Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương
Chương 32: Tiểu hoàng thúc mỗi ngày đều tức giận
Sau trận khóc lớn ngày hôm đó, trẫm cảm thấy cả người thoải mái hẳn ra, tuy rằng vẫn bị tiểu hoàng thúc bắt buộc thượng triều nghe mấy thứ khó hiểu đó, còn phải đi theo các lão thần học tập mỗi ngày, nhưng trẫm vẫn cứ cảm thấy thoải mái ghê gớm. Không còn áp lực làm Hoàng đế, trẫm rất vui vẻ rất hạnh phúc.
Cuộc sống hiện tại của trẫm quá ư thoải mái nhàn nhã. Trẫm chỉ cần chờ bốn năm sau thoái vị, theo tiểu hoàng thúc du sơn ngoạn thủy, ăn ăn uống uống….Ai nha, đúng là càng nghĩ càng sung sướng ()/
“Hoàng thượng, nhiếp chính vương đại nhân sắp tới rồi, đại tự của người vẫn còn năm trương chưa viết…”
Trẫm tỉnh lại từ trong ảo tưởng, nhìn Tiểu Lục Tử vui sướng khi người gặp họa đột nhiên cảm thấy tức giận không chỗ phát. Nhớ ngày xưa hắn như con chó chạy theo sau, bây giờ lại ném trẫm cho tiểu hoàng thúc không vui. Mệt trẫm còn nhớ ngày sinh nhật đó dẫn hắn xuất cung chơi, giờ hắn hồi báo trẫm như vậy đây, trẫm tức giận! Trẫm nhớ kỹ hắn! Trẫm nhất định phải đánh hắn một trận thật đau!
Đúng, trẫm lòng dạ hẹp hòi thù dai như vậy đó! Hừ! Hừ hừ!
Tiểu Lục Tử rụt rụt cổ, mặt đầy vô tôi: “Hoàng thượng, người tức giận sao?”
Trẫm vẩy bút lông hừ một tiếng: “Ngươi còn biết trẫm tức giận nha.”
“Nhất định là người đói bụng rồi, nô tài sẽ chuẩn bị đồ ăn ngay, ” Tiểu Lục Tử muốn rời khỏi, được một bước lại quay đầu nói: “Nhiếp chính vương đại nhân thật sự sắp tới rồi, Hoàng thượng nên tranh thủ viết đại tự đi.”
Trẫm sửng sốt, nhìn lên tờ giấy vô tình bị vẩy lên mấy điểm đen, lại nhớ đến gương mặt đen kịt của tiểu hoàng thúc, trong lòng trào lên sợ hãi.
Tiểu hoàng thúc hung tàn như vậy, có phải tiểu long mông của trẫm lại gặp xui xẻo không a. Trẫm phải viết xong mười trương đại tự trước khi tiểu hoàng thúc trở về, nếu không hoàn thành, y nhất định sẽ rất tức giận!
Ai nha, càng nghĩ càng sợ hãi, hai vai trẫm run lên, đột nhiên cảm thấy buồn tiểu.
“Nhiếp chính vương đại nhân ngài đã tới rồi “
Thanh âm nịnh nọt của Tiểu Lục Tử vang lên khiến trẫm run rẩy, vội vàng đẩy mấy trương đại tự sang một bên, sau đó từ long ỷ nhảy xuống, trước khi tiểu hoàng thúc đi vào chui xuống tiểu long sàng.
Trẫm dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, lại nghe được một âm thanh bi bô vang lên: “A? Tiểu Lục Tử, hoàng huynh không ở đây sao?”
Trẫm kinh ngạc, không ngờ Thập ngũ hoàng đệ cũng đến đây, trẫm rất muốn gặp nó, nhưng nghĩ đến tiểu hoàng thúc với gương mặt đen kịt kia, trẫm lại rụt sâu vào bên trong.
“Lúc nô tài đi chuẩn bị đồ ăn thì Hoàng thượng vẫn ở đây mà, hơn nữa bên ngoài có cung nữ, không ai nói Hoàng thượng đã đi ra ngoài, vậy người nhất định đang ở trong này.”
Trẫm trong lòng thầm hận, Tiểu Lục Tử thật đáng ghét, lại dám bán đứng trẫm? Trẫm nhất định nhất định phải đánh hắn! Phải dùng bản tử đánh hắn thật mạnh!
“Ừm, ta đã biết, hoàng huynh nhất định là muốn cùng ta chơi trốn tìm ” Âm thanh vui vẻ của Thập Ngũ hoàng đệ lại vang lên, “Hoàng huynh hoàng huynh, ngươi trốn kỹ chưa? Ta muốn đi tìm “
Trẫm: ┭┮﹏┭┮
Thập ngũ hoàng đệ à, ngươi đừng quấy rối có được không? Trẫm thật sự không muốn chơi trốn tìm với ngươi đâu mà, tuy trẫm rất muốn chơi với ngươi, nhưng trẫm không muốn bị đánh mông đâu.
Chỉ0đăng tại: //u./
“Hoàng huynh, ta biết ngay huynh trốn chỗ này mà ” Thập ngũ hoàng đệ quỳ rạp trên đất chào hỏi trẫm: “Lần này ta tìm được huynh rồi, giờ đổi lại huynh đi tìm ta “
Trẫm: “…”
Trẫm buồn bã ỉu xìu chui ra khỏi tiểu long ỷ, liếc mắt về phía tiểu hoàng thúc đang xem đại tự của trẫm, mười lăm hoàng đệ ngoan ngoãn ngồi ăn điểm tâm, trẫm cũng muốn ăn.
“Ninh nhi, ” tiểu hoàng thúc buống giấy xuống, nhìn trẫm nói: “Chỉ còn ba ngày nữa là tới thi Đình, đến lúc đó ngươi sẽ phải ra đề mục, vậy chuẩn bị xong chưa?”
Trẫm sửng sốt, không ngờ tiểu hoàng thúc lại bỏ qua chuyện này(tập viết), trong lòng nhất thời vui vẻ, nhưng chưa vui được bao nhiêu câu tiếp theo của y lại khiến trẫm buồn bực, “Trẫm đã xem qua mấy đề mục, ưm, đã nhớ kỹ hết, nhưng không hiểu lắm.”
Tiểu hoàng thúc nói: “Nhớ kỹ là được rồi, những việc còn lại giao cho ta, nhưng cũng chỉ có lần này thôi, lần sau ngươi sẽ phải tự giải quyết.”
Trẫm không ngờ chuyện này lại dễ dàng qua như vậy, trong lòng vui rạo rực gật đầu. Chỉ cần tiểu hoàng thúc không tức giận, cái gì trẫm cũng chịu được.
“Hoàng huynh hoàng huynh, ta có thể đi cùng không?” Thập ngũ hoàng đệ ăn xong điểm tâm quay sang hỏi.
Trẫm chớp mắt nhìn về phía tiểu hoàng thúc, y gật nhẹ đầu: “Cũng được, nếu Hiên nhi thích có thể cùng đi, nhưng không thể để người ta nhìn thấy.”
Thập ngũ hoàng đệ ánh mắt sáng rực gật mạnh đầu: “Đã biết, ta sẽ nghe lời hoàng thúc.”
Trẫm có chút nghi hoặc, thi đình thì có cái gì hay mà xem? Trẫm còn ước không phải đi kìa, cũng chỉ có Thập ngũ hoàng đệ mới thấy tốt. Ai, quả nhiên vẫn chỉ là tiểu hài tử mà thôi
Tiễn bước Thập ngũ hoàng đệ vui vẻ rời đi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy tiểu hoàng thúc cầm xấp đại tự lên nhìn, biểu tình đáng sợ.
“Lại lười biếng rồi.”
Trẫm nhìn chằm chằm vào Tiểu long giày nạm Đông châu(ngọc trai) lí nhí: “Không có, trẫm đã rất cố gắng viết, nhưng giữa chừng lại ngẩn người…Trẫm thật sự không phải cố ý đâu.” Trẫm rất nghiêm túc hãy tin tưởng đi mà!
“Ngẩn người? Nói xem ngươi đã tưởng tượng cái gì.”
Trẫm trộm liếc nhìn tiểu hoàng thúc, “Trẫm nói, nhưng ngươi nghe xong đừng tức giận.”
“Ta sẽ cố.”
Trẫm đã không nhìn thấy tay tiểu hoàng thúc siết chặt tờ giấy, nói: “Trẫm nghĩ tới việc bốn năm sau không phải làm Hoàng đế nữa, đến lúc đó trẫm có thể cùng ngươi du sơn ngoạn thủy, không cẩn thận nghĩ nhiều thêm một chút nhiều thêm một chút, sau đó liền…” Kế tiếp trẫm không dám nói nữa, bởi vì mắt tiểu hoàng thúc rất đen, rất đáng sợ!
“Ngươi nói sẽ không tức giận.” Trẫm vội vàng ôm mông.
Tiểu hoàng thúc vốn dĩ đang tức giận nhìn thấy hành động của trẫm nhất thời dở khóc dở cười:”Lại đây cho ta, trốn cái gì mà trốn? Ta rất đáng sợ sao?”
Trẫm chậm chạp cọ qua, sau đó tiểu hoàng thúc ôm trẫm ngồi lên đùi y, sau đó nữa tiểu long mông của trẫm bị đánh rồi, tuy không đau chút nào.
“Tiểu hoàng thúc, trẫm thật sự biết sai rồi, ngươi đừng tức giận được không?” Trẫm nhu nhu mông vội vàng cầu tình, trẫm lại làm mất mặt mình rồi, xấu hổ quá đi.
Chỉ0đăng tại: //u./
Tiểu hoàng thúc nhéo nhéo chóp mũi trẫm: “Ngươi a, chỉ có lúc này là thông minh thôi.”
Trẫm cực kỳ bất mãn, trẫm vẫn luôn thông minh như vậy có được không! Nhưng tiểu hoàng thúc có vẻ không tức giận nữa, trẫm coi như lại vượt qua một kiếp rồi.
Phân cách tiểu hoàng đế thở phào nhẹ nhõm
Trẫm trừng to mắt nhìn chằm chằm người đang đứng ở trung tâm đại điện, bộ dáng người này rất dễ nhìn, cũng rất quen thuộc, nhưng trẫm nghĩ kiểu gì cũng không nhớ được đó là ai.
“Thảo dân Hoa Phùng Hi, khấu kiến Hoàng Thượng.”
Mắt trẫm sáng lên: “Hoa Hoa.”
Phía dưới một mảnh khụ khụ khụ.
Trẫm khụ một tiếng, nhìn Hoa Hoa vẫn bình tĩnh cười như trước, rồi quay sang gật đầu với tiểu hoàng thúc, thi đình bắt đầu.
Trẫm cảm thấy choáng váng, không hề hiểu bọn họ ở dưới kia đang nói đến cái gì, cho đến khi đã định ra Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa, trẫm vẫn hồ đồ như trước.
Một đống chi hồ giả dã kia rốt cục là đang nói về cái gì chứ? Trẫm một chút cũng không hiểu có được không! Kỳ thị như vậy khiến trẫm rất tức giận!
Trẫm buồn bã ỉu xìu đi dọc hành lang, Thập ngũ hoàng đệ không biết từ đâu chạy đến, ánh mắt lấp lánh: “Hoàng huynh hoàng huynh, bọn họ thật lợi hại, đều là nhân tài của Đại Triệu á.”
Trẫm liếc nó một cái: “Ngươi nghe hiểu được?”
“Có một chút không rõ lắm, nhưng vẫn hiểu được một chút, ” Thập ngũ hoàng đệ thở dài: “Ta đúng là quá ngốc, hoàng huynh huynh nhất định là hiểu hết đi?”
Trẫm: “…” Thập ngũ hoàng đệ ngươi không cần như vậy a! Ngươi mới mấy tuổi, sao lại thông minh như vậy chứ? Ngươi đang trắng trợn đả kích trẫm đó, cẩn thận về sau trẫm không thèm thích ngươi nữa!
Trẫm trong lòng khổ a ┭┮﹏┭┮
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu hoàng đế: tiểu hoàng tô mỗi ngày đều phải tức giận, trẫm thật là bất đắc dĩ a ╮(╯╰)╭
Muội tử đoán cốt truyện rất tươi đẹp(?), tuy bàn tử viết rất trực tiếp không có gì hồi hộp, nhưng các ngươi đoán đúng hết như vậy có định để bàn tử làm người tốt không a!()
Cẩn thận bàn tử bãi công!
Raw () 猜剧情的妹纸太吐艳了,虽然胖纸写的非常直白没什么悬念,但是乃们就这么猜对了让胖纸很难做人好么!
Có lỗi, có ý kiến nhớ cmt nha ^^
Ấn vô mấy link Shorte ở Mục lục ủng hộ t với nha ❤ ❤
Cuộc sống hiện tại của trẫm quá ư thoải mái nhàn nhã. Trẫm chỉ cần chờ bốn năm sau thoái vị, theo tiểu hoàng thúc du sơn ngoạn thủy, ăn ăn uống uống….Ai nha, đúng là càng nghĩ càng sung sướng ()/
“Hoàng thượng, nhiếp chính vương đại nhân sắp tới rồi, đại tự của người vẫn còn năm trương chưa viết…”
Trẫm tỉnh lại từ trong ảo tưởng, nhìn Tiểu Lục Tử vui sướng khi người gặp họa đột nhiên cảm thấy tức giận không chỗ phát. Nhớ ngày xưa hắn như con chó chạy theo sau, bây giờ lại ném trẫm cho tiểu hoàng thúc không vui. Mệt trẫm còn nhớ ngày sinh nhật đó dẫn hắn xuất cung chơi, giờ hắn hồi báo trẫm như vậy đây, trẫm tức giận! Trẫm nhớ kỹ hắn! Trẫm nhất định phải đánh hắn một trận thật đau!
Đúng, trẫm lòng dạ hẹp hòi thù dai như vậy đó! Hừ! Hừ hừ!
Tiểu Lục Tử rụt rụt cổ, mặt đầy vô tôi: “Hoàng thượng, người tức giận sao?”
Trẫm vẩy bút lông hừ một tiếng: “Ngươi còn biết trẫm tức giận nha.”
“Nhất định là người đói bụng rồi, nô tài sẽ chuẩn bị đồ ăn ngay, ” Tiểu Lục Tử muốn rời khỏi, được một bước lại quay đầu nói: “Nhiếp chính vương đại nhân thật sự sắp tới rồi, Hoàng thượng nên tranh thủ viết đại tự đi.”
Trẫm sửng sốt, nhìn lên tờ giấy vô tình bị vẩy lên mấy điểm đen, lại nhớ đến gương mặt đen kịt của tiểu hoàng thúc, trong lòng trào lên sợ hãi.
Tiểu hoàng thúc hung tàn như vậy, có phải tiểu long mông của trẫm lại gặp xui xẻo không a. Trẫm phải viết xong mười trương đại tự trước khi tiểu hoàng thúc trở về, nếu không hoàn thành, y nhất định sẽ rất tức giận!
Ai nha, càng nghĩ càng sợ hãi, hai vai trẫm run lên, đột nhiên cảm thấy buồn tiểu.
“Nhiếp chính vương đại nhân ngài đã tới rồi “
Thanh âm nịnh nọt của Tiểu Lục Tử vang lên khiến trẫm run rẩy, vội vàng đẩy mấy trương đại tự sang một bên, sau đó từ long ỷ nhảy xuống, trước khi tiểu hoàng thúc đi vào chui xuống tiểu long sàng.
Trẫm dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, lại nghe được một âm thanh bi bô vang lên: “A? Tiểu Lục Tử, hoàng huynh không ở đây sao?”
Trẫm kinh ngạc, không ngờ Thập ngũ hoàng đệ cũng đến đây, trẫm rất muốn gặp nó, nhưng nghĩ đến tiểu hoàng thúc với gương mặt đen kịt kia, trẫm lại rụt sâu vào bên trong.
“Lúc nô tài đi chuẩn bị đồ ăn thì Hoàng thượng vẫn ở đây mà, hơn nữa bên ngoài có cung nữ, không ai nói Hoàng thượng đã đi ra ngoài, vậy người nhất định đang ở trong này.”
Trẫm trong lòng thầm hận, Tiểu Lục Tử thật đáng ghét, lại dám bán đứng trẫm? Trẫm nhất định nhất định phải đánh hắn! Phải dùng bản tử đánh hắn thật mạnh!
“Ừm, ta đã biết, hoàng huynh nhất định là muốn cùng ta chơi trốn tìm ” Âm thanh vui vẻ của Thập Ngũ hoàng đệ lại vang lên, “Hoàng huynh hoàng huynh, ngươi trốn kỹ chưa? Ta muốn đi tìm “
Trẫm: ┭┮﹏┭┮
Thập ngũ hoàng đệ à, ngươi đừng quấy rối có được không? Trẫm thật sự không muốn chơi trốn tìm với ngươi đâu mà, tuy trẫm rất muốn chơi với ngươi, nhưng trẫm không muốn bị đánh mông đâu.
Chỉ0đăng tại: //u./
“Hoàng huynh, ta biết ngay huynh trốn chỗ này mà ” Thập ngũ hoàng đệ quỳ rạp trên đất chào hỏi trẫm: “Lần này ta tìm được huynh rồi, giờ đổi lại huynh đi tìm ta “
Trẫm: “…”
Trẫm buồn bã ỉu xìu chui ra khỏi tiểu long ỷ, liếc mắt về phía tiểu hoàng thúc đang xem đại tự của trẫm, mười lăm hoàng đệ ngoan ngoãn ngồi ăn điểm tâm, trẫm cũng muốn ăn.
“Ninh nhi, ” tiểu hoàng thúc buống giấy xuống, nhìn trẫm nói: “Chỉ còn ba ngày nữa là tới thi Đình, đến lúc đó ngươi sẽ phải ra đề mục, vậy chuẩn bị xong chưa?”
Trẫm sửng sốt, không ngờ tiểu hoàng thúc lại bỏ qua chuyện này(tập viết), trong lòng nhất thời vui vẻ, nhưng chưa vui được bao nhiêu câu tiếp theo của y lại khiến trẫm buồn bực, “Trẫm đã xem qua mấy đề mục, ưm, đã nhớ kỹ hết, nhưng không hiểu lắm.”
Tiểu hoàng thúc nói: “Nhớ kỹ là được rồi, những việc còn lại giao cho ta, nhưng cũng chỉ có lần này thôi, lần sau ngươi sẽ phải tự giải quyết.”
Trẫm không ngờ chuyện này lại dễ dàng qua như vậy, trong lòng vui rạo rực gật đầu. Chỉ cần tiểu hoàng thúc không tức giận, cái gì trẫm cũng chịu được.
“Hoàng huynh hoàng huynh, ta có thể đi cùng không?” Thập ngũ hoàng đệ ăn xong điểm tâm quay sang hỏi.
Trẫm chớp mắt nhìn về phía tiểu hoàng thúc, y gật nhẹ đầu: “Cũng được, nếu Hiên nhi thích có thể cùng đi, nhưng không thể để người ta nhìn thấy.”
Thập ngũ hoàng đệ ánh mắt sáng rực gật mạnh đầu: “Đã biết, ta sẽ nghe lời hoàng thúc.”
Trẫm có chút nghi hoặc, thi đình thì có cái gì hay mà xem? Trẫm còn ước không phải đi kìa, cũng chỉ có Thập ngũ hoàng đệ mới thấy tốt. Ai, quả nhiên vẫn chỉ là tiểu hài tử mà thôi
Tiễn bước Thập ngũ hoàng đệ vui vẻ rời đi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy tiểu hoàng thúc cầm xấp đại tự lên nhìn, biểu tình đáng sợ.
“Lại lười biếng rồi.”
Trẫm nhìn chằm chằm vào Tiểu long giày nạm Đông châu(ngọc trai) lí nhí: “Không có, trẫm đã rất cố gắng viết, nhưng giữa chừng lại ngẩn người…Trẫm thật sự không phải cố ý đâu.” Trẫm rất nghiêm túc hãy tin tưởng đi mà!
“Ngẩn người? Nói xem ngươi đã tưởng tượng cái gì.”
Trẫm trộm liếc nhìn tiểu hoàng thúc, “Trẫm nói, nhưng ngươi nghe xong đừng tức giận.”
“Ta sẽ cố.”
Trẫm đã không nhìn thấy tay tiểu hoàng thúc siết chặt tờ giấy, nói: “Trẫm nghĩ tới việc bốn năm sau không phải làm Hoàng đế nữa, đến lúc đó trẫm có thể cùng ngươi du sơn ngoạn thủy, không cẩn thận nghĩ nhiều thêm một chút nhiều thêm một chút, sau đó liền…” Kế tiếp trẫm không dám nói nữa, bởi vì mắt tiểu hoàng thúc rất đen, rất đáng sợ!
“Ngươi nói sẽ không tức giận.” Trẫm vội vàng ôm mông.
Tiểu hoàng thúc vốn dĩ đang tức giận nhìn thấy hành động của trẫm nhất thời dở khóc dở cười:”Lại đây cho ta, trốn cái gì mà trốn? Ta rất đáng sợ sao?”
Trẫm chậm chạp cọ qua, sau đó tiểu hoàng thúc ôm trẫm ngồi lên đùi y, sau đó nữa tiểu long mông của trẫm bị đánh rồi, tuy không đau chút nào.
“Tiểu hoàng thúc, trẫm thật sự biết sai rồi, ngươi đừng tức giận được không?” Trẫm nhu nhu mông vội vàng cầu tình, trẫm lại làm mất mặt mình rồi, xấu hổ quá đi.
Chỉ0đăng tại: //u./
Tiểu hoàng thúc nhéo nhéo chóp mũi trẫm: “Ngươi a, chỉ có lúc này là thông minh thôi.”
Trẫm cực kỳ bất mãn, trẫm vẫn luôn thông minh như vậy có được không! Nhưng tiểu hoàng thúc có vẻ không tức giận nữa, trẫm coi như lại vượt qua một kiếp rồi.
Phân cách tiểu hoàng đế thở phào nhẹ nhõm
Trẫm trừng to mắt nhìn chằm chằm người đang đứng ở trung tâm đại điện, bộ dáng người này rất dễ nhìn, cũng rất quen thuộc, nhưng trẫm nghĩ kiểu gì cũng không nhớ được đó là ai.
“Thảo dân Hoa Phùng Hi, khấu kiến Hoàng Thượng.”
Mắt trẫm sáng lên: “Hoa Hoa.”
Phía dưới một mảnh khụ khụ khụ.
Trẫm khụ một tiếng, nhìn Hoa Hoa vẫn bình tĩnh cười như trước, rồi quay sang gật đầu với tiểu hoàng thúc, thi đình bắt đầu.
Trẫm cảm thấy choáng váng, không hề hiểu bọn họ ở dưới kia đang nói đến cái gì, cho đến khi đã định ra Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa, trẫm vẫn hồ đồ như trước.
Một đống chi hồ giả dã kia rốt cục là đang nói về cái gì chứ? Trẫm một chút cũng không hiểu có được không! Kỳ thị như vậy khiến trẫm rất tức giận!
Trẫm buồn bã ỉu xìu đi dọc hành lang, Thập ngũ hoàng đệ không biết từ đâu chạy đến, ánh mắt lấp lánh: “Hoàng huynh hoàng huynh, bọn họ thật lợi hại, đều là nhân tài của Đại Triệu á.”
Trẫm liếc nó một cái: “Ngươi nghe hiểu được?”
“Có một chút không rõ lắm, nhưng vẫn hiểu được một chút, ” Thập ngũ hoàng đệ thở dài: “Ta đúng là quá ngốc, hoàng huynh huynh nhất định là hiểu hết đi?”
Trẫm: “…” Thập ngũ hoàng đệ ngươi không cần như vậy a! Ngươi mới mấy tuổi, sao lại thông minh như vậy chứ? Ngươi đang trắng trợn đả kích trẫm đó, cẩn thận về sau trẫm không thèm thích ngươi nữa!
Trẫm trong lòng khổ a ┭┮﹏┭┮
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu hoàng đế: tiểu hoàng tô mỗi ngày đều phải tức giận, trẫm thật là bất đắc dĩ a ╮(╯╰)╭
Muội tử đoán cốt truyện rất tươi đẹp(?), tuy bàn tử viết rất trực tiếp không có gì hồi hộp, nhưng các ngươi đoán đúng hết như vậy có định để bàn tử làm người tốt không a!()
Cẩn thận bàn tử bãi công!
Raw () 猜剧情的妹纸太吐艳了,虽然胖纸写的非常直白没什么悬念,但是乃们就这么猜对了让胖纸很难做人好么!
Có lỗi, có ý kiến nhớ cmt nha ^^
Ấn vô mấy link Shorte ở Mục lục ủng hộ t với nha ❤ ❤
Bình luận truyện