Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời
Chương 25
Thời tiết gần đây thật khắc nghiệt, luồng không khí lạnh cứ thổi đến mãi chẳng chịu đi, nhiệt độ cứ thấp dần xuống, dần dà đã giảm đến mười độ rồi.
Sáng sớm rời giường, Hạ Lâm Hi cảm thấy cổ họng mình hơi rát, nhưng cô không nói lời nào, vẫn đi học như mọi khi. Hôm nay cô ra khỏi nhà hơi sớm, trên đường đi cũng chẳng thấy lấy một người bạn học, nhưng khoảnh khắc cô bước dọc trên hành lang lại nghe thấy giọng nói tức giận của một người đã cao tuổi.
Sớm mai mùa đông, ánh Mặt Trời vẫn còn rất nhạt, khi hà hơi có thể thấy cả làn khói trắng, một chốc mới tan đi. Một người đàn ông trung niên vạm vỡ đứng ở hành lang, đối diện với Trương Hoài Võ đang cúi gằm mặt, vung tay lên.
Một tiếng “Bốp!” giòn giã vang động.
Những học sinh trong các lớp cách nơi này không xa đang cố nhoài người ra cửa sổ “hóng hớt”.
“Tao đã dặn mày thế nào? Cuối cấp là thời điểm rất quan trọng, mày không lo chăm chỉ học hành, lại trốn chơi game với người khác?”
Sau khi đánh con mình xong, cha của Trương Hoài Võ vẫn không nguôi giận: “Mày không chịu học cũng được, nhưng đừng có làm uổng tiền của tao, hôm nay tao phải đánh cho mày tỉnh ra, bỏ ngay ý định đi làm một đứa thất học đi!”
Một phần cũng vì nói quá to, cổ họng của ông trở nên không thoải mái, ông liền khạc ra một bãi đờm trên sàn lát cẩm thạch.
Trương Hoài Võ cúi đầu nhìn sàn nhà, sau đó liền lấy ra một tờ giấy lau tay, lau vết nhớt đó đi.
Cha của cậu còn định tiếp tục đánh, nhưng thầy chủ nhiệm đột ngột xuất hiện, ngăn lại kịp thời.
“Đừng đánh con trẻ, trước tiên phải khuyên bảo đã.” Thầy Hà đứng chắn trước người cậu sau đó đưa tay về phía văn phòng. “Chúng ta vào trong văn phòng nói chuyện nhé, vừa may các giáo viên khác vẫn chưa đến.”
Đừng đánh con trẻ, trước tiên phải khuyên bảo đã.
Lời nói này, ngờ đâu lại được thốt ra từ miệng thầy chủ nhiệm của bọn họ.
Hạ Lâm Hi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng cô nhớ kĩ lại thì quả thật thầy chủ nhiệm chẳng bao giờ đánh học trò, thầy thích ném đồ vật lung tung hơn, ví dụ như cuốn “Học thuyết Toán học” của Tưởng Chính Hàn, hay là quyển truyện tranh của Trương Hoài Võ.
Chờ cô bước vào phòng học, cả lớp đã la hét ầm lên.
Có một bạn học nói: “Đáng sợ thật đó, ba của Trương Hoài Võ đánh thật rồi!”
Một bạn học khác cũng nói: “Nếu như mình bị ba mẹ bạt tai trước mặt người khác, mình sẽ xấu hổ đến mức tự tử. Sức chịu đựng của Trương Hoài Võ thật đáng khâm phục.”
Mỗi người một ý nhưng dù là lời nói nào đi chăng nữa, bên trong đều nhắc đến Trương Hoài Võ.
Kể ra cũng thật lạ, có lẽ lòng tự trọng của một đứa con trong mắt cha mẹ không đáng giá bao nhiêu, nhưng nói đi cũng phải nói lại, trên đời làm gì có ai thích bị đánh mắng, thích bị hạ nhục kia chứ? Chính bản thân người lớn cũng không muốn thế vậy tại sao cần phải gây tổn thương cho con mình?
Không bao lâu sau khi tự hỏi, Hạ Lâm Hi hắt hơi.
“Cậu bị cảm rồi à?” Cố Hiểu Mạn hỏi. “Từ lúc cậu vào lớp đến giờ cũng đã hắt hơi ba lần rồi.”
Hạ Lâm Hi mở tập ra, thành thật đáp: “Mình cảm thất cổ họng rất rát, mũi cũng nghèn nghẹn.”
“Giọng cũng khàn rồi.” Cố Hiểu Mạn quay đầu nhìn cô, bàn tay chạm vào trán Hạ Lâm Hi. “Tay của mình khá lạnh nhưng sờ trán cậu cũng thấy ấm đấy.”
Cô ấy đề nghị: “Cậu đến xin phép thầy chủ nhiệm đi nhé.”
Hôm nay là phiên trực lớp của Tưởng Chính Hàn, việc trực nhật được phân theo thành tích, người có điểm số càng kém thì số lần trực sẽ càng nhiều, vậy nên Hạ Lâm Hi lâu lắm mới trực một lần, còn Tưởng Chính Hàn lại phải làm liên miên.
Vì bận bịu chùi lau nên cậu bỏ lỡ chuyện Trương Hoài Võ bị đánh, cũng không thấy Hạ Lâm Hi vào lớp, chờ đến lúc cậu quay về chỗ ngồi, Hạ Lâm Hi đã nằm sấp lên mặt bàn.
Nếu trong phòng học chỉ có hai người bọn họ, Tưởng Chính Hàn nhất định sẽ ôm cô vào lòng nhưng trước mặt cả thế giới thế này, cậu chỉ có thể đứng một bên hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Đầu óc choáng váng, cổ họng rất đau.” Hạ Lâm Hi nói. “Mình nằm xuống một lát là đỡ thôi.”
Tưởng Chính Hàn lại nói: “Để mình dẫn cậu xuống phòng y tế nhé.”
Hạ Lâm Hi lắc đầu: “Hôm nay có bài kiểm tra, mình làm xong rồi xuống sau nhé!”
Hôm nay có một bài kiểm tra Đại Số, nhìn chung thì barem cũng khá khó, hơn cả Vật Lý và Toán học luôn như thế kia mà, đề nào nhìn vào chẳng thấy gian nan, Hạ Lâm Hi choáng váng đến mức đầu muốn nổ tung, nhưng cô vẫn không cam lòng, không muốn bỏ qua bài kiểm tra này.
Cố Hiểu Mạn muốn nói với cô gái kia rằng, trong lần kiểm tra này, cô ấy có thể sẽ làm bài không tốt nhưng dẫu sao, Hạ Lâm Hi lúc nào cũng đứng hạng nhất toàn khối, Cố Hiểu Mạn cảm thấy mình không nên dùng tiêu chuẩn thông thường để đánh giá đối phương.
Thật chóng vánh, giờ trước tiết đã kết thúc, thầy chủ nhiệm vô cùng bình tĩnh bước vào lớp, phát từng bài thi ra, sau đó đi khỏi cửa, nhưng làm bài kiểm tra thì không thể thiếu giám thị, vậy nên chẳng bao lâu sau, Triệu Ninh Thành đã đến nhận vị trí ấy.
Triệu Ninh Thành là thầy giáo dạy môn Ngữ Văn của lớp, thầy mang theo một sấp bài kiểm tra, ngồi trên bàn giáo viên tiếp tục chấm, có lẽ do tin tưởng học sinh nên không xuống kiểm tra lấy một lần, cũng không nhìn ai chăm chú.
Người đầu tiên lật mặt sau của đề ra, tất nhiên là hạng nhất Hạ Lâm Hi.
Cô không sợ sốt đến hỏng hóc đầu óc, làm những bài như thế này đã trở thành bản năng rồi.
Người kế tiếp lật mặt sau là Trần Diệc Xuyên, hai người bọn họ đều đã làm đến những bài tiếp rồi nhưng đa phần học sinh còn lại, đến cả việc hiểu đề còn chưa làm xong.
Hai tiếng nhanh chóng trôi qua, hơn một nửa học sinh đã úp ngược bài lại, Hạ Lâm Hi kiểm tra kết quả đến ba lần mới thở phào nhẹ nhõm nộp bài.
Kế tiếp là kiểm tra Vật Lý, đến giữa trưa, cô là người nộp bài thi sớm nhất, một mình xuống phòng y tế.
Nhưng trong lúc bước đi trên cầu thang, cô nghe được tiếng bước chân của người khác.
Hạ Lâm Hi ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Tưởng Chính Hàn đang chạy đến, phản ứng đầu tiên của cô tất nhiên là: “Cậu làm xong rồi à?”
Cả một tầng toàn lớp mười hai vô cùng yên tĩnh, tất cả học sinh đều đang làm bài, đề Vật Lý của ban tự nhiên vô cùng oái ăm, mà đề Văn của ban xã hội cũng vật vã hơn cả, giống như trên toàn bộ hành lang, chỉ có hai người bọn họ.
Cũng may nơi này không có giám thị hành lang, Tưởng Chính Hàn đặt tay lên trán của cô, nhỏ giọng trả lời: “Mình không có tâm trạng làm bài.”
Cậu nói: “Để mình đưa cậu xuống phòng y tế.”
“Không đến mức đó mà.” Hạ Lâm Hi tiếp tục đi xuống, vừa đi vừa nói. “Mình chỉ sốt thôi, đâu đến nỗi không có chân đâu.”
Tuy rằng cô sốt không nhẹ nhưng khả năng tự nhủ bản thân đâu hề suy giảm, nhắc đến cụm từ “không có chân”, cô theo bản năng nhớ đến cha của Tưởng Chính Hàn, quả thật cha của cậu không có hai tay như mọi người, chỉ là khi nói ra rồi cô mới sực nhớ đến.
Sốt cao đúng là khiến người khác hồ đồ, cô phải cố gắng tỉnh táo lên, không thể nhắc những chuyện như vậy trước mặt cậu.
Hạ Lâm Hi dừng lại một chút, sau đó giải thích: “Ý của mình là, mình có thể tự đi…”
Cô tự dồn mình vào đường cùng, đứng ở giữa cầu thang, bầu không khí trở nên xấu hổ.
Tưởng Chính Hàn nắm chặt tay cô, không hề suy nghĩ ý trong lời nói của cô, hỏi lại lần nữa: “Cậu chắc chắn tự đi được chứ?”
Để chứng minh bản thân hoàn toàn có thể làm được, Hạ Lâm Hi vội vã chạy đến phòng y tế.
Y tá giúp cô đo nhiệt độ cơ thể, ba mươi tám độ năm, cũng chưa đến nỗi sốt cao. Cô cảm thấy có chút nhẹ nhõm, nhưng lại lo lắng vì Tưởng Chính Hàn đứng bên cạnh một tấc cũng không rời, sợ rằng người ta sẽ phát hiện ra chuyện của bọn họ.
Quả nhiên, y tá hỏi cô: “Các em là bạn cùng lớp à?”
“Vâng ạ.” Hạ Lâm Hi giành trả lời trước.”Thầy bảo cậu ấy đưa em xuống đây.”
Y tá sững sốt, lầm bầm lầu bầu: “Thầy của các em sao lại để một nam sinh đưa bạn mình xuống đây…”
Ý của vị y tá này chính là, nếu là một cô gái thì sẽ cẩn thận hơn, còn mấy cậu nam sinh, da dày thịt béo, chân tay vụng về, không hợp để chăm sóc bạn bè.
Nhưng Hạ Lâm Hi vốn đã giấu kín mọi chuyện trong lòng, nay lại nghe những lời này thì cảm thấy rõ ràng người ta đã nhận ra chuyện gì đó.
Cô cúi đầu suy nghĩ một chốc rồi mở miệng đáp: “Tại cả lớp chúng em đều còn đang kiểm tra, chỉ có mình cậu ấy là đã xong bài…”
Tưởng Chính Hàn bật cười.
Hạ Lâm Hi ngẩng đầu nhìn cậu, còn y tá đang quay lưng về phía bọn họ, sửa soạn lại các dụng cụ vừa dùng, Tưởng Chính Hàn thoáng nhìn qua vị y tá kia, đưa tay tạo một kí hiệu riêng với cô.
Bầu không khí ngập tràn vị ngọt ngào, tấm mành trắng che khuất cánh cửa sổ, Hạ Lâm Hi ngồi trên một chiếc ghế inox, im lặng nhận lấy ánh nhìn của đối phương, bỗng nhiên lại nói: “Mình cảm thấy sớm thôi chúng mình phải thi đại học rồi.”
“Còn năm tháng nữa.” Tưởng Chính Hàn đáp. “Tháng một đến tháng năm năm sau.”
Y tá nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, cũng góp lời: “Năm tháng trôi qua nhanh lắm, tôi công tác ở đây được sáu năm rồi, cứ năm này qua năm nọ, tôi cứ vậy nhìn từng học sinh như các em tốt nghiệp đấy.”
Năm này qua năm nọ, lần này lại lần sau.
Năm tháng thoi đưa, thời gian lại chạy, y tá túc trực tại phòng y tế này giống như đang cưỡi ngựa xem hoa, năm cấp ba là năm mà tuổi trẻ của mỗi người tồn tại mãi, thế nhưng tương lai lại không biết mỗi ngã phương trời nào, ở đây đến sáu năm rồi, chuyện ra sao cũng đã nhìn cả rồi.
Y tá lấy một tờ giấy ra, viết phép cho Hạ Lâm Hi: “Em ký tên lên đây, sau đó tìm thầy chủ nhiệm xin phép, sốt ba mươi tám đội rưỡi, mau đến bệnh viện truyền nước nhé.”
Hạ Lâm Hi ngoan ngoãn nghe theo.
Tưởng Chính Hàn cùng đi với cô đến tầng năm, Hạ Lâm Hi vào văn phòng trước, thầy chủ nhiệm đang “giảng đạo” cho Trương Hoài Võ nghe, cha của cậu ta cũng ở bên cạnh, nom cũng không vui vẻ gì.
Thầy chủ nhiệm nhấp một ngụm trà, nhìn sang Hạ Lâm Hi, giọng nói liền dịu đi mấy phần. “Kiểm tra môn Vật Lý vẫn chưa hết giờ, em nộp bài sớm sao?”
“Hôm nay em sốt…” Hạ Lâm Hi đưa giấy xin phép cho thầy, lén nhìn Trương Hoài Võ. “Hôm nay cần đến bệnh viện…”
Hạ Lâm Hi còn chưa nói xong, thầy chủ nhiệm đã đáp: “Nóng ba tám độ rưỡi phải về nhà nhanh đi, về nghỉ ngơi thật tốt, em đừng căng thẳng quá, chú ý kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi nhé!”
Trương Hoài Võ im lặng trầm tư, cảm thấy vị chủ nhiệm lớp trước mặt quả thật khác xa với chủ nhiệm lớp vừa rồi, giống như hai người khác nhau vậy.
Hạ Lâm Hi bị bệnh phải về nhà, cũng chỉ là để nghỉ ngơi, ngày hôm qua cậu chơi game, cũng là nghỉ ngơi không phải sao, vì sao đều là học trò nhưng cách đối xử lại phân biệt như thế?!
Trương Hoài Võ thầm than trong lòng.
Cậu hơi nghiêng đầu, thoáng nhìn thấy Tưởng Chính Hàn ngoài cửa, để chủ nhiệm lớp không phát hiện ra cậu ấy, cậu cố tình nhích sang một chút, ngăn trở tầm nhìn ra cửa của thầy.
Cậu cảm thấy tán dương hành động của chúng mình.
Ánh mặt trời ngày đông trong trẻo nhưng vẫn mang theo hơi lạnh, lặng lẽ hấp thụ đi lớp nhiệt trên cửa thủy tinh, hành lang vẫn vắng người như trước, độc nhất mỗi Hạ Lâm Hi và Tưởng Chính Hàn. Bọn họ song hành về phòng học, Hạ Lâm Hi chợt hỏi: “Sau khi thi đại học rồi, chúng mình không cùng trường nữa, phải làm sao đây?”
Cô hỏi vô cùng dịu dàng.
Dựa vào sự khác biệt của bọn họ hôm nay, xác suất cùng chung đại học gần như bằng không.
Hạ Lâm Hi lúc đầu còn tính để bản thân tụt dốc không phanh, ngang hạng với Tưởng Chính Hàn. Nhưng hôm nay đã mang bệnh lại còn thi như thế, cô mơ hồ nhận ra, chỉ cần cô có thể thở để viết thì sẽ không bao giờ thấp điểm dù bất kể lúc nào.
Tưởng Chính Hàn đáp: “Cậu định đi Bắc Kinh à? Nếu vậy dù không chung một trường chúng ta cũng chung một thành phố mà.”
Sáng sớm rời giường, Hạ Lâm Hi cảm thấy cổ họng mình hơi rát, nhưng cô không nói lời nào, vẫn đi học như mọi khi. Hôm nay cô ra khỏi nhà hơi sớm, trên đường đi cũng chẳng thấy lấy một người bạn học, nhưng khoảnh khắc cô bước dọc trên hành lang lại nghe thấy giọng nói tức giận của một người đã cao tuổi.
Sớm mai mùa đông, ánh Mặt Trời vẫn còn rất nhạt, khi hà hơi có thể thấy cả làn khói trắng, một chốc mới tan đi. Một người đàn ông trung niên vạm vỡ đứng ở hành lang, đối diện với Trương Hoài Võ đang cúi gằm mặt, vung tay lên.
Một tiếng “Bốp!” giòn giã vang động.
Những học sinh trong các lớp cách nơi này không xa đang cố nhoài người ra cửa sổ “hóng hớt”.
“Tao đã dặn mày thế nào? Cuối cấp là thời điểm rất quan trọng, mày không lo chăm chỉ học hành, lại trốn chơi game với người khác?”
Sau khi đánh con mình xong, cha của Trương Hoài Võ vẫn không nguôi giận: “Mày không chịu học cũng được, nhưng đừng có làm uổng tiền của tao, hôm nay tao phải đánh cho mày tỉnh ra, bỏ ngay ý định đi làm một đứa thất học đi!”
Một phần cũng vì nói quá to, cổ họng của ông trở nên không thoải mái, ông liền khạc ra một bãi đờm trên sàn lát cẩm thạch.
Trương Hoài Võ cúi đầu nhìn sàn nhà, sau đó liền lấy ra một tờ giấy lau tay, lau vết nhớt đó đi.
Cha của cậu còn định tiếp tục đánh, nhưng thầy chủ nhiệm đột ngột xuất hiện, ngăn lại kịp thời.
“Đừng đánh con trẻ, trước tiên phải khuyên bảo đã.” Thầy Hà đứng chắn trước người cậu sau đó đưa tay về phía văn phòng. “Chúng ta vào trong văn phòng nói chuyện nhé, vừa may các giáo viên khác vẫn chưa đến.”
Đừng đánh con trẻ, trước tiên phải khuyên bảo đã.
Lời nói này, ngờ đâu lại được thốt ra từ miệng thầy chủ nhiệm của bọn họ.
Hạ Lâm Hi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng cô nhớ kĩ lại thì quả thật thầy chủ nhiệm chẳng bao giờ đánh học trò, thầy thích ném đồ vật lung tung hơn, ví dụ như cuốn “Học thuyết Toán học” của Tưởng Chính Hàn, hay là quyển truyện tranh của Trương Hoài Võ.
Chờ cô bước vào phòng học, cả lớp đã la hét ầm lên.
Có một bạn học nói: “Đáng sợ thật đó, ba của Trương Hoài Võ đánh thật rồi!”
Một bạn học khác cũng nói: “Nếu như mình bị ba mẹ bạt tai trước mặt người khác, mình sẽ xấu hổ đến mức tự tử. Sức chịu đựng của Trương Hoài Võ thật đáng khâm phục.”
Mỗi người một ý nhưng dù là lời nói nào đi chăng nữa, bên trong đều nhắc đến Trương Hoài Võ.
Kể ra cũng thật lạ, có lẽ lòng tự trọng của một đứa con trong mắt cha mẹ không đáng giá bao nhiêu, nhưng nói đi cũng phải nói lại, trên đời làm gì có ai thích bị đánh mắng, thích bị hạ nhục kia chứ? Chính bản thân người lớn cũng không muốn thế vậy tại sao cần phải gây tổn thương cho con mình?
Không bao lâu sau khi tự hỏi, Hạ Lâm Hi hắt hơi.
“Cậu bị cảm rồi à?” Cố Hiểu Mạn hỏi. “Từ lúc cậu vào lớp đến giờ cũng đã hắt hơi ba lần rồi.”
Hạ Lâm Hi mở tập ra, thành thật đáp: “Mình cảm thất cổ họng rất rát, mũi cũng nghèn nghẹn.”
“Giọng cũng khàn rồi.” Cố Hiểu Mạn quay đầu nhìn cô, bàn tay chạm vào trán Hạ Lâm Hi. “Tay của mình khá lạnh nhưng sờ trán cậu cũng thấy ấm đấy.”
Cô ấy đề nghị: “Cậu đến xin phép thầy chủ nhiệm đi nhé.”
Hôm nay là phiên trực lớp của Tưởng Chính Hàn, việc trực nhật được phân theo thành tích, người có điểm số càng kém thì số lần trực sẽ càng nhiều, vậy nên Hạ Lâm Hi lâu lắm mới trực một lần, còn Tưởng Chính Hàn lại phải làm liên miên.
Vì bận bịu chùi lau nên cậu bỏ lỡ chuyện Trương Hoài Võ bị đánh, cũng không thấy Hạ Lâm Hi vào lớp, chờ đến lúc cậu quay về chỗ ngồi, Hạ Lâm Hi đã nằm sấp lên mặt bàn.
Nếu trong phòng học chỉ có hai người bọn họ, Tưởng Chính Hàn nhất định sẽ ôm cô vào lòng nhưng trước mặt cả thế giới thế này, cậu chỉ có thể đứng một bên hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Đầu óc choáng váng, cổ họng rất đau.” Hạ Lâm Hi nói. “Mình nằm xuống một lát là đỡ thôi.”
Tưởng Chính Hàn lại nói: “Để mình dẫn cậu xuống phòng y tế nhé.”
Hạ Lâm Hi lắc đầu: “Hôm nay có bài kiểm tra, mình làm xong rồi xuống sau nhé!”
Hôm nay có một bài kiểm tra Đại Số, nhìn chung thì barem cũng khá khó, hơn cả Vật Lý và Toán học luôn như thế kia mà, đề nào nhìn vào chẳng thấy gian nan, Hạ Lâm Hi choáng váng đến mức đầu muốn nổ tung, nhưng cô vẫn không cam lòng, không muốn bỏ qua bài kiểm tra này.
Cố Hiểu Mạn muốn nói với cô gái kia rằng, trong lần kiểm tra này, cô ấy có thể sẽ làm bài không tốt nhưng dẫu sao, Hạ Lâm Hi lúc nào cũng đứng hạng nhất toàn khối, Cố Hiểu Mạn cảm thấy mình không nên dùng tiêu chuẩn thông thường để đánh giá đối phương.
Thật chóng vánh, giờ trước tiết đã kết thúc, thầy chủ nhiệm vô cùng bình tĩnh bước vào lớp, phát từng bài thi ra, sau đó đi khỏi cửa, nhưng làm bài kiểm tra thì không thể thiếu giám thị, vậy nên chẳng bao lâu sau, Triệu Ninh Thành đã đến nhận vị trí ấy.
Triệu Ninh Thành là thầy giáo dạy môn Ngữ Văn của lớp, thầy mang theo một sấp bài kiểm tra, ngồi trên bàn giáo viên tiếp tục chấm, có lẽ do tin tưởng học sinh nên không xuống kiểm tra lấy một lần, cũng không nhìn ai chăm chú.
Người đầu tiên lật mặt sau của đề ra, tất nhiên là hạng nhất Hạ Lâm Hi.
Cô không sợ sốt đến hỏng hóc đầu óc, làm những bài như thế này đã trở thành bản năng rồi.
Người kế tiếp lật mặt sau là Trần Diệc Xuyên, hai người bọn họ đều đã làm đến những bài tiếp rồi nhưng đa phần học sinh còn lại, đến cả việc hiểu đề còn chưa làm xong.
Hai tiếng nhanh chóng trôi qua, hơn một nửa học sinh đã úp ngược bài lại, Hạ Lâm Hi kiểm tra kết quả đến ba lần mới thở phào nhẹ nhõm nộp bài.
Kế tiếp là kiểm tra Vật Lý, đến giữa trưa, cô là người nộp bài thi sớm nhất, một mình xuống phòng y tế.
Nhưng trong lúc bước đi trên cầu thang, cô nghe được tiếng bước chân của người khác.
Hạ Lâm Hi ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Tưởng Chính Hàn đang chạy đến, phản ứng đầu tiên của cô tất nhiên là: “Cậu làm xong rồi à?”
Cả một tầng toàn lớp mười hai vô cùng yên tĩnh, tất cả học sinh đều đang làm bài, đề Vật Lý của ban tự nhiên vô cùng oái ăm, mà đề Văn của ban xã hội cũng vật vã hơn cả, giống như trên toàn bộ hành lang, chỉ có hai người bọn họ.
Cũng may nơi này không có giám thị hành lang, Tưởng Chính Hàn đặt tay lên trán của cô, nhỏ giọng trả lời: “Mình không có tâm trạng làm bài.”
Cậu nói: “Để mình đưa cậu xuống phòng y tế.”
“Không đến mức đó mà.” Hạ Lâm Hi tiếp tục đi xuống, vừa đi vừa nói. “Mình chỉ sốt thôi, đâu đến nỗi không có chân đâu.”
Tuy rằng cô sốt không nhẹ nhưng khả năng tự nhủ bản thân đâu hề suy giảm, nhắc đến cụm từ “không có chân”, cô theo bản năng nhớ đến cha của Tưởng Chính Hàn, quả thật cha của cậu không có hai tay như mọi người, chỉ là khi nói ra rồi cô mới sực nhớ đến.
Sốt cao đúng là khiến người khác hồ đồ, cô phải cố gắng tỉnh táo lên, không thể nhắc những chuyện như vậy trước mặt cậu.
Hạ Lâm Hi dừng lại một chút, sau đó giải thích: “Ý của mình là, mình có thể tự đi…”
Cô tự dồn mình vào đường cùng, đứng ở giữa cầu thang, bầu không khí trở nên xấu hổ.
Tưởng Chính Hàn nắm chặt tay cô, không hề suy nghĩ ý trong lời nói của cô, hỏi lại lần nữa: “Cậu chắc chắn tự đi được chứ?”
Để chứng minh bản thân hoàn toàn có thể làm được, Hạ Lâm Hi vội vã chạy đến phòng y tế.
Y tá giúp cô đo nhiệt độ cơ thể, ba mươi tám độ năm, cũng chưa đến nỗi sốt cao. Cô cảm thấy có chút nhẹ nhõm, nhưng lại lo lắng vì Tưởng Chính Hàn đứng bên cạnh một tấc cũng không rời, sợ rằng người ta sẽ phát hiện ra chuyện của bọn họ.
Quả nhiên, y tá hỏi cô: “Các em là bạn cùng lớp à?”
“Vâng ạ.” Hạ Lâm Hi giành trả lời trước.”Thầy bảo cậu ấy đưa em xuống đây.”
Y tá sững sốt, lầm bầm lầu bầu: “Thầy của các em sao lại để một nam sinh đưa bạn mình xuống đây…”
Ý của vị y tá này chính là, nếu là một cô gái thì sẽ cẩn thận hơn, còn mấy cậu nam sinh, da dày thịt béo, chân tay vụng về, không hợp để chăm sóc bạn bè.
Nhưng Hạ Lâm Hi vốn đã giấu kín mọi chuyện trong lòng, nay lại nghe những lời này thì cảm thấy rõ ràng người ta đã nhận ra chuyện gì đó.
Cô cúi đầu suy nghĩ một chốc rồi mở miệng đáp: “Tại cả lớp chúng em đều còn đang kiểm tra, chỉ có mình cậu ấy là đã xong bài…”
Tưởng Chính Hàn bật cười.
Hạ Lâm Hi ngẩng đầu nhìn cậu, còn y tá đang quay lưng về phía bọn họ, sửa soạn lại các dụng cụ vừa dùng, Tưởng Chính Hàn thoáng nhìn qua vị y tá kia, đưa tay tạo một kí hiệu riêng với cô.
Bầu không khí ngập tràn vị ngọt ngào, tấm mành trắng che khuất cánh cửa sổ, Hạ Lâm Hi ngồi trên một chiếc ghế inox, im lặng nhận lấy ánh nhìn của đối phương, bỗng nhiên lại nói: “Mình cảm thấy sớm thôi chúng mình phải thi đại học rồi.”
“Còn năm tháng nữa.” Tưởng Chính Hàn đáp. “Tháng một đến tháng năm năm sau.”
Y tá nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, cũng góp lời: “Năm tháng trôi qua nhanh lắm, tôi công tác ở đây được sáu năm rồi, cứ năm này qua năm nọ, tôi cứ vậy nhìn từng học sinh như các em tốt nghiệp đấy.”
Năm này qua năm nọ, lần này lại lần sau.
Năm tháng thoi đưa, thời gian lại chạy, y tá túc trực tại phòng y tế này giống như đang cưỡi ngựa xem hoa, năm cấp ba là năm mà tuổi trẻ của mỗi người tồn tại mãi, thế nhưng tương lai lại không biết mỗi ngã phương trời nào, ở đây đến sáu năm rồi, chuyện ra sao cũng đã nhìn cả rồi.
Y tá lấy một tờ giấy ra, viết phép cho Hạ Lâm Hi: “Em ký tên lên đây, sau đó tìm thầy chủ nhiệm xin phép, sốt ba mươi tám đội rưỡi, mau đến bệnh viện truyền nước nhé.”
Hạ Lâm Hi ngoan ngoãn nghe theo.
Tưởng Chính Hàn cùng đi với cô đến tầng năm, Hạ Lâm Hi vào văn phòng trước, thầy chủ nhiệm đang “giảng đạo” cho Trương Hoài Võ nghe, cha của cậu ta cũng ở bên cạnh, nom cũng không vui vẻ gì.
Thầy chủ nhiệm nhấp một ngụm trà, nhìn sang Hạ Lâm Hi, giọng nói liền dịu đi mấy phần. “Kiểm tra môn Vật Lý vẫn chưa hết giờ, em nộp bài sớm sao?”
“Hôm nay em sốt…” Hạ Lâm Hi đưa giấy xin phép cho thầy, lén nhìn Trương Hoài Võ. “Hôm nay cần đến bệnh viện…”
Hạ Lâm Hi còn chưa nói xong, thầy chủ nhiệm đã đáp: “Nóng ba tám độ rưỡi phải về nhà nhanh đi, về nghỉ ngơi thật tốt, em đừng căng thẳng quá, chú ý kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi nhé!”
Trương Hoài Võ im lặng trầm tư, cảm thấy vị chủ nhiệm lớp trước mặt quả thật khác xa với chủ nhiệm lớp vừa rồi, giống như hai người khác nhau vậy.
Hạ Lâm Hi bị bệnh phải về nhà, cũng chỉ là để nghỉ ngơi, ngày hôm qua cậu chơi game, cũng là nghỉ ngơi không phải sao, vì sao đều là học trò nhưng cách đối xử lại phân biệt như thế?!
Trương Hoài Võ thầm than trong lòng.
Cậu hơi nghiêng đầu, thoáng nhìn thấy Tưởng Chính Hàn ngoài cửa, để chủ nhiệm lớp không phát hiện ra cậu ấy, cậu cố tình nhích sang một chút, ngăn trở tầm nhìn ra cửa của thầy.
Cậu cảm thấy tán dương hành động của chúng mình.
Ánh mặt trời ngày đông trong trẻo nhưng vẫn mang theo hơi lạnh, lặng lẽ hấp thụ đi lớp nhiệt trên cửa thủy tinh, hành lang vẫn vắng người như trước, độc nhất mỗi Hạ Lâm Hi và Tưởng Chính Hàn. Bọn họ song hành về phòng học, Hạ Lâm Hi chợt hỏi: “Sau khi thi đại học rồi, chúng mình không cùng trường nữa, phải làm sao đây?”
Cô hỏi vô cùng dịu dàng.
Dựa vào sự khác biệt của bọn họ hôm nay, xác suất cùng chung đại học gần như bằng không.
Hạ Lâm Hi lúc đầu còn tính để bản thân tụt dốc không phanh, ngang hạng với Tưởng Chính Hàn. Nhưng hôm nay đã mang bệnh lại còn thi như thế, cô mơ hồ nhận ra, chỉ cần cô có thể thở để viết thì sẽ không bao giờ thấp điểm dù bất kể lúc nào.
Tưởng Chính Hàn đáp: “Cậu định đi Bắc Kinh à? Nếu vậy dù không chung một trường chúng ta cũng chung một thành phố mà.”
Bình luận truyện