Trảm Long (Tập 2) - Tranh Đoạt Long Quyết
Chương 1: Hung trạch
An Long Nhi tay trái cầm cuốn Thiên Ngọc kinh, một danh tác của phái phong thủy Dương công, tay phải giữ cương ngựa, ngồi ở ghế trước chiếc xe ngựa kiểu Tây, vừa xem sách, vừa thong thả để hai con ngựa chạy nước kiệu trên đường.
Giá hành lý ở đuôi cỗ xe buộc mấy thùng đồ to tướng, Jack ngồi ngược trên đống hành lý, kích động hô khẩu hiệu cổ vũ: “Go go go! Let’s go!”
Lục Kiều Kiều đang chạy cách cỗ xe ngựa chừng năm sáu trượng, toàn thân mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc như trâu, cắm đầu cắm cổ đuổi theo.
“Đủ... đủ rồi... tôi không xong rồi...”
Lục Kiều Kiều thở không ra hơi gào lên, dù miệng thét không xong, nhưng giọng cô vẫn cứ vang lanh lảnh.
Jack nói: “Cố gắng thêm một chút nữa, keep it up!”
“Không được rồi, tôi không chạy nổi nữa... mau dừng xe lại...” Lục Kiều Kiều kêu lên thảm thiết.
“Em đã nói phải chạy ba mươi phút mà, giờ còn hai mươi phút nữa, mau chạy cho xong đi!” Jack cầm chiếc đồng hồ quả quýt vàng trên tay, lớn tiếng thông báo thời gian cho Lục Kiều Kiều.
“A! Cứu tôi với... sao lại còn những hai mươi phút chứ! Ôi... tôi đi chết đây! A!” Lục Kiều Kiều há miệng thở hồng hộc, nét mặt đau khổ vô cùng, nhưng hai chân vẫn kiên trì bước chạy.
“Go! Go!” Jack nhiệt tình cổ vũ cho Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều kêu lên: “Anh xuống đây chạy với tôi... không thì tôi không chạy nữa đâu...”
“Em chẳng bảo là muốn rèn luyện sức khỏe còn gì, sao cả anh cũng phải chạy cùng...”
“Anh mà không xuống chạy... phần tiền của anh tôi sẽ cho Long Nhi hết...” Lục Kiều Kiều uy hiếp Jack.
Jack lập tức tung mình trượt xuống xe, chạy đến bên cạnh Lục Kiều Kiều cùng sánh vai với cô, gương mặt nở một nụ cười hết sức hứng khởi: “Ồ, hôm nay thời tiết đẹp quá... hầy hồ... hầy... anh thích chạy bộ lắm...”
Lục Kiều Kiều vươn tay bám lấy lưng quần bò của Jack, tấp ta tấp tểnh chạy về phía trước, miệng nói: “Xem đồng hồ, mau xem đồng hồ... còn bao lâu nữa... tôi không xong rồi...”
“Vẫn còn mười bảy phút nữa...”
“A...” Lục Kiều Kiều tuyệt vọng gào lên thảm thiết.
Không lâu sau, Jack cũng kêu lên: “Long Nhi... xe ngựa sao càng lúc chạy càng nhanh thế...”
“Em có thúc ngựa đâu, tốc độ vẫn y nguyên như thế mà...” An Long Nhi đứng dậy ngoảnh đầu nói với ra sau.
Lúc này Jack đã thở hồng hộc như Lục Kiều Kiều: “Sao mà anh thấy... xe ngựa chạy nhanh lắm vậy... a...”
“Hộc... đủ...” Jack thều thào.
“Vẫn còn go[1]?” Lục Kiều Kiều đã tái mét mặt mày, tay kéo thắt lưng Jack, đầu ủ rũ gục xuống, hai chân guồng chạy mềm nhũn cả ra.
[1] Jack nói “đủ” (够), tiếng Trung đọc là “câu”, nghe gần giống như “go” trong tiếng Anh.
“Đủ ba mươi phút rồi... Long Nhi! Long Nhi! Dừng xe!” Jack hét toáng lên, giọng đã lạc hẳn đi.
An Long Nhi dừng xe, Jack và Lục Kiều Kiều toàn thân đầm đìa mồ hôi chen chúc ngồi lên đằng trước xe ngựa hóng gió.
Lục Kiều Kiều nói: “Long Nhi, mày xuống chạy đi, để bọn cô đánh xe cho.”
An Long Nhi ngây mặt ra đầy vẻ vô tội: “Cô Kiều, không phải chứ ạ?”
Lục Kiều Kiều cốc một cái lên trán An Long Nhi: “Mau xuống chạy! Cô biết mày lâu như vậy rồi mà chưa thấy mày đánh nhau thắng lần nào cả, cứ như thằng bệnh ấy... mau xuống chạy theo xe ngựa hai khắc[2].” Cô bực bội quở trách, làm An Long Nhi ngượng chín cả mặt, lập tức bỏ quyển Thiên Ngọc kinh, tung người xuống xe nhường ra một chỗ trống trên đầu xe ngựa, rảo chân chạy bên cạnh cỗ xe.
[2] Một khắc tương đương với mười lăm phút.
Lục Kiều Kiều ném quyển Thiên Ngọc kinh vào khoang xe qua cửa sổ đằng trước, tiện tay cầm tẩu thuốc lên. An Long Nhi ở bên dưới nhìn thấy tức khắc nói: “Cô Kiều, cô đã nói là cai thuốc mà.”
“Tao không hút! Ngửi một tí cũng không được hả!” Lục Kiều Kiều lớn giọng gắt lên, sau đó lấy hơi hít hà cái tẩu không có thuốc.
“Lau mồ hôi đi, đừng để bị lạnh.” Jack đưa khăn bông khô cho Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều tay lau mồ hôi, miệng vẫn không ngơi nói:
“Võ công kém cỏi như thế mà cũng muốn đi Giang Tây hả? Thật đúng là chẳng muốn sống nữa rồi... Lúc bắt giặc trên núi Kê Đề, mày bị người ta làm cho hôn mê, lúc xông vào Long huyệt ở núi Phù Dung, mày lại bị người ta đánh ngã, giờ bảo mày rèn luyện một chút thì khó chịu hả?” Lục Kiều Kiều không tiếc lời nhiếc móc.
An Long Nhi mặt không đổi sắc chạy bên cạnh cỗ xe ngựa, ngẩng đầu lên nói với Lục Kiều Kiều: “Cô Kiều, không phải võ công cháu kém, đấy là tại bọn người ấy cứ phóng sấm phóng sét, võ công nào cũng chẳng địch lại nổi đâu...”
Tẩu thuốc thoắt cái đã gõ xuống đỉnh đầu An Long Nhi. “Người ta không phải là người chắc, người ta biết phóng sấm sét, mày không biết à...” Lục Kiều Kiều thấy An Long Nhi chạy gần mình như vậy, liền tiện tay gõ cho nó một cái.
“Ôi da! Cô Kiều, cô đã dạy cháu phóng sấm sét đâu...”
Tẩu thuốc lại gõ xuống đầu An Long Nhi cái nữa, thằng bé lại kêu lên một tiếng “Ối cha.”
“Mày không đánh nổi người ta lại thành lỗi của cô hả, thằng lỏi con tóc vàng này... Tôn Tồn Chân có phóng sấm sét không hả? Chẳng phải mày vẫn không đánh lại người ta đấy sao... không còn gì để nói nữa à?” Lục Kiều Kiều không ngừng xỉ vả, Jack ngồi bên cạnh phá lên cười ha ha.
Lục Kiều Kiều đang xả giận, thấy kẻ nào cười liền chửi luôn kẻ đó: “Cười cái gì mà cười! Cái khẩu súng Tây lởm của nhà anh bắn gì cũng không trúng... tôi tính lại cho anh một lượt luôn nhé, đi với nhau lâu như vậy rồi, anh mới bắn trúng có mấy hòn đá... còn là do An Long Nhi ném ra nữa chứ, cũng chẳng biết có phải đã bàn với nhau sẵn phương hướng rồi mới bắn trúng được hay không...”
“Anh mà bắn không trúng? Cái tên bịt mặt làm nổ thi thể Hồng lão gia không phải bị anh cho một phát đạn chết toi luôn rồi sao?” Vì danh dự của một tay thiện xạ, Jack buộc lòng phải lập tức biện bạch.
“Người ta sớm đã dùng Ngũ hành độn thuật chạy từ đời nào rồi, cái đồ Tây ngốc! Tôi mới gọi là vừa nổ súng liền bắn chết một tay luôn rồi đây này, giờ còn bị truy nã nữa, đấy là bảng vàng truy nã hàng thật giá thật luôn đó, anh mà bắn chết được người thì cũng bị truy nã rồi... khẩu súng lởm của anh tôi không thèm đâu, tí nữa trả cho anh...” Lục Kiều Kiều tính luôn cả thành tích bắn bừa mà trúng của mình trong trận chiến trên núi Kê Đề, có điều, chuyện cô bị truy nã vì giết hại mệnh quan triều đình lại là sự thực.
Jack cười đến đau cả bụng: “Được thôi, khẩu súng ấy đắt tiền lắm đó... Phải rồi, em còn chưa chia tiền, em thu được một nghìn lượng bạc, tôi muốn năm trăm...”
Lục Kiều Kiều lẹ làng dùng đầu tẩu thuốc chọc vào hông Jack một phát, rõ ràng chính là chiêu thức ám sát “Tụ lý đao” mà Hồng Tuyên Kiều bí mật dạy cho cô: “Một đao đâm chết anh luôn thì khỏi phải chia tiền nữa, tên Tây ngốc...” Jack bị chọc vào thắt lưng, như bị người ta cù cho một cái, đột nhiên phá lên cười ha hả.
“Anh với Long Nhi mỗi người một trăm lượng, không lấy thì thôi.” Lục Kiều Kiều báo giá.
“Kiều Kiều, tôi cảm thấy từ bấy lâu nay chúng ta vẫn chưa nói rõ về con số này, lần này em thêm cho tôi một trăm lượng đi, tức là tôi được hai trăm lượng; sau này nếu kiếm được tiền nữa, tôi với Long Nhi mỗi người hai phần rưỡi, em lấy năm phần.” Jack là lái buôn quốc tế, cực kỳ giỏi bàn chuyện làm ăn, lập tức mặc cả với Lục Kiều Kiều.
“Sau này mỗi người các anh một phần rưỡi, tôi bảy phần; lần này không tính, một vạn lượng vàng Hồng Tuyên Kiều nợ tôi kia cũng không tính!” Lục Kiều Kiều dẩu môi lên, trừng mắt nhìn Jack.
Jack nhìn bộ dạng trừng mắt của Lục Kiều Kiều, thấy đáng yêu đến nỗi chỉ muốn cắn cho cô một cái, không nhịn được bật cười thành tiếng: “Chuyện đó để bàn sau vậy, giờ chỉ nói hai trăm lượng lần này...”
“Một trăm hai mươi lượng, không thêm được nữa.” Lục Kiều Kiều kiên quyết nói.
“Một trăm năm mươi lượng.” Jack tranh thủ lần cuối.
“Một trăm hai mươi lăm lượng.”
“Xong.” Jack lập tức vỗ tay cái độp.
“Thèm hút thuốc quá...” Lục Kiều Kiều đột nhiên u oán nói.
“Cô Kiều đừng hút, cô bảo bọn cháu trông chừng cô mà...” An Long Nhi vừa nhịp nhàng chạy bên cạnh cỗ xe vừa nói, mặt thằng bé không đỏ, tim cũng không đập nhanh.
Jack cũng cất tiếng: “Cố nhịn đi, sẽ nhanh chóng cai được thôi...”
“Hắt xì... hắt xì...” Lục Kiều Kiều chạy bộ xong ngồi ngoài gió, cơn thèm thuốc lại trỗi lên, liền hắt hơi mấy cái, bắt đầu chảy nước mắt nước mũi, Jack vội vàng bảo An Long Nhi lên đánh xe, còn mình thì đỡ Lục Kiều Kiều vào ngồi trong khoang xe.
Người nghiện thuốc phiện mà không có thuốc hút, sẽ cảm thấy toàn thân uể oải, chảy nước mắt và nước mũi. Như Lục Kiều Kiều, một ngày hút mười mấy cữ thuốc Vân Nam thượng hảo hạng, thì đã là loại con nghiện có số có má rồi, một lạng bạc trắng tiền thuốc cũng chỉ đủ hút một hai ngày. Nếu là người bình thường chắc đã tán gia bại sản từ lâu, Lục Kiều Kiều chẳng qua cậy vào thu nhập cao nhờ xem phong thủy bói toán nên mới đủ khả năng chi trả một khoản lớn như thế.
Từ sau khi rời khỏi Quảng Châu, nhiều lần minh tranh ám đấu với phủ Quốc sư, Lục Kiều Kiều đã thấm thía sự yếu ớt về thể lực của mình. Phiền phức nhất là, khi vận dụng các loại đạo pháp, cô phát hiện ra nguyên thân mà mình luyện thành từ thuở nhỏ đang ngày một suy yếu, đến nỗi trong trận chiến gần đây nhất trên núi Phù Dung, kết giới hình thành do Trấn Tà Cửu Tự ấn còn bị Lôi pháp của đối phương phá mất, suýt nữa thì khiến bản thân và một đám bằng hữu mất mạng ngay trước Long huyệt thiên tử.
Hai lần trước thắng lợi nhờ may mắn, khiến Lục Kiều Kiều lo lắng không biết có lần thứ ba may mắn nữa hay không. Có câu, thế sự khó lường, không ai dám đảm bảo người có mệnh sống lâu tám mươi tuổi lại không chết ở tuổi hai mươi cả. Muốn nắm chắc phần thắng trong tay mình, thì chỉ có cách gặp kẻ mạnh mình càng mạnh hơn. Ở Quảng Châu, cô hút thuốc phiện là để lẩn tránh thực tại, giờ đây nguy cơ ở trước mặt, có muốn tránh cũng không tránh nổi, nếu còn hút chỉ tổ lãng phí tiền bạc, tiêu hao nguyên thần, rốt cuộc tự đưa mình vào chỗ chết. Hồng Tuyên Kiều nói rất đúng, cai thuốc phiện là bước đầu tiên để nắm lấy sự sống chết của bản thân về tay. An Long Nhi thiên về võ công, Jack lại thiên về bắn súng, thoạt nhìn tưởng là ưu điểm, kỳ thực lại toàn khuyết điểm.
Nếu An Long Nhi có thể dùng đạo pháp phối hợp, công lực phát huy sẽ mạnh hơn cả Lục Kiều Kiều; nếu Jack biết võ công, anh có thể tác chiến không câu nệ gần hay xa nữa, từ ngoài xa hai chục trượng hay giáp lá cà cũng đều ứng phó được, không đến nỗi khi cận chiến với các võ lâm cao thủ ngay đòn đầu tiên đã bị đánh gục.
Vì vậy, lúc rời khỏi Sư Lĩnh, Lục Kiều Kiều đã họp cả bọn lại quyết định, biến chuyến đi Giang Tây lần này thành một cuộc huấn luyện đặc biệt nhằm nâng cao năng lực tác chiến. Bản thân cô cần cai thuốc phiện, luyện tập thể lực; Jack phải học võ công với An Long Nhi; còn An Long Nhi sẽ bắt đầu nhập môn tu luyện đạo học cơ bản.
Lục Kiều Kiều lấy khăn bông che mặt, nghiến răng chịu đựng cơn thèm thuốc còn khó chịu hơn cả cơn đói khát, Jack ở bên cạnh luống cuống không biết làm thế nào.
“Nói chuyện với tôi... nắm tay tôi đi...” Bàn tay Lục Kiều Kiều bắt đầu run lên.
Jack nắm chặt lấy bàn tay cô: “Cảm giác giờ thế nào?”
“Như là cảm lạnh bị sốt cao vậy, lạnh lắm, thèm thuốc lắm... không được rồi, cho tôi hút một tí nhé... khổ quá...” Tay Lục Kiều Kiều túm chặt những ngón tay Jack.
“Kiên trì thêm chút nữa, tối nay ăn thật ngon nhé, sơn hào hải vị gì cũng có hết, em thích ăn món gì?” Jack định làm Lục Kiều Kiều phân tâm không nghĩ đến thuốc phiện nữa.
“Có gì ngon chứ... tôi chỉ muốn hút thuốc...” Lục Kiều Kiều thở hổn hển, lắc đầu quầy quậy, hất tấm khăn bông trên mặt xuống sàn xe, nắm chặt bàn tay lại lắc mạnh, để tay thôi không run rẩy.
Jack tách nắm đấm của Lục Kiều Kiều ra, bàn tay ra sức xoa xoa lên đôi bàn tay bé nhỏ của cô, khiến chúng nóng bừng, đỏ ửng lên: “Cô muốn uống chút rượu không? Lần này tôi về Quảng Châu mang theo rượu vodka Nga đấy.”
“Rượu? Cũng được, mau rót cho tôi một tí... mau lên.”
Jack lấy ra cái cốc sắt nhỏ, đổ từ thùng rượu phía sau xe ra nửa cốc vodka, Lục Kiều Kiều đón lấy nốc ực một hơi xuống bụng, lập tức nhăn mặt nhăn mày, cái lưỡi nhỏ xinh màu hồng phấn lè ra: “A! Cay quá! Anh cứ toàn kiếm đâu ra những thứ độc chết người ta thế này... ủa? Hình như được đấy... cho thêm cốc nữa...”
“Nữa hả? Chỉ thêm một cốc nữa thôi đấy nhé.” Jack lại rót ra nửa cốc đưa cho Lục Kiều Kiều.
Cô lại một hơi uống cạn, sau đó há miệng thở hồng hộc, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế da nhìn lên nóc khoang xe. Tay cô nắm tay Jack, lồng ngực liên tục phập phồng.
Jack nhìn chằm chằm vào ngực Lục Kiều Kiều, cô đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ Jack, xoay mặt lại hôn lên môi anh, chiếc lưỡi nhỏ luồn sâu vào miệng Jack...
Jack đột nhiên nhận được diễm phúc từ trên trời rơi xuống, liền trợn trừng mắt lên, rồi lập tức hiểu ra, đây chính là mộng đẹp thành thật. Một tay anh chàng ôm lấy eo Lục Kiều Kiều, tay kia ôm vai cô, thỏa sức hưởng thụ đầu lưỡi nhỏ nhắn mà thơm ngọt mềm mại của Lục Kiều Kiều.
An Long Nhi ngồi ở ghế trước đánh xe, cỗ xe tiếp tục thong thả đi trên đường. Tay Lục Kiều Kiều quặp chặt lấy cổ Jack, còn tay Jack thì bắt đầu nhào nặn ngực cô, không ngờ ngực cô còn lớn hơn tưởng tượng của Jack nhiều, vòng eo nhỏ nhắn, dáng vẻ như thiếu nữ cùng bộ quần áo rộng thùng thình của Lục Kiều Kiều đã che đi thân thể trưởng thành đầy gợi cảm của cô.
Giá hành lý ở đuôi cỗ xe buộc mấy thùng đồ to tướng, Jack ngồi ngược trên đống hành lý, kích động hô khẩu hiệu cổ vũ: “Go go go! Let’s go!”
Lục Kiều Kiều đang chạy cách cỗ xe ngựa chừng năm sáu trượng, toàn thân mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc như trâu, cắm đầu cắm cổ đuổi theo.
“Đủ... đủ rồi... tôi không xong rồi...”
Lục Kiều Kiều thở không ra hơi gào lên, dù miệng thét không xong, nhưng giọng cô vẫn cứ vang lanh lảnh.
Jack nói: “Cố gắng thêm một chút nữa, keep it up!”
“Không được rồi, tôi không chạy nổi nữa... mau dừng xe lại...” Lục Kiều Kiều kêu lên thảm thiết.
“Em đã nói phải chạy ba mươi phút mà, giờ còn hai mươi phút nữa, mau chạy cho xong đi!” Jack cầm chiếc đồng hồ quả quýt vàng trên tay, lớn tiếng thông báo thời gian cho Lục Kiều Kiều.
“A! Cứu tôi với... sao lại còn những hai mươi phút chứ! Ôi... tôi đi chết đây! A!” Lục Kiều Kiều há miệng thở hồng hộc, nét mặt đau khổ vô cùng, nhưng hai chân vẫn kiên trì bước chạy.
“Go! Go!” Jack nhiệt tình cổ vũ cho Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều kêu lên: “Anh xuống đây chạy với tôi... không thì tôi không chạy nữa đâu...”
“Em chẳng bảo là muốn rèn luyện sức khỏe còn gì, sao cả anh cũng phải chạy cùng...”
“Anh mà không xuống chạy... phần tiền của anh tôi sẽ cho Long Nhi hết...” Lục Kiều Kiều uy hiếp Jack.
Jack lập tức tung mình trượt xuống xe, chạy đến bên cạnh Lục Kiều Kiều cùng sánh vai với cô, gương mặt nở một nụ cười hết sức hứng khởi: “Ồ, hôm nay thời tiết đẹp quá... hầy hồ... hầy... anh thích chạy bộ lắm...”
Lục Kiều Kiều vươn tay bám lấy lưng quần bò của Jack, tấp ta tấp tểnh chạy về phía trước, miệng nói: “Xem đồng hồ, mau xem đồng hồ... còn bao lâu nữa... tôi không xong rồi...”
“Vẫn còn mười bảy phút nữa...”
“A...” Lục Kiều Kiều tuyệt vọng gào lên thảm thiết.
Không lâu sau, Jack cũng kêu lên: “Long Nhi... xe ngựa sao càng lúc chạy càng nhanh thế...”
“Em có thúc ngựa đâu, tốc độ vẫn y nguyên như thế mà...” An Long Nhi đứng dậy ngoảnh đầu nói với ra sau.
Lúc này Jack đã thở hồng hộc như Lục Kiều Kiều: “Sao mà anh thấy... xe ngựa chạy nhanh lắm vậy... a...”
“Hộc... đủ...” Jack thều thào.
“Vẫn còn go[1]?” Lục Kiều Kiều đã tái mét mặt mày, tay kéo thắt lưng Jack, đầu ủ rũ gục xuống, hai chân guồng chạy mềm nhũn cả ra.
[1] Jack nói “đủ” (够), tiếng Trung đọc là “câu”, nghe gần giống như “go” trong tiếng Anh.
“Đủ ba mươi phút rồi... Long Nhi! Long Nhi! Dừng xe!” Jack hét toáng lên, giọng đã lạc hẳn đi.
An Long Nhi dừng xe, Jack và Lục Kiều Kiều toàn thân đầm đìa mồ hôi chen chúc ngồi lên đằng trước xe ngựa hóng gió.
Lục Kiều Kiều nói: “Long Nhi, mày xuống chạy đi, để bọn cô đánh xe cho.”
An Long Nhi ngây mặt ra đầy vẻ vô tội: “Cô Kiều, không phải chứ ạ?”
Lục Kiều Kiều cốc một cái lên trán An Long Nhi: “Mau xuống chạy! Cô biết mày lâu như vậy rồi mà chưa thấy mày đánh nhau thắng lần nào cả, cứ như thằng bệnh ấy... mau xuống chạy theo xe ngựa hai khắc[2].” Cô bực bội quở trách, làm An Long Nhi ngượng chín cả mặt, lập tức bỏ quyển Thiên Ngọc kinh, tung người xuống xe nhường ra một chỗ trống trên đầu xe ngựa, rảo chân chạy bên cạnh cỗ xe.
[2] Một khắc tương đương với mười lăm phút.
Lục Kiều Kiều ném quyển Thiên Ngọc kinh vào khoang xe qua cửa sổ đằng trước, tiện tay cầm tẩu thuốc lên. An Long Nhi ở bên dưới nhìn thấy tức khắc nói: “Cô Kiều, cô đã nói là cai thuốc mà.”
“Tao không hút! Ngửi một tí cũng không được hả!” Lục Kiều Kiều lớn giọng gắt lên, sau đó lấy hơi hít hà cái tẩu không có thuốc.
“Lau mồ hôi đi, đừng để bị lạnh.” Jack đưa khăn bông khô cho Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều tay lau mồ hôi, miệng vẫn không ngơi nói:
“Võ công kém cỏi như thế mà cũng muốn đi Giang Tây hả? Thật đúng là chẳng muốn sống nữa rồi... Lúc bắt giặc trên núi Kê Đề, mày bị người ta làm cho hôn mê, lúc xông vào Long huyệt ở núi Phù Dung, mày lại bị người ta đánh ngã, giờ bảo mày rèn luyện một chút thì khó chịu hả?” Lục Kiều Kiều không tiếc lời nhiếc móc.
An Long Nhi mặt không đổi sắc chạy bên cạnh cỗ xe ngựa, ngẩng đầu lên nói với Lục Kiều Kiều: “Cô Kiều, không phải võ công cháu kém, đấy là tại bọn người ấy cứ phóng sấm phóng sét, võ công nào cũng chẳng địch lại nổi đâu...”
Tẩu thuốc thoắt cái đã gõ xuống đỉnh đầu An Long Nhi. “Người ta không phải là người chắc, người ta biết phóng sấm sét, mày không biết à...” Lục Kiều Kiều thấy An Long Nhi chạy gần mình như vậy, liền tiện tay gõ cho nó một cái.
“Ôi da! Cô Kiều, cô đã dạy cháu phóng sấm sét đâu...”
Tẩu thuốc lại gõ xuống đầu An Long Nhi cái nữa, thằng bé lại kêu lên một tiếng “Ối cha.”
“Mày không đánh nổi người ta lại thành lỗi của cô hả, thằng lỏi con tóc vàng này... Tôn Tồn Chân có phóng sấm sét không hả? Chẳng phải mày vẫn không đánh lại người ta đấy sao... không còn gì để nói nữa à?” Lục Kiều Kiều không ngừng xỉ vả, Jack ngồi bên cạnh phá lên cười ha ha.
Lục Kiều Kiều đang xả giận, thấy kẻ nào cười liền chửi luôn kẻ đó: “Cười cái gì mà cười! Cái khẩu súng Tây lởm của nhà anh bắn gì cũng không trúng... tôi tính lại cho anh một lượt luôn nhé, đi với nhau lâu như vậy rồi, anh mới bắn trúng có mấy hòn đá... còn là do An Long Nhi ném ra nữa chứ, cũng chẳng biết có phải đã bàn với nhau sẵn phương hướng rồi mới bắn trúng được hay không...”
“Anh mà bắn không trúng? Cái tên bịt mặt làm nổ thi thể Hồng lão gia không phải bị anh cho một phát đạn chết toi luôn rồi sao?” Vì danh dự của một tay thiện xạ, Jack buộc lòng phải lập tức biện bạch.
“Người ta sớm đã dùng Ngũ hành độn thuật chạy từ đời nào rồi, cái đồ Tây ngốc! Tôi mới gọi là vừa nổ súng liền bắn chết một tay luôn rồi đây này, giờ còn bị truy nã nữa, đấy là bảng vàng truy nã hàng thật giá thật luôn đó, anh mà bắn chết được người thì cũng bị truy nã rồi... khẩu súng lởm của anh tôi không thèm đâu, tí nữa trả cho anh...” Lục Kiều Kiều tính luôn cả thành tích bắn bừa mà trúng của mình trong trận chiến trên núi Kê Đề, có điều, chuyện cô bị truy nã vì giết hại mệnh quan triều đình lại là sự thực.
Jack cười đến đau cả bụng: “Được thôi, khẩu súng ấy đắt tiền lắm đó... Phải rồi, em còn chưa chia tiền, em thu được một nghìn lượng bạc, tôi muốn năm trăm...”
Lục Kiều Kiều lẹ làng dùng đầu tẩu thuốc chọc vào hông Jack một phát, rõ ràng chính là chiêu thức ám sát “Tụ lý đao” mà Hồng Tuyên Kiều bí mật dạy cho cô: “Một đao đâm chết anh luôn thì khỏi phải chia tiền nữa, tên Tây ngốc...” Jack bị chọc vào thắt lưng, như bị người ta cù cho một cái, đột nhiên phá lên cười ha hả.
“Anh với Long Nhi mỗi người một trăm lượng, không lấy thì thôi.” Lục Kiều Kiều báo giá.
“Kiều Kiều, tôi cảm thấy từ bấy lâu nay chúng ta vẫn chưa nói rõ về con số này, lần này em thêm cho tôi một trăm lượng đi, tức là tôi được hai trăm lượng; sau này nếu kiếm được tiền nữa, tôi với Long Nhi mỗi người hai phần rưỡi, em lấy năm phần.” Jack là lái buôn quốc tế, cực kỳ giỏi bàn chuyện làm ăn, lập tức mặc cả với Lục Kiều Kiều.
“Sau này mỗi người các anh một phần rưỡi, tôi bảy phần; lần này không tính, một vạn lượng vàng Hồng Tuyên Kiều nợ tôi kia cũng không tính!” Lục Kiều Kiều dẩu môi lên, trừng mắt nhìn Jack.
Jack nhìn bộ dạng trừng mắt của Lục Kiều Kiều, thấy đáng yêu đến nỗi chỉ muốn cắn cho cô một cái, không nhịn được bật cười thành tiếng: “Chuyện đó để bàn sau vậy, giờ chỉ nói hai trăm lượng lần này...”
“Một trăm hai mươi lượng, không thêm được nữa.” Lục Kiều Kiều kiên quyết nói.
“Một trăm năm mươi lượng.” Jack tranh thủ lần cuối.
“Một trăm hai mươi lăm lượng.”
“Xong.” Jack lập tức vỗ tay cái độp.
“Thèm hút thuốc quá...” Lục Kiều Kiều đột nhiên u oán nói.
“Cô Kiều đừng hút, cô bảo bọn cháu trông chừng cô mà...” An Long Nhi vừa nhịp nhàng chạy bên cạnh cỗ xe vừa nói, mặt thằng bé không đỏ, tim cũng không đập nhanh.
Jack cũng cất tiếng: “Cố nhịn đi, sẽ nhanh chóng cai được thôi...”
“Hắt xì... hắt xì...” Lục Kiều Kiều chạy bộ xong ngồi ngoài gió, cơn thèm thuốc lại trỗi lên, liền hắt hơi mấy cái, bắt đầu chảy nước mắt nước mũi, Jack vội vàng bảo An Long Nhi lên đánh xe, còn mình thì đỡ Lục Kiều Kiều vào ngồi trong khoang xe.
Người nghiện thuốc phiện mà không có thuốc hút, sẽ cảm thấy toàn thân uể oải, chảy nước mắt và nước mũi. Như Lục Kiều Kiều, một ngày hút mười mấy cữ thuốc Vân Nam thượng hảo hạng, thì đã là loại con nghiện có số có má rồi, một lạng bạc trắng tiền thuốc cũng chỉ đủ hút một hai ngày. Nếu là người bình thường chắc đã tán gia bại sản từ lâu, Lục Kiều Kiều chẳng qua cậy vào thu nhập cao nhờ xem phong thủy bói toán nên mới đủ khả năng chi trả một khoản lớn như thế.
Từ sau khi rời khỏi Quảng Châu, nhiều lần minh tranh ám đấu với phủ Quốc sư, Lục Kiều Kiều đã thấm thía sự yếu ớt về thể lực của mình. Phiền phức nhất là, khi vận dụng các loại đạo pháp, cô phát hiện ra nguyên thân mà mình luyện thành từ thuở nhỏ đang ngày một suy yếu, đến nỗi trong trận chiến gần đây nhất trên núi Phù Dung, kết giới hình thành do Trấn Tà Cửu Tự ấn còn bị Lôi pháp của đối phương phá mất, suýt nữa thì khiến bản thân và một đám bằng hữu mất mạng ngay trước Long huyệt thiên tử.
Hai lần trước thắng lợi nhờ may mắn, khiến Lục Kiều Kiều lo lắng không biết có lần thứ ba may mắn nữa hay không. Có câu, thế sự khó lường, không ai dám đảm bảo người có mệnh sống lâu tám mươi tuổi lại không chết ở tuổi hai mươi cả. Muốn nắm chắc phần thắng trong tay mình, thì chỉ có cách gặp kẻ mạnh mình càng mạnh hơn. Ở Quảng Châu, cô hút thuốc phiện là để lẩn tránh thực tại, giờ đây nguy cơ ở trước mặt, có muốn tránh cũng không tránh nổi, nếu còn hút chỉ tổ lãng phí tiền bạc, tiêu hao nguyên thần, rốt cuộc tự đưa mình vào chỗ chết. Hồng Tuyên Kiều nói rất đúng, cai thuốc phiện là bước đầu tiên để nắm lấy sự sống chết của bản thân về tay. An Long Nhi thiên về võ công, Jack lại thiên về bắn súng, thoạt nhìn tưởng là ưu điểm, kỳ thực lại toàn khuyết điểm.
Nếu An Long Nhi có thể dùng đạo pháp phối hợp, công lực phát huy sẽ mạnh hơn cả Lục Kiều Kiều; nếu Jack biết võ công, anh có thể tác chiến không câu nệ gần hay xa nữa, từ ngoài xa hai chục trượng hay giáp lá cà cũng đều ứng phó được, không đến nỗi khi cận chiến với các võ lâm cao thủ ngay đòn đầu tiên đã bị đánh gục.
Vì vậy, lúc rời khỏi Sư Lĩnh, Lục Kiều Kiều đã họp cả bọn lại quyết định, biến chuyến đi Giang Tây lần này thành một cuộc huấn luyện đặc biệt nhằm nâng cao năng lực tác chiến. Bản thân cô cần cai thuốc phiện, luyện tập thể lực; Jack phải học võ công với An Long Nhi; còn An Long Nhi sẽ bắt đầu nhập môn tu luyện đạo học cơ bản.
Lục Kiều Kiều lấy khăn bông che mặt, nghiến răng chịu đựng cơn thèm thuốc còn khó chịu hơn cả cơn đói khát, Jack ở bên cạnh luống cuống không biết làm thế nào.
“Nói chuyện với tôi... nắm tay tôi đi...” Bàn tay Lục Kiều Kiều bắt đầu run lên.
Jack nắm chặt lấy bàn tay cô: “Cảm giác giờ thế nào?”
“Như là cảm lạnh bị sốt cao vậy, lạnh lắm, thèm thuốc lắm... không được rồi, cho tôi hút một tí nhé... khổ quá...” Tay Lục Kiều Kiều túm chặt những ngón tay Jack.
“Kiên trì thêm chút nữa, tối nay ăn thật ngon nhé, sơn hào hải vị gì cũng có hết, em thích ăn món gì?” Jack định làm Lục Kiều Kiều phân tâm không nghĩ đến thuốc phiện nữa.
“Có gì ngon chứ... tôi chỉ muốn hút thuốc...” Lục Kiều Kiều thở hổn hển, lắc đầu quầy quậy, hất tấm khăn bông trên mặt xuống sàn xe, nắm chặt bàn tay lại lắc mạnh, để tay thôi không run rẩy.
Jack tách nắm đấm của Lục Kiều Kiều ra, bàn tay ra sức xoa xoa lên đôi bàn tay bé nhỏ của cô, khiến chúng nóng bừng, đỏ ửng lên: “Cô muốn uống chút rượu không? Lần này tôi về Quảng Châu mang theo rượu vodka Nga đấy.”
“Rượu? Cũng được, mau rót cho tôi một tí... mau lên.”
Jack lấy ra cái cốc sắt nhỏ, đổ từ thùng rượu phía sau xe ra nửa cốc vodka, Lục Kiều Kiều đón lấy nốc ực một hơi xuống bụng, lập tức nhăn mặt nhăn mày, cái lưỡi nhỏ xinh màu hồng phấn lè ra: “A! Cay quá! Anh cứ toàn kiếm đâu ra những thứ độc chết người ta thế này... ủa? Hình như được đấy... cho thêm cốc nữa...”
“Nữa hả? Chỉ thêm một cốc nữa thôi đấy nhé.” Jack lại rót ra nửa cốc đưa cho Lục Kiều Kiều.
Cô lại một hơi uống cạn, sau đó há miệng thở hồng hộc, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế da nhìn lên nóc khoang xe. Tay cô nắm tay Jack, lồng ngực liên tục phập phồng.
Jack nhìn chằm chằm vào ngực Lục Kiều Kiều, cô đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ Jack, xoay mặt lại hôn lên môi anh, chiếc lưỡi nhỏ luồn sâu vào miệng Jack...
Jack đột nhiên nhận được diễm phúc từ trên trời rơi xuống, liền trợn trừng mắt lên, rồi lập tức hiểu ra, đây chính là mộng đẹp thành thật. Một tay anh chàng ôm lấy eo Lục Kiều Kiều, tay kia ôm vai cô, thỏa sức hưởng thụ đầu lưỡi nhỏ nhắn mà thơm ngọt mềm mại của Lục Kiều Kiều.
An Long Nhi ngồi ở ghế trước đánh xe, cỗ xe tiếp tục thong thả đi trên đường. Tay Lục Kiều Kiều quặp chặt lấy cổ Jack, còn tay Jack thì bắt đầu nhào nặn ngực cô, không ngờ ngực cô còn lớn hơn tưởng tượng của Jack nhiều, vòng eo nhỏ nhắn, dáng vẻ như thiếu nữ cùng bộ quần áo rộng thùng thình của Lục Kiều Kiều đã che đi thân thể trưởng thành đầy gợi cảm của cô.
Bình luận truyện