Trầm Quang Theo Hướng Nam
Chương 5
Không lâu sau đó Cố Trầm Quang rời đi. Lộ Nam Tâm đứng trước cửa, mắt thấy anh kéo hành lý ngồi xe rời đi, cảm giác mất mác trong lòng từng chút từng chút một trào lên, trước mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, vành mắt nóng lên, lỗ mũi ê ẩm, không cách nào ức chế khổ sở.
Sợ bị người khác phát hiện, Lộ Nam Tâm nhanh chóng lau nước mắt, cúi đầu chuẩn bị đi vào trong nhà. Vừa bước từng bước, liền bị người phía sau nhẹ nhàng kéo một cái.
Lộ Nam Tâm xoay người, đôi mắt đẫm lệ choáng váng nhìn thấy người vừa mới ngồi trên xe rời đi đang ngồi chồm hổm trước mặt mình, cười đến dịu dàng mà bất đắc dĩ. Cô nhìn người đã đi mà quay lại, nhất thời không cách nào phản ứng, cả người sửng sờ nguyên tại chỗ, chóng mặt ngây ngô nhìn anh.
Cố Trầm Quang nửa ngồi ở trước mặt cô, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô gái nhỏ trước mặt, trong lòng khẽ thở dài, thế nhưng lại không bỏ được. Mới vừa rồi khi anh ngồi lên xe, trong lòng cuối cùng cũng không yên, bất ổn không yên lợi hại, không tự chủ được phải quay trở lại xem một chút cô như thế nào. Kết quả không có gì bất ngờ xảy ra nhìn thấy cô gái nhỏ len lén lau nước mắt. Cái mũi, cái miệng nhỏ cũng không kìm nén được đỏ bừng. Đôi mắt to càng thêm sưng lên, không nói một lời len lén nhìn về phương hướng anh rời đi. Lúc này anh liền mềm lòng, vội vàng kêu tài xế ngừng lại.
Vừa rồi Dịch Sở nhìn thấy con trai đột nhiên chạy xuống cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn lại cô gái nhỏ đỏ mắt bên chân, lập tức sáng tỏ. Bà lôi kéo chồng ở một bên hoàn toàn không rõ trạng huống vào nhà.
Cố Dương nhất thời bị vợ kéo vào trong, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn ra phía ngoài. Chờ đến khi Dịch Sở tri kỷ đóng cửa lại, mới mở miệng hỏi vợ: “Cái đó….. Chính là đứa nhỏ mới tới của nhà lão Lộ?” Ba Cố hàng năm bận rộn, công việc nặng nề, bận đến rất khuya mới về nhà. Vì vậy đến bây giờ vẫn chưa từng gặp qua Lộ Nam Tâm.
“Ừ.”
“Vậy......” Cố Dương dùng ánh mắt ý bảo ngoài cửa. “Tình huống thế nào? Thành con dâu nuôi từ bé nhà chúng ta rồi hả?”
“Chậc!” Dịch Sở nghe vậy không chút nương tay tát cho chồng một cái, nghiêm túc phê bình: “Ông nghiêm chỉnh một chút. Là một cô bé mới tới, cái gì cũng còn chưa kịp thích ứng, vừa lúc trong khoảng thời gian này Trầm Quang ở nhà nên tôi cho con nó giúp đỡ con bé một chút. Con bé thật vất vả mới quen thuộc một người, hiện tại phải tách ra thời gian dài như vậy, trong lòng khẳng định sẽ khổ sở…… Để cho Trầm Quang dụ dỗ.”
......
Ngoài cửa, Cố Trầm Quang nhìn cô gái nhỏ khóc đến rối tinh rối mù trước mặt, có chút đau lòng. Nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cho cô, vừa định nói thêm gì nữa, cô gái nhỏ giống như viên đạn đột nhiên nhào vào trong ngực anh.
Ngực Cố Trầm Quang lập tức bị đụng đau, cười nhẹ, vươn tay ôm lấy cô. Một tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Lộ Nam Tâm, kiên nhẫn mười phần thấp giọng dụ dỗ bên tai cô: “Nam Nam ngoan, đừng khóc, đừng khóc……”
Lộ Nam Tâm vùi trong ngực anh tội nghiệp gật đầu.
Cố Trầm Quang nhìn cô cười, vừa vỗ nhẹ vừa dụ dỗ, thấy tâm trạng cô từ từ bình tĩnh lại, mới kéo người trong ngực ra, vươn tay xoa gương mặt của cô. Nhìn vào mắt cô gái nhỏ, nghiêm túc nói: “Nam Nam, nghe chú nói.”
Lộ Nam Tâm nhìn vào ánh mắt của CốTrầm Quang, ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng đáp lời: “Dạ……”
Cố Trầm Quang cười, sờ sờ đầu nhỏ của cô, thấp giọng nói: “Trong khoảng thời gian Chú Tiểu Cố không có ở đây, Nam Nam phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đi học phải nghe lời giáo viên, học tập thật tốt. Nếu Nam Nam biểu hiện tốt, chú sẽ rút thời gian trở về thăm Nam Nam……. Có được hay không?”
Lộ Nam Tâm hít hít lỗ mũi, giọng mềm mềm yếu ớt mang theo giọng mũi: “……. Được.”
Cố Trầm Quang đưa ra ngón tay út đặt trước mặt cô, hơi cong: “Ngéo tay.”
Lộ Nam Tâm lập tức vươn ra ngón tay út của mình ngéo tay với anh, nhẹ nhàng kéo kéo. Sau đó chống lại ngón cái của anh trợt tới, nghiêm túc đè xuống.
Cố Trầm Qaung đột nhiên buông lỏng tay, từ trong bóp tiền rút ra một tờ giấy đưa cho Lộ Nam Tâm. “Chú đi đây…… Đây là số điện thoại của chú, nếu Nam Nam muốn tìm chú, liền gọi số điện thoại này, là có thể nói chuyện với chú.”
Lộ Nam Tâm nhận lấy, liếc nhìn, bỏ vào trong túi áo trên. Suy nghĩ mấy giây, cẩn thận nói lên nghi vấn. “……Lúc nào cháu cũng có thể gọi sao?”
Cố Trầm Quang cười, lắc đầu một cái: “Không được, chú Tiểu Cố bình thường phải đi học, không thể nghe điện thoại…… Như vầy đi, Nam Nam có thể gọi cho chú vào sáng Chủ Nhật. Vậy thì chú nhất định sẽ bắt máy, có được hay không?”
Lộ Nam Tâm suy nghĩ mấy giây, ngoan ngoãn gật đầu: “Được!”
Cố Trầm Quang đứng dậy: “Chú đi đây, Nam Nam, hẹn gặp lại.”
“Vâng...... Hẹn gặp lại.”
Cố Trầm Quang bước đi, rốt cuộc dứt khoát không quay đầu lại, ngồi lên xe chạy thẳng tới phi trường, lên máy bay đi Mỹ.
Trước sân, Lộ Nam Tâm trơ mắt nhìn đuôi xe màu đen đi xa dần rồi biến mất, cây già tháng năm mới nở.
Đầy đất gió.
Ngày thứ ba sau khi Cố Trầm Quang rời đi, chính là Chủ Nhật.
Lộ Nam Tâm sáng sớm liền canh giữ trước điện thoại, không ngừng nhìn đồng hồ trên tường, cả người ngay ngắn ngồi ở chỗ đó, đầu ngón tay căng thẳng. Vừa vui mừng, vừa lại không cầm được thấp thỏm. Trái tim giống như đang đánh trống cuồng loạn, giống như đứa nhỏ đang mong đợi nhận giấy khen.
Sáng sớm Lộ Thịnh Minh đã ăn bữa sáng rồi đến công ty. Ninh Uyển từ trước đến nay không đến 8 giờ sẽ không dậy nổi. Lộ Nam Tâm ngồi trong phòng khách, khó được tự tại.
Kim chỉ giây xẹt qua số 6 cuối cùng, lướt qua chỗ cao nhất trên mặt đồng hồ. Rốt cục đến 7 giờ. Lộ Nam Tâm nhấc điện thoại trên khay trà lên, không chút nghĩ ngợi bấm dãy số điện thoại đã sớm thuộc lòng, nín thở đếm tiếng chuông reo “reng reng” bên kia điện thoại.
Rất nhanh, điện thoại được người bên kia bắt máy, mang theo giọng cười trầm thấp lẫn với ánh mặt trời truyền tới: “Nam Nam?”
“...... A.”
Đây là cuộc điện thoại đầu tiên của bọn họ.
Chỉ có vài ba lời, trong năm tháng dài vô ngần về sau. Hai người giống như tự hiểu trong lòng mà không nói, ai cũng chưa từng nhắc tới, ai cũng không quên.
Thời gian đó, mênh mông vô bờ.
......
Những ngày kế tiếp, Lộ Nam Tâm quả thật rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mấy ngày mới nhớ mở miệng nói một câu.
Tháng chín, Lộ Thịnh Minh đưa cô đến một trường tiểu học cách nhà không xa đi học.
Lộ Nam Tâm dắt tay cha đi theo một giáo viên, một đường đi tới trước cửa phòng học. Cô có chút do dự, ánh mắt như muốn nhờ giúp đỡ nhìn về phía Lộ Thịnh Minh. Lộ Thịnh Minh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng gật đầu, lông mày tinh tế, vui vẻ ôn nhu. Dưới ánh mắt khích lệ của cha, Lộ Nam Tâm rốt cục từ từ buông tay cha ra. Nhưng cũng không chịu dắt tay giáo viên, chỉ tự mình bước vào phòng học hoàn toàn không quen biết ai, bước vào một thế giới khác.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cả lớp học, Lộ Nam Tâm chớp mắt một cái, tay chân luống cuống, nước mắt sắp bốc lên.
Đột nhiên sau đó cô nghĩ đến một người ở một nơi xa bên kia nửa vòng trái đất. Thời điểm anh nhìn thấy bạn học mới, nhất định sẽ không vô dụng giống như cô. Anh giống như Ngân Hà, sẽ sáng lên, sáng ngời làm cho không người nào có thể kháng cự.
Giáo viên đã đi tới, nhẹ nhàng khoát tay lên trên bả vai của cô, nhẹ giọng hỏi cô: “Chúng ta tự giới thiệu bản thân được không? Nói cho các bạn học biết em tên gì?”
Lộ Nam Tâm nắm chặt hai tay, cúi đầu trầm mặc. Lông mi không cách nào kềm chế được run run, ở đáy mắt rơi xuống một bóng ma.
Cô không thể mở miệng nói chuyện. Cô sẽ không nói tiếng phổ thông. Cô cùng những người nơi này…… Không giống nhau.
Giáo viên lại thấp giọng hỏi cô mấy câu, tay Lộ Nam Tâm càng nắm càng chặt, lông mi run rẩy càng thêm lợi hại. Nhưng chỉ lả không mở miệng……. Cô thật ra rất sợ giáo viên sẽ cảm thấy cô không nghe lời mà không thích cô. Nhưng mà cô không dám mở miệng. Trong lòng có một cái bật quá cao, cô té gãy chân cũng không nhảy tới. Lộ Nam Tâm dưới không khí lúng túng trầm mặc len lén quét qua thân hình của cha đứng trước cửa, muốn lấy chút dũng khí.
Nhưng mà Lộ Thịnh Minh đã sớm không còn ở chỗ đó. Nơi ông vốn đứng hoàn toàn sạch sẽ.
Lộ Nam Tâm rũ mắt xuống, cố nén nước mắt, thu hồi ánh mắt.
Giáo viên dỗ nửa ngày cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đứng lên, một tay vẫn còn khoát trên bả vai Lộ Nam Tâm, dịu dàng ấm áp, cất giọng giới thiệu phá tan không khí an tĩnh trong phòng học: “Đây là bạn học mới của chúng ta, tên là Lộ Nam Tâm, mọi người vỗ tay!”
Một mảnh tiếng vỗ tay thoáng chốc vang lên. Tất cả mọi người đều vui vẻ vỗ tay, trong lòng tràn đầy thiện chí đối với bạn học mới.
Người phương Bắc vốn rất nhiệt tình, luôn không cách nào giảm thiểu sự nhiệt tình của họ.
Giáo viên chỉ chỉ một chỗ ngồi ở hàng thứ nhất, khẽ nói: “Vậy đây sẽ là vị trí của em, đi qua đi.”
Lộ Nam Tâm gật đầu một cái, mang theo cặp sách nhỏ ngoan ngoãn đi tới, thả cặp sách vào trong bàn học. Mới vừa kéo khóa kéo bên ngoài cặp sách, cô liền cảm giác cánh tay của mình bị người khác dùng cái gì đó chọt chọt.
Lộ Nam Tâm nhìn sang, nhìn thấy một bé trai có khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú mỉm cười đối diện cô, nụ cười lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời. “Chào Lộ Nam Tâm, mình tên là Chu Tần, sau này chúng ta sẽ trở thành bạn cùng bàn.”
Lộ Nam Tâm nhìn bé trai trước mặt, cũng mỉm cười, xấu hổ gật đầu một cái với đối phương.
Lúc đó, cô vẫn còn vui cẻ, có một người bạn cùng bàn hiền lành.
Cho đến sau này, cô mới biết. Lớp này, vị trí này, người bạn ngồi cùng bàn kia, không phải là vận may của cô. Căn bản là có người cố ý sắp xếp, ở sau lưng điều khiển.
Cô chỉ là một con cờ mà thôi.
**
“Lộ Nam Tâm, tan học rồi, bạn không đi sao?”
Lộ Nam Tâm ngẩng đầu, nhìn bạn cùng bàn vui vẻ tràn đầy trước mắt, dừng một chút, cuối cùng không muốn phật lòng người khác, thấp giọng nhanh chóng nói: “Xong ngay đây.”
Chu Tần sững sờ. Ngồi cùng bàn hơn nửa tháng, đâu là lần đầu tiên Lộ Nam Tâm mở miệng nói chuyện. Giọng nói nhỏ nhẹ mềm nhũn, thật là dễ nghe. Cậu kỳ quái: “Bạn có thể nói chuyện? Giọng nói còn dễ nghe như vậy. Bình thường sao bạn không nói lời nào?”
Cậu hỏi như chuyện đương nhiên. Đầu bút Lộ Nam Tâm dừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn cậu, chống lại đôi mắt to, trong suốt u mê của cậu, không có giễu cợt, hoàn toàn chỉ là nghi ngờ.
Hồi lâu, Lộ Nam Tâm nhìn cậu bé vô hại trước mắt, rốt cục lấy dũng khí nói: “Giọng nói của tôi….. Thật sự dễ nghe sao?”
Mặt trời tháng chính rọi vào phòng học, chiếu lên chiếc bàn màu nâu đỏ thành một màu vàng óng ánh. Cậu bé vẫn cười nói: “Thật!”
————
Xuân đi Thu đến, Hạ ấm Đông lạnh. 1 năm đảo mắt đã trôi qua. Cuối năm, thời tiết Bắc Kinh đón chào một trận bão tuyết.
29 tháng mười, đúng lúc là Chủ Nhật. Lộ Nam Tâm kiên trì canh giữ trước điện thoại, chờ đến 7 giờ gọi điện thoại cho Cố Trầm Quang.
6:56, chuông cửa đột nhiên vang lên. Lộ Nam Tâm nhìn thời gian một chút, cảm thấy sẽ không bỏ lỡ, vì vậy chạy đi mở cửa.
Cửa mở ra, nghênh tiếp chính là một khuôn mặt cười vô cùng quen thuộc. Chu Tần mặc áo bông màu tím, dưới ánh mặt trời mùa đông chói lọi lại lộ ra dáng vẻ sạch sẽ đẹp mắt.
Nhìn thấy cô mở cửa, Chu Tần vui vẻ, trực tiếp đưa vật gì đó trong tay tới: “Này, tặng cho bạn!”
Lộ Nam Tâm nhận lấy, không rõ là cái gì, hỏi: “Đây là cái gì?”
Vấn đề vừa ra, thiếu niên vừa rồi còn cười híp mắt, trên mặt lập tức lặng lẽ nổi lên ửng hồng. Cậu ho khan một tiếng, làm cho gương mặt nghiêm túc, nói: “Khụ, là quà tặng mừng năm mới.”
À......”Nhưng ngày mai mới là lễ mừng năm mới mà?”
Như thế nào hôm nay lại tặng cô?
Chu Tần gãi gãi đầu, ngại ngùng giải thích. “Mình lập tức phải cùng cha mẹ ra nước ngoài mừng năm mới, phải đầu năm sau mới có thể trở về, mình sợ đến lúc đó thì trễ mất……”
Giọng cậu càng ngày càng thấp, làm cho Lộ Nam Tâm căn bản không nghe rõ câu kế tiếp. Cô nghi ngờ “A?” một tiếng.
Chu Tần đỏ mặt càng thêm rõ ràng, vừa ngẩng đầu liền đụng phải đôi mắt ngập nước của Lộ Nam Tâm, trong long như bị phỏng, nghiêng đầu sang chỗ khác, cứng rắn khí phách nói: “Dù sao bạn phải nhớ, mình la người đầu tiên tặng quà mừng năm mới cho bạn là được!”
Nói xong không đợi Lộ Nam Tâm trả lời, liền ném lại một câu: “Cha mẹ mình đang đợi.” liền xoay người chạy đi.
Lộ Nam Tâm “……” Thật ra thì cô muốn nói, quà tặng mừng năm mới chú Tiểu Cố tặng cho cô, tuần trước cô liền nhận được rồi.
Cầm quà tặng đong cửa lại, Lộ Nam Tâm theo bản năng liếc nhìn đồng hồ, 7:20 phút rồi!
Cô liền nóng nảy, cũng không cất quà tặng, trực tiếp ôm điện thoại bấm dãy số của Cố Trầm Quang.
Sợ bị người khác phát hiện, Lộ Nam Tâm nhanh chóng lau nước mắt, cúi đầu chuẩn bị đi vào trong nhà. Vừa bước từng bước, liền bị người phía sau nhẹ nhàng kéo một cái.
Lộ Nam Tâm xoay người, đôi mắt đẫm lệ choáng váng nhìn thấy người vừa mới ngồi trên xe rời đi đang ngồi chồm hổm trước mặt mình, cười đến dịu dàng mà bất đắc dĩ. Cô nhìn người đã đi mà quay lại, nhất thời không cách nào phản ứng, cả người sửng sờ nguyên tại chỗ, chóng mặt ngây ngô nhìn anh.
Cố Trầm Quang nửa ngồi ở trước mặt cô, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô gái nhỏ trước mặt, trong lòng khẽ thở dài, thế nhưng lại không bỏ được. Mới vừa rồi khi anh ngồi lên xe, trong lòng cuối cùng cũng không yên, bất ổn không yên lợi hại, không tự chủ được phải quay trở lại xem một chút cô như thế nào. Kết quả không có gì bất ngờ xảy ra nhìn thấy cô gái nhỏ len lén lau nước mắt. Cái mũi, cái miệng nhỏ cũng không kìm nén được đỏ bừng. Đôi mắt to càng thêm sưng lên, không nói một lời len lén nhìn về phương hướng anh rời đi. Lúc này anh liền mềm lòng, vội vàng kêu tài xế ngừng lại.
Vừa rồi Dịch Sở nhìn thấy con trai đột nhiên chạy xuống cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn lại cô gái nhỏ đỏ mắt bên chân, lập tức sáng tỏ. Bà lôi kéo chồng ở một bên hoàn toàn không rõ trạng huống vào nhà.
Cố Dương nhất thời bị vợ kéo vào trong, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn ra phía ngoài. Chờ đến khi Dịch Sở tri kỷ đóng cửa lại, mới mở miệng hỏi vợ: “Cái đó….. Chính là đứa nhỏ mới tới của nhà lão Lộ?” Ba Cố hàng năm bận rộn, công việc nặng nề, bận đến rất khuya mới về nhà. Vì vậy đến bây giờ vẫn chưa từng gặp qua Lộ Nam Tâm.
“Ừ.”
“Vậy......” Cố Dương dùng ánh mắt ý bảo ngoài cửa. “Tình huống thế nào? Thành con dâu nuôi từ bé nhà chúng ta rồi hả?”
“Chậc!” Dịch Sở nghe vậy không chút nương tay tát cho chồng một cái, nghiêm túc phê bình: “Ông nghiêm chỉnh một chút. Là một cô bé mới tới, cái gì cũng còn chưa kịp thích ứng, vừa lúc trong khoảng thời gian này Trầm Quang ở nhà nên tôi cho con nó giúp đỡ con bé một chút. Con bé thật vất vả mới quen thuộc một người, hiện tại phải tách ra thời gian dài như vậy, trong lòng khẳng định sẽ khổ sở…… Để cho Trầm Quang dụ dỗ.”
......
Ngoài cửa, Cố Trầm Quang nhìn cô gái nhỏ khóc đến rối tinh rối mù trước mặt, có chút đau lòng. Nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cho cô, vừa định nói thêm gì nữa, cô gái nhỏ giống như viên đạn đột nhiên nhào vào trong ngực anh.
Ngực Cố Trầm Quang lập tức bị đụng đau, cười nhẹ, vươn tay ôm lấy cô. Một tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Lộ Nam Tâm, kiên nhẫn mười phần thấp giọng dụ dỗ bên tai cô: “Nam Nam ngoan, đừng khóc, đừng khóc……”
Lộ Nam Tâm vùi trong ngực anh tội nghiệp gật đầu.
Cố Trầm Quang nhìn cô cười, vừa vỗ nhẹ vừa dụ dỗ, thấy tâm trạng cô từ từ bình tĩnh lại, mới kéo người trong ngực ra, vươn tay xoa gương mặt của cô. Nhìn vào mắt cô gái nhỏ, nghiêm túc nói: “Nam Nam, nghe chú nói.”
Lộ Nam Tâm nhìn vào ánh mắt của CốTrầm Quang, ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng đáp lời: “Dạ……”
Cố Trầm Quang cười, sờ sờ đầu nhỏ của cô, thấp giọng nói: “Trong khoảng thời gian Chú Tiểu Cố không có ở đây, Nam Nam phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đi học phải nghe lời giáo viên, học tập thật tốt. Nếu Nam Nam biểu hiện tốt, chú sẽ rút thời gian trở về thăm Nam Nam……. Có được hay không?”
Lộ Nam Tâm hít hít lỗ mũi, giọng mềm mềm yếu ớt mang theo giọng mũi: “……. Được.”
Cố Trầm Quang đưa ra ngón tay út đặt trước mặt cô, hơi cong: “Ngéo tay.”
Lộ Nam Tâm lập tức vươn ra ngón tay út của mình ngéo tay với anh, nhẹ nhàng kéo kéo. Sau đó chống lại ngón cái của anh trợt tới, nghiêm túc đè xuống.
Cố Trầm Qaung đột nhiên buông lỏng tay, từ trong bóp tiền rút ra một tờ giấy đưa cho Lộ Nam Tâm. “Chú đi đây…… Đây là số điện thoại của chú, nếu Nam Nam muốn tìm chú, liền gọi số điện thoại này, là có thể nói chuyện với chú.”
Lộ Nam Tâm nhận lấy, liếc nhìn, bỏ vào trong túi áo trên. Suy nghĩ mấy giây, cẩn thận nói lên nghi vấn. “……Lúc nào cháu cũng có thể gọi sao?”
Cố Trầm Quang cười, lắc đầu một cái: “Không được, chú Tiểu Cố bình thường phải đi học, không thể nghe điện thoại…… Như vầy đi, Nam Nam có thể gọi cho chú vào sáng Chủ Nhật. Vậy thì chú nhất định sẽ bắt máy, có được hay không?”
Lộ Nam Tâm suy nghĩ mấy giây, ngoan ngoãn gật đầu: “Được!”
Cố Trầm Quang đứng dậy: “Chú đi đây, Nam Nam, hẹn gặp lại.”
“Vâng...... Hẹn gặp lại.”
Cố Trầm Quang bước đi, rốt cuộc dứt khoát không quay đầu lại, ngồi lên xe chạy thẳng tới phi trường, lên máy bay đi Mỹ.
Trước sân, Lộ Nam Tâm trơ mắt nhìn đuôi xe màu đen đi xa dần rồi biến mất, cây già tháng năm mới nở.
Đầy đất gió.
Ngày thứ ba sau khi Cố Trầm Quang rời đi, chính là Chủ Nhật.
Lộ Nam Tâm sáng sớm liền canh giữ trước điện thoại, không ngừng nhìn đồng hồ trên tường, cả người ngay ngắn ngồi ở chỗ đó, đầu ngón tay căng thẳng. Vừa vui mừng, vừa lại không cầm được thấp thỏm. Trái tim giống như đang đánh trống cuồng loạn, giống như đứa nhỏ đang mong đợi nhận giấy khen.
Sáng sớm Lộ Thịnh Minh đã ăn bữa sáng rồi đến công ty. Ninh Uyển từ trước đến nay không đến 8 giờ sẽ không dậy nổi. Lộ Nam Tâm ngồi trong phòng khách, khó được tự tại.
Kim chỉ giây xẹt qua số 6 cuối cùng, lướt qua chỗ cao nhất trên mặt đồng hồ. Rốt cục đến 7 giờ. Lộ Nam Tâm nhấc điện thoại trên khay trà lên, không chút nghĩ ngợi bấm dãy số điện thoại đã sớm thuộc lòng, nín thở đếm tiếng chuông reo “reng reng” bên kia điện thoại.
Rất nhanh, điện thoại được người bên kia bắt máy, mang theo giọng cười trầm thấp lẫn với ánh mặt trời truyền tới: “Nam Nam?”
“...... A.”
Đây là cuộc điện thoại đầu tiên của bọn họ.
Chỉ có vài ba lời, trong năm tháng dài vô ngần về sau. Hai người giống như tự hiểu trong lòng mà không nói, ai cũng chưa từng nhắc tới, ai cũng không quên.
Thời gian đó, mênh mông vô bờ.
......
Những ngày kế tiếp, Lộ Nam Tâm quả thật rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mấy ngày mới nhớ mở miệng nói một câu.
Tháng chín, Lộ Thịnh Minh đưa cô đến một trường tiểu học cách nhà không xa đi học.
Lộ Nam Tâm dắt tay cha đi theo một giáo viên, một đường đi tới trước cửa phòng học. Cô có chút do dự, ánh mắt như muốn nhờ giúp đỡ nhìn về phía Lộ Thịnh Minh. Lộ Thịnh Minh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng gật đầu, lông mày tinh tế, vui vẻ ôn nhu. Dưới ánh mắt khích lệ của cha, Lộ Nam Tâm rốt cục từ từ buông tay cha ra. Nhưng cũng không chịu dắt tay giáo viên, chỉ tự mình bước vào phòng học hoàn toàn không quen biết ai, bước vào một thế giới khác.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cả lớp học, Lộ Nam Tâm chớp mắt một cái, tay chân luống cuống, nước mắt sắp bốc lên.
Đột nhiên sau đó cô nghĩ đến một người ở một nơi xa bên kia nửa vòng trái đất. Thời điểm anh nhìn thấy bạn học mới, nhất định sẽ không vô dụng giống như cô. Anh giống như Ngân Hà, sẽ sáng lên, sáng ngời làm cho không người nào có thể kháng cự.
Giáo viên đã đi tới, nhẹ nhàng khoát tay lên trên bả vai của cô, nhẹ giọng hỏi cô: “Chúng ta tự giới thiệu bản thân được không? Nói cho các bạn học biết em tên gì?”
Lộ Nam Tâm nắm chặt hai tay, cúi đầu trầm mặc. Lông mi không cách nào kềm chế được run run, ở đáy mắt rơi xuống một bóng ma.
Cô không thể mở miệng nói chuyện. Cô sẽ không nói tiếng phổ thông. Cô cùng những người nơi này…… Không giống nhau.
Giáo viên lại thấp giọng hỏi cô mấy câu, tay Lộ Nam Tâm càng nắm càng chặt, lông mi run rẩy càng thêm lợi hại. Nhưng chỉ lả không mở miệng……. Cô thật ra rất sợ giáo viên sẽ cảm thấy cô không nghe lời mà không thích cô. Nhưng mà cô không dám mở miệng. Trong lòng có một cái bật quá cao, cô té gãy chân cũng không nhảy tới. Lộ Nam Tâm dưới không khí lúng túng trầm mặc len lén quét qua thân hình của cha đứng trước cửa, muốn lấy chút dũng khí.
Nhưng mà Lộ Thịnh Minh đã sớm không còn ở chỗ đó. Nơi ông vốn đứng hoàn toàn sạch sẽ.
Lộ Nam Tâm rũ mắt xuống, cố nén nước mắt, thu hồi ánh mắt.
Giáo viên dỗ nửa ngày cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đứng lên, một tay vẫn còn khoát trên bả vai Lộ Nam Tâm, dịu dàng ấm áp, cất giọng giới thiệu phá tan không khí an tĩnh trong phòng học: “Đây là bạn học mới của chúng ta, tên là Lộ Nam Tâm, mọi người vỗ tay!”
Một mảnh tiếng vỗ tay thoáng chốc vang lên. Tất cả mọi người đều vui vẻ vỗ tay, trong lòng tràn đầy thiện chí đối với bạn học mới.
Người phương Bắc vốn rất nhiệt tình, luôn không cách nào giảm thiểu sự nhiệt tình của họ.
Giáo viên chỉ chỉ một chỗ ngồi ở hàng thứ nhất, khẽ nói: “Vậy đây sẽ là vị trí của em, đi qua đi.”
Lộ Nam Tâm gật đầu một cái, mang theo cặp sách nhỏ ngoan ngoãn đi tới, thả cặp sách vào trong bàn học. Mới vừa kéo khóa kéo bên ngoài cặp sách, cô liền cảm giác cánh tay của mình bị người khác dùng cái gì đó chọt chọt.
Lộ Nam Tâm nhìn sang, nhìn thấy một bé trai có khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú mỉm cười đối diện cô, nụ cười lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời. “Chào Lộ Nam Tâm, mình tên là Chu Tần, sau này chúng ta sẽ trở thành bạn cùng bàn.”
Lộ Nam Tâm nhìn bé trai trước mặt, cũng mỉm cười, xấu hổ gật đầu một cái với đối phương.
Lúc đó, cô vẫn còn vui cẻ, có một người bạn cùng bàn hiền lành.
Cho đến sau này, cô mới biết. Lớp này, vị trí này, người bạn ngồi cùng bàn kia, không phải là vận may của cô. Căn bản là có người cố ý sắp xếp, ở sau lưng điều khiển.
Cô chỉ là một con cờ mà thôi.
**
“Lộ Nam Tâm, tan học rồi, bạn không đi sao?”
Lộ Nam Tâm ngẩng đầu, nhìn bạn cùng bàn vui vẻ tràn đầy trước mắt, dừng một chút, cuối cùng không muốn phật lòng người khác, thấp giọng nhanh chóng nói: “Xong ngay đây.”
Chu Tần sững sờ. Ngồi cùng bàn hơn nửa tháng, đâu là lần đầu tiên Lộ Nam Tâm mở miệng nói chuyện. Giọng nói nhỏ nhẹ mềm nhũn, thật là dễ nghe. Cậu kỳ quái: “Bạn có thể nói chuyện? Giọng nói còn dễ nghe như vậy. Bình thường sao bạn không nói lời nào?”
Cậu hỏi như chuyện đương nhiên. Đầu bút Lộ Nam Tâm dừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn cậu, chống lại đôi mắt to, trong suốt u mê của cậu, không có giễu cợt, hoàn toàn chỉ là nghi ngờ.
Hồi lâu, Lộ Nam Tâm nhìn cậu bé vô hại trước mắt, rốt cục lấy dũng khí nói: “Giọng nói của tôi….. Thật sự dễ nghe sao?”
Mặt trời tháng chính rọi vào phòng học, chiếu lên chiếc bàn màu nâu đỏ thành một màu vàng óng ánh. Cậu bé vẫn cười nói: “Thật!”
————
Xuân đi Thu đến, Hạ ấm Đông lạnh. 1 năm đảo mắt đã trôi qua. Cuối năm, thời tiết Bắc Kinh đón chào một trận bão tuyết.
29 tháng mười, đúng lúc là Chủ Nhật. Lộ Nam Tâm kiên trì canh giữ trước điện thoại, chờ đến 7 giờ gọi điện thoại cho Cố Trầm Quang.
6:56, chuông cửa đột nhiên vang lên. Lộ Nam Tâm nhìn thời gian một chút, cảm thấy sẽ không bỏ lỡ, vì vậy chạy đi mở cửa.
Cửa mở ra, nghênh tiếp chính là một khuôn mặt cười vô cùng quen thuộc. Chu Tần mặc áo bông màu tím, dưới ánh mặt trời mùa đông chói lọi lại lộ ra dáng vẻ sạch sẽ đẹp mắt.
Nhìn thấy cô mở cửa, Chu Tần vui vẻ, trực tiếp đưa vật gì đó trong tay tới: “Này, tặng cho bạn!”
Lộ Nam Tâm nhận lấy, không rõ là cái gì, hỏi: “Đây là cái gì?”
Vấn đề vừa ra, thiếu niên vừa rồi còn cười híp mắt, trên mặt lập tức lặng lẽ nổi lên ửng hồng. Cậu ho khan một tiếng, làm cho gương mặt nghiêm túc, nói: “Khụ, là quà tặng mừng năm mới.”
À......”Nhưng ngày mai mới là lễ mừng năm mới mà?”
Như thế nào hôm nay lại tặng cô?
Chu Tần gãi gãi đầu, ngại ngùng giải thích. “Mình lập tức phải cùng cha mẹ ra nước ngoài mừng năm mới, phải đầu năm sau mới có thể trở về, mình sợ đến lúc đó thì trễ mất……”
Giọng cậu càng ngày càng thấp, làm cho Lộ Nam Tâm căn bản không nghe rõ câu kế tiếp. Cô nghi ngờ “A?” một tiếng.
Chu Tần đỏ mặt càng thêm rõ ràng, vừa ngẩng đầu liền đụng phải đôi mắt ngập nước của Lộ Nam Tâm, trong long như bị phỏng, nghiêng đầu sang chỗ khác, cứng rắn khí phách nói: “Dù sao bạn phải nhớ, mình la người đầu tiên tặng quà mừng năm mới cho bạn là được!”
Nói xong không đợi Lộ Nam Tâm trả lời, liền ném lại một câu: “Cha mẹ mình đang đợi.” liền xoay người chạy đi.
Lộ Nam Tâm “……” Thật ra thì cô muốn nói, quà tặng mừng năm mới chú Tiểu Cố tặng cho cô, tuần trước cô liền nhận được rồi.
Cầm quà tặng đong cửa lại, Lộ Nam Tâm theo bản năng liếc nhìn đồng hồ, 7:20 phút rồi!
Cô liền nóng nảy, cũng không cất quà tặng, trực tiếp ôm điện thoại bấm dãy số của Cố Trầm Quang.
Bình luận truyện