Trấm Chi Mị

Chương 66: Ngoại truyện về khuynh thành (tiếp theo)



Edit: Voicoi08

Beta: Thích Cháo Trắng

Ba, một thế giới khác.

Một năm sau, cũng chính là năm 1980, bộ phim “Lư Sơn Luyến” được công chiếu, đây cũng được coi là bộ phim đầu tiên của Trung Quốc về nghệ thuật diễn cảnh hôn. Nam nữ chính chỉ diễn cảnh nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên đỉnh núi đã khiến cho biết bao thanh niên nam nữ vừa biết yêu thấy xao xuyến bồi hồi. Dù rằng khi đó họ hôn nhau không nói “Anh yêu em”, mà là nói “Tôi yêu tổ quốc của tôi.”

Lần đầu tiên Cố Khuynh Thành và Tần Trọng Ân hôn môi là vào kỳ nghỉ hè năm đó. Khi ấy Cố Khuynh Thành đang ở trong nhà sửa cách phát âm tiếng Anh cho Tần Trọng Ân.

“Âm này phát âm ngắn thôi.” Miệng Cố Khuynh Thành hơi chu lên làm mẫu cho Tần Trọng Ân.

Thiếu nữ có bờ môi màu hồng, mềm mềm, vì khoảng cách rất gần nên có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mảnh khảnh trên gương mặt trắng hồng, khiến anh kìm lòng không được mà nhớ đến cây đào mật.

Tần Trọng Ân có chút say mê đưa tay sờ lên mặt cô. Một năm nay ở chung, cùng lắm thì hai người cũng chỉ nắm tay, về phần ôm cũng chỉ là lâu lâu ôm một cái, mãi mãi giống như đang yêu đương vụng trộm, chỉ tiếp xúc với nhau một thời gian ngắn ngủi rồi nhanh chóng tách ra.

Vốn con gái thường trưởng thành sớm, Cố Khuynh Thành lại lớn lên ở nước Bắc Kinh, cô to gan hôn nhẹ một cái lên môi Tần Trọng Ân. Tần Trọng Ân 19 tuổi, yết hầu đã phát triển rất rõ ràng, đường cong xinh đẹp khiến yết hầu của anh chuyển động một cái, anh lập tức dựa theo bản năng áp môi mình lên môi cô gái. Anh chỉ cảm thấy khát nước, cô giống như một dòng nước suối thơm ngọt, anh lại là người mệt mỏi đi trong sa mạc, chỉ muốn hấp thu hương vị mát rượi ngọt ngào trong miệng cô.

Cố Khuynh Thành ôm cổ anh, cô cảm thấy cả người giống như đang bị hòa tan, đầu cũng thấy choáng váng. Bọn họ cũng không biết rốt cuộc thì phải hôn như thế nào, không biết làm sao để đầu lưỡi uyển chuyển lướt qua kẽ răng của đối phương, liếm qua phần lợi mềm mại, đảo qua mặt lưỡi. Họ chỉ có thể hôn theo bản năng. Nhưng sự vui vẻ thì vẫn giống nhau.

Giờ phút này, trong nhà, không có ai ngoài bọn họ. Chỉ có quạt điện đang hoạt động không biết mệt mỏi. Đồng hồ vẫn chuyển động từng chút một, không nhanh không chậm như cũ. Cho dù thế giới này có biến đổi như thế nào thì nó cũng vĩnh viễn không thay đổi.

Sau lưng chính là giường của cô. Hai người đã lăn lên giường. Cố Khuynh Thành cũng chỉ mặc một chiếc váy liền áo rộng rãi ở nhà, lúc này váy đã bị vén lên. Lộ ra chiếc quần bên trong của cô không giống với những người con gái khác. Lúc đó, con gái trong ngõ cũng không hề kiêng kị mà phơi chiếc quần cộc bằng vải bông ra ngoài, mà chiếc mặc trên người cô lại tinh xảo hơn nhiều. Tần Trọng Ân cảm thấy nửa dưới càng thêm trướng căng đến khó chịu. Tay anh run rẩy đặt lên trên váy cô.

Cố Khuynh Thành cảm thấy tâm trạng lúc này của mình có đủ kích động, khẩn trương, hưng phấn, sợ hãi, cô nuốt một ngụm nước bọt: “Em cho anh xem, nhưng anh cũng phải cho em nhìn.”

Cô quay lưng về phía anh cởi bỏ chiếc váy liền áo và vải quấn ngực. Hai tay cô ôm ngực, chậm rãi quay người lại.

Trước đây, ở nhà cha mẹ, anh có cất giữ một ít tập tranh nước ngoài có hình ảnh phụ nữ lõa thể, về sau những tập tranh có hình ảnh phụ nữ da thịt nở nang đó bị cha mẹ anh tịch thu với lí do ‘hư hỏng sa đọa’. Về sau, anh từng tận mắt nhìn thấy một người lính trẻ thuộc Hồng quân lén trốn thầy giáo vào trong nhà kho chứa đồ vật, mở to mắt xem những tập tranh kia, gương mặt đỏ bừng, lỗ mũi phập phồng, dường như không thở nổi.

Trong mắt Tần Trọng Ân, dáng vẻ của cô thon thả hơn những người trong ảnh kia nhiều, cũng xinh đẹp hơn nhiều. Vòng ngực khéo léo đẹp đẽ, vòng eo thướt tha, Tần Trọng Ân chỉ cảm thấy đầu anh bùm một tiếng, giống như có cái gì đó vừa nổ tung.

“Em cũng muốn nhìn anh, anh Tần.” Cố Khuynh Thành nhỏ giọng nói.

Tần Trọng Ân đỏ bừng cả mặt, thế nhưng nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, anh không thể là tiểu nhân nói không giữ lời. Anh chậm rãi cởi quần ra. Hai người đều là lần đầu tiên lõa thể cho nhau nhìn. Bọn họ đều ngại ngùng lén đánh giá thân thể đối phương, cánh cửa khác giới được mở ra sáng chói vào một ngày mùa hè khô nóng.

Nghỉ hè đã qua đi trong nháy mắt, Cố Khuynh Thành từ lớp mười một lên lớp mười hai. Mặc dù cô thông minh, nhưng thái độ học tập lại lười biếng, không hề biết đến một chút khắc khổ nào, cho nên thành tích cũng chỉ bình thường mà thôi. Lúc đó thi đại học có thể nói là vạn người cùng chen vào cầu độc mộc, với thành tích như cô thì chắc chắn là không thể thi đậu. Cha mẹ có ý muốn để cô đến học đại học ở Bắc Kinh, nhưng một khi cô quyết định đi Bắc Kinh học thì cũng có nghĩa là phải tách ra khỏi Tần Trọng Ân, sao cô có thể bỏ được, cho nên dĩ nhiên là cô phải liều mạng cố gắng.

Hiển nhiên là Cố Dật Phu cũng hiểu rõ suy nghĩ của cô, thế nhưng cô nhóc kia mỗi ngày đều học tập đến mức không muốn sống, anh lại không nỡ nhìn em gái như vậy.

Đúng lúc trong khoa anh tổ chức chủ nhật đi chơi thu, đi đến hồ Tây Tử gần trường học ngắm lá Phong, anh muốn để em gái ra ngoài giải sầu vì vậy lập tức dỗ cô cùng đi.

Đến địa điểm tập trung, bên cạnh Tần Trọng Ân đã có mấy người con gái vây quanh, bọn họ đang cùng nhau đùa giỡn. Cố Khuynh Thành lập tức mất hứng, cô chu miệng lên đến mức có thể treo được cả bình dầu.

Bây giờ Cố Dật Phu đang âm thầm quan sát ‘em rể’ Tần Trọng Ân, rõ ràng anh đã cho rằng tình cảm của hai người sẽ đơm hoa kết trái. Anh luôn coi em gái như viên ngọc mà che chở, vừa nhìn thấy ‘em rể’ đứng cùng những người con gái khác nói nói cười cười, lúc này trong lòng anh rất khó chịu. Anh nắm chặt tay của em gái, cắn răng nói: “Chúng ta không cần để ý đến cậu ta, anh đưa em đi làm quen với những thanh niên vừa đẹp trai vừa có tài khác. Em gái anh vừa xinh đẹp vừa tài hoa như thế, con trai muốn theo đuổi em không một trăm, tám mươi thì cũng có hai ba mươi người, cậu ta cũng không phải thứ hiếm lạ gì đối với mình.” Anh vốn là người nổi tiếng trong trường học, bây giờ lại dẫn theo một cô gái xinh đẹp như tiên nữ đi bên cạnh, những học sinh ban đầu đang tụ tập nói chuyện cũng lập tức bị phân tán lực chú ý. Mọi người chỉ lo đưa mắt nhìn theo Cố Khuynh Thành.

“Để tôi giới thiệu cho mọi người một chút, đây là em gái tôi, Cố Khuynh Thành.” Cố Dật Phu vừa giới thiệu, vừa liếc nhìn Tần Trọng Ân.

Mấy học sinh nam lớn gan lập tức vây quanh, bảy miệng tám lời tự giới thiệu, thuận tiện cũng hỏi xem Cố Khuynh Thành đang học trường nào, tuổi bao nhiêu, sở thích hay hứng thú gì đó. Cố Khuynh Thành ngoan ngoãn khéo léo đứng bên cạnh Cố Dật Phu, bình thản trả lời những vấn đề kia, càng lúc càng khiến người ta yêu mến. Một đám học sinh nam đi theo làm tùy tùng, quả thực là không biết phải lấy lòng cô thế nào.

Trong lòng Tần Trọng Ân bỗng nhiên có chút tức giận. Một học sinh nữ có gương mặt thanh tú đứng bên cạnh anh cũng dùng giọng điệu mỉa mai nói: “Khuynh Thành, rõ là mạnh miệng nhỉ. Gia đình nhà họ Cố bọn họ đúng là không biết ngượng, con trai tên Dật Phu, con gái lại gọi là Khuynh Thành, ‘Nhất Cố Khuynh Nhân Thành, Tái Cố Khuynh Nhân Quốc’, đúng là quá ngông cuồng rồi. Họ cũng không sợ giảm phúc à.” Tần Trọng Ân vừa nghe xong, trong lòng lập tức buồn phiền, nhưng cũng không thể phát tác, anh dứt khoát vung tay một cái, nhìn về phía những bạn học gần đó, cất giọng nói: “Mong mọi người tranh thủ thời gian, chớ lề mà lề mề mà ảnh hướng đến tốc độ xuất phát của cả đội.” Anh nói xong lập tức trầm mặt nhanh chân đi lên hàng đầu tiên.

Nghe vậy, Cố Dật Phu càng thêm tức giận, anh nhìn theo bóng lưng của bạn tốt hừ lạnh một cái, anh lôi kéo cánh tay Cố Khuynh Thành, mỉm cười đi về phía đội ngũ ở sau cùng, quả nhiên nhìn thấy mội học sinh nam có gương mặt khôi ngô, nói to: “Thương Cảnh Xuyên, sao cậu cũng đến tham gia loại hoạt động này? Không phải cậu luôn chê mấy hoạt động như này là nhàm chán sao?” Anh lại nhìn về học sinh nữ đang nấp hơn nửa người sau lưng Thương Cảnh Xuyên: “A, cậu còn dẫn theo girl friend đến cơ à?”

Học sinh nam gọi là Thương Cảnh Xuyên lạnh lùng cười: “Làm sao, cậu có thể đưa em gái đến, tôi không thể đưa em gái tôi đến sao?” Đồng thời anh ta cũng kéo em gái đang đứng sau lưng mình ra.

Đó là một cô gái cũng tầm tuổi Cố Khuynh Thành, cắt tóc mái bằng chạm đến lông mày, môi đôi mắt hạnh hồn nhiên ngây thơ, chắc là trời sinh tính tình ngại ngùng, bây giờ ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên, căn bản không dám nhìn Cố Dật Phu.

“Em gái tôi, Thương Cảnh Mi, mi trong từ thủy mi.” Thương Cảnh Xuyên giới thiệu thay em gái.

“Xin chào.” Cố Dật Phu nhẹ nhàng nói, anh cảm thấy cô gái đối diện như một con thỏ nhỏ, chỉ hơi hoảng sợ thì sẽ lập tức chạy mất.

Tiếng Thương Cảnh Mi trả lời rất nhỏ, lại mềm mại: “Xin chào.”

Hai đôi anh em cứ đi ở cuối cùng của đội ngũ như vậy. Đến bên hồ Tây Tử, nước hồ giống như một khối ngọc yên tĩnh, cỏ lau lả lướt ven hồ, thỉnh thoảng có mấy chú chim bay lướt qua mặt hồ, tạo ra những gợn sóng lăn tăn.

Nói là du lịch mùa thu, thật ra cũng chỉ là những người trẻ tuổi không phân biệt nam nữ ngồi chung một chỗ nói chuyện bàn luận mà thôi.

Cố Khuynh Thành chỉ nghe thấy phía sau cô lơ đãng truyền tới tiếng nói “Leibniz”: “Russell”: “Planck”, đều là những từ ngữ cô không hiểu lắm. Thương Cảnh Xuyên ngồi bên cạnh cô, hai tay ôm đầu ngối, anh ta chỉ yên tĩnh ngắm hình dáng núi nhỏ ở phía xa. Mà Cố Dật Phu đang ngồi nói chuyện cùng Thương Cảnh Mi. Càng lúc cô càng cảm thấy nhàm chán.

Dứt khoát trở về Bắc Kinh thôi, còn có rất nhiều con trai thích cô. Cô muốn đi cùng người khác, cho anh tức chết. Cố Khuynh Thành vừa oán giận nghĩ, vừa nhàm chán buồn bực cầm ấm nước, múc nước hồ chơi.

“Anh đã ở San Francisco hơn một tháng.” Thương Cảnh Xuyên đột nhiên mở miệng nói.

Cố Khuynh Thành giật nảy mình, quay đầu nhìn anh: “Anh cũng từng ra nước ngoài sao?”

Thương Cảnh Xuyên nở nụ cười có chút kiêu căng: “Thế nào, nhìn không giống sao?”

“Em không có ý đó.” Cố Khuynh Thành tiếp tục múc nước.

“Cha mẹ anh đều là cán bộ Ngoại giao.” Thương Cảnh Thiên nhặt một viên đá phẳng, ném ra ngoài, tảng đá lướt trên mặt nước mấy lần, tạo ra mấy làn sóng lăn tăn.

Cố Khuynh Thành mở to mắt nhìn: “Anh giỏi thật đấy. Anh dạy em luôn với, làm thế nào để lướt nước như vậy.”

“Được.” Thương Cảnh Thiên đứng dậy, anh tìm mấy viên đá thích hợp ở bên cạnh, anh cũng giảng mấu chốt cho Cố Khuynh Thành.

Cuối cùng, Tần Trọng Ân cũng không thể nhìn được nữa, anh đi từ trên sườn núi xuống, đứng phía sau Cố Khuynh Thành. Lập lức, trên mặt hồ cũng hiện lên bóng dáng thon dài của anh. Trong lòng Cố Khuynh Thành hoảng hốt, chỉ nghe ‘tõm’ một tiếng, chiếc dây buộc ấm nước trong tay cô tuột xuống, chiếc ấm dần trôi về phía giữa mặt hồ.

“Ấm nước của em.” Cố Khuynh Thành giậm chân một cái, sốt ruột hô lên.

Cố Dật Phu ngồi bên kia nghe thấy tiếng nói của em gái cũng vội vàng bỏ lại Thương Cảnh Mi chạy vội đến.

Tần Trọng Ân đã quay người nhặt một nhánh cây dài, anh đứng bên hồ, cố gắng dùng cành cây với đến phần dây buộc của chiếc ấm, phí mất một lúc lâu mới có thể vớt được chiếc ấm nước ướt sũng lên, anh đưa cho cô, trêu ghẹo nói: “Du lịch Tây Hồ, xách theo ấm thiếc, ấm thiếc rơi Tây Hồ, tiếc hồ ấm thiếc.”

Cố Khuynh Thành tức giận lườm anh một cái, lại còn vờ vịt với cô, chẳng lẽ anh không biết thời gian vừa qua, tiếng Trung của cô không còn tệ như trước nữa hay sao? Nghĩ đến đây, cô tức giận nói: “Nghe vật lí, như trong sương, trong sương mù nhìn vật lí, chớ lý vật lí.” Giọng nói của cô ngọt ngào, từng âm lại cố gắng nói thật chuẩn, mỗi âm thanh giống như nước giếng tưới cây dưa hồng, nước văng khắp nơi.

Những người xung quanh cũng bật cười to, không ít học sinh nam có quan hệ tốt với Cố Dật Phu cố ý đến lấy lòng: “Em gái cậu thật sự là sáng tạo nhanh nhẹn nha.”

Tần Trọng Ân chỉ có thể cười khổ, chỉ có anh biết: “Vật lí” kia là đang ám chỉ anh.

“Anh ơi, em đi về đây.” Cố Khuynh Thành nói với Cố Dật Phu một câu, lập tức mang theo ấm nước đi về. Tần Trọng Ân cũng không để ý đến ánh mắt của người khác, đuổi theo cô. Anh cũng không nói chuyện, chỉ đi sau cô một hai bước, đi theo không nhanh cũng không chậm.

Đi tới một chỗ ngoặt, Cố Khuynh Thành tức giận quay người lại: “Anh đi theo em làm gì? Anh muốn đùa giỡn lưu manh sao?”

Gương mặt của cô quá đẹp, ngay cả tức giận cũng đẹp như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào Tần Trọng Ân lại phun ra một câu: “Gương mặt em thật đẹp.”

Nếu lúc này có một người thanh niên nhiệt huyết nghe được cuộc nói chuyện của hai người, chỉ sợ không nói hai lời sẽ nhanh chóng bắt chéo hai tay Tần Trọng Ân ra sau lưng, đưa anh về đồn công an.

Cố Khuynh Thành vừa ngại vừa giận, cô tức giận lườm một cái, quay người muốn chạy. Tần Trọng Ân thở dài, dựa vào chân dài, mấy bước anh đã có thể đuổi được cô, sau đó một tay nắm chặt lấy chiếc cổ tay trơn nhẵn của cô gái.

“Anh có quà           tặng em.”

“Em không muốn.” Cố Khuynh Thành vẫn còn đang giận dỗi.

“Nhưng mà anh không tặng cho em không được.” Bây giờ, trước mặt cô, Tần Trọng Ân chưa bao giờ che giấu một mặt vô lại của mình, anh kéo cô đi về phía nhà anh. Cố Khuynh Thành cũng chỉ vùng vẫy mấy cái tượng trưng, sau đó lập tức ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.

Án oan của cha mẹ anh đã được sửa sai từ mấy tháng trước, mẹ anh là Lâm San cũng đã quay về với công việc cũ, trở về trường đại học tiếp tục dạy. Bây giờ, Tần Trọng Ân có thể nói là xuân phong đắc ý (*), vạn sự trôi chảy.

(*) Xuân phong đắc ý: Ý chỉ mọi chuyện đều trôi chảy, đường làm quan rộng mở; thăng quan tiến chức thuận lợi… làm người ta cảm thấy tươi vui thoải mái.

Cầm chìa khóa mở cửa ra, Tần Trọng Ân kéo Cố Khuynh Thành vào phòng anh. Anh mở ngăn kéo, Tần Trọng Ân móc ra một chiếc hộp nhỏ, mở nắp hộp ra, anh lấy ra một chiếc nhẫn xinh xắn.

“Chiếc nhẫn này là anh tự làm. Vòng nhẫn anh làm từ thiếc, viên thủy tinh màu đỏ trong suốt ở giữa này anh tìm bóng đèn hai cực trong phòng thí nghiệm của thầy giáo, làm chúng nóng chảy rơi xuống thành hạt, sau đó mới khảm lên nhẫn. Làm thành chiếc nhẫn vẫn còn tương đối thô ráp, hi vọng em sẽ không ghét bỏ.” Tần Trọng Ân có chút ngại ngùng nói.

Sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, sự không vui vẻ lúc trước lập tức tan thành mây khói, Cố Khuynh Thành cầm chiếc nhẫn trong tay, cô lật qua lật lại ngắm, quả thật là yêu thích đến không nỡ buông tay.

“Anh Tần, anh đeo cho em đi.” Không biết cô nghĩ đến điều gì, trong phút chốc gương mặt cô hiện lên hai đám mây hồng.

Tần Trọng Ân nhẹ nhàng đeo lên ngón vô danh trên tay trái của cô, anh dùng lời thề son sắt đảm bảo: “Chờ khi anh tốt nghiệp có tiền, anh mua nhẫn vàng cho em, anh mua cho em nhẫn hồng ngọc chân chính.”

“Em thích cái này.” Trên gương mặt đẹp như vẽ của Cố Khuynh Thành tràn đầy sự vui mừng.

Tần Trọng Ân chỉ cảm thấy trái tim anh đang được ngâm trong một bình mật, trong âm thanh mềm mại. Anh đưa tay nắm lấy cái cằm của Cố Khuynh Thành, lập tức hôn lên. Trên môi cô giống như có mật có sữa, luôn luôn khiến anh hôn không đủ. Bàn tay đặt trên eo cô càng lúc càng siết chặt.

Nếu nói lần thứ nhất, lúc nhìn thấy cơ thể đối phương, anh còn chút ngây thơ, không biết rõ chuyện gì đang xảy ra với phần dưới của mình. Thì bây giờ, rõ ràng anh cảm thấy dục vọng trong cơ thể giống như thú trong lồng, nó đang kêu gào muốn ra. Mặc dù mùa hè nóng nực sớm qua đi, nhưng lúc này Tần Trọng Ân lại đổ đầy mồ hôi, ngay cả hai mắt cũng dần dần đỏ lên, giống như một con sư tử hoang dã oai hùng đang lạc đường, nôn nóng không thôi.

Có giọt mồ hôi trong suốt chảy theo những sợi tóc mai xuống quai hàm, Cố Khuynh Thành dùng tay lau sạch giúp anh. Trong chớp mắt khi đầu ngón tay cô chạm vào gương mặt anh, giống như có một dòng điện đột nhiên lướt qua một vùng quê, chú sư tử hoang dã oai hùng cảm thấy giống như trong lòng lập tức thông suốt.

Ngón tay thon dài của Tần Trọng Ân nhanh chóng mở nút quần áo của Cố Khuynh Thành, sau đó là vải bông quấn ngực. Bộ ngực sữa nhỏ giống như một chú chim bồ câu trắng bị lạc đường, trong hơi lạnh của không khí chậm rãi nhô ra chiếc mỏ đỏ non mềm. Anh cúi đầu ngậm lấy mỏ chim, bàn tay chậm rãi trượt, sau đó cởi lớp vải dệt xuống, hai chân thẳng tắp trắng nõn xuất hiện trong tầm mắt anh. Ngay cả hơi thở của Tần Trọng Ân cũng nặng nề, từng chút, từng chút lướt qua mặt cô. Đôi mắt đen nhánh của anh mang theo sự nóng vội nhìn gương mặt ngại ngùng đỏ bừng của cô, giống như im lặng hỏi ý kiến cô. Lúc Cố Khuynh Thành học ở Mĩ, gái Tây trong lớp cũng phát dục sớm đã từng nói về make love cùng bạn trai chuyện hạnh phúc vui sướng tới nhường nào. Cô mơ màng biết Tần Trọng Ân muốn làm gì, trái tim cũng nhảy lên bịch bịch, cô có chút ngại ngùng đưa tay kéo góc áo của anh: “Có khi nào mẹ anh lại đột nhiên về nhà không?” Cô cũng đã từng gặp Lâm San mấy lần, cô cảm thấy Lâm San rất khách sáo với cô nhưng lại không thân thiết, hình như cũng không thích cô.

“Không đâu, hôm nay mẹ đi xe về quê thăm bà ngoại anh. Chưa muộn thì chưa về nhà được.”

Cố Khuynh Thành cúi đầu xuống, mi mắt chớp chớp hai lần, xem như đồng ý hành động của anh. Tần Trọng Ân được được sự đồng ý ngầm của cô, anh mừng rỡ như điên, anh trúc trắc hôn xuống xương quai xanh và ngực cô, lẩm bẩm nói: “Anh rất yêu em.”

Giây phút tiến vào kia, Cố Khuynh Thành đau đến mức đầu ngón chân cũng co lại. Nhưng cảm giác được hòa làm một với anh khiến cô không nhịn được mà nở nụ cười trong khi rơi nước mắt.

Giờ phút này, tình yêu giống như mặt trời ở Tây Hồ, ấm áp mà sáng rõ. Mà bọn họ, giống như hai lá lục bình trên mặt nước, chập trùng theo sóng nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện