Trầm Chu
Chương 56: Triển khai chiêu lớn
Trên thực tế, không đợi Cố Trầm Chu bắt được một nhánh manh mối nào khác thì chuyện Thi San được Vệ Thành Bá tiếp nhận đã xuất hiện tiến triển nhanh chóng ngoài dự đoán của mọi người. Về mặt này, Cố Trầm Chu tuy rằng không xen tay vào được nhưng chuyện này xảy ra ngược lại khiến lực chú ý của anh tạm thời rời khỏi nơi mà nhà họ Cố sắp lui về.
Đại khái vì chuyện này là do Cố Trầm Chu đích thân đào ra, liên tục vài ngày liền, chuyện đầu tiên Vệ Thành Bá làm mỗi khi quay về chính là nói hết từ đầu đến cuối những tiến triển của chuyện này cho Cố Trầm chu.
Mỗi khi Cố Trầm Chu đi sang cũng chỉ mang theo hai tai chứ không nói nhiều: Bất kể là quân đội hay công an thì về mặt này chỉ có đạo lí là lợi hại hơn anh chứ không phải ngược lại.
Ngày thứ ba sau khi phát hiện ra tung tích của Thi San, Vệ Thành Bá dựa vào ảnh chụp, cuối cùng đợi được tin tức về Thi San thông qua hệ thống ghi hình giao thông, trong phần tin tức này thì cô ta lấy tên giả là Triệu Lâm, thân phận là người Hoa Kiều ở nước ngoài, địa chỉ ở nước ngoài bao gồm cả số cá nhân cũng đều được viết ở bên trong.
Vệ Thành Bá lập tức phái người xâm nhập điều tra, đồng thời lại kéo Bành Hữu Xuân từ trong ngục đến, còn đi dạy dỗ bang phái mà Bành Hữu Xuân từng phục vụ, cuối cùng thực sự hỏi ra được một chuyện: Bọn họ quả thật không biết là ai làm, lúc ấy đối phương gửi thẳng tiền vào trong tài khoản cho bọn họ, kêu bọn họ đúng giờ đến địa điểm xác định đâm Vệ Tường Cẩm; nhưng khi người của Vệ Thành Bá lấy ảnh chụp của Thi San ra thì một kẻ lúc ấy có tiếp xúc với chuyện này nhớ ra rằng mình đúng là từng nhìn thấy Thi San – Lúc giao dịch với người đứng phía sau thì gã từng tham dự cùng với người phụ nữ này ở địa điểm chỉ định, bởi vì vóc dáng đối phương cao gầy lại xinh đẹp cho nên đến giờ gã vẫn còn nhớ.
Mọi việc phát triển đến mức này thì có thể kết luận cơ bản, chỉ cần bắt được Thi San là có thể xé mở một cánh cửa lớn trên lớp sương mù bao phủ lên toàn bộ vụ tai nạn xe cộ của Vệ Tường Cẩm, đến khi ấy cho dù không thể hoàn toàn dùng các chứng cứ để định tội thì cũng có thể đoán ra được kẻ làm chủ thực sự ở phía sau.
Lần này hai nhà Cố Vệ cũng không còn bận tâm đến việc phải khiêm tốn trong nhiệm kì mới, Vệ Thành Bá trực tiếp điều động công an, thậm chí là cả quân đội, canh gác ở các địa điểm giao thông quốc lộ và sân bay, tìm kiếm tung tích của Thi San khắp trong kinh thành; Cố Tân Quân thì sử dụng sức ảnh hưởng của chính mình, phối hợp với hành động của Vệ Thành Bá từ khắp các mặt. Chỉ vỏn vẹn trong thời gian chưa đến mười ngày, bọn họ đã điều tra loại trừ được hầu hết các khu vực, tập trung hết vào mấy điểm, cũng xác định được Thi San quả thực còn ở trong kinh thành.
“… Chúc quí vị buổi tối vui vẻ, điểm chính trong tin tức hôm nay gồm: Thủ tướng nước ta Thẩm Hữu Xương hội đàn với các nhà khoa học về nước; tỉnh Dương Hoài xảy ra vụ án kinh tế đặc biệt nghiêm trọng của ủy viên X, phó Thủ tướng nước ta Hách Bình Tân yêu cầu điều tra rõ nguyên nhân, dứt khoát bắt được kẻ phạm tội; mức tăng trưởng kinh tế quốc dân trong sáu tháng cuối năm tăng năm điểm, bộ phận tự chủ đổi mới khoa học kĩ thuật ở các tỉnh thành chiếm tổng tỉ trọng 30% –“
Chương trình tin tức lúc bảy giờ tối phát tin tức ngày hôm nay, Cố Tân Quân và Trịnh Nguyệt Lâm có việc đột xuất, Cố Chính Gia tự học ở trường buổi tối, Cố Trầm Chu ngồi trong phòng khách xem TV đồng thời nói chuyện điện thoại với Vệ Tường Cẩm – đây là lần đầu tiên Vệ Tường Cẩm bấm gọi lại sau khi Cố Trầm Chu gọi liên tục hơn năm mươi cuộc lúc phát hiện ra tung tích của Thi San.
Anh ta dường như vừa chạy bộ đường dài xong, hơi thở còn không ổn, câu đầu tiên nói chính là:
“Hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ, mình còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì lớn!”
Nói thật ra, Cố Trầm Chu thực sự cảm thấy hơi kinh ngạc vì hôm nay có thể nhận được điện thoại của Vệ Tường Cẩm, anh cười nói:
“Đã qua mười bảy mười tám ngày rồi, có việc gì lớn còn phải đợi cậu hỏi đến, đồ ăn nóng cũng đã nguội ngắt!”
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Nhiệm vụ của cậu ở bên đó kết thúc rồi? Biết chuyện về Thi San chưa?”
“Biết rồi, sau khi cậu nói cho cha mình biết thì cha mình đương nhiên là nói cho mình ngay hôm đó.”
Vệ Tường Cẩm ở đầu kia điện thoại nói:
“Nhưng thực sự không ngờ rằng cậu sẽ gọi thẳng hơn năm mươi cuộc…”
“Khi đó mình đang ngẩn người mà, điện thoại tự gọi thôi.”
Thực ra Cố Trầm Chu cũng hiểu được hôm ấy mình cực kì không bình tĩnh, nhưng ngoài miệng vẫn phải tìm được lí do.
Vệ Tường Cẩm:
“Bây giờ chuyện tiến hành thế nào?… Cậu ở bên kia cũng xem tin tức? Tiếng vang sang tận đây trùng lặp với bên mình rồi.”
Cố Trầm Chu mỉm cười:
“Đúng lúc cùng xem. Đang tìm người, nếu tìm được Thi San thì chuyện này sẽ điều tra được rõ một nửa!”
Vệ Tường Cẩm nói thêm:
“Mình ở trong này không rõ lắm, cha mình và chú Cố hai ngày nay vận dùng rất nhiều lực lượng, là thiết lập canh gác hay điều tra?”
“Nói cậu không biết nhưng thực ra cậu lại biết rất rõ ràng đấy, gương mẫu đời thứ ba, lòng mọi người đều rõ mà.”
Cố Trầm Chu trêu chọc.
Vệ Tường Cẩm cũng cười:
“Nói nghiêm túc đi.”
Thực ra Cố Trầm Chu cũng hiểu ý của Vệ Tường Cẩm, không nói hai người là anh em nhiều năm như thế, nói thẳng ra thì đám đời thứ ba lớn lên trong gia đình chính trị có mấy người là không hiểu hàm ý trong lời nói của người khác đâu? Đến thời khắc mấu chốt này, nếu như mọi chuyện đều xuất hiện trên người anh thì xuất phát từ sự cảnh giác với cảnh mơ, anh sẽ lựa chọn tạm thời nhẫn nhịn một hơi cũng phải làm như thế; nhưng chuyện của Vệ Tường Cẩm lại khác, cùng lúc những kẻ ấy quả thực muốn Vệ Tường Cẩm chết, mặt khác những kẻ làm chủ phía sau màn còn chưa bị bắt được, nếu bỏ qua cơ hội này thì rất có khả năng cuối cùng sẽ không tìm ra được:
“Nếu nói là khiêm tốn thì cũng không có đạo lí lão hổ khiêm tốn thì biến thành mèo bệnh được, nếu hai chúng ta đổi hoàn cảnh cho nhau thì bác Vệ khẳng định sẽ giúp cha mình điều tra tận gốc.”
Vệ Tường Cẩm:
“Liệu có ảnh hưởng đến quyết định lui xuống của chú Cố không?”
Cố Trầm Chu khẳng định:
“Không đâu, chỉ chống đẩy một hồi thôi, không có ảnh hưởng gì.”
“Được.”
Vệ Tưởng Cẩm ở đầu bên kia còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng hình như bị ai thúc giục nên nhanh chóng nói:
“Mình cúp máy trước, lần sau nói tiếp.”
Cố Trầm Chu vừa lên tiếng thì đầu điện thoại bên kia đã vang lên tiếng ‘đô đô’. Anh ấn tắt di động thì đúng lúc nghe thấy tiếng mở cửa bèn ngẩng đầu lên: Cố Tân Quân và Trịnh Nguyệt Lâm đã về.
“Cha, dì.”
Anh đứng dậy khỏi sô pha.
Cố Tân Quân gật đầu, thấy TV còn đang phát tin tức thì ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Trịnh Nguyệt Lâm thì nhẹ mỉm cười với Cố Trầm Chu rồi đi lên lầu thay quần áo công sở ra.
“Cha, cha uống trà đi.”
Trong bình có trà nóng vừa pha xong, Cố Trầm Chu rót một chén cho cha mình, thuận tiện nhìn qua sắc mặt ông – anh phát hiện ra vừa rồi mình không hề nhìn nhầm, sắc mặt Cố Tân Quân nặng nề, vẻ mặt thực sự không dễ nhìn lắm.
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Cố Trầm Chu vừa mới cân nhắc thì đã nghe chương trình tin tức phát chi tiết đến tin tức về vụ án kinh tế đặc biệt nghiêm trọng ở tỉnh Dương Hoài.
Cố Tân Quân bưng chén trà lên nhắm mắt lại một lúc, chợt mở miệng:
“Bí thư Tỉnh ủy Dương Hoài là người của phe Uông.”
Cố Trầm Chu hơi khựng lại rồi tiếp tục xem tin tức:
“Chuyện này là muốn bí thư Tỉnh ủy đến chịu tiếng xấu thay kẻ khác?”
“Oan ức hay không oan ức, còn không biết có phải là thật hay không mà.”
Cố Tân Quân thản nhiên:
“Ngược lại vào lúc này thì thật là đúng dịp.”
“Là do phe Úc làm ạ?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Cố Tân Quân vuốt ve mép chén, một lúc lâu sau mới nói:
“Vị phe Úc kia vẫn vô cùng khiêm tốn. Muốn điều tra thì khẳng định là không tra nổi đến ông ta, chỉ sợ ngay cả một kẻ tùy tiện bên phe ông ta cũng không điều tra ra được.”
Lời này của Cố Tân Quân cũng không xác định có phải đối phương làm hay không, nhưng trong lòng ông lại vô cùng hoài nghi đối phương.
Cố Trầm Chu vẫn đang cúi đầu cân nhắc chuyện này, lại nghe Cố Tân Quân nói tiếp:
“Bác Vệ có nói với con là hôm nay đã có kết quả điều tra chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Cố Trầm Chu hơi ngập ngừng.
“Con vừa mới nói chuyện điện thoại với Tường Cẩm, Tường Cẩm cũng không nói gì cho con cả.”
“Chứng cứ chỉ về một kẻ bên phe Úc, người này con rất quen.”
“Hạ –“
Phản ứng đầu tiên của Cố Trầm Chu là Hạ Hải Lâu, nhưng anh lập tức bắt được điểm không hợp lí bên trong: Chuyện này từ năm năm trước đã bắt đầu thiết lập, khi đó Hạ Hải Lâu vốn chưa hề đến kinh thành, hơn nữa nhân vật tên Thi San này cũng không phải người mà một công tử đời thứ ba như Hạ Hải Lâu có thể kéo ra được.
“Là Hạ Nam Sơn?”
“Mười phần chắc bảy tám.”
Cố Tân Quân từ tốn nói, nói xong lại nhắm mắt dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi.Không khí trong phòng khách nặng nề một lúc.
Trịnh Nguyệt Lâm thay quần áo xong đi từ trên lầu xuống, vừa mới ngồi xuống sô pha thì di động của Cố Tân Quân đã vang lên. Ông nhìn số điện thoại trước rồi mới nhận máy.
“Lão Vệ, có chuyện gì?”
Người ở đầu bên kia nói gì đó, Cố Trầm Chu ngồi bên cạnh Cố Tân Quân chỉ nghe được loáng thoáng về chuyện của Thi San, sau đó mặt Cố Tân Quân gần như đã trầm như nước:
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ kêu Trầm Chu qua bên chỗ anh.”
“Cha, xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Trầm Chu đợi cha mình cúp máy mới lên tiếng hỏi.
Là tình hình điều tra Thi San xảy ra chuyện gì sao? Anh vừa mới tự hỏi thì nghe Cố Tân Quân nói:
“Đã tìm được Thi San.”
Cho dù nghe thấy tin Thi San đã chạy mất thì Cố Trầm Chu cũng không lộ vẻ kinh ngạc đến vậy:
“Đã tìm được rồi?”
“Ở trong khu vực Đức Hinh Viên, con đi qua đi.”
Cố Tân Quân day day mi tâm nói với Cố Trầm Chu.
Tiếp đó, Cố Trầm Chu cũng bất chấp vẻ suy tư và thái độ kì lạ của Cố Tân Quân, vội vàng vâng một tiếng rồi lấy chìa khóa lái xe đến khu vực trung tâm.
Dọc đường đi, đủ loại vấn đề thi nhau cuộn trào trong đầu anh.
Có thái độ kì lạ của Cố Tân Quân, có Thi San đột nhiên bị bắt được, có kẻ làm chủ đứng sau chuyện này, Hạ Nam Sơn ngoài ý muốn lại không khiến người ta bất ngờ chút nào, còn có rất nhiều rất nhiều những người và chuyện khác, Vệ Thành Bá, Vệ Tường Cẩm, Bành Hữu Xuân, mẹ của Bành Hữu Xuân –
Đợi Cố Trầm Chu lái xe chạy thẳng đến Đức Hinh Viên thì dân chúng ở đây đã bị sơ tán, cảnh sát mặc trang phục chống bạo động vây trong trong ngoài ngoài đến mấy tầng, quần chúng đứng xem náo nhiệt đứng ở bên ngoài nghiêng đầu nhìn vào.
Nhìn đám người thường này gương mặt của Cố Trầm Chu liền không tốt, anh đang muốn gọi điện thoại cho Vệ Thành Bá thì thấy phó quan Trương bên cạnh Vệ Thành Bá nhanh chóng đi từ trong đội cảnh sát phòng vệ ra nói với Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia, cậu đi theo tôi vào.”
Cố Trầm Chu gật đầu:
“Mọi chuyện tiến hành đến mức nào rồi? Đã bắt được Thi San à?”
“Một bước cuối cùng thì đoàn người của chúng tôi đã vọt vào trong phòng, Cố thiếu gia đến kịp lúc.”
Phó quan Trương đáp:
“Tôi đưa cậu đến chỗ Tư lệnh Vệ, hôm nay Tư lệnh Vệ đã tự mình đến đây trấn giữ.”
Cố Trầm Chu ừ một tiếng rồi nhanh chóng đi cùng phó quan Trương đến bên cạnh Vệ Thành Bá.
Hôm nay Vệ Thành Bá không chỉ tự mình đến trấn giữ ở hiện trường mà còn đứng rất sát ở đằng trước, gần như ở trên tuyến đầu, mấy quân nhân ở bên cạnh ông quả thực như rơi vào giữa quân địch, tất cả đều đội mũ giáp mặc quần áo chống đạn, toàn bộ súng tự động đều được chĩa ra bên ngoài, hoàn toàn dùng thân thể vây kín ông ở giữa, chỉ e bên cạnh dù có chút gió thổi có lay cũng sẽ bị những chiến sĩ căng thẳng cực độ này liên hợp dùng đạn xé nát trước tiên.
Lúc này phó quan Trương đã thể hiện ra tố chất giờ phút nào cũng gấp gáp của quân nhân, ông ta đưa Cố Trầm Chu đến chỗ Vệ Thành Bá, từ khoảng cách ba thước đã gọi một tiếng ‘Tư lệnh Vệ’, thấy đối phương nhìn qua gật đầu rồi mới mang theo Cố Trầm Chu thả chậm bước chân, chậm rãi đi vào trong phòng vây, vừa đi vừa nói:
“Vụ tai nạn xe cộ của Vệ công tử là một vụ án lớn, cấp trên rất coi trọng, còn chỉ thị cần phải bắt được hung thủ đưa ra công lí. Nếu lúc này Tư lệnh Vệ lại xảy ra chuyện gì thì tất cả những người ở đây có chết cũng không đủ.”
Cố Trầm Chu đương nhiên hiểu rõ điểm này, anh vừa thuận miệng đáp lời phó quan Trương vừa đi vào trong vòng vây, chăm chú quan sát sắc mặt của Vệ Thành Bá rồi thì trong lòng liền đập mạnh mấy cái: Sắc mặt của Vệ Thành Bá giống như Cố Tân Quân vừa rồi, vô cùng khó coi.
“Tiểu Chu đến rồi.”
Vệ Thành Bá nói với Cố Trầm Chu một câu rồi tiếp tục chú ý đến tình hình phía trước.
Cố Trầm Chu tạm thời kiềm chế những nghi vấn cùng cảm xúc đang cuồn cuộn trong đầu, nhìn theo tầm mắt của Vệ Thành Bá về phía trước: Mọi chuyện quả thực đã tiến hành đến bước cuối cùng, vài cảnh sát mặc trang phục chống bạo động mang theo súng tự động đã tụ tập đến ngoài cửa kho hàng, đang chuẩn bị phá cửa xông vào!
Ánh mắt Cố Trầm Chu nhìn chằm chằm gắt gao không rời vào cánh cửa của kho hàng. Anh cảm thấy mình dường như đã bắt được cái gì đó nhưng cũng lại có chút không rõ: Vì sao Thi San đã sắp bị bắt, toàn bộ manh mối có được đều chỉ thẳng về phía Hạ Nam Sơn, nhưng sao từ Cố Tân Quân đến Vệ Thành Bá đều có sắc mặt vô cùng khó coi?
Tiếng phá cửa ngắn ngủi mà nặng nề vang lên, cửa kho hàng làm bằng sắt bị phá, một đám mây đen bất chợt lao từ trong cánh cửa rộng mở ra!
— Đó là cái gì?
Cố Trầm Chu vừa mới nghĩ như vậy thì thấy những cảnh sát ở bên cạnh trực tiếp cầm súng phun lửa nhắm vào đám mây đen kia, một vị quan quân trung cấp còn cao giọng hô:
“Là ruồi, dùng súng phun lửa đốt cháy chúng!”
Trong nháy mắt Cố Trầm Chu cuối cùng cũng đã tìm ra được một con đường trong đám sương mù kia, trong nháy mắt giống như được nước giội thẳng lên đầu!
Thi San chết.
Gương mặt sưng vù đen thui, hai mắt lồi ra, trên quần áo và da đầy những vết xanh đen, đứng từ rất xa đã có thể ngửi thấy mùi thịt thối.
Hàng trăm hàng ngàn con ruồi bị súng phun lửa phun chết mất một phần lớn lại ùn ùn bay ra từ những góc tối không hề ngơi nghỉ, vòng quanh thi thể được các cảnh sát nâng ra kia mãi không chịu bỏ đi.
Cố Trầm Chu thực sự đứng rất gần Vệ Thành Bá, gần đến mức anh có thể cảm giác được sự run rẩy trên thân thể đối phương, có thể nghe thấy tiếng rít khẽ thoát ra từ khe hở trong kẽ răng của đối phương.
“Hạ Nam Sơn, Hạ Nam Sơn…”
“Khinh người quá đáng, đúng là khinh người quá đáng…”
“Vệ Thành Bá tôi thề đối đầu với ông!”
Cố Trầm Chu vẫn giữ im lặng nhìn xung quanh một lượt, thấy bất kể là phó quan Trương hay những quân nhân đứng xung quanh Vệ Thành Bá thì đều giữ vẻ mặt nghiêm túc, dường như vốn không hề nghe thấy mấy câu đó.
Lúc này thi thể đã được kiểm tra bước đầu, một cảnh sát chạy lên phía trước kính lễ với Vệ Thành Bá xong thì nói:
“Báo cáo Tư lệnh, người tình nghi phạm tội đã được phát hiện, bước đầu kiểm tra phán đoán thì người tình nghi đã tử vong trên mười hai ngày.”
Vệ Thành Bá không nói gì cả, đẩy bức tường người trước mặt ra, đoạt lấy súng tự động trên tay một người lính, mở chốt nhắm ngay vào mặt đất bên cạnh thi thể trút xuống cả một băng đạn!
Tiếng súng tự động ‘Đùng đùng đùng’ bắn ra, tất cả mọi người xung quanh đều câm như hến.
Thời gian nói dài không dài, chỉ trong hơn mười giây mà Vệ Thành Bá đã ném súng tự động không còn một viên đạn xuống đất, quay người lại nhanh chóng rời đi:
“Thu đội!”
Cố Trầm Chu vẫn không nói gì, anh đi theo sau Vệ Thành Bá rời khỏi Đức Hinh Viên rồi lái xe quay về Thiên Thụy Viên, tiếp đó Vệ Thành Bá về nhà rồi Cố Tân Quân đi từ nhà bên cạnh sang nghe thấy tiếng nói phẫn nộ:
“Lão Cố, tôi nói thẳng, việc này điều tra đến đây đã rất rõ ràng, cậu không cần can thiệp nữa! Thủ đoạn của Hạ Nam Sơn này thật cao mà, gã dám giết người chặt đứt chứng cứ, tôi cũng dám theo gã dập đầu chết đến cùng!”
Cố Trầm Chu thầm thở dài một tiếng. Anh vẫn không nói được một lời, chỉ còn chờ Cố Tân Quân đưa ra quyết định.
Nhưng thực tế thì sau đó cũng không có lựa chọn thứ hai.
Chỉ trong vòng một tiếng rưỡi.
Một tiếng rưỡi trước anh còn nói với Vệ Tường Cẩm rằng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch lui về địa phương của nhà họ Cố…
“Vệ Thành Bá, lời này của anh là có ý gì?”
Sắc mặt Cố Tân Quân trầm xuống.
“Anh nhìn Trầm Chu nhà tôi lớn lên, chẳng lẽ tôi không nhìn Tường Cẩm nhà anh lớn lên hay sao? Hạ Nam Sơn ông ta muốn đoạn căn nhà anh cũng chính là đoạn căn nhà họ Cố tôi! Hiện giờ toàn bộ mọi chuyện đều đã tra ra được manh mối, tuy rằng không cầm được chứng cứ nhưng tất cả đã xác định là Hạ Nam Sơn đứng sau lưng giở trò quỷ, lặp đi lặp lại mãi Hạ Nam Sơn không khỏi cũng quá không coi hai nhà chúng ta ra gì! Ông ta đứng ở bên phe Úc thì chúng ta đứng ở bên phe Uông, nhìn xem cuối cùng là ai kéo ai xuống ngựa!”
Vệ Thành Bá thở hắt ra một hơi khó chịu rồi ngồi xuống sô pha:
“Lão Cố, chúng ta cùng phân tích Uông Bác Nguyên một chút.”
Cuộc thảo luận tiếp theo chính là hai mặt thắng thua của phe Uông và phe Úc, Cố Trầm Chu không đợi thêm nữa, anh lặng lẽ rời khỏi nhà, cũng không quay về căn nhà bên cạnh mà lái xe đi đến sơn trang Thiên Hương.
Hiện giờ anh cần được yên tĩnh ở một mình trong chốc lát, cẩn thận tự cân nhắc lại.
Sáng sớm lên núi thì mặt trời vẫn chưa xuất hiện, sương mù thỉnh thoảng còn tụ lại giống như một lớp sa mỏng.
Cố Trầm Chu giống như hai ngày trước ngồi ở vườn hoa phía sau sơn trang uống trà, nhưng hôm nay anh còn tiếp đón một vị khách không mời tự đến.
“Ông nội, sao ông lại đến đây?”
Cố Trầm Chu kinh ngạc bước lên nghênh đón.
Cố lão đi từ trên xe xuống cười ha hả:
“Hai ngày này không có cháu trai đi câu cá cùng nên ông cảm thấy tịch mịch rất lâu.”
“Con chuẩn bị hôm nay quay về.”
Cố Trầm Chu giải thích, lại nói:
“Ông nội, ông còn chưa đến đây thăm thú đúng không? Con đi cùng ông một lát.”
Cố lão gật đầu cùng đi vào với Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu đưa Cố lão đi từ trên lầu xuống dưới lầu dạo quanh một vòng, cuối cùng lại đi vào vườn hoa ở phía sau sơn trang – bọn họ đều hiểu rõ, Cố lão đến đây cũng không phải vì muốn xem sơn trang này được xây thế nào.
“Chuyện Thi San lần này, con có ý tưởng gì không?”
Ngồi xuống ghế đá, Cố lão đi thẳng vào vấn đề hỏi Cố Trầm Chu.
“Hạ Nam Sơn lần này chơi đúng là thủ đoạn tốt.”
Ông nội mình đến đây nên Cố Trầm Chu đổ hết nước và lá trà ở trong ấm đi, sau khi lần lượt rửa sạch lại một lần mới bắt đầu đun nước pha trà một lần nữa.
“Quân cờ Thi San này năm năm trước đã được ông ta bày ra, nếu không phải vụ tai nạn xe trùng hợp bị phá vỡ thì thời điểm đó sự liên kết giữa hai nhà Cố Vệ sẽ tràn ngập nguy cơ. Nhưng chuyện bị phá vỡ rồi thì ông ta cũng không hề sốt ruột, âm thầm ẩn nấp không xuất hiện, cho đến lúc này mới từ đằng sau ngang nhiên ra tay, một kích rung chuyển.”
“Cửa kho hàng ở Đức Hinh Viên làm bằng sắt nặng mấy chục kg lại bị khóa từ bên trong, không có cửa sổ cũng không có cống thoát nước, Thi San lại chết ở bên trong, trong tay cầm dao găm cắm trên ngực… gần như không cần khám nghiệm tử thi đã có thể khẳng định là Thi San tự sát.”
Sắc mặt Cố Trầm Chu thản nhiên, trong hai ngày qua anh đã nghiền ngẫm chuyện này rất nhiều lần.
“Cùng là người chết, Vương Sưởng do Hạ Hải Lâu ra tay và Thi San do Hạ Nam Sơn ra tay quả thực là cao thấp rõ ràng. Hạ Hải Lâu nói trắng ra là âm ngoan có mưu kế lại đủ to gan, nhưng thủ đoạn vẫn còn hơi non nớt, muốn nhìn thấu hay phản kích đều không quá khó khăn. Mà Hạ Nam Sơn, khi cha biết tin tức về Thi San đã nghĩ đến điểm này – nhưng sau đó nhà họ Cố chúng ta đã không thể rút ra được. Chỉ cần chúng ta đi điều tra thì sẽ không thể nào tránh khỏi chuyện này. Ông ta cũng không e dè hay dứt khoát muốn chúng ta tra ra được điều gì, nhưng đến thời khắc cuối cùng lại giải quyết tận gốc, hủy diệt sạch sẽ chứng cứ mấu chốt cuối cùng…”
Cố Trầm Chu rót nước sôi vào trong ấm trà, cầm nắp bình lên nhẹ vớt hết mấy vụn trà chỗ miệng ấm.
“Đằng trước có người kéo, đằng sau có kẻ đẩy, bên cạnh còn có nhà họ Vệ.”
Cố Trầm Chu thở dài một tiếng.
“Chúng ta chỉ có thể chọn một phe, còn phải đứng thật dứt khoát lưu loát.”
Vụ tai nạn của Vệ Tường Cẩm và việc Cố Trầm Chu bị tập kích có chỗ khác nhau.
Cố Trầm Chu bị tấn công là bởi vì Hạ Hải Lâu muốn khuấy đục hồ nước này, bản thân mình không có nguy hiểm về tính mạng; nhưng Vệ Tường Cẩm khác, vụ tai nạn đó của Vệ Tường Cẩm, nếu Cố Trầm Chu chạy đến trễ một chút thì anh ta đã thực sự chết trong lần ấy.
Điểm này, đừng nói là Vệ Thành Bá không nhịn được, cho dù là Cố Trầm Chu cũng tuyệt đối không thể nói với Vệ Tường Cẩm đã gặp phải cảnh tính mạng bị đe dọa: Cậu nhẫn nhịn chờ thêm đến lúc qua đợt nhiệm kì mới này, chúng ta tích dần lực lượng rồi lại vạch kế hoạch tiếp.
Mười mấy năm làm anh em đối xử chân thành, còn quan hệ ba đời của hai nhà.
Nếu tiếp tục không bày tỏ thái độ thì mối liên kết Vệ Cố vài chục năm nay sẽ bị chia cách. Bất kể nói theo góc độ chính trị hay là tình cảm cá nhân thì Cố Trầm Chu đều không thể nào nhận kết quả như thế.
Mà hiện giờ, cuộc phân tranh của Úc Uông vừa mới bắt đầu, không có ai biết kết quả ra sao, cho nên hai nhà Cố Vệ chỉ có thể đứng sang một phe, chỉ cần bên mình thắng thì mười mấy năm tiếp theo trong tương lai có thể nhìn thấy kết cục Hạ Nam Sơn phải vào tù…
“Ông nội…”
Cố Trầm Chu bất chợt lên tiếng.
“Còn có một cách.”
Trong mắt anh lóe lên tia sáng lạnh lùng.
“Hiện giờ chúng ta chắc chắn phải đứng bên phe Uông, đây là chuyện đã không thể thay đổi. Nhưng nếu muốn rời khỏi lốc xoáy này cũng không phải là không có cơ hội…”
“Ừ?”
Cố lão nói:
“Con thử nói xem.”
“Kéo nhà họ Hạ xuống nước.”
Giọng nói của anh cực kì bình tĩnh.
“Cha có thể không cần liều mạng tiến thêm một bước nữa, chúng ta cùng kéo nhà họ Hạ xuống thả ra bên ngoài năm năm, con muốn xem Hạ Nam Sơn có thể làm Thủ tướng trong Thường ủy như thế nào. Đến lúc ấy hai nhà Cố Vệ liên thủ thì cho dù có người nắm quyền chăm lo cũng không thể bao che cho Hạ Nam Sơn.”
“Con không hề coi trọng Uông Bác Nguyên một chút nào?”
Cố lão có chút đăm chiêu lại không truy hỏi tận gốc suy nghĩ của Cố Trầm Chu, tiếp đó chậm rãi nói:
“Như vậy cũng tốt, kế chưa thành là kế bại, kế chưa được là kết mất…”
Một bóng đen bất chợt nhảy từ trên cây xuống cái bàn đá!
Cảnh vệ vẫn canh giữ bên cạnh giật mình, súng lập tức được rút ra chĩa sang.
Cố lão cũng hơi sửng sốt, tiếp đó chăm chú nhìn lại liền thấy rõ bóng đen đó là một con khỉ:
“Đây…”
Ông đã lâu không được nhìn thấy một con khỉ xuất hiện đường hoàng trước mặt con người như thế.
“Chi chi, chi chi!”
Con khỉ kêu hai tiếng rồi đưa quả táo cầm trong tay cho Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu đưa tay ra nhận lấy:
“Mang theo từ bên Hoài Nam về, dáng vẻ rất thông minh ạ.”
Trong lúc nói ra một câu này thì con khỉ kia đã lại nhảy lên cây, không biết đào đâu ra thêm một quả táo nữa, lại nhảy xuống đưa cho Cố lão.Lần này ngay cả Cố lão cũng hơi giật mình:
“Ta cũng có?”
“Chi, chi!”
Con khỉ kêu lên hai tiếng, nhìn trái nhìn phải rồi nhảy xuống khỏi bàn đá, chạy bạch bạch đến bên giếng nước rồi múc một cốc nước nhỏ vẫn dùng để đánh răng đến đây, giơ lên muốn đưa cho Cố Trầm Chu và Cố lão.
“… Chẳng lẽ muốn để chúng ta dùng để rửa quả?”
Cố lão hỏi.
“Con cảm thấy chắc là vậy…”
Cố Trầm Chu nói, trong lòng cũng hiểu được con khỉ này đúng là thật sự càng ngày càng thông minh, anh đón lấy cốc nước trong tay con khỉ rồi đặt lên bàn đó, lại cầm táo trong tay mình và ông nội đến cạnh giếng rửa sạch xong mới đưa trả cho Cố lão.
Cố lão cầm lấy cắn một miếng.
“Thật ngọt.”
Ông mỉm cười với con khỉ rồi khen hai câu, thấy con khỉ khoa chân múa tay dáng vẻ cũng rất vui mừng thì bất giác bước lên trêu chọc con khỉ hồi lâu, cho đến tận lúc ăn xong táo mới đứng dậy nói:
“Được rồi, tự con có chủ ý, ông nội an tâm.”
Ông nâng tay lên đặt trên vai Cố Trầm Chu, siết nhẹ một cái rồi nói:
“Chính trị chính là như thế, có bắt đầu thì sẽ có kết thúc, có vinh quang thì cũng có thê lương, chúng ta đã thắng được thì cũng phải biết thua như thế nào.”
Đại khái vì chuyện này là do Cố Trầm Chu đích thân đào ra, liên tục vài ngày liền, chuyện đầu tiên Vệ Thành Bá làm mỗi khi quay về chính là nói hết từ đầu đến cuối những tiến triển của chuyện này cho Cố Trầm chu.
Mỗi khi Cố Trầm Chu đi sang cũng chỉ mang theo hai tai chứ không nói nhiều: Bất kể là quân đội hay công an thì về mặt này chỉ có đạo lí là lợi hại hơn anh chứ không phải ngược lại.
Ngày thứ ba sau khi phát hiện ra tung tích của Thi San, Vệ Thành Bá dựa vào ảnh chụp, cuối cùng đợi được tin tức về Thi San thông qua hệ thống ghi hình giao thông, trong phần tin tức này thì cô ta lấy tên giả là Triệu Lâm, thân phận là người Hoa Kiều ở nước ngoài, địa chỉ ở nước ngoài bao gồm cả số cá nhân cũng đều được viết ở bên trong.
Vệ Thành Bá lập tức phái người xâm nhập điều tra, đồng thời lại kéo Bành Hữu Xuân từ trong ngục đến, còn đi dạy dỗ bang phái mà Bành Hữu Xuân từng phục vụ, cuối cùng thực sự hỏi ra được một chuyện: Bọn họ quả thật không biết là ai làm, lúc ấy đối phương gửi thẳng tiền vào trong tài khoản cho bọn họ, kêu bọn họ đúng giờ đến địa điểm xác định đâm Vệ Tường Cẩm; nhưng khi người của Vệ Thành Bá lấy ảnh chụp của Thi San ra thì một kẻ lúc ấy có tiếp xúc với chuyện này nhớ ra rằng mình đúng là từng nhìn thấy Thi San – Lúc giao dịch với người đứng phía sau thì gã từng tham dự cùng với người phụ nữ này ở địa điểm chỉ định, bởi vì vóc dáng đối phương cao gầy lại xinh đẹp cho nên đến giờ gã vẫn còn nhớ.
Mọi việc phát triển đến mức này thì có thể kết luận cơ bản, chỉ cần bắt được Thi San là có thể xé mở một cánh cửa lớn trên lớp sương mù bao phủ lên toàn bộ vụ tai nạn xe cộ của Vệ Tường Cẩm, đến khi ấy cho dù không thể hoàn toàn dùng các chứng cứ để định tội thì cũng có thể đoán ra được kẻ làm chủ thực sự ở phía sau.
Lần này hai nhà Cố Vệ cũng không còn bận tâm đến việc phải khiêm tốn trong nhiệm kì mới, Vệ Thành Bá trực tiếp điều động công an, thậm chí là cả quân đội, canh gác ở các địa điểm giao thông quốc lộ và sân bay, tìm kiếm tung tích của Thi San khắp trong kinh thành; Cố Tân Quân thì sử dụng sức ảnh hưởng của chính mình, phối hợp với hành động của Vệ Thành Bá từ khắp các mặt. Chỉ vỏn vẹn trong thời gian chưa đến mười ngày, bọn họ đã điều tra loại trừ được hầu hết các khu vực, tập trung hết vào mấy điểm, cũng xác định được Thi San quả thực còn ở trong kinh thành.
“… Chúc quí vị buổi tối vui vẻ, điểm chính trong tin tức hôm nay gồm: Thủ tướng nước ta Thẩm Hữu Xương hội đàn với các nhà khoa học về nước; tỉnh Dương Hoài xảy ra vụ án kinh tế đặc biệt nghiêm trọng của ủy viên X, phó Thủ tướng nước ta Hách Bình Tân yêu cầu điều tra rõ nguyên nhân, dứt khoát bắt được kẻ phạm tội; mức tăng trưởng kinh tế quốc dân trong sáu tháng cuối năm tăng năm điểm, bộ phận tự chủ đổi mới khoa học kĩ thuật ở các tỉnh thành chiếm tổng tỉ trọng 30% –“
Chương trình tin tức lúc bảy giờ tối phát tin tức ngày hôm nay, Cố Tân Quân và Trịnh Nguyệt Lâm có việc đột xuất, Cố Chính Gia tự học ở trường buổi tối, Cố Trầm Chu ngồi trong phòng khách xem TV đồng thời nói chuyện điện thoại với Vệ Tường Cẩm – đây là lần đầu tiên Vệ Tường Cẩm bấm gọi lại sau khi Cố Trầm Chu gọi liên tục hơn năm mươi cuộc lúc phát hiện ra tung tích của Thi San.
Anh ta dường như vừa chạy bộ đường dài xong, hơi thở còn không ổn, câu đầu tiên nói chính là:
“Hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ, mình còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì lớn!”
Nói thật ra, Cố Trầm Chu thực sự cảm thấy hơi kinh ngạc vì hôm nay có thể nhận được điện thoại của Vệ Tường Cẩm, anh cười nói:
“Đã qua mười bảy mười tám ngày rồi, có việc gì lớn còn phải đợi cậu hỏi đến, đồ ăn nóng cũng đã nguội ngắt!”
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Nhiệm vụ của cậu ở bên đó kết thúc rồi? Biết chuyện về Thi San chưa?”
“Biết rồi, sau khi cậu nói cho cha mình biết thì cha mình đương nhiên là nói cho mình ngay hôm đó.”
Vệ Tường Cẩm ở đầu kia điện thoại nói:
“Nhưng thực sự không ngờ rằng cậu sẽ gọi thẳng hơn năm mươi cuộc…”
“Khi đó mình đang ngẩn người mà, điện thoại tự gọi thôi.”
Thực ra Cố Trầm Chu cũng hiểu được hôm ấy mình cực kì không bình tĩnh, nhưng ngoài miệng vẫn phải tìm được lí do.
Vệ Tường Cẩm:
“Bây giờ chuyện tiến hành thế nào?… Cậu ở bên kia cũng xem tin tức? Tiếng vang sang tận đây trùng lặp với bên mình rồi.”
Cố Trầm Chu mỉm cười:
“Đúng lúc cùng xem. Đang tìm người, nếu tìm được Thi San thì chuyện này sẽ điều tra được rõ một nửa!”
Vệ Tường Cẩm nói thêm:
“Mình ở trong này không rõ lắm, cha mình và chú Cố hai ngày nay vận dùng rất nhiều lực lượng, là thiết lập canh gác hay điều tra?”
“Nói cậu không biết nhưng thực ra cậu lại biết rất rõ ràng đấy, gương mẫu đời thứ ba, lòng mọi người đều rõ mà.”
Cố Trầm Chu trêu chọc.
Vệ Tường Cẩm cũng cười:
“Nói nghiêm túc đi.”
Thực ra Cố Trầm Chu cũng hiểu ý của Vệ Tường Cẩm, không nói hai người là anh em nhiều năm như thế, nói thẳng ra thì đám đời thứ ba lớn lên trong gia đình chính trị có mấy người là không hiểu hàm ý trong lời nói của người khác đâu? Đến thời khắc mấu chốt này, nếu như mọi chuyện đều xuất hiện trên người anh thì xuất phát từ sự cảnh giác với cảnh mơ, anh sẽ lựa chọn tạm thời nhẫn nhịn một hơi cũng phải làm như thế; nhưng chuyện của Vệ Tường Cẩm lại khác, cùng lúc những kẻ ấy quả thực muốn Vệ Tường Cẩm chết, mặt khác những kẻ làm chủ phía sau màn còn chưa bị bắt được, nếu bỏ qua cơ hội này thì rất có khả năng cuối cùng sẽ không tìm ra được:
“Nếu nói là khiêm tốn thì cũng không có đạo lí lão hổ khiêm tốn thì biến thành mèo bệnh được, nếu hai chúng ta đổi hoàn cảnh cho nhau thì bác Vệ khẳng định sẽ giúp cha mình điều tra tận gốc.”
Vệ Tường Cẩm:
“Liệu có ảnh hưởng đến quyết định lui xuống của chú Cố không?”
Cố Trầm Chu khẳng định:
“Không đâu, chỉ chống đẩy một hồi thôi, không có ảnh hưởng gì.”
“Được.”
Vệ Tưởng Cẩm ở đầu bên kia còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng hình như bị ai thúc giục nên nhanh chóng nói:
“Mình cúp máy trước, lần sau nói tiếp.”
Cố Trầm Chu vừa lên tiếng thì đầu điện thoại bên kia đã vang lên tiếng ‘đô đô’. Anh ấn tắt di động thì đúng lúc nghe thấy tiếng mở cửa bèn ngẩng đầu lên: Cố Tân Quân và Trịnh Nguyệt Lâm đã về.
“Cha, dì.”
Anh đứng dậy khỏi sô pha.
Cố Tân Quân gật đầu, thấy TV còn đang phát tin tức thì ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Trịnh Nguyệt Lâm thì nhẹ mỉm cười với Cố Trầm Chu rồi đi lên lầu thay quần áo công sở ra.
“Cha, cha uống trà đi.”
Trong bình có trà nóng vừa pha xong, Cố Trầm Chu rót một chén cho cha mình, thuận tiện nhìn qua sắc mặt ông – anh phát hiện ra vừa rồi mình không hề nhìn nhầm, sắc mặt Cố Tân Quân nặng nề, vẻ mặt thực sự không dễ nhìn lắm.
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Cố Trầm Chu vừa mới cân nhắc thì đã nghe chương trình tin tức phát chi tiết đến tin tức về vụ án kinh tế đặc biệt nghiêm trọng ở tỉnh Dương Hoài.
Cố Tân Quân bưng chén trà lên nhắm mắt lại một lúc, chợt mở miệng:
“Bí thư Tỉnh ủy Dương Hoài là người của phe Uông.”
Cố Trầm Chu hơi khựng lại rồi tiếp tục xem tin tức:
“Chuyện này là muốn bí thư Tỉnh ủy đến chịu tiếng xấu thay kẻ khác?”
“Oan ức hay không oan ức, còn không biết có phải là thật hay không mà.”
Cố Tân Quân thản nhiên:
“Ngược lại vào lúc này thì thật là đúng dịp.”
“Là do phe Úc làm ạ?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Cố Tân Quân vuốt ve mép chén, một lúc lâu sau mới nói:
“Vị phe Úc kia vẫn vô cùng khiêm tốn. Muốn điều tra thì khẳng định là không tra nổi đến ông ta, chỉ sợ ngay cả một kẻ tùy tiện bên phe ông ta cũng không điều tra ra được.”
Lời này của Cố Tân Quân cũng không xác định có phải đối phương làm hay không, nhưng trong lòng ông lại vô cùng hoài nghi đối phương.
Cố Trầm Chu vẫn đang cúi đầu cân nhắc chuyện này, lại nghe Cố Tân Quân nói tiếp:
“Bác Vệ có nói với con là hôm nay đã có kết quả điều tra chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Cố Trầm Chu hơi ngập ngừng.
“Con vừa mới nói chuyện điện thoại với Tường Cẩm, Tường Cẩm cũng không nói gì cho con cả.”
“Chứng cứ chỉ về một kẻ bên phe Úc, người này con rất quen.”
“Hạ –“
Phản ứng đầu tiên của Cố Trầm Chu là Hạ Hải Lâu, nhưng anh lập tức bắt được điểm không hợp lí bên trong: Chuyện này từ năm năm trước đã bắt đầu thiết lập, khi đó Hạ Hải Lâu vốn chưa hề đến kinh thành, hơn nữa nhân vật tên Thi San này cũng không phải người mà một công tử đời thứ ba như Hạ Hải Lâu có thể kéo ra được.
“Là Hạ Nam Sơn?”
“Mười phần chắc bảy tám.”
Cố Tân Quân từ tốn nói, nói xong lại nhắm mắt dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi.Không khí trong phòng khách nặng nề một lúc.
Trịnh Nguyệt Lâm thay quần áo xong đi từ trên lầu xuống, vừa mới ngồi xuống sô pha thì di động của Cố Tân Quân đã vang lên. Ông nhìn số điện thoại trước rồi mới nhận máy.
“Lão Vệ, có chuyện gì?”
Người ở đầu bên kia nói gì đó, Cố Trầm Chu ngồi bên cạnh Cố Tân Quân chỉ nghe được loáng thoáng về chuyện của Thi San, sau đó mặt Cố Tân Quân gần như đã trầm như nước:
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ kêu Trầm Chu qua bên chỗ anh.”
“Cha, xảy ra chuyện gì rồi?”
Cố Trầm Chu đợi cha mình cúp máy mới lên tiếng hỏi.
Là tình hình điều tra Thi San xảy ra chuyện gì sao? Anh vừa mới tự hỏi thì nghe Cố Tân Quân nói:
“Đã tìm được Thi San.”
Cho dù nghe thấy tin Thi San đã chạy mất thì Cố Trầm Chu cũng không lộ vẻ kinh ngạc đến vậy:
“Đã tìm được rồi?”
“Ở trong khu vực Đức Hinh Viên, con đi qua đi.”
Cố Tân Quân day day mi tâm nói với Cố Trầm Chu.
Tiếp đó, Cố Trầm Chu cũng bất chấp vẻ suy tư và thái độ kì lạ của Cố Tân Quân, vội vàng vâng một tiếng rồi lấy chìa khóa lái xe đến khu vực trung tâm.
Dọc đường đi, đủ loại vấn đề thi nhau cuộn trào trong đầu anh.
Có thái độ kì lạ của Cố Tân Quân, có Thi San đột nhiên bị bắt được, có kẻ làm chủ đứng sau chuyện này, Hạ Nam Sơn ngoài ý muốn lại không khiến người ta bất ngờ chút nào, còn có rất nhiều rất nhiều những người và chuyện khác, Vệ Thành Bá, Vệ Tường Cẩm, Bành Hữu Xuân, mẹ của Bành Hữu Xuân –
Đợi Cố Trầm Chu lái xe chạy thẳng đến Đức Hinh Viên thì dân chúng ở đây đã bị sơ tán, cảnh sát mặc trang phục chống bạo động vây trong trong ngoài ngoài đến mấy tầng, quần chúng đứng xem náo nhiệt đứng ở bên ngoài nghiêng đầu nhìn vào.
Nhìn đám người thường này gương mặt của Cố Trầm Chu liền không tốt, anh đang muốn gọi điện thoại cho Vệ Thành Bá thì thấy phó quan Trương bên cạnh Vệ Thành Bá nhanh chóng đi từ trong đội cảnh sát phòng vệ ra nói với Cố Trầm Chu:
“Cố thiếu gia, cậu đi theo tôi vào.”
Cố Trầm Chu gật đầu:
“Mọi chuyện tiến hành đến mức nào rồi? Đã bắt được Thi San à?”
“Một bước cuối cùng thì đoàn người của chúng tôi đã vọt vào trong phòng, Cố thiếu gia đến kịp lúc.”
Phó quan Trương đáp:
“Tôi đưa cậu đến chỗ Tư lệnh Vệ, hôm nay Tư lệnh Vệ đã tự mình đến đây trấn giữ.”
Cố Trầm Chu ừ một tiếng rồi nhanh chóng đi cùng phó quan Trương đến bên cạnh Vệ Thành Bá.
Hôm nay Vệ Thành Bá không chỉ tự mình đến trấn giữ ở hiện trường mà còn đứng rất sát ở đằng trước, gần như ở trên tuyến đầu, mấy quân nhân ở bên cạnh ông quả thực như rơi vào giữa quân địch, tất cả đều đội mũ giáp mặc quần áo chống đạn, toàn bộ súng tự động đều được chĩa ra bên ngoài, hoàn toàn dùng thân thể vây kín ông ở giữa, chỉ e bên cạnh dù có chút gió thổi có lay cũng sẽ bị những chiến sĩ căng thẳng cực độ này liên hợp dùng đạn xé nát trước tiên.
Lúc này phó quan Trương đã thể hiện ra tố chất giờ phút nào cũng gấp gáp của quân nhân, ông ta đưa Cố Trầm Chu đến chỗ Vệ Thành Bá, từ khoảng cách ba thước đã gọi một tiếng ‘Tư lệnh Vệ’, thấy đối phương nhìn qua gật đầu rồi mới mang theo Cố Trầm Chu thả chậm bước chân, chậm rãi đi vào trong phòng vây, vừa đi vừa nói:
“Vụ tai nạn xe cộ của Vệ công tử là một vụ án lớn, cấp trên rất coi trọng, còn chỉ thị cần phải bắt được hung thủ đưa ra công lí. Nếu lúc này Tư lệnh Vệ lại xảy ra chuyện gì thì tất cả những người ở đây có chết cũng không đủ.”
Cố Trầm Chu đương nhiên hiểu rõ điểm này, anh vừa thuận miệng đáp lời phó quan Trương vừa đi vào trong vòng vây, chăm chú quan sát sắc mặt của Vệ Thành Bá rồi thì trong lòng liền đập mạnh mấy cái: Sắc mặt của Vệ Thành Bá giống như Cố Tân Quân vừa rồi, vô cùng khó coi.
“Tiểu Chu đến rồi.”
Vệ Thành Bá nói với Cố Trầm Chu một câu rồi tiếp tục chú ý đến tình hình phía trước.
Cố Trầm Chu tạm thời kiềm chế những nghi vấn cùng cảm xúc đang cuồn cuộn trong đầu, nhìn theo tầm mắt của Vệ Thành Bá về phía trước: Mọi chuyện quả thực đã tiến hành đến bước cuối cùng, vài cảnh sát mặc trang phục chống bạo động mang theo súng tự động đã tụ tập đến ngoài cửa kho hàng, đang chuẩn bị phá cửa xông vào!
Ánh mắt Cố Trầm Chu nhìn chằm chằm gắt gao không rời vào cánh cửa của kho hàng. Anh cảm thấy mình dường như đã bắt được cái gì đó nhưng cũng lại có chút không rõ: Vì sao Thi San đã sắp bị bắt, toàn bộ manh mối có được đều chỉ thẳng về phía Hạ Nam Sơn, nhưng sao từ Cố Tân Quân đến Vệ Thành Bá đều có sắc mặt vô cùng khó coi?
Tiếng phá cửa ngắn ngủi mà nặng nề vang lên, cửa kho hàng làm bằng sắt bị phá, một đám mây đen bất chợt lao từ trong cánh cửa rộng mở ra!
— Đó là cái gì?
Cố Trầm Chu vừa mới nghĩ như vậy thì thấy những cảnh sát ở bên cạnh trực tiếp cầm súng phun lửa nhắm vào đám mây đen kia, một vị quan quân trung cấp còn cao giọng hô:
“Là ruồi, dùng súng phun lửa đốt cháy chúng!”
Trong nháy mắt Cố Trầm Chu cuối cùng cũng đã tìm ra được một con đường trong đám sương mù kia, trong nháy mắt giống như được nước giội thẳng lên đầu!
Thi San chết.
Gương mặt sưng vù đen thui, hai mắt lồi ra, trên quần áo và da đầy những vết xanh đen, đứng từ rất xa đã có thể ngửi thấy mùi thịt thối.
Hàng trăm hàng ngàn con ruồi bị súng phun lửa phun chết mất một phần lớn lại ùn ùn bay ra từ những góc tối không hề ngơi nghỉ, vòng quanh thi thể được các cảnh sát nâng ra kia mãi không chịu bỏ đi.
Cố Trầm Chu thực sự đứng rất gần Vệ Thành Bá, gần đến mức anh có thể cảm giác được sự run rẩy trên thân thể đối phương, có thể nghe thấy tiếng rít khẽ thoát ra từ khe hở trong kẽ răng của đối phương.
“Hạ Nam Sơn, Hạ Nam Sơn…”
“Khinh người quá đáng, đúng là khinh người quá đáng…”
“Vệ Thành Bá tôi thề đối đầu với ông!”
Cố Trầm Chu vẫn giữ im lặng nhìn xung quanh một lượt, thấy bất kể là phó quan Trương hay những quân nhân đứng xung quanh Vệ Thành Bá thì đều giữ vẻ mặt nghiêm túc, dường như vốn không hề nghe thấy mấy câu đó.
Lúc này thi thể đã được kiểm tra bước đầu, một cảnh sát chạy lên phía trước kính lễ với Vệ Thành Bá xong thì nói:
“Báo cáo Tư lệnh, người tình nghi phạm tội đã được phát hiện, bước đầu kiểm tra phán đoán thì người tình nghi đã tử vong trên mười hai ngày.”
Vệ Thành Bá không nói gì cả, đẩy bức tường người trước mặt ra, đoạt lấy súng tự động trên tay một người lính, mở chốt nhắm ngay vào mặt đất bên cạnh thi thể trút xuống cả một băng đạn!
Tiếng súng tự động ‘Đùng đùng đùng’ bắn ra, tất cả mọi người xung quanh đều câm như hến.
Thời gian nói dài không dài, chỉ trong hơn mười giây mà Vệ Thành Bá đã ném súng tự động không còn một viên đạn xuống đất, quay người lại nhanh chóng rời đi:
“Thu đội!”
Cố Trầm Chu vẫn không nói gì, anh đi theo sau Vệ Thành Bá rời khỏi Đức Hinh Viên rồi lái xe quay về Thiên Thụy Viên, tiếp đó Vệ Thành Bá về nhà rồi Cố Tân Quân đi từ nhà bên cạnh sang nghe thấy tiếng nói phẫn nộ:
“Lão Cố, tôi nói thẳng, việc này điều tra đến đây đã rất rõ ràng, cậu không cần can thiệp nữa! Thủ đoạn của Hạ Nam Sơn này thật cao mà, gã dám giết người chặt đứt chứng cứ, tôi cũng dám theo gã dập đầu chết đến cùng!”
Cố Trầm Chu thầm thở dài một tiếng. Anh vẫn không nói được một lời, chỉ còn chờ Cố Tân Quân đưa ra quyết định.
Nhưng thực tế thì sau đó cũng không có lựa chọn thứ hai.
Chỉ trong vòng một tiếng rưỡi.
Một tiếng rưỡi trước anh còn nói với Vệ Tường Cẩm rằng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch lui về địa phương của nhà họ Cố…
“Vệ Thành Bá, lời này của anh là có ý gì?”
Sắc mặt Cố Tân Quân trầm xuống.
“Anh nhìn Trầm Chu nhà tôi lớn lên, chẳng lẽ tôi không nhìn Tường Cẩm nhà anh lớn lên hay sao? Hạ Nam Sơn ông ta muốn đoạn căn nhà anh cũng chính là đoạn căn nhà họ Cố tôi! Hiện giờ toàn bộ mọi chuyện đều đã tra ra được manh mối, tuy rằng không cầm được chứng cứ nhưng tất cả đã xác định là Hạ Nam Sơn đứng sau lưng giở trò quỷ, lặp đi lặp lại mãi Hạ Nam Sơn không khỏi cũng quá không coi hai nhà chúng ta ra gì! Ông ta đứng ở bên phe Úc thì chúng ta đứng ở bên phe Uông, nhìn xem cuối cùng là ai kéo ai xuống ngựa!”
Vệ Thành Bá thở hắt ra một hơi khó chịu rồi ngồi xuống sô pha:
“Lão Cố, chúng ta cùng phân tích Uông Bác Nguyên một chút.”
Cuộc thảo luận tiếp theo chính là hai mặt thắng thua của phe Uông và phe Úc, Cố Trầm Chu không đợi thêm nữa, anh lặng lẽ rời khỏi nhà, cũng không quay về căn nhà bên cạnh mà lái xe đi đến sơn trang Thiên Hương.
Hiện giờ anh cần được yên tĩnh ở một mình trong chốc lát, cẩn thận tự cân nhắc lại.
Sáng sớm lên núi thì mặt trời vẫn chưa xuất hiện, sương mù thỉnh thoảng còn tụ lại giống như một lớp sa mỏng.
Cố Trầm Chu giống như hai ngày trước ngồi ở vườn hoa phía sau sơn trang uống trà, nhưng hôm nay anh còn tiếp đón một vị khách không mời tự đến.
“Ông nội, sao ông lại đến đây?”
Cố Trầm Chu kinh ngạc bước lên nghênh đón.
Cố lão đi từ trên xe xuống cười ha hả:
“Hai ngày này không có cháu trai đi câu cá cùng nên ông cảm thấy tịch mịch rất lâu.”
“Con chuẩn bị hôm nay quay về.”
Cố Trầm Chu giải thích, lại nói:
“Ông nội, ông còn chưa đến đây thăm thú đúng không? Con đi cùng ông một lát.”
Cố lão gật đầu cùng đi vào với Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu đưa Cố lão đi từ trên lầu xuống dưới lầu dạo quanh một vòng, cuối cùng lại đi vào vườn hoa ở phía sau sơn trang – bọn họ đều hiểu rõ, Cố lão đến đây cũng không phải vì muốn xem sơn trang này được xây thế nào.
“Chuyện Thi San lần này, con có ý tưởng gì không?”
Ngồi xuống ghế đá, Cố lão đi thẳng vào vấn đề hỏi Cố Trầm Chu.
“Hạ Nam Sơn lần này chơi đúng là thủ đoạn tốt.”
Ông nội mình đến đây nên Cố Trầm Chu đổ hết nước và lá trà ở trong ấm đi, sau khi lần lượt rửa sạch lại một lần mới bắt đầu đun nước pha trà một lần nữa.
“Quân cờ Thi San này năm năm trước đã được ông ta bày ra, nếu không phải vụ tai nạn xe trùng hợp bị phá vỡ thì thời điểm đó sự liên kết giữa hai nhà Cố Vệ sẽ tràn ngập nguy cơ. Nhưng chuyện bị phá vỡ rồi thì ông ta cũng không hề sốt ruột, âm thầm ẩn nấp không xuất hiện, cho đến lúc này mới từ đằng sau ngang nhiên ra tay, một kích rung chuyển.”
“Cửa kho hàng ở Đức Hinh Viên làm bằng sắt nặng mấy chục kg lại bị khóa từ bên trong, không có cửa sổ cũng không có cống thoát nước, Thi San lại chết ở bên trong, trong tay cầm dao găm cắm trên ngực… gần như không cần khám nghiệm tử thi đã có thể khẳng định là Thi San tự sát.”
Sắc mặt Cố Trầm Chu thản nhiên, trong hai ngày qua anh đã nghiền ngẫm chuyện này rất nhiều lần.
“Cùng là người chết, Vương Sưởng do Hạ Hải Lâu ra tay và Thi San do Hạ Nam Sơn ra tay quả thực là cao thấp rõ ràng. Hạ Hải Lâu nói trắng ra là âm ngoan có mưu kế lại đủ to gan, nhưng thủ đoạn vẫn còn hơi non nớt, muốn nhìn thấu hay phản kích đều không quá khó khăn. Mà Hạ Nam Sơn, khi cha biết tin tức về Thi San đã nghĩ đến điểm này – nhưng sau đó nhà họ Cố chúng ta đã không thể rút ra được. Chỉ cần chúng ta đi điều tra thì sẽ không thể nào tránh khỏi chuyện này. Ông ta cũng không e dè hay dứt khoát muốn chúng ta tra ra được điều gì, nhưng đến thời khắc cuối cùng lại giải quyết tận gốc, hủy diệt sạch sẽ chứng cứ mấu chốt cuối cùng…”
Cố Trầm Chu rót nước sôi vào trong ấm trà, cầm nắp bình lên nhẹ vớt hết mấy vụn trà chỗ miệng ấm.
“Đằng trước có người kéo, đằng sau có kẻ đẩy, bên cạnh còn có nhà họ Vệ.”
Cố Trầm Chu thở dài một tiếng.
“Chúng ta chỉ có thể chọn một phe, còn phải đứng thật dứt khoát lưu loát.”
Vụ tai nạn của Vệ Tường Cẩm và việc Cố Trầm Chu bị tập kích có chỗ khác nhau.
Cố Trầm Chu bị tấn công là bởi vì Hạ Hải Lâu muốn khuấy đục hồ nước này, bản thân mình không có nguy hiểm về tính mạng; nhưng Vệ Tường Cẩm khác, vụ tai nạn đó của Vệ Tường Cẩm, nếu Cố Trầm Chu chạy đến trễ một chút thì anh ta đã thực sự chết trong lần ấy.
Điểm này, đừng nói là Vệ Thành Bá không nhịn được, cho dù là Cố Trầm Chu cũng tuyệt đối không thể nói với Vệ Tường Cẩm đã gặp phải cảnh tính mạng bị đe dọa: Cậu nhẫn nhịn chờ thêm đến lúc qua đợt nhiệm kì mới này, chúng ta tích dần lực lượng rồi lại vạch kế hoạch tiếp.
Mười mấy năm làm anh em đối xử chân thành, còn quan hệ ba đời của hai nhà.
Nếu tiếp tục không bày tỏ thái độ thì mối liên kết Vệ Cố vài chục năm nay sẽ bị chia cách. Bất kể nói theo góc độ chính trị hay là tình cảm cá nhân thì Cố Trầm Chu đều không thể nào nhận kết quả như thế.
Mà hiện giờ, cuộc phân tranh của Úc Uông vừa mới bắt đầu, không có ai biết kết quả ra sao, cho nên hai nhà Cố Vệ chỉ có thể đứng sang một phe, chỉ cần bên mình thắng thì mười mấy năm tiếp theo trong tương lai có thể nhìn thấy kết cục Hạ Nam Sơn phải vào tù…
“Ông nội…”
Cố Trầm Chu bất chợt lên tiếng.
“Còn có một cách.”
Trong mắt anh lóe lên tia sáng lạnh lùng.
“Hiện giờ chúng ta chắc chắn phải đứng bên phe Uông, đây là chuyện đã không thể thay đổi. Nhưng nếu muốn rời khỏi lốc xoáy này cũng không phải là không có cơ hội…”
“Ừ?”
Cố lão nói:
“Con thử nói xem.”
“Kéo nhà họ Hạ xuống nước.”
Giọng nói của anh cực kì bình tĩnh.
“Cha có thể không cần liều mạng tiến thêm một bước nữa, chúng ta cùng kéo nhà họ Hạ xuống thả ra bên ngoài năm năm, con muốn xem Hạ Nam Sơn có thể làm Thủ tướng trong Thường ủy như thế nào. Đến lúc ấy hai nhà Cố Vệ liên thủ thì cho dù có người nắm quyền chăm lo cũng không thể bao che cho Hạ Nam Sơn.”
“Con không hề coi trọng Uông Bác Nguyên một chút nào?”
Cố lão có chút đăm chiêu lại không truy hỏi tận gốc suy nghĩ của Cố Trầm Chu, tiếp đó chậm rãi nói:
“Như vậy cũng tốt, kế chưa thành là kế bại, kế chưa được là kết mất…”
Một bóng đen bất chợt nhảy từ trên cây xuống cái bàn đá!
Cảnh vệ vẫn canh giữ bên cạnh giật mình, súng lập tức được rút ra chĩa sang.
Cố lão cũng hơi sửng sốt, tiếp đó chăm chú nhìn lại liền thấy rõ bóng đen đó là một con khỉ:
“Đây…”
Ông đã lâu không được nhìn thấy một con khỉ xuất hiện đường hoàng trước mặt con người như thế.
“Chi chi, chi chi!”
Con khỉ kêu hai tiếng rồi đưa quả táo cầm trong tay cho Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu đưa tay ra nhận lấy:
“Mang theo từ bên Hoài Nam về, dáng vẻ rất thông minh ạ.”
Trong lúc nói ra một câu này thì con khỉ kia đã lại nhảy lên cây, không biết đào đâu ra thêm một quả táo nữa, lại nhảy xuống đưa cho Cố lão.Lần này ngay cả Cố lão cũng hơi giật mình:
“Ta cũng có?”
“Chi, chi!”
Con khỉ kêu lên hai tiếng, nhìn trái nhìn phải rồi nhảy xuống khỏi bàn đá, chạy bạch bạch đến bên giếng nước rồi múc một cốc nước nhỏ vẫn dùng để đánh răng đến đây, giơ lên muốn đưa cho Cố Trầm Chu và Cố lão.
“… Chẳng lẽ muốn để chúng ta dùng để rửa quả?”
Cố lão hỏi.
“Con cảm thấy chắc là vậy…”
Cố Trầm Chu nói, trong lòng cũng hiểu được con khỉ này đúng là thật sự càng ngày càng thông minh, anh đón lấy cốc nước trong tay con khỉ rồi đặt lên bàn đó, lại cầm táo trong tay mình và ông nội đến cạnh giếng rửa sạch xong mới đưa trả cho Cố lão.
Cố lão cầm lấy cắn một miếng.
“Thật ngọt.”
Ông mỉm cười với con khỉ rồi khen hai câu, thấy con khỉ khoa chân múa tay dáng vẻ cũng rất vui mừng thì bất giác bước lên trêu chọc con khỉ hồi lâu, cho đến tận lúc ăn xong táo mới đứng dậy nói:
“Được rồi, tự con có chủ ý, ông nội an tâm.”
Ông nâng tay lên đặt trên vai Cố Trầm Chu, siết nhẹ một cái rồi nói:
“Chính trị chính là như thế, có bắt đầu thì sẽ có kết thúc, có vinh quang thì cũng có thê lương, chúng ta đã thắng được thì cũng phải biết thua như thế nào.”
Bình luận truyện