Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 63: Trúc nở hoa – 6



Ba người sau khi ăn xong đều miễn cưỡng tựa lên ghế, cái bụng căng tròn không muốn động đậy.

Không có cách nào, cơm lam này ăn thật sự là quá ngon.

Cho đến khi một cô bé buộc tóc đuôi ngựa từ bên ngoài chạy vào mang theo đôi mắt trông mong nhìn ba người, Nhâm Lê mới đột nhiên nhớ tới hình như cậu đã nói cơm nước xong thì qua bên kia tìm cậu.

Quả nhiên, cô bé kéo kéo vạt áo Thích Vũ.

“Chị Vũ, chú bảo chị đưa các anh qua đó.”

Thích Vũ cười cười ôm cô bé lên, đặt trên đùi.

“Không vội, nghỉ ngơi một lát rồi đi.”

Cô bé nắm chặt tay, sợ hãi ngồi trong lòng Thích Vũ đối diện với Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương.

Đại khái bởi vì có Hi Hi, Nhâm Lê có tình cảm rất tốt với trẻ con.

“Em gái, váy của em thật đẹp, em tên là gì?”

“Em là Thích Tình.”

Thích Tình rõ ràng là cũng rất thích anh trai xinh đẹp trước mặt này.

“Ha ha, Tình Tình thật ngoan.”

Nhâm Lê cười nói với Thích Tình.

“Anh, chú gọi các anh qua đó…”

Thích Tình ngọ ngoạy trong lòng Thích Vũ, rõ ràng vẫn chưa quên ‘nhiệm vụ’ của cô bé.

“Được được, đợi bọn anh thu dọn mấy thứ này rồi đi qua được không?”

Nhâm Lê đứng dậy vươn vai, chỉ vào ống trúc trên bàn cùng mấy ống trúc ở bên cạnh.

“Không cần, sẽ có người đến thu dọn… Các anh đi cùng Thích Tình sang bên đó trước đi.”

Thích Tình nghiêng đầu, chăm chú nhìn Nhâm Lê.

Nghiêm Dương cũng đứng lên, chuẩn bị cùng Nhâm Lê đi sang chỗ Thích Quân.

Thích Vũ thấy hai người đều đứng lên, bĩu môi thả Thích Tình xuống dưới, cầm một ống trúc trên bàn nói với Thích Tình:

“Thích Tình em ở lại trông chỗ này, đợi lát nữa kêu bọn họ đừng lấy mấy ống trúc của chị đi.”

Thích Tình nghe xong lời Thích Vũ nói liền kéo một cái ghế ra ngoan ngoãn ngồi lên, gật đầu.

“Em sẽ.”

Lúc ra ngoài cửa, giọng nói mềm nhẹ của Thích Tình truyền ra.

“Lòng ta lo lắng, giấc mộng nhớ về người, chuyện cũ ngày xưa, dấu vết trong linh hồn hướng về người…”

“Con bé đang nói cái gì?”

Nghiêm Dương nghe một cô bé nói ra những lời ‘thâm ảo’, nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất lạ.

Ánh mắt Thích Vũ mang theo thâm ý nhìn Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê.

“Nó tên là Thích Tình.”

“Tên cô bé có nghĩa là gì?”

Nhâm Lê hỏi.

Tên tự của người nhà họ Thích bình thường đều có một tầng thâm ý, giống như tên bà nội của Nghiêm Dương là Thích Như Thủy, chính là lấy trong ý ‘Thiện như nước, quân tử hành sự mưu thủy’. Hoặc là đôi chị em Thích Quân và Thích Vân, ý nghĩa trong tên chính là ‘Vạn vật trong trời đất vĩnh viễn tuân theo người, mặt trời mọc lặn tuần hoàn cũng là vì người’.

“Tình sao, đứa bé kia từng vượt qua tình kiếp thôi.”

Thích Vũ thờ ơ nói ra hàm nghĩa trong tên của Thích Tình, Nhâm Lê nghe vào mà thấy tỉnh tỉnh mê mê.

“Ha, dù sao hai anh cũng không cần nhớ kỹ lời nói của nhóc kia, cho dù kia là một món quà nho nhỏ của con bé tặng hai người đi.”

“Tên của em thì có hàm nghĩa gì?”

Nghiêm Dương hỏi.

Thích Vũ rẽ sang, phía trước chính là nơi ở của Thích Quân.

“Vũ? Anh có thể hiểu theo ý là ‘bay lên’. Tôi không vào đâu, tự các anh đi đi thôi.”

“Không phải cậu bảo chúng ta cùng đi qua đó sao…”

Nhâm Lê đau đầu nói.

“Ai thèm để ý ông ấy chứ, các anh tự mình đi đi, tôi còn có chút việc, đi trước.”

Thích Vũ đưa ánh mắt chán ghét nhìn về nơi của Thích Quân, không đợi Nhâm Lê phản ứng đã xoay người bỏ đi.

“Đây là loại tình huống gì chứ…”

Nhâm Lê trợn mắt há miệng nhìn theo hướng Thích Vũ rời đi, chỉ cảm thấy đầu càng đau hơn.

Sớm đã biết tính tình của đại tiểu thư nhà họ Thích cổ quái, tích cách mạnh mẽ, cả người toàn lệ khí, nhưng không ngờ tính tình cô em họ này còn cổ quái bất thường, một giây trước còn vui vẻ hớn hở, một giây sau đã trở mặt chạy lấy người.

“Không phải là anh hỏi sai rồi chứ…”

Nghiêm Dương do dự nói.

Nhâm Lê đỡ trán.

“Mặc kệ cô bé này có vấn đề gì, dù sao nơi này cũng là nhà cô ấy, cô ấy muốn làm gì thì cứ làm đi, đi thôi đi thôi, chúng ta đi vào tìm cậu.”

Nghiêm Dương nhún nhún vai, tỏ vẻ đồng ý, cùng Nhâm Lê đi đến nơi ở của Thích Quân.

Hai người vào cửa liền nhìn thấy Thích Quân cau mày đứng ở bên cửa sổ, trong tay không tự giác xoay xoay một quả cầu tròn.

“Các con tới rồi.”

Thích Quân mỉm cười với Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương, đưa tay cất quả cầu vào trong túi.

“Ai, lần này không chừng cậu phải thật sự đi giúp các con trộm xá lợi.”

Thích Quân lắc đầu, người rõ ràng đã bốn năm mươi tuổi lại bày bộ dáng ưu sầu của thiếu niên.

“Thử thách của chúng con là gì?”

Nhâm Lê hỏi.

“Trưởng bối muốn các con điều tra nguyên nhân trúc tía nở hoa, đều do cậu bắt mất con gà rừng của ông ấy.”

Thích Quân tỏ vẻ hối hận không thôi.

“Chỉ là như vậy sao?”

Nhâm Lê cười cười, nếu nói rõ như vậy, cậu thật đã có cách giải quyết.

Thích Quân bày ra vẻ mặt bi thảm.

“Không sao, các con cứ chơi ở đây vài ngày, cậu đi trộm cho hai đứa một viên xá lợi ra.”

Nhâm Lê cười mở to hai mắt.

“Cậu đừng xem thường con, nếu đã nói rõ như vậy con cũng có vài cách.”

Nghiêm Dương nhìn Nhâm Lê vẽ vòng tròn trên mặt đất, giữa vòng tròn là một nhánh trúc.

“Vì sao em phải phiền phức đi vẽ vòng tròn chứ? Chẳng lẽ em không có la bàn hay cái gì đó sao?”

Nghiêm Dương buồn bực nói.

“Em đây không ai thương cũng không ai yêu, nào có thứ gì như thế chứ. La bàn của Phùng Cổ Tuẫn là bảo vật do tổ tiên nhà họ Phùng truyền lại đấy.”

Nhâm Lê đánh giá hình vẽ của mình trên đất, ừm, rất tròn.

Nghiêm Dương cười lưu manh.

“Sao lại không có ai yêu? Hửm? Không phải là có chồng em thương em sao?”

Nhâm Lê trừng mắt nhìn Nghiêm Dương, đứng lên vỗ vỗ tay.

“Được rồi.”

“Em chuẩn bị mấy thứ thần thần bí bí thế này định làm như nào đây?”

Nhâm Lê mở to hai mắt.

“Thiên thời địa lợi nhân hòa đều hội đủ, khẳng định có thể bói được.”

“A? Là thế nào vậy?”

Nhâm Lê chỉ chỉ trời, có thể là vì nhà họ Thích rời xa phàm trần, sắc trời đặc biết sáng rõ, ‘Thiên thời’.

Nhâm Lê lại chỉ chỉ rừng trúc xung quanh.

“Đây là địa lợi.”

Cuối cùng, Nhâm Lê cười chỉ chỉ vào mình.

“Nhân hòa.”

Nghiêm Dương dựa vào một cây trúc, cười nhìn Nhâm Lê ở dưới nắng, tâm tình đột nhiên cảm thấy thật sáng sủa.

“Hắc hắc.”

Nhâm Lê gãi đầu, sau đó hít một hơi thật sâu.

“Em bắt đầu đây.”

Nhâm Lê bước vào trong vòng tròn, đi đến bên cạnh gốc trúc ở giữa, sau đó đưa tay đặt lên ngọn của cây trúc.

Trúc này chỉ là một gốc trúc nhỏ, cũng là một trong số ít những gốc trúc trong rừng không nở hoa.

Nhâm Lê sau khi lặng im đặt tay lên ngọn trúc cũng không có động tác gì khác, giống như một bộ hình ảnh đang chuyển động thì dừng lại, xinh đẹp mà không thực.

Nghiêm Dương đột nhiên có loại cảm giác khoảng cách giữa mình và Nhâm Lê thật xa xôi, giống như chỉ cần buông tay ra thì Nhâm Lê sẽ biến mất không thấy đâu.

Không biết qua bao lâu, Nhâm Lê gương mặt trắng bệch nghiêm nghị khó khăn đi ra khỏi vòng tròn, Nghiêm Dương nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cậu, mà tốc độ héo tàn của gốc trúc kia dùng mắt thường có thể thấy được, cuối cùng chỉ còn lại một gốc trúc héo vàng.

“Sao rồi?”

Nghiêm Dương đợi đến khi Nhâm Lê khôi phục không tệ rồi, mới hỏi.

Sắc mặt Nhâm Lê phức tạp, thật lâu sau mới bật ra mấy chữ ‘Anh Thi Đạo’.

“Hình ảnh em nhìn thấy rất giống với hình ảnh chúng ta nhìn thấy ở trong bệnh viện ngày ấy, xem ra trúc nhà họ Thích nở hoa, nguyên nhân chính là vì ‘Anh Thi Đạo’.”

“Nhưng mà…”

Nghiêm Dương ngừng lại một chút.

“Thích Vũ nói hai mươi bảy năm trước trúc tía không hề có dấu hiệu nở hoa.”

Nhâm Lê cau mày tự hỏi vấn đề này.

“Chẳng lẽ… không chỉ là Anh Thi Đạo?”

“Anh Thi Đạo và Hoàng Tuyền thông nhau… Các em có định nghĩa như thế nào về Hoàng Tuyền?”

Nghiêm Dương có chút trầm ngâm.

“Định nghĩa về Hoàng Tuyền?”

Nhâm Lê hơi sửng sốt.

“Hoàng Tuyền chính là Hoàng Tuyền thôi… Mà, chuyện Anh Thi Đạo và Hoàng Tuyền thông nhau cũng chỉ là truyền thuyết, không thể xác định được.”

“Anh nghĩ, chúng ta phải đi điều tra xem Hoàng Tuyền là gì.”

Nghiêm Dương nói.

Nhâm Lê gật gật đầu.

“Trong Tàng Thư Các của nhà họ Thích có rất nhiều bản ghi chép, bằng không ngày mai chúng ta đến hỏi cậu xem, nhưng mà Tàng Thư Các ở trong viện… không biết chúng ta có thể đi vào hay không.”

Nghiêm Dương cười cười, ôm thắt lưng Nhâm Lê.

“Đừng lo lắng, nhất định sẽ vào được thôi.”

Nhâm Lê miễn cưỡng ngáp một cái, có chút mệt mỏi.

“Quay về ngủ nhé, được không?”

Nghiêm Dương nói.

“Ừm…”

Bói toán là loại hình hao phí tinh thần lực nhất, Nhâm Lê tuy rằng tinh thần lực không kém, nhưng so ra vẫn kém loại trời sinh được kế thừa tinh thần lực vượt trội như Phùng Cổ Tuẫn, lúc này đã có vẻ mệt mỏi không chịu nổi.

Nghiêm Dương mỉm cười cưng chiều.

“Để chồng cõng em.”

Nhâm Lê cũng không từ chối, miễn cưỡng dựa vào lưng Nghiêm Dương.

Nhâm Lê từ từ nhắm hai mắt lại, cảm nhận nhiệt độ của thân thể mạnh mẽ tràn ngập sức sống phía dưới tản ra, bất tri bất giác liền ngủ mất…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện