Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 96: Kiếp trước



Thế nhân cũng biết Thanh Long có chín con trai, lại không biết thanh long còn có đứa con trai thứ mười.

Con cả Tù Ngưu, thích âm nhạc, ngồi một chỗ với đàn cổ.

Con thứ hai Nhai Tí, thích đánh thích giết, được khắc lên đao hoặc chuôi kiếm.

Con thứ ba Trào Phong, thường được yêu thích, có di ảnh là thú đầu sừng ngồi trên ngóc cung điện.

Con thứ tư Bồ Lao, bị đánh liền kêu lớn, thường được đúc trên quai chuống lớn, giúp tiếng vang truyền xa hơn.

Con thứ năm Toan Nghê, vẻ ngoài giống sư tử, thích khói thích ngồi, thường tựa vào các lư hương, theo đó mà nuốt khói phun sương.

Con thứ sáu Bá Hạ, giống rùa có răng, thích mang vác nặng, thường cõng bia đá.

Con thứ bảy Bệ Ngạn, hình dáng giống hổ, hai bên cửa ngục hoặc chính đường của quan nha thường có thứ này.

Con thứ tám Phụ Hý, thân giống như rồng, tao nhã lịch sự, thường uốn quanh đỉnh bia đá.

Con thứ chín Tiêu Đồ, miệng trơn cổ lớn dễ nuốt, là loại thú thích cuộn tròn nằm ngủ, lại có thể tiêu từ tai họa.

Con thứ mười Thanh Lê, trí tuệ tuyệt đỉnh, cổ quái ranh ma, trấn thủ Thiên đình.

Thời kỳ sơ khai, thiên hạ đại loại, chiến hỏa không ngừng, nạn đói khắp nơ. Ngọc đế lệnh cho Lưu Bá Ôn chuyển thế phò tá minh quân, ban thưởng Trảm Tiên kiếm, phái chín đứa con của rồng, bình định thiên hạ, tạo phúc cho sinh linh.

Nguyên nhân chính là vì Thanh Lê không hạ giới, cho nên thế nhân mới chỉ biết chín người con mà không biết đến người con thứ mười.

Thanh Lê giống cha, lại là con yêu, Long mẫu mang thai ngàn năm mới sinh được, tất nhiên là rất yêu chiều, cho nên mới tạo ra tính cách không sợ trời không sợ đất của y.

Giống như Âm phủ không có ban ngày, Thiên giới cũng giống vậy không có ban đêm, nhưng một khắc trước khi Thanh Lê sinh ra mặt trời rơi xuống, vờn quanh ngoài điện thanh long, một khắc Thanh Lê sinh ra mới một lần nữa bay lên trời.

Cho nên đứa con thứ mười của Thanh Long lấy tên là Lê, ý là sáng sớm.

Mỗi đứa con của tiên nhân thượng đẳng khi sinh ra đều có linh lực, huống chi là Thanh Long một trong tứ đại thần thú khai thiên lập địa. Nhưng linh lực của Nhâm Lê vượt xa chín ca ca của mình, Thiên đế từng nói đứa nhỏ này tu luyện vạn năm sẽ còn vượt xa cha mình.

Thanh Lê từ nhỏ đã bướng bỉnh thích gây sự, nhưng điểm này cũng không cản trở việc y được người khác yêu thích. Lúc còn nhỏ đã được Thiên đế ban cho một món pháp bảo, khiến quanh thân y được bao phủ bởi ánh sáng vàng rực, chiếu đến chỗ nào chỗ đó liền có điềm lành.

Sau khi các ca ca đều hạ giới, Thanh Lê liền có nguyện vọng tốt đẹp là trừ yêu diệt ma. Thiên tiên cũng có danh sư linh lực mạnh giúp y thực hiện được nguyện vọng, khi Thanh Lê cảm thấy đã không còn gì có thể làm khó y liền dứt khoát quyết định đi Âm phủ.

Lúc đó Âm phủ đã tách khỏi Thiên giới tự hình thành một giới riêng, ý tưởng này của Thanh Lê tự nhiên là bị mọi người phản đối, nhưng đứa trẻ trong thời kỳ phản nghịch càng bị người khác ngăn cản thì lại càng cứng đầu, vì thế một ngày nọ Thanh Lê rốt cuộc cũng trộm được Âm dương quỷ kính của Tây Vương mẫu, lẻn vào Âm phủ.

Lần này vào, chính là vướng mắc đời đời kiếp kiếp.

Chính là cái gọi là:

Con thứ mười của Rồng sinh ra lúc sáng sớm.

Bước trên mây rực rỡ trừ âm u.

Thế nhưng minh địa thành âm hôn.

Đời đời kiếp kiếp cùng quấn quít.

Tên người thời thượng cổ ẩn chứa sức mạnh vô cùng, chỉ có người gần gũi nhất mới biết được, đây là lý do vì sao chúng ta gọi Thiên đế là Thiên đế, Vương mẫu là Vương mẫu.

Ở Âm phủ, mạnh nhất không ai khác chính là Quỷ chủ, dưới Quỷ chủ có Đệ nhất Đại Tướng quân xưng là Mị Dạ, dưới Mị Dạ là mười Điện chủ.

Thực ra một khắc Thanh Lê đi qua Âm dương quỷ kính lẻn vào Âm phủ thì Điện Âm Ty đã phát hiện ra, thậm chí Quỷ chủ cùng Mị Dạ còn thông qua thủy kính quan sát nhất cử nhất động của Thanh Lê.

Quỷ chủ luôn nhìn theo Thanh Lê, nhìn thấy y ngay từ đầu đã không có ý định chém giết, nhìn thấy y ôm đứa trẻ mới sinh do dự, nhìn thấy y mờ mịt nhìn quỷ trong thôn quỷ, nhìn thấy y bất ngờ khi đi vào Quỷ Môn Quan.

Quỷ chủ ngay từ đầu đã không định giết Thanh Lê, không chỉ vì Thanh Lê là con trai Thanh Long, là con trai của bạn cũ mình. Quỷ chủ cuối cùng cũng không giết y, là bởi vì bản thân đã mê mang.

Vì sao lại luôn luôn chú ý đến Thanh Lê?

Vì sao lại muốn cho Thanh Lê nhìn thấy một mặt yên bình của Âm phủ?

Vì sao lại rất để ý đến suy nghĩ của Thanh Lê?





Tất cả những điều này đều khiến hắn mê mang.

Vì thế hắn ngầm đồng ý để Mị Dạ đưa Thanh Lê về Điện Âm Ty, ngầm đồng ý để Thanh Lê chạm đến trung tâm của Âm phủ.

Lâu ngày, một ngày nọ khi hắn ở trong hoa viện nhìn thấy Mị Dạ khẽ hôn Nhâm Lê thì đã biết đáp án.

Hắn muốn Thanh Lê.

Quỷ chủ đối tốt với Thanh Lê gấp bội, Thanh Lê không biết từ khi nào đã rơi vào tay giặc, y không biết mình có yêu thương Quỷ chủ không, y chỉ biết mình không thể rời xa Quỷ chủ.

Một hôn lễ long trọng, là ngày hội long trọng nhất của Âm phủ trong gần vạn năm, Thanh Lê cùng Quỷ chủ kết minh hôn trước suối Tam Sinh, Quỷ chủ tự tay dùng nguyên liệu ở đáy suối Tam Sinh đúc thành Phá hồn.

Tất cả mọi thứ đều có vẻ tốt đẹp như thế, nhưng dù sao Thanh Lê cũng còn quá nhỏ.

Y có thể ở nơi không có mặt trời một năm, mười năm, nhưng trăm năm sau Âm phủ chỉ khiến cho y chán ghét.

Âm phủ chỉ có Quỷ chủ, chỉ có Mị Dạ.

Cho dù Quỷ chủ vì y làm ra một mặt trời nhưng cũng không phải là mặt trời chân chính.

Nơi này không có phụ thân, không có mẫu thân, không có các ca ca thương yêu chiều chuộng y, không có đình đài lâu các quen thuộc của y.

Nơi này là Âm phủ, không phải Thiên giới.

Thanh Lê bắt đầu nghĩ đến việc rời đi.

Quỷ chủ không chịu.

Sau một lần, hai lần, Thanh Lê bắt đầu trốn.

Y nghĩ, chỉ cần y trốn khỏi Âm phủ, Quỷ chủ liền không thể bắt y về.

Thanh Lê chuốc say Quỷ chủ, lại một lần nữa lấy Âm dương quỷ kính ra, y muốn quay về Thiên giới.

Ngay một khắc y tiến vào thông đạo Quỷ chủ liền tỉnh lại, không tiếc cái giá phải trả phá bỏ phong ấn của con đường đi đến Thiên giới.

Vì thế thông đạo vặn vẹo, Thanh Lê đầu thai đến nhân gian.

Quỷ chủ mở Anh Thi Đạo ra, cùng chuyển thế đến nhân gian.

Lời tiên đoán ngay từ đầu đối với Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương đã không phải nhân duyên, đó là số mệnh.

Song tử oán hận cả nhân gian,

Một mệnh minh dương một mệnh âm,

Quỷ chủ nhảy lên đoạt minh dương,

Âm tử ôm hận oán cả trời đất.

Quỷ chủ vì có thể dung nhập nhân gian, không tiếc đoạt đi thân thể một đôi song sinh. Thai song sinh vốn thuần âm dương, hắn vốn là muốn đoạt thân thể của âm tử, nhưng bất đắc dĩ âm tử quá yếu, cuối cùng chỉ có thể nhập vào thân thể minh dương.

Phong ấn Âm dương quỷ kính, năm lượng hao phí khi mở Anh Thi Đạo ra quả thực quá lớn, nhất thời Quỷ chủ đánh mất linh lực cùng trí nhớ, cho đến khi Anh Thi Đạo mở ra lần nữa mới là lúc khôi phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện