Trâm 4: Chim Liền Cánh
Chương 22-1: Tử thần Hàm nguyên (1)
Giữa hôm rét mướt, trên điện Hàm Nguyên cung Đại Minh thênh thang mà lạnh lẽo, chỉ có chút nắng nhạt len qua song cửa.
Lý Thư Bạch chậm rãi vươn tay ra, nắm lấy tay Hoàng Tử Hà bên cạnh.
Ánh dương xuyên qua song cửa chiếu lên mình họ tuy nhạt nhòa, nhưng cũng khiến cung điện ấm lên đáng kể.
Hai người nắm tay nhìn lên đế hậu ngồi trên sập, chỉ thấy tuy họ ngự trên cao, song lại co ro trong bóng tối, thật đáng than đáng tiếc.
Lý Thư Bạch quay sang mỉm cười với Hoàng Tử Hà.
Vừa rồi bóc kén kéo tơ suy luận một hồi, lại thêm áp lực tâm lý đè nặng trong lòng, Hoàng Tử Hà đã mệt lử. Nhưng được nụ cười của y tiếp thêm sức mạnh, cô đan tay vào tay y, mỉm cười yếu ớt.
Vương Uẩn đứng cách đó không xa lặng lẽ quay đi, lùi lại nửa bước, tay phải đã đặt lên chuôi đao đeo ở thắt lưng.
Việc đến nước này, hoàng đế cũng chẳng buồn che giấu, quay sang gật đầu với Vương hoàng hậu.
Vương hoàng hậu thôi không đỡ hoàng đế nữa mà từ từ xoay người, vỗ tay mấy tiếng giòn giã.
Tức thì, đại điện thênh thang vang lên tiếng bước chân rầm rập. Ngự Lâm quân từ ngoài điện xộc vào, ai ai cũng áo giáp vũ khí, tên đã lên dây, đao cầm trong tay, vây chặt Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà.
Vương Uẩn nãy giờ đứng yên trong điện, dẫn theo mấy thuộc hạ hành lễ với đế hậu: "Xin bệ hạ ban chỉ, phải xử lý hai kẻ này ra sao ạ?"
Hoàng đế rên hừ hừ trong cổ họng, trừng trừng nhìn xuống Lý Thư Bạch bên dưới hồi lâu, giọng trầm thấp mà hung tợn: "Ngươi dù sao cũng là Tứ đệ của trẫm, trẫm nỡ nào nhìn ngươi bỏ mạng dưới đao? Hôm nay... trẫm cùng ngươi uống một chén cuối cùng, coi như cắt đứt... tình anh em."
Vương Tông Thực lạnh lùng nhìn Lý Thư Bạch rồi đích thân bưng bình rượu đến trước mặt Quỳ vương, rót đầy hai chén.
Lý Thư Bạch nhìn hai ly rượu trên mâm, một trái một phải, ánh sáng lấp loáng trong chén vàng, thoạt trông không khác gì nhau.
Vương Tông Thực giơ tay cầm một chén, đưa cho Lý Thư Bạch, vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo. Đợi Lý Thư Bạch nhận lấy, y lại bưng chén kia bước lên bệ rồng, đặt xuống long án.
Lý Thư Bạch giơ chén lên, nhìn rượu sóng sánh bên trong hồi lâu mới mỉm cười: "Đa tạ ân điển của bệ hạ. Chẳng hay sau khi uống xong chén này, bệ hạ định xử lý thần đệ ra sao?"
Vương hoàng hậu thay hoàng đế nâng chén lên hướng về phía Lý Thư Bạch, thong dong đáp: "Mời Quỳ vương uống cạn chén này, bệ hạ sẽ tự có phán quyết."
Lý Thư Bạch liếc nhìn Vương Tông Thực rồi lại nhìn sang hoàng hậu: "Thần đệ xin kính bệ hạ." Vương hoàng hậu thấy y kề chén lên môi mà chưa uống, bèn ngồi xuống bên cạnh hoàng đế, đưa ly rượu lên miệng ngài.
Chỉ thấy hoàng đế mấp máy môi, siết nhẹ tay hoàng hậu khó nhọc nói: "Trẫm... e rằng không uống nổi, hay là hậu... "
Vương hoàng hậu hiểu ý, bèn quay đầu giơ chén hướng về phía Lý Thư Bạch: "Mình rồng không khỏe, e rằng không uống nổi, để bản cung uống thay vậy."
Lý Thư Bạch nâng chén trầm ngâm, trên dưới bệ rồng lặng phắc như tờ.
Xung quanh là đao kiếm bủa vây, ánh nắng xuyên qua song cửa chiếu vào mũi đao loang loáng, hắt sáng lên mặt họ, chẳng khác vô số mũi đao chém xuống mình.
Chén rượu trong tay, gươm giáo quanh người.
Rơi vào đường cùng, chẳng còn lối thoát.
Mồ hôi ướt đẫm lưng áo Hoàng Tử Hà. Cô đứng phía sau thì thào: "Vương gia, uống xong chúng ta sẽ xuất cung ngay... Có lẽ vẫn có cách trục được trứng cá ra."
"Nếu không trục được thì sao?" Y lấy chén che miệng, mấp máy môi.
Thì y sẽ giống như Vũ Tuyên, hoặc như Trương Hàng Anh, hay như Ngạc vương vậy, bị chấp niệm mê hoặc, tẩu hỏa nhập ma, đến chết vẫn khăng khăng không tỉnh ngộ.
Hoàng Tử Hà cắn môi khẽ đáp: "Bất luận gia trở thành người thế nào, Tử Hà đời này kiếp này cũng không xa gia nữa."
Lý Thư Bạch quay sang chăm chú nhìn cô, bắt gặp ánh mắt trong veo mà quả quyết, cũng thấy cả bóng mình in trong sâu thẳm đáy mắt cô, không mảy may xao động.
Khóe môi bất giác lộ nụ cười, Quỳ vương một tay cầm chén, một tay vuốt nhẹ má cô, dịu giọng: "Thế ư? Nếu để cô thấy ta như thế, ta còn đau khổ hơn là chết."
Hoàng Tử Hà nhất thời nghẹn lời, không biết phải trả lời ra sao.
Song y đã buông cô ra, quay lại nâng chén chúc hoàng đế:" Thần đệ đa tạ bệ hạ ban thưởng. Chén rượu này là quả báo mấy năm nay thần giương cung bắn nỏ, vượt quyền quá phận. Giờ thần đệ cam tâm tình nguyện nhận ơn vua, nhưng Tử Hà chỉ là kẻ vô tội bị cuốn vào, vì đệ mà mạo phạm bệ hạ không ít lần, xin bệ hạ nể ly rượu này, cho cô ấy rời khỏi cung Đại Minh, tránh để liên lụy."
Tuy y nói với hoàng đế, nhưng Vương hoàng hậu đã gật đầu: "Hoàng tiểu thư tuy mạo phạm, nhưng lại có công phá hai vụ án của em họ ta và Vệ Quốc Văn Ý công chúa, bệ hạ nhân đức, chỉ cần Quỳ vương chịu cúi đầu nhận tội, đương nhiên sẽ không truy cứu." Nói rồi hoàng hậu uống cạn rượu, úp chén không xuống.
Lý Thư Bạch cũng nâng chén, ngoái lại nhìn Hoàng Tử Hà thì thầm: "Đi đi."
"Vương gia!" Hoàng Tử Hà buột miệng, định nhào đến, nhưng đã bị Vương Uẩn tóm chặt khuỷu tay, chỉ biết trơ mắt ra nhìn Lý Thư Bạch uống cạn ly rượu, nước mắt trào ra. Cô hốt hoảng quay lại nhìn Vương Uẩn, thẩy vẻ mặt y vô cùng phức tạp, kéo cô khỏi vòng gươm giáo rồi trỏ ra cửa điện: "Cô đi đi."
Hoàng Tử Hà ngoái lại nhìn Lý Thư Bạch giữa vòng vây, nước mắt ròng ròng: "Không... Tôi đợi gia." Theo ánh mắt cô, Vương Uẩn cũng nhìn về phía Lý Thư Bạch.
Mơ hồ nhớ lại những lời y từng nói với Lý Thư Bạch trong buổi trò chuyện thâu đêm ở Thục. Bấy giờ y nói, đương nhiên gia tài ba xuất chúng, tính toán như thần, nhưng trước mệnh nhà vận nước, sinh mạng con người chỉ như cỏ rác, huống hồ nàng là một thiếu nữ không nơi nương tựa. Có lúc sơ sẩy một ly, lại làm gãy cả bụi lan ấy chứ.
Lý Thư Bạch chỉ trả lời y vỏn vẹn chín chữ." Ta tự biết bảo vệ cô ấy chu toàn."
Giờ đây Quỳ vương quả thật đã giữ lời, bất luận lúc nào, ở đâu, lâm vào cảnh ngộ ra sao, cũng luôn bảo vệ cho cô, bất chấp cả tính mạng.
Vương Uẩn nói rất khẽ: "Ta thua rồi."
Hoàng Tử Hà không hiểu ý y, chỉ đứng giữa điện nhìn Lý Thư Bạch không chớp mắt. Dù quay người là thoát khỏi nguy cơ trùng trùng, nhưng cô vẫn đứng yên chỗ cũ, không rời nửa bước.
Lý Thư Bạch chắp tay hành lễ với đế hậu: "Thần đệ cáo từ."
Vương hoàng hậu chậm rãi ngồi xuống bên hoàng đế, giơ tay định ngăn Quỳ vương lại, thì nghe hoàng đế nói khẽ: "Đợi đã... " Lý Thư Bạch dừng bước, ngước nhìn lên bệ rồng.
Hoàng đế dựa vào hoàng hậu, rõ ràng đã kiệt sức nhưng vẫn cố gắng cất lời, nét mặt hung ác chẳng khác gương mặt rồng vểnh râu giương vuốt trên bức bình phong đằng sau, thều thào từng tiếng: "Tứ đệ đừng vội... chờ một lát."
Lý Thư Bạch đứng bên dưới, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt rồng, hơi nheo mắt.
Đốm sáng vẫn lấp lánh trong đáy mắt y, kể cả khi biết mọi chuyện lúc tiên hoàng băng hà, kể cả khi biết hoàng đế ngang nhiên cướp đoạt ngai vàng vốn thuộc về mình, giờ đã tắt lịm.
Y chỉ lặng thinh nhìn chằm chằm huynh trưởng, nhìn chằm chằm chủ nhân cung Đại Minh đồng thời cũng là bá chủ thiên hạ. Rồi ánh mắt y bỗng lóe lên vẻ lạnh lùng quyết tuyệt, khiến Vương hoàng hậu giật bắn mình, bất giác so vai lại, ưỡn ngực ngồi thẳng dậy, vươn tay ôm lấy cánh tay hoàng đế, không dám xen vào một câu.
Nhưng ánh mắt hoàng đế đã đờ ra, nhìn Lý Thư Bạch mà như nhìn vào hư không.
Cuối cùng, hoàng đế nói: "Lúc tiên đế qua đời, chúng ta quá vội... đến nỗi phụ hoàng nôn cả thuốc vừa uống ra..."
Nghe tiếng thở hổn hển, lại nhìn người trên sập rồng chỉ còn thoi thóp hơi tàn mà vẫn rắp tâm đẩy mình vào chỗ chết, Lý Thư Bạch lạnh lùng cười đáp: "Bệ hạ cả nghĩ rồi. Thực ra giữ thần đệ lại một chốc một lát thì ích gì? Thần đề đã chuẩn bị sẵn trúc đào, quay về sẽ uống nửa tháng, ắt trừ được con cá ký sinh trong mình,"
Vương Tông Thực khoanh tay hờ hững đứng một bên, chẳng nói chẳng rằng, chỉ thong dong lùi lại một bước.
Song câu nói lạnh lùng của Lý Thư Bạch khiến hoàng đế giận dữ đứng phắt dậy, vung tay loạn xạ, gầm lên: "Ngự Lâm quân... Ngự Lâm quân đâu?".
Vương Uẩn liếc Hoàng Tử Hà rồi quay người bẩm: "Bệ hạ! Thần Vương Uẩn, hữu thống lĩnh Ngự Lâm quân suất lĩnh Ngự Lâm quân ở đây."
Hoàng đế gượng chút hơi tàn đứng dậy, trỏ bóng dáng Lý Thư Bạch nay chỉ còn trông thấy lờ mờ, gầm lên: "Hạng nhẫn tâm giết chết người thân này, triều đình sao có thể giữ được? Mau giết hắn đi!" Vương hoàng hậu ôm chặt lấy thân hình đứng thẳng cứng đờ của ngài ngự, không dám nói thêm.
Cục diện cuối cùng cũng đi đến bước này, khó tránh máu nhuộm điện Hàm Nguyên.
Hoàng Tử Hà chỉ thấy đầu ong ong, máu chạy rần rật trong mình, khiến tất cả các sợi thần kinh căng ra, mắt hoa lên. Cô há miệng hớp không khí, lùi lại dựa vào tường, ánh mắt không rời Lý Thư Bạch giữa trùng trùng vòng vây Ngự Lâm quân.
Vương Uẩn thấy cô khăng khăng không chịu đi thì cũng hết cách, rút thanh đao dài mà mảnh ra, nghiêng nghiêng chúc mũi đao xuống đi về phía Lý Thư Bạch, phút cuối còn quay sang nhìn Hoàng Tử Hà, mấp máy môi.
Hoàng Tử Hà nghe tiếng y nói nhỏ: "Nhanh lắm, chỉ một nháy mắt thôi."
Nhìn con ngươi y tối sẫm, hơi co lại, cô sực nhớ lúc bị phục kích ở Thục. Bấy giờ thích khách nửa đêm mai phục, đánh tan đội thị vệ phù Quỳ, Vương Uẩn đuổi theo sau họ ra lệnh: Phải giết cho được kẻ ngồi trên hai thớt ngựa một đen một trắng kia!
Lúc ấy y phụng mệnh mà đến, giờ lại phụng mệnh mà đi.
Bất cứ lúc nào với y, vinh quang gia tộc và sứ mạng của đích tôn nhà họ Vương cũng cao hơn hết thảy.
Ngự Lâm quân trong điện được Vương Uẩn ra hiệu nên không hề làm khó cô. Một mình cô dựa vào tường, lặng lẽ mở chiếc rương bên cạnh, rút ra một vật.
Là thanh đoản kiếm hàn thiết Thái Tông hoàng đế ban cho Tắc Thiên hoàng đế. Hung khí Công Tôn Diên dùng để báo thù cho tiểu muội, cũng là thứ Ngạc vương đã hủy trước linh vị Trần thái phi.
Tuy đã bị đốt, lưỡi cũng cong queo, nhưng vẫn giết được người.
Cô nắm chặt nó trong tay, nhìn Lý Thư Bạch giữa vòng gươm giáo.
Song Lý Thư Bạch chỉ liếc qua, thấy Ngự Lâm quân quanh cô đã bị Vương Uẩn cho lui thì chậm rãi quay đầu lại, đứng hiên ngang giữa điện, không buồn nhìn Vương Uẩn trước mặt mà ngước lên hoàng đế trên bệ rồng: "Bệ hạ gấp rút trừ khử thần đệ đến thế ư?"
Hoàng đế đã kiệt sức tàn hơi, nghe được câu này bèn giơ tay trỏ thẳng mặt y, gầm lên: "Hôm nay trên điện, phải giết Quỳ vương!"
Tiếng gào gần như điên dại khiến tất cả Ngự Lâm quân sững ra, rồi mới sực tỉnh vung đao kiếm lên, theo Vương Uẩn từng bước khép chặt vòng vây.
Vương Tông Thực gật đầu với Vương Uẩn, xoay mình rời khỏi điện, hẳn là đi huy động Thần Sách quân.
Hoàng Tử Hà nhìn chằm chằm vòng tường người lớp lớp, mũi gươm mũi giáo càng lúc càng áp sát, xem chừng Lý Thư Bạch không cách nào thoát được nữa.
Cô nắm chặt năm ngón tay phải, lật tay siết lấy chuôi đoản kiếm, thầm nghĩ, nếu mình dùng thanh đoản kiếm này tấn công Vương Uẩn từ phía sau, liệu có đổi được một cơ hội chớp nhoáng cho Lý Thư Bạch chăng? Nếu y nắm được cơ may trong khoảnh khắc này, có thoát khỏi điện Hàm Nguyên?
Nhưng sau khi ra khỏi điện, y phải làm sao mới đẩy lui được hơn vạn quân Thần Sách bên ngoài, toàn mạng rời cung Đại Minh đây?
Nghĩ vậy, cô lại đưa tay trái lên ngực, tâm trí bỗng sáng suốt hẳn ra.
Từng trông thấy vô số thi thể bị đâm trúng tim mà không chết, lần này có lẽ đến lượt cô rồi. Thanh đoản kiếm này đã bị đốt, chẳng biết có kẹt vào xương sườn không nữa, phải cẩn thận mới được.
Chẳng đợi cô kịp tìm xương sườn, Lý Thư Bạch đã xoay người, bắt đầu phản kích. Ánh xanh lạnh lùng nhoáng lên, chưa ai kịp nhìn rõ, chỉ nghe một loạt tiếng leng keng, rồi hai ngọn đao gần y nhất rơi xuống đất.
Trong tay Lý Thư Bạch là một thanh kiếm nhỏ mà dài, thoạt trông như đoản kiếm, chính là kiếm Ngư Trường nổi tiếng.
Kiếm Ngư Trường chém sắt như bùn, Lý Thư Bạch tiến lùi né tránh rất nhanh, thoắt chốc đã chém đứt vô số đao kiếm. Song Ngự Lâm quân trong điện không dưới trăm người, dù thân thủ y lợi hại đến đâu chăng nữa thì một người một kiếm cũng không đủ sức chống lại.
Thấy Quỳ vương liên tiếp đả thương mười mấy người, đã có phần yếu thế, Vương Uẩn bèn nắm chặt chuôi đao bằng hai tay, đang định bước lên thì nghe ngoài cửa điện có người quát: "Dừng tay."
Vương hoàng hậu đứng trên bệ rồng nhìn xuống, trông thấy kẻ từ cửa điện bước vào thì không khỏi biến sắc hỏi: "Vương công công, sao chỉ có một mình thế này? Thần Sách quân đâu? Các Ngự Lâm quân bên ngoài nữa?"
Gương mặt Vương Tông Thực còn tái hơn bình thường, tóc mai cũng rối loạn, y bước đến trước mặt Vương Uẩn, ấn cánh tay cầm đao xuống, khẽ dặn: "Ngươi lui trước đi."
Vương Uẩn biết đã xảy ra chuyện, liếc qua Lý Thư Bạch rồi lặng lẽ tra đao vào vỏ, lệnh cho Ngự Lâm quân tản ra.
Đợi trong điện yên ắng trở lại, mới nghe thấy tiếng đao kiếm va nhau leng keng bên ngoài.
Vương Uẩn lập tức chạy ra khỏi điện Hàm Nguyên, song chỉ thấy mấy thi thể thị vệ bê bết máu nằm rải rác trên hành lang Long Vĩ, các thị vệ canh giữ ngoài điện không thấy đâu nữa. Thay vào đó là lớp lớp quân lính mặc giáp đen vây chặt hai bên hành lang Long Vĩ và điện Hàm Nguyên.
Dĩ nhiên Vương Uẩn nhận ra, trong kinh thành thập ty, chỉ có hai đạo quân tinh nhuệ Thần Uy, Thần Vũ do Lý Thư Bạch một tay gây dựng, tuyển mộ và điều từ Từ Châu, Nam Chiếu, Lũng Hữu tới, mới mặc giáp đen. Khác hẳn binh lính các ty chiêu mộ, hai đội quân này biên chế ít nhất, nhưng chiến tích lừng lẫy nhất, sức chiến đấu khiến người ta kinh sợ. Vì trong số lính tráng đóng tại kinh thành, chỉ có họ từng thực sự ra trận, giết người, hơn nữa chưa hề thất bại.
Thấy Thần Vũ quân bên ngoài đã khép chặt vòng vây, Vương Uẩn lập tức lùi vào trong điện. Ôm một tia hy vọng cuối cùng, y nhìn về phía cửa cung. Dù sao hai quân Thần Uy, Thần Vũ cũng không đông, hễ các đạo quân khác trong thành kéo đến thì chẳng lo không quét sạch được họ.
Nhưng y chỉ thấy cửa cung đóng chặt. Trên tường thành bao ngoài cửa cung, một đội quân giáp đen đang bắn tên xuống dưới.
Chẳng cần nhìn, Vương Uẩn cũng hiểu ra, nhất định quân Thần Sách do Vương Tông Thực chỉ huy đang bị nhốt trong vòng thành bao quanh cung điện.
Xem ra, quân lính vây chặt ngoài cửa cung Đại Minh kia ắt là người của mười sáu vệ quân Nam Nha. Thần Sách quân bị kẹt ở giữa, tiến không được lùi không xong, lại gặp phải mưa tên giội từ trên xuống, e khó mà toàn mạng.
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người Vương Uẩn. Chẳng đợi y quay lưng chạy vào trong điện, một thanh đao đã chỉ thẳng vào tim, rồi một giọng chậm rãi vang lên: "Lâu quá không gặp, Vương thống lĩnh."
Lý Thư Bạch chậm rãi vươn tay ra, nắm lấy tay Hoàng Tử Hà bên cạnh.
Ánh dương xuyên qua song cửa chiếu lên mình họ tuy nhạt nhòa, nhưng cũng khiến cung điện ấm lên đáng kể.
Hai người nắm tay nhìn lên đế hậu ngồi trên sập, chỉ thấy tuy họ ngự trên cao, song lại co ro trong bóng tối, thật đáng than đáng tiếc.
Lý Thư Bạch quay sang mỉm cười với Hoàng Tử Hà.
Vừa rồi bóc kén kéo tơ suy luận một hồi, lại thêm áp lực tâm lý đè nặng trong lòng, Hoàng Tử Hà đã mệt lử. Nhưng được nụ cười của y tiếp thêm sức mạnh, cô đan tay vào tay y, mỉm cười yếu ớt.
Vương Uẩn đứng cách đó không xa lặng lẽ quay đi, lùi lại nửa bước, tay phải đã đặt lên chuôi đao đeo ở thắt lưng.
Việc đến nước này, hoàng đế cũng chẳng buồn che giấu, quay sang gật đầu với Vương hoàng hậu.
Vương hoàng hậu thôi không đỡ hoàng đế nữa mà từ từ xoay người, vỗ tay mấy tiếng giòn giã.
Tức thì, đại điện thênh thang vang lên tiếng bước chân rầm rập. Ngự Lâm quân từ ngoài điện xộc vào, ai ai cũng áo giáp vũ khí, tên đã lên dây, đao cầm trong tay, vây chặt Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà.
Vương Uẩn nãy giờ đứng yên trong điện, dẫn theo mấy thuộc hạ hành lễ với đế hậu: "Xin bệ hạ ban chỉ, phải xử lý hai kẻ này ra sao ạ?"
Hoàng đế rên hừ hừ trong cổ họng, trừng trừng nhìn xuống Lý Thư Bạch bên dưới hồi lâu, giọng trầm thấp mà hung tợn: "Ngươi dù sao cũng là Tứ đệ của trẫm, trẫm nỡ nào nhìn ngươi bỏ mạng dưới đao? Hôm nay... trẫm cùng ngươi uống một chén cuối cùng, coi như cắt đứt... tình anh em."
Vương Tông Thực lạnh lùng nhìn Lý Thư Bạch rồi đích thân bưng bình rượu đến trước mặt Quỳ vương, rót đầy hai chén.
Lý Thư Bạch nhìn hai ly rượu trên mâm, một trái một phải, ánh sáng lấp loáng trong chén vàng, thoạt trông không khác gì nhau.
Vương Tông Thực giơ tay cầm một chén, đưa cho Lý Thư Bạch, vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo. Đợi Lý Thư Bạch nhận lấy, y lại bưng chén kia bước lên bệ rồng, đặt xuống long án.
Lý Thư Bạch giơ chén lên, nhìn rượu sóng sánh bên trong hồi lâu mới mỉm cười: "Đa tạ ân điển của bệ hạ. Chẳng hay sau khi uống xong chén này, bệ hạ định xử lý thần đệ ra sao?"
Vương hoàng hậu thay hoàng đế nâng chén lên hướng về phía Lý Thư Bạch, thong dong đáp: "Mời Quỳ vương uống cạn chén này, bệ hạ sẽ tự có phán quyết."
Lý Thư Bạch liếc nhìn Vương Tông Thực rồi lại nhìn sang hoàng hậu: "Thần đệ xin kính bệ hạ." Vương hoàng hậu thấy y kề chén lên môi mà chưa uống, bèn ngồi xuống bên cạnh hoàng đế, đưa ly rượu lên miệng ngài.
Chỉ thấy hoàng đế mấp máy môi, siết nhẹ tay hoàng hậu khó nhọc nói: "Trẫm... e rằng không uống nổi, hay là hậu... "
Vương hoàng hậu hiểu ý, bèn quay đầu giơ chén hướng về phía Lý Thư Bạch: "Mình rồng không khỏe, e rằng không uống nổi, để bản cung uống thay vậy."
Lý Thư Bạch nâng chén trầm ngâm, trên dưới bệ rồng lặng phắc như tờ.
Xung quanh là đao kiếm bủa vây, ánh nắng xuyên qua song cửa chiếu vào mũi đao loang loáng, hắt sáng lên mặt họ, chẳng khác vô số mũi đao chém xuống mình.
Chén rượu trong tay, gươm giáo quanh người.
Rơi vào đường cùng, chẳng còn lối thoát.
Mồ hôi ướt đẫm lưng áo Hoàng Tử Hà. Cô đứng phía sau thì thào: "Vương gia, uống xong chúng ta sẽ xuất cung ngay... Có lẽ vẫn có cách trục được trứng cá ra."
"Nếu không trục được thì sao?" Y lấy chén che miệng, mấp máy môi.
Thì y sẽ giống như Vũ Tuyên, hoặc như Trương Hàng Anh, hay như Ngạc vương vậy, bị chấp niệm mê hoặc, tẩu hỏa nhập ma, đến chết vẫn khăng khăng không tỉnh ngộ.
Hoàng Tử Hà cắn môi khẽ đáp: "Bất luận gia trở thành người thế nào, Tử Hà đời này kiếp này cũng không xa gia nữa."
Lý Thư Bạch quay sang chăm chú nhìn cô, bắt gặp ánh mắt trong veo mà quả quyết, cũng thấy cả bóng mình in trong sâu thẳm đáy mắt cô, không mảy may xao động.
Khóe môi bất giác lộ nụ cười, Quỳ vương một tay cầm chén, một tay vuốt nhẹ má cô, dịu giọng: "Thế ư? Nếu để cô thấy ta như thế, ta còn đau khổ hơn là chết."
Hoàng Tử Hà nhất thời nghẹn lời, không biết phải trả lời ra sao.
Song y đã buông cô ra, quay lại nâng chén chúc hoàng đế:" Thần đệ đa tạ bệ hạ ban thưởng. Chén rượu này là quả báo mấy năm nay thần giương cung bắn nỏ, vượt quyền quá phận. Giờ thần đệ cam tâm tình nguyện nhận ơn vua, nhưng Tử Hà chỉ là kẻ vô tội bị cuốn vào, vì đệ mà mạo phạm bệ hạ không ít lần, xin bệ hạ nể ly rượu này, cho cô ấy rời khỏi cung Đại Minh, tránh để liên lụy."
Tuy y nói với hoàng đế, nhưng Vương hoàng hậu đã gật đầu: "Hoàng tiểu thư tuy mạo phạm, nhưng lại có công phá hai vụ án của em họ ta và Vệ Quốc Văn Ý công chúa, bệ hạ nhân đức, chỉ cần Quỳ vương chịu cúi đầu nhận tội, đương nhiên sẽ không truy cứu." Nói rồi hoàng hậu uống cạn rượu, úp chén không xuống.
Lý Thư Bạch cũng nâng chén, ngoái lại nhìn Hoàng Tử Hà thì thầm: "Đi đi."
"Vương gia!" Hoàng Tử Hà buột miệng, định nhào đến, nhưng đã bị Vương Uẩn tóm chặt khuỷu tay, chỉ biết trơ mắt ra nhìn Lý Thư Bạch uống cạn ly rượu, nước mắt trào ra. Cô hốt hoảng quay lại nhìn Vương Uẩn, thẩy vẻ mặt y vô cùng phức tạp, kéo cô khỏi vòng gươm giáo rồi trỏ ra cửa điện: "Cô đi đi."
Hoàng Tử Hà ngoái lại nhìn Lý Thư Bạch giữa vòng vây, nước mắt ròng ròng: "Không... Tôi đợi gia." Theo ánh mắt cô, Vương Uẩn cũng nhìn về phía Lý Thư Bạch.
Mơ hồ nhớ lại những lời y từng nói với Lý Thư Bạch trong buổi trò chuyện thâu đêm ở Thục. Bấy giờ y nói, đương nhiên gia tài ba xuất chúng, tính toán như thần, nhưng trước mệnh nhà vận nước, sinh mạng con người chỉ như cỏ rác, huống hồ nàng là một thiếu nữ không nơi nương tựa. Có lúc sơ sẩy một ly, lại làm gãy cả bụi lan ấy chứ.
Lý Thư Bạch chỉ trả lời y vỏn vẹn chín chữ." Ta tự biết bảo vệ cô ấy chu toàn."
Giờ đây Quỳ vương quả thật đã giữ lời, bất luận lúc nào, ở đâu, lâm vào cảnh ngộ ra sao, cũng luôn bảo vệ cho cô, bất chấp cả tính mạng.
Vương Uẩn nói rất khẽ: "Ta thua rồi."
Hoàng Tử Hà không hiểu ý y, chỉ đứng giữa điện nhìn Lý Thư Bạch không chớp mắt. Dù quay người là thoát khỏi nguy cơ trùng trùng, nhưng cô vẫn đứng yên chỗ cũ, không rời nửa bước.
Lý Thư Bạch chắp tay hành lễ với đế hậu: "Thần đệ cáo từ."
Vương hoàng hậu chậm rãi ngồi xuống bên hoàng đế, giơ tay định ngăn Quỳ vương lại, thì nghe hoàng đế nói khẽ: "Đợi đã... " Lý Thư Bạch dừng bước, ngước nhìn lên bệ rồng.
Hoàng đế dựa vào hoàng hậu, rõ ràng đã kiệt sức nhưng vẫn cố gắng cất lời, nét mặt hung ác chẳng khác gương mặt rồng vểnh râu giương vuốt trên bức bình phong đằng sau, thều thào từng tiếng: "Tứ đệ đừng vội... chờ một lát."
Lý Thư Bạch đứng bên dưới, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt rồng, hơi nheo mắt.
Đốm sáng vẫn lấp lánh trong đáy mắt y, kể cả khi biết mọi chuyện lúc tiên hoàng băng hà, kể cả khi biết hoàng đế ngang nhiên cướp đoạt ngai vàng vốn thuộc về mình, giờ đã tắt lịm.
Y chỉ lặng thinh nhìn chằm chằm huynh trưởng, nhìn chằm chằm chủ nhân cung Đại Minh đồng thời cũng là bá chủ thiên hạ. Rồi ánh mắt y bỗng lóe lên vẻ lạnh lùng quyết tuyệt, khiến Vương hoàng hậu giật bắn mình, bất giác so vai lại, ưỡn ngực ngồi thẳng dậy, vươn tay ôm lấy cánh tay hoàng đế, không dám xen vào một câu.
Nhưng ánh mắt hoàng đế đã đờ ra, nhìn Lý Thư Bạch mà như nhìn vào hư không.
Cuối cùng, hoàng đế nói: "Lúc tiên đế qua đời, chúng ta quá vội... đến nỗi phụ hoàng nôn cả thuốc vừa uống ra..."
Nghe tiếng thở hổn hển, lại nhìn người trên sập rồng chỉ còn thoi thóp hơi tàn mà vẫn rắp tâm đẩy mình vào chỗ chết, Lý Thư Bạch lạnh lùng cười đáp: "Bệ hạ cả nghĩ rồi. Thực ra giữ thần đệ lại một chốc một lát thì ích gì? Thần đề đã chuẩn bị sẵn trúc đào, quay về sẽ uống nửa tháng, ắt trừ được con cá ký sinh trong mình,"
Vương Tông Thực khoanh tay hờ hững đứng một bên, chẳng nói chẳng rằng, chỉ thong dong lùi lại một bước.
Song câu nói lạnh lùng của Lý Thư Bạch khiến hoàng đế giận dữ đứng phắt dậy, vung tay loạn xạ, gầm lên: "Ngự Lâm quân... Ngự Lâm quân đâu?".
Vương Uẩn liếc Hoàng Tử Hà rồi quay người bẩm: "Bệ hạ! Thần Vương Uẩn, hữu thống lĩnh Ngự Lâm quân suất lĩnh Ngự Lâm quân ở đây."
Hoàng đế gượng chút hơi tàn đứng dậy, trỏ bóng dáng Lý Thư Bạch nay chỉ còn trông thấy lờ mờ, gầm lên: "Hạng nhẫn tâm giết chết người thân này, triều đình sao có thể giữ được? Mau giết hắn đi!" Vương hoàng hậu ôm chặt lấy thân hình đứng thẳng cứng đờ của ngài ngự, không dám nói thêm.
Cục diện cuối cùng cũng đi đến bước này, khó tránh máu nhuộm điện Hàm Nguyên.
Hoàng Tử Hà chỉ thấy đầu ong ong, máu chạy rần rật trong mình, khiến tất cả các sợi thần kinh căng ra, mắt hoa lên. Cô há miệng hớp không khí, lùi lại dựa vào tường, ánh mắt không rời Lý Thư Bạch giữa trùng trùng vòng vây Ngự Lâm quân.
Vương Uẩn thấy cô khăng khăng không chịu đi thì cũng hết cách, rút thanh đao dài mà mảnh ra, nghiêng nghiêng chúc mũi đao xuống đi về phía Lý Thư Bạch, phút cuối còn quay sang nhìn Hoàng Tử Hà, mấp máy môi.
Hoàng Tử Hà nghe tiếng y nói nhỏ: "Nhanh lắm, chỉ một nháy mắt thôi."
Nhìn con ngươi y tối sẫm, hơi co lại, cô sực nhớ lúc bị phục kích ở Thục. Bấy giờ thích khách nửa đêm mai phục, đánh tan đội thị vệ phù Quỳ, Vương Uẩn đuổi theo sau họ ra lệnh: Phải giết cho được kẻ ngồi trên hai thớt ngựa một đen một trắng kia!
Lúc ấy y phụng mệnh mà đến, giờ lại phụng mệnh mà đi.
Bất cứ lúc nào với y, vinh quang gia tộc và sứ mạng của đích tôn nhà họ Vương cũng cao hơn hết thảy.
Ngự Lâm quân trong điện được Vương Uẩn ra hiệu nên không hề làm khó cô. Một mình cô dựa vào tường, lặng lẽ mở chiếc rương bên cạnh, rút ra một vật.
Là thanh đoản kiếm hàn thiết Thái Tông hoàng đế ban cho Tắc Thiên hoàng đế. Hung khí Công Tôn Diên dùng để báo thù cho tiểu muội, cũng là thứ Ngạc vương đã hủy trước linh vị Trần thái phi.
Tuy đã bị đốt, lưỡi cũng cong queo, nhưng vẫn giết được người.
Cô nắm chặt nó trong tay, nhìn Lý Thư Bạch giữa vòng gươm giáo.
Song Lý Thư Bạch chỉ liếc qua, thấy Ngự Lâm quân quanh cô đã bị Vương Uẩn cho lui thì chậm rãi quay đầu lại, đứng hiên ngang giữa điện, không buồn nhìn Vương Uẩn trước mặt mà ngước lên hoàng đế trên bệ rồng: "Bệ hạ gấp rút trừ khử thần đệ đến thế ư?"
Hoàng đế đã kiệt sức tàn hơi, nghe được câu này bèn giơ tay trỏ thẳng mặt y, gầm lên: "Hôm nay trên điện, phải giết Quỳ vương!"
Tiếng gào gần như điên dại khiến tất cả Ngự Lâm quân sững ra, rồi mới sực tỉnh vung đao kiếm lên, theo Vương Uẩn từng bước khép chặt vòng vây.
Vương Tông Thực gật đầu với Vương Uẩn, xoay mình rời khỏi điện, hẳn là đi huy động Thần Sách quân.
Hoàng Tử Hà nhìn chằm chằm vòng tường người lớp lớp, mũi gươm mũi giáo càng lúc càng áp sát, xem chừng Lý Thư Bạch không cách nào thoát được nữa.
Cô nắm chặt năm ngón tay phải, lật tay siết lấy chuôi đoản kiếm, thầm nghĩ, nếu mình dùng thanh đoản kiếm này tấn công Vương Uẩn từ phía sau, liệu có đổi được một cơ hội chớp nhoáng cho Lý Thư Bạch chăng? Nếu y nắm được cơ may trong khoảnh khắc này, có thoát khỏi điện Hàm Nguyên?
Nhưng sau khi ra khỏi điện, y phải làm sao mới đẩy lui được hơn vạn quân Thần Sách bên ngoài, toàn mạng rời cung Đại Minh đây?
Nghĩ vậy, cô lại đưa tay trái lên ngực, tâm trí bỗng sáng suốt hẳn ra.
Từng trông thấy vô số thi thể bị đâm trúng tim mà không chết, lần này có lẽ đến lượt cô rồi. Thanh đoản kiếm này đã bị đốt, chẳng biết có kẹt vào xương sườn không nữa, phải cẩn thận mới được.
Chẳng đợi cô kịp tìm xương sườn, Lý Thư Bạch đã xoay người, bắt đầu phản kích. Ánh xanh lạnh lùng nhoáng lên, chưa ai kịp nhìn rõ, chỉ nghe một loạt tiếng leng keng, rồi hai ngọn đao gần y nhất rơi xuống đất.
Trong tay Lý Thư Bạch là một thanh kiếm nhỏ mà dài, thoạt trông như đoản kiếm, chính là kiếm Ngư Trường nổi tiếng.
Kiếm Ngư Trường chém sắt như bùn, Lý Thư Bạch tiến lùi né tránh rất nhanh, thoắt chốc đã chém đứt vô số đao kiếm. Song Ngự Lâm quân trong điện không dưới trăm người, dù thân thủ y lợi hại đến đâu chăng nữa thì một người một kiếm cũng không đủ sức chống lại.
Thấy Quỳ vương liên tiếp đả thương mười mấy người, đã có phần yếu thế, Vương Uẩn bèn nắm chặt chuôi đao bằng hai tay, đang định bước lên thì nghe ngoài cửa điện có người quát: "Dừng tay."
Vương hoàng hậu đứng trên bệ rồng nhìn xuống, trông thấy kẻ từ cửa điện bước vào thì không khỏi biến sắc hỏi: "Vương công công, sao chỉ có một mình thế này? Thần Sách quân đâu? Các Ngự Lâm quân bên ngoài nữa?"
Gương mặt Vương Tông Thực còn tái hơn bình thường, tóc mai cũng rối loạn, y bước đến trước mặt Vương Uẩn, ấn cánh tay cầm đao xuống, khẽ dặn: "Ngươi lui trước đi."
Vương Uẩn biết đã xảy ra chuyện, liếc qua Lý Thư Bạch rồi lặng lẽ tra đao vào vỏ, lệnh cho Ngự Lâm quân tản ra.
Đợi trong điện yên ắng trở lại, mới nghe thấy tiếng đao kiếm va nhau leng keng bên ngoài.
Vương Uẩn lập tức chạy ra khỏi điện Hàm Nguyên, song chỉ thấy mấy thi thể thị vệ bê bết máu nằm rải rác trên hành lang Long Vĩ, các thị vệ canh giữ ngoài điện không thấy đâu nữa. Thay vào đó là lớp lớp quân lính mặc giáp đen vây chặt hai bên hành lang Long Vĩ và điện Hàm Nguyên.
Dĩ nhiên Vương Uẩn nhận ra, trong kinh thành thập ty, chỉ có hai đạo quân tinh nhuệ Thần Uy, Thần Vũ do Lý Thư Bạch một tay gây dựng, tuyển mộ và điều từ Từ Châu, Nam Chiếu, Lũng Hữu tới, mới mặc giáp đen. Khác hẳn binh lính các ty chiêu mộ, hai đội quân này biên chế ít nhất, nhưng chiến tích lừng lẫy nhất, sức chiến đấu khiến người ta kinh sợ. Vì trong số lính tráng đóng tại kinh thành, chỉ có họ từng thực sự ra trận, giết người, hơn nữa chưa hề thất bại.
Thấy Thần Vũ quân bên ngoài đã khép chặt vòng vây, Vương Uẩn lập tức lùi vào trong điện. Ôm một tia hy vọng cuối cùng, y nhìn về phía cửa cung. Dù sao hai quân Thần Uy, Thần Vũ cũng không đông, hễ các đạo quân khác trong thành kéo đến thì chẳng lo không quét sạch được họ.
Nhưng y chỉ thấy cửa cung đóng chặt. Trên tường thành bao ngoài cửa cung, một đội quân giáp đen đang bắn tên xuống dưới.
Chẳng cần nhìn, Vương Uẩn cũng hiểu ra, nhất định quân Thần Sách do Vương Tông Thực chỉ huy đang bị nhốt trong vòng thành bao quanh cung điện.
Xem ra, quân lính vây chặt ngoài cửa cung Đại Minh kia ắt là người của mười sáu vệ quân Nam Nha. Thần Sách quân bị kẹt ở giữa, tiến không được lùi không xong, lại gặp phải mưa tên giội từ trên xuống, e khó mà toàn mạng.
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người Vương Uẩn. Chẳng đợi y quay lưng chạy vào trong điện, một thanh đao đã chỉ thẳng vào tim, rồi một giọng chậm rãi vang lên: "Lâu quá không gặp, Vương thống lĩnh."
Bình luận truyện