Chương 3: Rối gỗ kéo dây -2
Nghiêm Dương buồn cười nhìn vật nhỏ trước mắt, thật đúng là có duyên…
Tổ kịch rối gỗ như trước không có vấn đề, cái chết làm người ta sợ hãi như trước, nhìn các thành viên trong đội đều mất tinh thần, cắn chặt răng.
Cắn răng cười cho mọi người về nghỉ. Đương nhiên, cái gọi là nghỉ bất quá cũng chỉ là đúng giờ tan tầm mà thôi, dù sao vụ án này đã chết không ít người, cấp trên dồn ép căng thẳng. Ai ngờ vừa mới ngồi lên xe liền thấy vật nhỏ hôm nay đã gặp ở rạp hát một đá tạo ra vết xước trên chiếc xe mình mới mua.
Nhìn thấy vật nhỏ kia cứng ngắc ngẩng đầu, nhịn không được nghĩ muốn bắt nạt một chút.
Ừ, dáng người không tồi, tuy rằng có hơi gầy, nhưng vẫn rất có sức sống. Gương mặt búp bê kia, cũng là rất đáng yêu.
Nhâm Lê cũng đánh giá người đàn ông trước mắt, vóc dáng khoảng 1m8, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập dã tính, cùng với, giọng nói giàu từ tính.
Không biết nghĩ đến điều gì, Nhâm Lê từ từ, chậm rãi, đỏ mặt lên.
Nghiêm Dương nhíu mi:
“Này cậu, xe của tôi……”
Nhâm Lê nhìn dấu vết rõ ràng trên xe, nhảy dựng lên nói:
“Kia, kia…tôi mời anh đi ăn cơm!”
Nói xong, Nhâm Lê liền muốn mua một khối đậu hũ để đâm đầu vào mà chết đi, mặc dù nói mình đối với xe cộ trên cơ bản là không có tìm hiểu, nhưng là nhãn hiệu BMW trước mắt kia mình vẫn nhận ra, một bữa cơm liền nghĩ có thể giải quyết? Hy vọng người kia không coi mình là kẻ ngốc.
Ai ngờ, ý cười bên khóe miệng người kia càng sâu:
“Như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh. Tôi là Nghiêm Dương, xin hỏi cậu là…”
“Nhâm Lê…”
Giống như là bị mê hoặc, nghĩ cũng không nghĩ đã nói tên của mình ra.
Nhâm Lê đưa Nghiêm Dương đến một nhà hàng đồ nướng cao cấp, bất an không yên chọn một phòng, sau đó lại bất an không yên ngồi ở đối diện Nghiêm Dương.
Nghiêm Dương thấy được thái độ quẫn bách của Nhâm Lê, đột nhiên trong lòng mềm nhũn:
“Không sao đâu, xe có bảo hiểm.”
Nhâm Lê ở trạng thái mờ mịt ‘ừ’ một tiếng, sau đó mở to hai mắt:
“Có bảo hiểm? Anh làm gì mà không nói sớm với tôi!”
Trên mặt là biểu tình căm giận, người không biết còn tưởng là cậu bị bắt nạtthế nào đó.
Nghiêm Dương bật cười ha ha, vật nhỏ này, so với trong tưởng tượng còn thú vị hơn…
“Đúng rồi, anh là cảnh sát phải không?”
Nhâm Lê hai mắt chớp chớp, một lát sau không nhịn được hỏi.
Nghiêm Dương nhíu mi:
“Làm sao biết được?”
Nhâm Lê hì hì cười:
“Không khó nhìn ra đâu, mi gian thắt chặt, có một cỗ chính khí ngạo nghễ tràn ngập toàn thân, từng kinh qua sinh tử lại có một cỗ chính khí ngạo nghễ, không phải là cảnh sát thì còn là gì?”
“Vậy cậu tự cho mình là người xem tướng sao?”
Nghiêm Dương trêu đùa.
Ai ngờ Nhâm Lê nghiêm túc lắc đầu, sau đó lại dùng khẩu khí vô cùng nghiêm túc nói:
“Tôi là người giữ cân bằng, tôi là đại biểu cho ánh trăng tiêu diệt yêu ma!”
Nghiêm Dương vừa mới uống một ngụm trà vào miệng, lần này toàn bộ phun ra, mặt mày tràn đầy ý cười không giấu được:
“Được được được, thiên sư xinh đẹp của chúng ta thật vĩ đại, nhưng mà thiên sư xinh đẹp cần ăn mau một chút, đợi chút nữa toàn bộ sẽ cháy mất.”
Nhâm Lê lại đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
“Câu sau chỉ là nói đùa thôi…”
Nghiêm Dương gắp thêm một đũa thịt lên đĩa của Nhâm Lê:
“Biết rồi biết rồi, ngài tiểu thiên sư.”
Nhâm Lê xù lông:
“Đừng có đặt loạn biệt hiệu cho tôi, tôi và anh không quen.”
Nghiêm Dương tiếp tục trêu đùa:
“Trước đó có ân cứu mạng, sau có mối hận xước xe, như thế nào lại không quen? Đúng rồi, cậu nói ân cứu mạng có phải hay không nên lấy thân báo đáp?”
Mặt Nhâm Lê thật vất vả mới nhạt màu lại đỏ rực, nhưng lần này, đến tột cùng là xấu hổ hay tức giận, thật khó mà nói rõ được.
Đồ ăn qua năm món, Nghiêm Dương nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ:
“Tôi đưa cậu về nhà nhé?”
Nhâm Lê do dự, gãi gãi tóc:
“Không cần, đại khái là không tiện đường.”
“Thật không? Nhà cậu ở đâu?”
Nghiêm Dương khóe miệng hơi nhếch, ra vẻ không chút để ý hỏi.
“Tiểu khu Cẩm Viên…”
Giống như không chút do dự nói tên ra, Nhâm Lê lại tự bán chính mình.
“Ồ, này thật khéo. Chúng ta vừa vặn tiện đường…”
Tiểu khu Cẩm Viên cách bệnh viện Đông Tân chỉ khoảng ba, bốn trạm xe, khu nhà tuy nhỏ, nhưng đi lại rất thuận tiện, phía nam là khu ăn vặt cùng buôn bán thuốc đông y, thực có thể thỏa mãn nhu cầu của Nhâm Lê.
Gió đêm nhẹ thổi, cùng với tiếng ve kêu đặc biệt của mùa hè.
Nhâm Lê ghé vào bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ có vẻ mềm mại vô cùng.
“Đừng hóng gió, cẩn thận bị cảm. Phải đi đường tắt sao?”
Nghiêm Dương mặc dù nhìn về phía trước, nhưng lại giống như biết được nhất cử nhất động của Nhâm Lê.
“A.”
Nhâm Lê đóng cửa sổ lại.
“Phải.”
Chẳng hiểu tại sao, rõ ràng là không uống rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhâm Lê thế nhưng lại đỏ hồng.
Nghiêm Dương mỉm cười.
“Được.”
Xe rẽ vào một con đường nhỏ, chạy với tốc độ bình thường, đi được khoảng hai, ba phút, xe đột nhiên tắt máy.
Thân từng là đặc chủng, Nghiêm Dương lập tức cảm giác được không tốt, trực giác khiến cho anh cảm thấy trong bóng đêm có thứ gì đó đang nhìn mình. Nheo mắt lại, Nghiêm Dương chuẩn bị mở cửa xe.
“Đừng mở cửa xe…”
Nhâm Lê đột nhiên lên tiếng, sau đó động thân về phía trước, vươn tay ở trên kính chắn gió vẽ lên gì đó.
Nghiêm Dương cau mày, nhưng cũng không ngăn cản động tác của Nhâm Lê.
Đúng lúc này, ‘Bịch!’ một tiếng như có thứ gì rơi trên kính thủy tinh.
Nhâm Lê mắt mở lớn:
“Lái xe, hướng đến nơi có nhiều người mà lái!”
Nghiêm Dương không chút thắc mắc khởi động xe, lúc này, anh cho rằng cứ nghe theo Nhâm Lê là tốt.
Lái xe đi ra ngoài hơn mười mét, lại ‘Phịch’ một tiếng. Lần này, Nghiêm Dương nhìn thấy rõ ràng có thứ gì đó rơi lên kính.
Nhâm Lê toát mồ hôi lạnh, cũng không mất bình tĩnh, cắn răng nói:
“Quét cần gạt nước!”
Nghiêm Dương lập tức hiểu ý, mở cần gạt nước ra gạt thứ kia xuống. Ai ngờ thứ kia giống như bám dính chặt cứng trên mặt kính, cần gạt nước cuối cùng lại bị kẹt.
Nhâm Lê ngẩn ra, lập tức giống như nghĩ đến điều gì đó, vội vàng mở túi. Cậu thở phào một hơi, lấy ra một cái đèn pin nhỏ, sau đó cười giống như mèo trộm tinh, chiếu đèn vào kính chắn gió.
Ngọn đèn chiếu lên kính, lộ ra một ký hiệu kỳ quái. Tiếp đó, Nghiêm Dương lại hút một hơi khí lạnh, anh thấy rõ thứ bám trên kính kia —— rõ ràng là một đứa bé tầm ba, bốn tuổi, khóe miệng đứa bé kia là nụ cười quỷ dị, dưới hai mắt có hai ấn ký màu đỏ sậm, hai tay giống như có giác hút bám chặt lấy kính.
“A.”
Nhâm Lê cau mày nhìn đứa bé kia, bật đèn pin sáng hơn.
Đứa bé kia giống như không thể chịu nổi ký hiệu được ánh sáng tăng mạnh, kêu lên the thé. Thanh âm của nó đương nhiên không đáng yêu mềm mại giống như trẻ con, đó mà một loại thanh âm bén nhọn, thê lương, âm điệu cổ quái.
“Lái xe!”
Nói xong, Nhâm Lê lại vươn người lên, ở bức tranh trên mặt kính vẽ thêm thứ phức tạp gì đó, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Nghiêm Dương đạp lên chân ga, hoàn toàn đã không còn chút băn khoăn, tốc độ nhanh hơn đi vào trong bóng đêm.
Động tác trên tay Nhâm Lê càng lúc càng nhanh.
“Há miệng!”
Tay trái ngăn lại đã đem đèn pin nhỏ nhét vào trong miệng Nghiêm Dương. Tiếp theo thu hồi tay phải, hai tay rất nhanh kết thành một ấn ký, hét lớn một tiếng:
“Thệ!”
Nghiêm Dương chỉ cảm thấy có một mùi hương thơm ngát xông tới, còn chưa kịp phản ứng đã thấy đứa bé trên kính bị quăng ra ngoài. Sau đó Nhâm Lê cười cười với anh, đưa tay qua cầm lấy chiếc đèn pin nằm trong miệng anh.
“Được rồi…”
Nhâm Lê giống như hao phí rất nhiều sức lực, thả người rơi xuống chỗ ngồi.
“Ừ…”
Nghiêm Dương kìm lại tốc độ xe, lúc này mới phát hiện bọn họ đã đi ra khỏi con đường nhỏ kia, chỉ cần vòng qua một đoạn rẽ nữa, liền có thể nhìn thấy tiểu khu Cẩm Viên.
“Anh không hỏi gì sao?”
Nhâm Lê mở to hai mắt, không biết tại sao, Nghiêm Dương cảm thấy đôi mắt kia giống như chứa đầy nước, đáng yêu vô cùng.
Nghiêm Dương cười cười, đem xe dừng ở cửa tiểu khu. Tắt máy, duỗi duỗi thắt lưng, sau đó xem đồng hồ.
“Đã khuya rồi đó.”
Nghiêm Dương xoa nhẹ đầu Nhâm Lê.
Nhâm Lê mở lớn hai mắt, cũng không có tránh né, sau đó vẻ mặt còn tràn đầy khó hiểu “Ừ” một tiếng.
Nghiêm Dương nhìn Nhâm Lê đang mơ mơ màng màng, cũng mở lớn hai mắt, sau đó đưa tay đến trước mắt Nhâm Lê, ý bảo cậu xem đồng hồ đang ở trên cổ tay mình.
“A!”
Nhâm Lê kinh hãi kêu lên một tiếng. Té ra, đi đường vốn chỉ có mấy chục phút vừa rồi lại thành hơn ba tiếng, hiện tại đã muốn hơn mười một giờ.
“Như vậy, xin hỏi cậu có thể giữ tôi lại được không…”
Nghiêm Dương nhìn Nhâm Lê, cười ha ha.
Bình luận truyện