Trẫm Bị Cung Phi Trừ Điểm

Chương 2: Phải đối xử tốt với vị phi tử này



Điểm trừ, đánh giá tiêu cực, dụng ý xấu!

Lý Nguyên Chu nhìn bình luận, trong nháy mắt bị chọc giận quá mà cười lên "Rất tốt, trẫm sẽ để cho vị cung phi này tự mình thử nghiệm, xem trẫm đến cùng là có được hay không?"

Hơn nửa đêm, Lý Nguyên Chu cũng không ngủ, gọi Trần Trung tiến vào: "Bảo tổng quản nội vụ đem tư liệu của các cung phi đem đến đây!"

Nội tâm Trần Trung run rẩy, trời ơi, những cung phi đáng thương này, tiến cung bốn năm không nhận được sủng ái, bây giờ làm thơ liền bị thanh toán rồi sao?

Tổng quản nội vụ Hồ Đức Hành hơn nửa đêm bị gọi tỉnh, tay run run sửa sang lại tư liệu cung phi, mang chúng trình lên cho Lý Nguyên Chu.

Lý Nguyên Chu nhìn danh sách cung phi, ngoại trừ hoàng hậu đã qua đời thì cung phi hậu cung có tất cả là mười một người.

Nhất phẩm có Tống hiền phi cùng Phương thần phi; nhị phẩm có Tô chiêu nghi, Tôn chiêu dung, La tu nghi cũng Tất tu dung; tam phẩm có Triệu tiệp dư cùng Mạnh tiệp dư; tứ phẩm có Chu mỹ nhân cùng Đào mỹ nhân; ngũ phẩm chỉ có một mình Ninh tài nhân.

Lý Nguyên Chu đem tư liệu cung phi gác lại.

Trần Trung cùng Hồ Đức Hành lo sợ bất an đứng một bên, tựa hồ người bị phạt là bọn họ.

Lý Nguyên Chu dùng đại não phân tích triều chính để phân tích nhóm cung phi này.

Mười một cung phi này hắn nhìn qua trong đó có mười người viết thơ oán phụ.

Thơ oán phụ ngoại trừ oán khí, những vần thơ của những nữ nhân thấy bất bình cố gắng lấy tài văn chương thể hiện tài năng, câu thơ uyển chuyển hàm súc, phong cách hoàn toàn khác với lời bình dở tệ kia.

Tay Lý Nguyên Chu nhấc tư liệu Ninh tài nhân lên.

Đây là người duy nhất không viết thơ oán phụ.

Trong ấn tượng, hắn hình như cũng chưa từng thấy qua vị tài nhân này.

Ninh tài nhân nguyên danh Ninh Đoan Trang, năm nay mười chín tuổi, cha là Công bộ chính tứ phẩm lang trung, chủ quản thành quách, tàu xe, khí giới chờ chính lệnh của cả nước.

Lý Nguyên Chu đặt tư liệu xuống, hỏi Hồ Đức Hành nói: "Ninh tài nhân là tiến cung lúc nào? Sao trẫm chưa từng gặp qua nàng?"

Hồ Đức Hành nhanh chóng trả lời: "Hồi hoàng thượng, Ninh tài nhân là ba năm trước tiến cung, tiến cung vào chính lúc tiên hoàng hậu ngã bệnh nên không để nàng đi kính trà, về sau khi tiên hoàng hậu mất, hợp cung túc trực bên linh cữu, cũng không ai quan tâm đến nàng. Lại về sau, hoàng thượng ít đặt chân vào hậu cung, phẩm cấp của nàng lại thấp, cho nên. . ."

Lý Nguyên Chu nghe đến đó, khoát tay một cái nói: "Tốt, tất cả lui ra!"

Hồ Đức Hành ra ngoài cửa điện, thấy bốn bề vắng lặng im ắng, liền xích lại gần Trần Trung, nhỏ giọng hỏi: " Trần công công, đêm hôm khuya khoắt hoàng thượng muốn xem tư liệu cung phi là muốn gia phong cho người nào sao?"

Trần Trung biểu lộ cao thâm mạt trắc, thản nhiên nói: "Làm tốt việc của mình là được, không cần phỏng đoán lung tung thánh ý."

Hồ Đức Hành lập tức nhấc tay, nhẹ nhàng vả miệng mình một cái nói: "Bảo ngươi lắm miệng? May mà có Trần công công nhắc nhở, nếu không chỉ sợ lại gây chuyện rồi."

Trần Trung liếc Hồ Đức Hành, đối với cử chỉ của hắn từ chối cho ý kiến.

Hồ Đức Hành trở lại phòng nhớ lại hồi ức mà Lý Nguyên Chu đêm nay đã nói, cảm thấy kinh nghi, hoàng thượng mấy năm này luôn chán ghét mà vứt bỏ cung phi, vì sao đêm nay đột nhiên chú ý tới cung phi? Còn cố ý hỏi đến Ninh tài nhân. . .

Hồ Đức Hành ngẫm nghĩ một đêm, sáng ngày thứ hai, liền lệnh tiểu thái giám mật thiết chú ý động tĩnh của Ninh Đoan Trang.

Rất nhanh, tiểu thái giám lặng lẽ đến chỗ Hồ Đức Hành bẩm: "Hồ công công, Ninh tài nhân bị hoàng thượng triệu vào Dưỡng Tâm điện."

Hồ Đức Hành nghe vậy chấn kinh, lúc tiên hoàng hậu còn sống, cũng chỉ được triệu đi Dưỡng Tâm điện một lần, những cung phi khác căn bản không có vinh hạnh đặc biệt này.

Ninh tài nhân đây là gặp vận may, được bay bên trêи đầu cành cao rồi sao? Hiện tại đi nịnh bợ, còn kịp không?

Lúc Lý Nguyên Chu nhìn thấy Ninh Đoan Trang, trong lòng liền biết chắc chắn nàng là cung phi đã đánh điểm trừ.

Lúc này hắn đang dùng ánh mắt bắt bẻ cùng ghét bỏ nhìn Ninh Đoan Trang, cung phi này tuy so với hiền phi thần phi có đẹp hơn một chút, nhưng một bộ dạng lôi thôi thiếu ngủ này, làm sao có mặt mũi đánh điểm trừ chứ?

Muốn trẫm dỗ dành nàng để được điểm cộng, trẫm cũng quá ủy khuất đi!

Chờ chút, không đúng, cung phi này sao có điểm giống người mà tối qua trẫm thấy trong mộng vậy?

Trong mộng nàng còn mắng trẫm là xấu chim!

Không sai, chính là nàng!

Nàng bây giờ mặc dù giả trang hiền lương thục nứ, nhưng đuôi lông mày hay khóe mắt, tùy thời có thể hình dung ra bộ dáng có thể nói ra bình luận xấu.

Lý Nguyên Chu sầm mặt lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm, trầm giọng quát: "Ninh tài nhân, ngươi có biết tội của ngươi không?"

Ninh Đoan Trang tối hôm qua khi tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện chính mình xuyên đến cổ đại làm cung phi, lại còn phải chấm điểm cho tên hoàng đế cặn bã mới có thể sống tiếp, trong lòng liền sụp đổ.

Nàng một đêm không ngủ, cho là mình phải xây dựng tâm lý.

Buổi sáng đang muốn ngủ bù, lại có thái giám đến nói muốn nàng lập tức đến Dưỡng Tâm điện gặp hoàng đế.

Các cung nữ của Cẩm Tú điện nghe xong hoàng đế triệu kiến, đều vui đến phát khóc, một cung nữ xinh nhất tiến lên rưng rưng nói: "Tài nhân rốt cục đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng. Bằng tài mạo của tài nhân, một khi nhìn thấy thiên nhan, nhất định có ngày nổi danh."

Ninh Đoan Trang đã nhìn gương, biết được chính mình dù không phải đại mỹ nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đúng là một nữ tử mỹ mạo, các cung nữ nói như thế, cũng không tính là vọng tưởng.

Huống chi, nàng còn có thể dùng điểm của hệ thống ban thưởng để đổi lấy viên thuốc giúp eo thon nhỏ, giúp ʍôиɠ cong, da đẹp, tóc đen óng mượt.

Một khi điểm tích lũy đủ rồi, nhan sắc của nàng sẽ thăng cấp.

Được sủng ái, không khó lắm.

Ninh Đoan Trang lòng tin tràn đầy, đi theo nội thị đến gặp hoàng đế.

Nhìn thấy hoàng đế Ninh Đoan Trang kinh diễm, không nghĩ tới hoàng đế còn trẻ như vậy, còn tuấn mỹ như thế!

Không chờ nàng kinh diễm xong, chỉ thấy hoàng đế liếc nhìn với ánh mắt tràn đầy ghét bỏ, lại mở miệng hỏi tội.

Ninh Đoan Trang cấp tốc hoàn hồn, bình tĩnh đáp: "Thần thϊế͙p͙ an phận thủ thường, đều không ra khỏi cung, hôm nay đột nhiên bị triệu kiến, cũng không biết mình có tội gì? Còn xin hoàng thượng chỉ rõ!"

Lý Nguyên Chu âm trầm liếc nhìn nàng một chút "Tự mình làm chuyện sai, chính mình không biết sao? Còn muốn trẫm nói?"

Tự động thẳng thắn nói mình là cung phi đánh điểm trừ, quỳ xuống thỉnh tội, hứa rằng về sau sẽ luôn đánh điểm cộng, trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng!

Ninh Đoan Trang ngây thơ, thanh âm thút thít nói: "Thần thϊế͙p͙ ngu dốt, còn xin hoàng thượng chỉ rõ!"

Nàng một bên thầm mắng, một bên cấp tốc mở ra trong đầu bảng nhỏ, hung hăng đánh điểm trừ, lại phụ thêm bình luận.

Lý Nguyên Chu chỉ nghe trong đầu "Đinh" một cái, định thần xem xét, bảng nhỏ biểu thị bị đánh điểm trừ còn kèm theo một bình luận: "Vị hoàng đế này là thật cặn bã, một lời khó nói hết, trừ điểm!"

Lúc đầu là âm hai điểm bây giờ là âm bốn.

Hệ thống phát ra cảnh báo: Cách âm mười điểm là sáu điểm!

Lý Nguyên Chu giật mình, nhanh chóng xem xét chi tiết quy tắc trừ điểm, nguyên lai chỉ cần là âm mười điểm, liền sẽ phát sinh chuyện làm ảnh hưởng đến quốc kế dân sinh.

Hệ thống lại nhân tính hóa phát ra khuyến cáo: Vì quốc gia, vì nhân dân, phải đối tốt với vị phi tử này, phải đối tốt với vị phi tử này. . .

Lý Nguyên Chu luôn luôn tự xưng là hoàng đế tốt, nhưng muốn hắn một khắc trước hà khắc khiển trách, sau một khắc liền phải biến ra khuôn mặt tươi cười, vậy thật ủy khuất, đành phải nghiêm mặt phất phất tay nói: "Tốt, lui ra đi!"

Ninh Đoan Trang: . . .

Xảy ra chuyện gì rồi? Ta vừa đánh điểm trừ liền có thể lập tức cải biến hắn? Như vậy thì, việc biến hoàng đế cặn bã thành nam chính được độc được yêu thích nhất chẳng phải ở trong tầm tay rồi sao?

Ninh Đoan Trang cáo lui, sắc mặt cứng đờ của Lý Nguyên Chu lập tức âm trầm như nước, được lắm, phi tử này bị triệu gặp, không thụ sủng nhược kinh mà đánh điểm cộng lại đi đánh hai điểm trừ, hiện tại phải cứu vãn thế nào đây?

Ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, Trần Trung tiến đến bẩm báo, nói là Nghiêm Vân Tòng cầu kiến.

Lý Nguyên Chu hữu khí vô lực nói: "Tuyên hắn tiến đến!"

Nghiêm Vân Tòng là đường đệ của Nghiêm thái hậu, nhưng trêи thực tế chỉ lớn hơn Lý Nguyên Chu năm tuổi, lúc bé còn từng chơi cùng nhau.

Nghiêm Vân Tòng dám ở Lý Nguyên Chu trước mặt bạo gan nói thẳng, ngoại trừ chỗ chức trách, cũng đúng là ỷ vào thân phận đường cữu.

Hắn tiến vào điện, đưa tấu chương, nói chính sự, lúc này mới hỏi: "Sắc mặt hoàng thượng không tốt, không phải là hạ thần lại có chỗ nào không thỏa đáng sao ?"

Lý Nguyên Chu thân là hoàng đế, đương nhiên là không có bằng hữu, cũng chỉ có thể cùng Nghiêm Vân Tòng nói chuyện, còn có thể nói vài lời ngoài việc triều chính.

Hắn thở dài nói: "Ái khanh, ngươi xưa nay làm thế nào để lấy lòng nữ quyến trong nhà? Trẫm là hỏi, làm thế nào để có được niềm vui của họ?"

Nội tâm Nghiêm Vân Tòng kinh ngạc, nhưng trêи mặt vẫn giữ bộ dạng bình thản, ôn tồn lễ độ cười nói: "Thần dù còn chưa kết hôn, nhưng trong nhà lại có muội muội, muội muội xưa nay khi tức giận, chỉ cần tặng chút lễ vật là được."

Lý Nguyên Chu không dám tin: "Chỉ đơn giản như vậy?"

Nghiêm Vân Tòng gật đầu.

Lý Nguyên Chu gọi Trần Trung tới nói: "Đi khố phòng chọn vài lễ vật đưa cho Ninh tài nhân!"

Nghiêm Vân Tòng nghe xong, vội vàng cản lại nói: "Hoàng thượng nếu tặng lễ thì phải thành tâm. Tốt nhất là tự mình chọn sau đó viết thêm vài câu tri kỷ."

Lý Nguyên Chu chống cằm "Phiền toái như vậy? Thời gian của trẫm là dùng để xử lý đại sự quốc gia, há có thể lãng phí vào việc chọn lễ vật?"

Hắn khoát khoát tay, nhất thời nhớ tới điểm âm bốn kia nhưng lại hậm hực, quay đầu nhìn về Nghiêm Vân Tòng nói: "Ái khanh giúp trẫm chọn vài lễ vật đi!"

Nghiêm Vân Tòng bất đắc dĩ, đành phải theo Trần Trung đi nội khố.

Rất nhanh, Trần Trung cùng Nghiêm Vân Tòng trở lại điện, đem danh sách lễ vật trình lên cho Lý Nguyên Chu xem qua.

Nghiêm Vân Tòng nói: "Hoàng thượng, nữ tử thấy lễ vật tự nhiên sẽ vui vẻ, nhưng nếu có kèm theo vài lời quan tâm thì sẽ vui đến nhảy cẫng lên."

Lý Nguyên Chu suy nghĩ một chút nói: "Cũng được, trẫm viết một bài thơ tặng cùng nàng đi!"

Hắn cười một cái, không nói gì thêm. Lý Nguyên Chu tự xưng là thơ tài xuất chúng, xưa nay cũng thích làm thơ tặng hạ thần. . .

Bất quá tần phi trong cung a, muốn là một tâm ý, chỉ cần có được thơ, mặc kệ thơ làm như thế nào, đều sẽ mừng thầm.

Sau đó thái giám đem gấm lụa son phấn cùng châu báu mà Nghiêm Vân Tòng chọn lựa tỉ mỉ đưa vào điện, đồng thời đưa bút để Lý Nguyên Chu viết một bài thơ.

Lễ vật được đưa ra ngoài, Lý Nguyên Chu bắt đầu chờ đợi để có được hai điểm khen ngợi.

Hắn chờ nha chờ nha, đến lúc buổi tối đi nghỉ vẫn không thấy có thêm điểm, không khỏi phụng phịu, lễ vật đã nhận mà không nói một tiếng là có chuyện gì?

Ninh Đoan Trang nhìn danh sách lễ vật dưới đèn, khóe miệng cười tươi, tốt, vị hoàng đế này coi như có đầu óc biết tặng quà lấy niềm vui, thứ duy nhất không hoàn mỹ là bài thơ hắn viết.

Bài thơ này nói như thế nào đây, một chút cảm giác chân tình cũng không có, lộ ra nồng đậm già mồm xốc nổi gió.

Ninh Đoan Trang nghĩ như vậy, liền kéo bảng nhỏ ra, viết lên một lời bình, lại nghĩ chốc lát, đánh cộng một điểm.

Lý Nguyên Chu nghe được trong đầu "Đinh" một cái, lập tức kéo bảng nhỏ ra xem, thấy đối phương đánh cộng một điểm, âm bốn điểm biến thành âm ba điểm, cảm thấy thở phào, đưa tiễn lễ vật, lại thật có thể khiến cung phi đánh điểm cộng, thật thần kỳ!

Hắn lại nhìn lời bình, trong nháy mắt lại thay đổi sắc mặt, xấu hổ đan xen, hai tay nện giường.

Lời bình trêи đó viết: Trình độ thơ của hoàng đế cặn bã này không được, không hay, cần phải cải thiện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện