Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 84: Kiếm cổ ngư trường – 3



Vội vội vàng vàng từ sáng sớm, khi Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương quay lại thành phố T thì đã gần trưa, Nghiêm Dương dừng xe lại, sau đó trưng cầu ý kiến của Nhâm Lê.

“Về nhà hay là đến bệnh viện?”

Nhâm Lê ngẫm nghĩ.

“Em gọi điện thoại cho anh em trước đã, việc này cần phải tìm A Tu.”

Nghiêm Dương gật đầu, đồng ý với những điều Nhâm Lê nói.

Nhâm Lê gọi điện thoại cho Y An, Y An nghe xong mấy câu liền bảo họ về nhà bàn bạc sau rồi cúp điện thoại.

Trực tiếp nói chuyện, về nhà.

Nói cách khác, Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương không thể không đến nhà họ Y một chuyến.

Nghiêm Dương lắc đầu bất đắc dĩ, mặc dù có chút không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn lái xe đến nhà họ Y.

Ở thành phố T, nhà họ Y cũng không khó tìm. Ai cũng biết phu nhân của gia chủ nhà họ Y thích yên tĩnh, về ở trong một biệt thư xa hoa trong nội thành ngay cạnh mảnh đất cũ của nhà mình.

Sau khi Y An trưởng thành rất ít khi về nhà ở, nhưng đại khái vì là cuối tuần, hôm nay cũng về nhà chính.

Nhưng khiến cho Nhâm Lê bất ngờ nhất là Y Vũ Vị luôn bận rộn công việc hôm nay cũng ở nhà.

Y Vũ Vị nhìn qua là một người đàn ông rất tao nhã, bình thường mọi người gọi người như thế là ‘Nho thương’ (nhà Nho biết buôn bán). Cũng mặc kệ Y Vũ Vị rốt cuộc có là một vị Nho thương chân chính hay không, ông như thế nào cũng là một người cha nho nhã, một người dượng ôn hòa.

“Dượng…”

Nhâm Lê ở trước mặt Nhâm Thiến và Y Vũ Vị, vĩnh viễn đều là một đứa trẻ ngoan.

Y Vũ Vị vẻ mặt mang theo ý cười.

“Tiểu Lê đi lâu như vậy cũng không về nhà, sợ rằng đã quên mất dượng rồi?”

Nhâm Lê nhỏ giọng cãi lại.

“Nào có…”

Y Vũ Vị lắc đầu, không để tâm đến Nhâm Lê, ngược lại nhìn về phía Nghiêm Dương:

“Vị này chính là cảnh sát Nghiêm đi? Cảm ơn cậu đã chăm sóc Nhâm Lê.”

Nghiêm Dương quả thực có chút được chiều mà sợ hãi —— ai bảo người thân của Nhâm Lê đối đãi với anh cũng không phải quá tốt chứ.

“Chăm sóc Nhâm Lê là nhiệm vụ của cháu.”

Y Vũ Vị gật đầu.

“Y An ở tầng hai, hai người có thể lên tìm nó.”

Nhâm Lê nghe xong lời này, cười hắc hắc với Y Vũ Vị rồi kéo Nghiêm Dương chạy lên tầng hai.

Giống như rất nhiều nhà tổ của những nhà có gia thế khác, nhà tổ của nhà họ Y cũng tràn ngập một loại hương vị cổ kính, đủ loại sản phẩm công nghệ cao che giấu đi phong cách cổ xưa, nhưng không giống rất nhiều nhà tổ thế gia khác, nhà tổ của nhà họ Y không hiện lên vẻ âm u, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.

Nhâm Lê nói, đó là bởi vì sắp xếp nơi này tốt, phong thủy cũng theo đó thay đổi.

Y An cũng không có ở trong phòng mình, mà là ở trong phòng sách, trên cái bàn tròn ở bên cạnh đặt một ly cà phê vẫn còn đang tỏa nhiệt.

Sau khi Nhâm Lê đẩy cửa ra, liền ngoan ngoãn gọi một tiếng anh họ.

Y An gấp sách lại, đặt trên cái bàn tròn, nhìn Nhâm Lê không nói lời nào, đôi trọng đồng quỷ dị không có chút gợn sóng.

Nhâm Lê lấy ra một cái hộp nhỏ, đi lên hai bước.

“Anh, chúng em cần A Tu giúp đỡ.”

Y An nhíu mi.

“Cần anh ta giúp thì tìm anh làm gì? Chẳng lẽ hai người không biết đi tìm anh ta sao?”

Nhâm Lê giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nhỏ giọng gọi một tiếng ‘Anh.”

Nghiêm Dương nhíu mày, trong lòng khó chịu khó nói nên lời.

Thật lâu sau, Y An mới lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn. Tin nhắn gửi đi chỉ hơn một phút đồng hồ đã có người trả lời, Y An đưa mắt nhìn.

“Quán Danh Cổ, chúng ta đi ngay bây giờ.”

Nhâm Lê nhẹ nhàng thở ra, biết Y An đã giúp liên lạc được với Chung Ly Tu.

Nghiêm Dương mang theo ánh mắt tìm tòi nhìn Y An, có chút suy ngẫm.

Nhâm Lê mơ mơ hồ hồ nghĩ đến điều gì đó, ý nghĩ trong đầu cũng lập tức lóe lên.

Quan hệ của Y An và Chung Ly Tu tốt như vậy từ lúc nào chứ?

Quán Danh Cổ.

Quản lý của quán Danh Cổ gần đây rất buồn phiền, vốn nơi này chỉ là một quán café nho nhỏ, ông cũng chỉ là một quản lý nho nhỏ, nhưng từ sau khi Nhâm thiếu gia đến quán Danh Cổ đến liền giống như được ưu ái.

Mà không, lần này không chỉ có Nhâm thiếu gia đến đây, ngay cả đại thiếu gia Y An trong truyền thuyết cũng đến.

Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương ngồi song song, Y An cùng Chung Ly Tu ngồi đối diện nhau, thời gian của Chung Ly Tu giống như vô cùng chuẩn, ba người Nhâm Lê vừa ngồi xuống anh ta liền đẩy cửa vào.

Nhâm Lê đem những việc đã trải qua kể lại một lần cho Chung Ly Tu, Chung Ly Tu không có động thái gì. Nhâm Lê lại đẩy chiếc hộp chứa bản đồ về phía Chung Ly Tu, Chung Ly Tu không cầm.

Y An nhìn Chung Ly Tu, đẩy kính mắt, nhíu mi.

Chung Ly Tu vẫn lạnh lùng như trước.

“Sao nào, muốn đi?”

Mắt Y An cụp xuống.

“Nó là em trai tôi.”

Nhâm Lê nghe mà đầu đầy dấu chấm hỏi, không biết hai người bọn họ là có ý gì.

Chung Ly Tu thản nhiên cầm lấy chiếc hộp, mở ra, nhìn lướt qua rồi gấp lại.

“Thế nào?”

Y An hỏi.

“Đi thì đi, tôi mang theo một người.”

Chung Ly Tu hoàn toàn không để ý nói.

Mắt Y An hơi lóe sáng, cuối cùng không nói gì nữa.

Nghiêm Dương gật đầu.

“Thời gian?”

Mặt Chung Ly Tu vẫn như trước không chút thay đổi.

“Ngày mai chín giờ ở sân bay, các người không cần chuẩn bị đồ gì cả, vừa vặn có người muốn đi cùng các người một chuyến.”

“Cùng đi với chúng tôi một chuyến? Ai vậy?”

Nhâm Lê tò mò hỏi.

Sớm biết rằng, hai nhóm người muốn đi cùng nhau tuy rằng không phổ biến lắm nhưng vẫn là có, nhưng hai nhóm người cùng đi lại do Chung Ly Tu chủ động nói ra lại khiến Nhâm Lê lại khiến Nhâm Lê thấy hiếm có.

Chung Ly Tu không hé môi nữa.

Nhâm Lê nhún vai, cũng không thấy xấu hổ, ngáp một cái liền ồn ào nói muốn về nhà.

Vì thế bốn người liền giải tán như vậy, chỉ chờ ngày hôm sau đến.

Tới ngày hôm sau, Nhâm Lê cuối cùng cũng biết người Chung Ly Tu muốn mang theo là ai, người đó đúng là người Nhật Bản tên Mitsushiro kia.

Mitsushiro nhìn thấy Nhâm Lê cũng sửng sốt, sau đó cười nói:

“Trung Quốc có một câu ngạn ngữ là nếu gặp lại chính là duyên. Nhâm tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta cực kỳ có duyên.”

Nhâm Lê cười cười, không nói gì, nhưng Nghiêm Dương lại liếc mắt nhìn Mitsushiro thêm một cái.

Mitsushiro cũng biết Nghiêm Dương.

“Cảnh sát Nghiêm, không ngờ lại có thể gặp được ngài.”

Nghiêm Dương nói:

“Tôi cũng không ngờ có thể gặp được ngài Mitsushiro ở đây.”

Người duy nhất ở đây Mitsushiro không biết chính là Y An, ông ta nhìn thấy Y An đi cùng Chung Ly Tu, không đánh giá được thân phận của Y An, nghi hoặc nói:

“Vị này chính là…?”

Y An vẫn luôn nhìn vào di động, nghe được lời Mitsushiro nói liền ngẩng đầu, miễn cưỡng nhìn Mitsushiro, đầu tiên là nhíu mày sau đó hờ hững nói:

“Y An.”

Thần thái kia, lại càng ngày càng giống Chung Ly Tu.

Mitsushiro đầu tiên là bị cặp trọng đồng kia của Y An làm kinh ngạc ra một thân mồ hôi —— không biết tại sao, Y An cũng không thu lại ý lạnh thấu xương của cặp trọng đồng kia. Sau đó nghe thấy cái tên Y An làm kinh ngạc, ông chưa từng gặp Y An, nhưng ông biết con trai độc nhất của nhà giàu số một thành phố T tên là Y An, còn chưa nói đến mẹ của cậu ta là vị kia…

Y An không phản ứng nhiều với Mitsushiro, trao đổi ngắn gọn mấy câu rồi tiếp tục cúi đầu nghịch di động, Nhâm Lê mở hai mắt thật to nhìn Chung Ly Tu, như muốn hỏi anh ta nên làm gì bây giờ.

Nghiêm Dương đến tận giờ vẫn không thể đoán chính xác được suy nghĩ của Chung Ly Tu, hơn nữa ngày hôm qua Chung Ly Tu cũng chưa nói phải làm như thế nào, vì thế cũng cùng Nhâm Lê nhìn Chung Ly Tu.

Chung Ly Tu nâng cằm, Mitsushiro cười ôn hòa, nói với Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương:

“Nơi cần đi lần này là một ngọn núi gần Lâm Đồng. Chúng ta đến Tây An trước, trang bị đều ở chỗ đó. Sau khi đến Tây An sẽ có người đưa chúng ta đi Lâm Đồng, tới Lâm Đồng rồi mọi thứ sẽ để Chung Ly tiên sinh sắp xếp.”

Nhâm Lê ngạc nhiên.

“Nơi ở trên bản đồ là Lâm Đồng? Lăng Tần Thủy Hoàng?”

Mitsushiro hoang mang nhìn Nhâm Lê.

“Bản đồ? Bản đồ gì?”

Chung Ly Tu thờ ơ.

“Đó không phải là bản đồ, thứ hai người muốn tìm ở Lâm Đồng.”

Nhâm Lê càng thêm kinh ngạc.

“Đó không phải bản đồ? Anh có biết Ngư… thứ kia ở đâu không?”

Chung Ly Tu gật đầu.

“Trước kia từng nhìn thấy, đi thôi.”

Nhâm Lê nuốt tất cả nghi hoặc vào trong bụng, đi theo Mitsushiro vào cửa kiểm tra hải quan.

Mitsushiro này có vẻ rất có thế lực, không chỉ thuê được máy bay mà còn có nhân viên phụ trách sân bay tự mình đón ông ta vào. Về phần kiểm tra hải quan kia, Nhâm Lê nghĩ không chừng cũng chỉ là hình thức —— thanh đao Nghiêm Dương mang trên người gặp thứ kia cũng không thấy kêu to lên.

Tốc độ của máy bay vô cùng đáng tin, xuống máy bay quả nhiên cũng có bốn năm người đến tiếp đón, ba chiếc xe lần lượt đỗ trước cửa, Chung Ly Tu mang theo Y An đi về phía chiếc xe ở giữa, Mitsushiro nói:

“Nhâm tiên sinh và cảnh sát Nghiêm chọn chiếc nào?”

Nhâm Lê nhún vai, cùng Nghiêm Dương đi về chiếc xe ở sau cùng.

Trên mặt Mitsushiro vẫn giữa nguyên vẻ tươi cười, sau khi thấy Nhâm Lê lên xe liền xoay người đi vào chiếc xe đầu tiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện