng: “May mà vẫn còn chiếc du thuyền này.”

“Chiếc du thuyền này là của anh sao?” Anh không phủ nhận. Tiểu Ái thực sự khó mà tưởng tượng được. Đây rốt cuộc là kiểu logic gì chứ, khó khăn đến mức bán nhà bán xe, thế mà vẫn có du thuyền. Không những thế còn là Regal 4080 đẳng cấp và tuyệt đẹp, trước đây cô đã từng xem thông tin về chiếc du thuyền này, giá tuyệt đối không thấp hơn bốn triệu tệ. Cộng thêm phí bảo dưỡng, Dung Kỳ rốt cuộc là có tiền hay không đây?

“Anh mua du thuyền khi nào? Bố mẹ có biết không?”

“Mua từ lâu rồi, bố mẹ không biết.”

“Anh… lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

“Em quên rồi sao, doanh thu của phim “Vũ điệu đào kép” rất cao.” Anh lãnh đạm nhìn cô.

Tiểu Ái hết sức kinh ngạc, chỉ biết nằm sấp, bất động trên sàn boong tàu bóng loáng, sạch sẽ phía bên ngoài cửa kính.

Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi thứ, anh bước ra ngoài sân thượng ở phía cuối con thuyền, thấy Tiểu Ái đang nằm sấp trên boong tàu ngủ. Gió biển đầu thu mát lạnh, chiếc du thuyền hơi lắc lư theo nhịp sóng lăn tăn. Nhấp nhô nhẹ nhàng, giống như chiếc nôi cho trẻ nhỏ. Dung Kỳ chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp có phần hơi trẻ con của cô, rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Bầu trời đêm ở bờ biển thành phố Z không nhiều sao lắm, nhưng nếu ngắm kỹ, vẫn thấy lung linh, huyền ảo. Anh không gọi cô dậy, mà chỉ rón rén ôm lấy cô, rồi đặt nhẹ nhàng lên giường ngủ ở khoang trước.

Tiểu Ái có vẻ mệt nên ngủ rất sâu, vừa chạm vào chiếc khăn trải giường mềm mại liền quàng lấy chăn mỏng rồi tiếp tục đi vào giấc mộng. Cô luôn là như vậy, rõ ràng biết phải cảnh giác, nhưng nhiều khi lại qua loa mà quên mất, vô hình chung tạo cơ hội cho người khác tiếp cận. Những ngón tay thon dài xinh đẹp đưa ra, lưỡng lự vuốt mái tóc xoăn dài của cô. Trong đáy mắt sâu thẳm, như đang kìm nén những cơn sóng biển cuộn trào mãnh liệt.

Một bên là thiên đường, một bên là địa ngục. Lúc cô hỏi anh vì sao từ bỏ thiên đường trước mắt, anh thực sự muốn nói với cô, cái gọi là lựa chọn chỉ thuộc về những người có thể lựa chọn. Còn anh, từ lâu đã đặt mình trong địa ngục không lối thoát, không có quyền lựa chọn nữa rồi.

“Hãy cố giữ lấy thiên đường của em nhé, nhất quyết đừng giống anh…” Anh khom người xuống, dịu dàng hôn lên má cô.

Khi mở mắt ra, thấy trần nhà xa lạ thấp lè tè, cùng với cánh cửa sổ nhỏ hình tròn có thể nhìn thấy bầu trời ở trên trần, Tiều Ái lập tức bật dậy. Cô đẩy chiếc cửa kính sát đất ra, bên ngoài trời đã sáng, những cơn gió biển ẩm ướt ùa vào. Không phải chứ? Cô đã ngủ một đêm trên du thuyền của Dung Kỳ sao?

Sau khi rửa mặt qua loa trong phòng vệ sinh, cô bắt đầu đi tìm Dung Kỳ. Thế nhưng, cả nhà bếp và buồng lái đều không thấy bóng dáng anh đâu, lẽ nào anh ấy đã xuống thuyền rồi? Lúc đang nghi hoặc, thì có một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi đi đến, nhìn thấy Tiểu Ái liền đưa chiếc chìa khóa cho cô. Hóa ra người này bình thường giúp Dung Kỳ quét dọn, trông coi du thuyền, hôm qua trước khi họ tới, theo lời dặn dò của anh, ông ấy đã bổ dung thêm xăng dầu, nước ngọt và đồ ăn, du thuyền bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng.

Sử dụng? Tiểu Ái nghi hoặc nhìn chiếc chìa khóa, Dung Kỳ muốn ra biển sao? Cái tên này thật là biết hưởng thụ đó! Cô men theo bậc thang bên tay trái rồi đi lên buồng lái lộ thiên ở tầng trên. Từ vị trí này nhìn xuống, biển xanh ngát một màu, thời tiết quang đãng, những cơn gió mơn chớn bên tai, bầu trời rộng lớn dường như chỉ thuộc về một mình cô. Trong đầu hiện lên một ý nghĩ liều lĩnh, ngay lập tức cô trở nên kích động, tim đập liên hồi, không sao nén được ý nghĩ đó xuống.

Tiểu Ái rón rén đi xuống tầng dưới của du thuyền nhìn lại một lượt, sau khi đã xác định được Dung Kỳ thực sự không có trên thuyền, cô liền cởi dây thừng buộc ở cầu tàu. Mùa hè này, Thôi Thái Dạ từng đưa Tiểu Ái đến du thuyền anh ta chơi vài lần. Cô đã từng hiếu kì học cách lái thuyền, nhưng thành phố S không có biển, du thuyền cùng lắm chỉ có thể lượn vòng trong hồ, tuy cái hồ đó rất rộng, nhưng vẫn kém xa so với biển.

Hiện giờ, cơ hội ngàn vàng đã đến, cô đương nhiên phải biết nắm bắt. Để có thể tận hưởng cái cảm giác lái du thuyền trên biển, dù chỉ là lượn vài vòng xung quanh cái cầu tàu này cũng tuyệt vời lắm rồi. Vào lúc này, tâm trạng Tiểu Ái vô cùng phấn khích như đang bay trên mây, nhưng cô không biết rằng, hành động này sẽ dẫn tới hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nếu cô biết, một tay lái tàu chưa có kinh nghiệm, lại chưa từng được huấn luyện chính thức mà dám một mình lái du thuyền trên biển là một chuyện nguy hiểm đến nhường nào, thì chắc chắn dù có khát khao đến đâu, cô cũng sẽ không động vào du thuyền này một giây một phút.

Lúc âm thanh tức giận của Dung Kỳ truyền đến từ sau lưng, Tiểu Ái suýt chút nữa rơi khỏi buồng lái.

Tiểu Ái sợ hãi cúi đầu: “Anh, anh sao lại ở trên thuyền vậy?”

“Thế em nghĩ anh có thể ở đâu?” Anh đang đi chân không mặc một chiếc quần dài mềm và áo may ô, bộ dạng như vừa thức dậy. Thế nhưng dưới những cơn gió biển rì rào khuôn mặt điển trai thoàng mệt mỏi đó lại hiện lên vẻ quyến rũ chết người. Buồn lái không lớn, bước lên bậc thang liếc qua là thấy ngay, anh cau mày lại: “Lái chính và thủy thủ đâu?”

Tiểu Ái há hốc mồm, hiển nhiên không hiểu.

“Những người giúp anh trông nom chiếc du thuyền này hôm nay sẽ lên thuyền, bây giờ họ đâu rồi?” Anh đến trước buồng lái nhìn xuống, trên boong thuyền cũng không có ai. Ánh mắt anh hướng về phía Tiểu Ái đang nắm vô lăng: “ Em đừng nói với anh, họ vẫn chưa lên thuyền.”

“Ai cơ? Em vẫn nghĩ là trên thuyền này chỉ có một mình em.” Tiểu Ái chợt nhớ ra, chiếc du thuyền này còn có một phòng khách, lẽ nào tối qua Dung Kỳ ngủ ở đó. Trời ơi, cô đúng là vui mừng quá mức, nên quên kiểm tra khoang giữa. Bây giờ bị bắt quả tang tại trận, thật đáng thương!

Nhìn thấy sắc mặt Dung Kỳ càng lúc càng u ám. Tiểu Ái lí nhỉ: “Được rồi, là em chưa được sự đồng ý đã động đến du thuyền của anh, đừng nhìn em như vậy chứ, cùng lắm thì bây giờ quay về tìm lái chính và thủy thủ là được!”

“Dung Tiểu Ái!” Anh hình như càng tức giận hơn: “Em có biết mình đang làm cái gì không? Em không thể có lấy một ngày an phận thủ thường được sao?” Giọng nói lạnh lùng thốt ra khiến Tiểu Ái ngay lập tức sững sờ.

Không phải chứ! Nhìn dáng vẻ lo lắng nhìn khắp bốn phía của anh, cô dường như nắm được nguyên nhân vì sao anh tức giận: “… Lẽ nào anh không biết lái du thuyền sao?” Nói xong Tiểu Ái liền bật cười, sau đó thấy vẻ mặt tức giận xen chút lúng túng của anh, cô cười nhiều hơn, đến mức đứng không vững.

Một Dung Kỳ giống như trong truyện cổ tích, tinh thông mọi thứ, biết nhìn xa trông rộng, lại cũng có thứ không biết, càng đáng cười hơn là, thứ duy nhất mà anh không biết đó cô lại biết chứ. Cảm giác này thật là hả hê!

Tiểu Ái cười đến mức chân tay lảo đảo, đứng không vững, lúc đang muốn lăn một vòng trên sàn thuyền để biểu thị tâm trang của mình, khuôn mặt lạnh băng của anh áp đến.

“Dung Tiểu Ái!”Giọng điệu anh gần như uy hiếp, trong đôi mắt màu trà đang ẩn chứa những cơn phong ba bão táp sắp ập đến: “Trước khi anh thật sự tức giận, em tốt hơn hết là cho anh nhìn thấy cầu tàu một lần nữa, bằng không…”

“Bằng không thì sao? Vứt em xuống biển chắc? Ha ha, như thế anh càng không thể quay về được đâu!” Tiểu Ái dương dương tự đắc, thoạt đầu khi lái thuyền, cô chỉ định lượn một chút xung quanh cầu tàu, nhưng công lực của chiếc thuyền đáng giá bốn triệu nhân dân tệ này thực sự quá tuyệt, cộng thêm lần đầu tiên không có ai giám sát lái thuyền, vì vui mừng quá nên cô đã lái đi xa: “Trước khi uy hiếp em, anh phải xác định rõ ràng tình thế hiện nay…” Lời nói của Tiểu Ái bị anh dùng môi cắt ngang, tim cô suýt chút nữa ngừng đập. Tuy nhiên, môi anh chỉ dừng lại tại phía trước môi cô. Khoảng cách ấy gần như tới con số không, trong không gian, tràn ngập mùi nước dưỡng sau khi cạo râu nhẹ nhàng, thanh khiết của anh. Tiểu Ái ngây người nhìn anh chằm chằm, không dám nhúc nhích, mãi cho tới khi trong đáy mắt anh có chút khôi hài, cho tới khi anh chậm rãi nói.

“Bây giờ, em đã hiểu rõ tình huống hiện tại chưa?” Giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo, nhưng lại vô cùng đáng ghét. Tiểu Ái xấu hổ tức giận đầy anh ra, lập tức trở mình nhổm dậy. Lúc cô hung hãn hét lên rằng quay về thì quay về, cô đã không để ý tới sự u ám ẩn chứa trong đáy mắt của người đàn ông đang đứng phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện